Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 77: Bán thần khí


Trần Lương đặt Đào Tiên Quả xuống trong sự háo hức, mong chờ của toàn bộ đại hội. Hắn đã cho thấy được mỗi một bảo vật đưa ra đều mang lại kinh thiên động địa. Nếu theo hướng bảo vật sau giá trị hơn bảo vật trước, vậy bảo vật thứ 3 có thể là gì.

Một tiểu tử chưa đến trăm tuổi có được Đào Tiên Quả đã là vô lý hết sức, còn có thể có bảo vật gì quý giá hơn so với Đào Tiên Quả.

Đồ vật thứ 3 Trần Lương lấy ra là một cây huyền cầm. Thân đàn được làm từ gỗ hơi sần sùi, trông không được đẹp như huyền cầm của Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh. Từ bề ngoài mà nhìn, có vẻ huyền cầm của Trần Lương giống một cây đàn bình thường trên phố.

“Cây Huyền cầm này trông không có gì đặc biệt”

“Tưởng thế nào, hóa ra là một cây đàn gỗ thông sần sùi. Ta còn tưởng sẽ là một thần vật gì cơ”

“Ta biết ngay mà, làm gì còn có đồ vật nào quý hơn Đào Tiên Quả được. Hắn lấy ra trước 2 bảo vật quý để dọa mọi người thôi. Cây đàn này chắc mua 100 lượng vàng trên phố”

Trần Lương vuốt ve vỏ ngoài sần sùi của huyền cầm, nói:

“Vũ khí của nàng mới chỉ là Thập Thánh Khí. Vừa vặn chỗ ta có một kiện thánh khí Huyền cầm, tên là Thái Du Trường Hà. Ta chưa khám định được phẩm cấp, nhưng có lẽ nàng phải bước vào Địa cấp mới có thể phát huy ra hết uy lực của nó”

Đây chính là cây huyền cầm lấy từ Luyện Khí Phường. Cho dù không kiểm tra được tính năng cùng phẩm chất của bảo khí, nhưng được cất giấu cạnh bảo vật thời gian như Tuế Nguyệt thì đương nhiên không kém.

Vị trưởng lão Khải Hoàng gia tộc giật mình tiến đến

“Để lão phu giúp ngươi kiểm tra”

Lão dù sao cũng là một Luyện khí sư cấp 8, từng nhìn qua vô số chiến binh, bảo khí, đã không còn có mấy chiến khí mà lão không thể đo đếm phẩm cấp.

Đã quá quen thuộc với thao tác kiểm tra đồ vật, vừa cầm tới tay, lão đã sớm đưa ra lời bình:

“Nhìn từ bề ngoài, trông thân huyền cầm giống như được làm từ gỗ thông phổ thông, nhưng khi ta phát lực lại không hề bị ấn xuống, ngược lại còn phản chấn ngược lại tay ta. Cho thấy loại gỗ này không tầm thường”

Vừa nói xong, tay lão liền bốc lên hỏa diễm cực nóng. Trần Lương đứng bên cạnh cũng cảm thấy da mặt nóng rát, cho thấy trưởng lão thực sự muốn dùng nhiệt độ cao nhất đốt cháy huyền cầm.

Chiếc bàn đựng Không Vật và Đào Tiên Quả bị đốt thành tro, Trần Lương tạm cất chúng vào trong người.

Nửa ngày trôi qua, trưởng lão thu tay

“Ta đã dùng đến vũ kỹ hỏa thuộc tính mà huyền cầm vẫn không hề có bất kỳ suy chuyển. Kỳ lạ hơn, ngươi chạm vào mà xem”

Trần Lương đưa tay chạm vào huyền cầm, giật mình nói: “Sao huyền cầm không có chút nóng lên nào”

“Đúng vậy, cả đời ta đã rèn qua vô số vật liệu nhưng chưa từng thấy được vật liệu nào lại có khả năng kháng lửa cao đến như vậy. Nếu vật liệu này làm thành bảo giáp thì hỏa diễm gần như vô dụng với người mặc giáp”

“Đến cả dây đàn ta cũng không nhận ra được chế tạo từ vật liệu gì mà ngay cả một Luyện khí sư Huyền cấp cảnh như ta cũng không thể khiến nó phát ra thanh âm. Có lẽ đúng như ngươi nói, cần phải là võ giả chủ tu huyền cầm, bước vào Huyền cấp cảnh mới có thể sử dụng và đạt đến đỉnh cao của Địa cấp mới có thể phát huy ra uy lực châh chính của bảo vật này”

Trầm mặc một hồi, trưởng lão Luyện khí sư cất tiếng

“Ngay cả bản thân ta cũng không thể khám nghiệm rõ ràng được hiệu dụng cùng chính xác phẩm cấp của huyền cầm. Đáng tiếc đại trưởng lão Từ Hi Thái Hoàng không ở đây, chỉ ngài mới có thể phẩm định được bảo vật này”

Hai tay nâng lên huyền cầm trao trả cho Trần Lương, trưởng lão Khải Hoàng gia tộc cảm khái nói

“Ngươi thực sự là một thân bảo vật a, huyền cầm này rất có thể đã đạt đến cấp độ Bán Thần Khí, hoặc chí ít cũng là thượng cấp Thiên Thánh Khí”

Cả đại hội đã không còn tiếng xì xào như trước, thay vào đó là một sự yên lặng của đám đông nuốt lấy từng lời của trưởng lão thẩm định bảo vật.

“Vũ khí phẩm chất cao dành cho võ giả chủ tu huyền cầm đã cực kỳ khó tìm, khó chế tạo. Bảo vật này của ngươi, có thể nói là vô thượng chi bảo dành cho huyền cầm võ giả. Đừng nói là một cá nhân, cho dù đặt tại một môn phái tầm trung cũng có thể dẫn đến họa diệt môn. Thất Phu vô tội, hoài bích có tội. Ngươi không nên lấy đồ vật này ra làm lễ vật cưới. Cho dù ngươi thắng, Tuyết Phi cũng không thể giữ”

Vị trưởng lão chân thành đưa ra lời khuyên. Lão cũng là xuất phát từ đáy lòng hâm mộ bảo vật, mơ ước cả đời là rèn được thượng phẩm Thiên Thánh Khí, mà đưa ra lời nói thật lòng với Trần Lương.

“Đa tạ trưởng lão quan tâm, vãn bối biết phải làm gì” Trần Lương trả lời.

Lúc này, dưới con mắt của cả đại hội, Trần Lương đã không còn là một con người nữa rồi, mà là một kho báu di động có giá trị liên thành. Hắn lấy ra 3 bảo vật cứ coi như là giá trị nhất, thì cũng sẽ còn vô số những bảo vật khác có giá trị nằm trong Không Vật.

Tất cả cường giả ngồi trên hàng ghế khách quý cũng đều đã động tâm. Có điều nơi đây quá nhiều người, kẻ nào lên trước tự nhiên sẽ trở thành bọ ngựa bắt ve. Thế lực mạnh nhất ở đây đương nhiên là Khải Hoàng gia tộc, có điều dù sao bọn hắn cũng là chủ nhà, không tiện ra mặt cướp đồ.

Huống hồ nếu bọn hắn giữ trong tay một kiện bán Thần Khí có thể dẫn đến một vị cường giả đỉnh cấp nào đó đến hỏi thăm thì chỉ sợ phải 2 tay dâng bảo vật. Tuy là một trong ngũ đại gia tộc tại Lý Đế Vực nhưng bọn hắn cũng chỉ có được 2 Thiên cấp nhất phẩm võ giả, còn chưa đủ để được xếp vào các thế lực hàng đầu.

“Về giá trị của kiện bán Thần Khí này, rất khó định lượng, nhưng cũng không cần thiết, ta tuyên bố, Trần Lương đứng đầu vòng hai đại hội kén rể. 4 người bị loại là Anh Túc, Phương Hoài, Lã Vọng, Cửu Bàn.

Vòng thi thứ 3, Luận Võ Kén Rể sẽ bắt đầu trong 3 ngày nữa tại nơi này”

Tiếng vỗ tay vang lên. Nhưng không khí trong đại hội rất khác lạ. Ai cũng cảm nhận được một hồi gió tanh mưa máu tranh giành một kiện Bán Thần Khí sắp nổi lên.

Cả đại hội nhìn Trần Lương thu lại bảo vật rời đi, vô số tinh thần lực phủ lên người hắn cảm nhận khí tức.

Ngày thi kết thúc nhưng chưa có ai rời đi. Rất nhiều những trao đổi về thân phận của Trần Lương, về bảo vật Bán Thần Khí, Đào Tiên Quả và Không Vật cấp 9.

Nhìn bóng lưng Trần Lương dần biến mất, Nhĩ Khang cười khổ “Ta tự nhận mình là Thiên chi sủng nhi, 3 bước nhặt bảo, 6 bước truyền thừa, 9 bước nhận đại cơ duyên. Nhưng so với hắn thật không khác gì trẻ con nhặt được đồ chơi”

Tuyết Phi từ xa cũng lo lắng thay cho Trần Lương. Nàng lẩm bẩm “Ngươi không thể nào thiếu suy nghĩ như vậy được”.

Nàng rất tin tưởng Trần Lương. Mọi thứ hắn làm đều có ý đồ riêng, không phải vì bốc đồng khoe khoang mà dẫn họa sát thân.

Trở về nơi ở, Trần Lương bảo mọi người tạm thời để hắn ở 1 mình, những người khác tránh xa mấy ngày chờ đến vòng thi thứ 3.

Quả nhiên, đêm xuống liền có người lẻn vào tệ xá của Trần Lương.

“Kho báu, ngươi ở đâu”

Kẻ lạ mặt lật tung chăn chiếu, thả ra tinh thần lực kiểm tra từng ngóc ngách của căn phòng nhưng không hề thấy tung tích Trần Lương đâu. Không những thế, hắn còn tự tay lần mò chạm vào từng đồ vật, từng không gian bên trong.

“Rõ ràng ban ngày tiểu tử này đã tiến vào trong đây, sau đó không thấy trở ra. Chả nhẽ nơi đây có hầm bí mật mà ta bỏ sót”

Kẻ lạ mặt còn đang suy nghĩ, một kẻ mang áo đen khác cũng đã vào trong căn phòng.

“Kẻ nào” Kẻ lạ mặt quay ra quát về phía kẻ mang áo đen

“Câu này để ta nói mới đúng, nếu ngươi đã bắt được Trần Lương, vậy chúng ta mau lui rồi phân chia bảo vật sau. Những kẻ khác chỉ sợ cũng sắp tới”

“Ta chưa bắt được tiểu tử đấy”

“Chúng ta đều đã sống mấy ngàn năm, ngươi sao lại nói ra lời này ngu xuẩn. Ban ngày chính mắt ta nhìn thấy tiểu tử kia bước vào đây rồi không hề ra ngoài, cũng không hề tiếp xúc với bất kỳ ai. Một căn phòng bé như cái mắt muỗi này, chỉ cần chưa đầy hơi thở liền có thể thu tiểu tử kia vào tay. Ngươi không hợp tác với ta thì chỉ sợ thêm một lúc nữa liền không có cơ hội”

“Ta quả thực chưa tìm thấy tiểu tử kia, nếu không sao còn ở đây”

“Để ta kiểm tra Không Thú của ngươi”

“Không thể được. Đã lên tới cấp độ của chúng ta, Không Thú, Không Vật đều chứa ít nhiều bí mật, sao có thể tùy tiện để người dòm ngó. Ngươi nếu không tin ta cũng không có cách. Ta tự biết phân nặng nhẹ. Nếu ta có trong tay tiểu tử kia thì chắc chắn đã rời đi cùng ngươi, nào có nhiều lời để bị gặp thêm những kẻ khác”

“Hừ, ta tạm tin ngươi, để ta kiểm tra căn phòng”

Kẻ mặc áo đen cũng sử dụng tinh thần lực, cùng ngũ giác kiểm tra từng ngóc ngách của căn phòng nhưng vẫn không thể tìm ra được gì.

Từ trong Tiểu Cửu Giới, Trần Lương cười sung sướng nhìn ra ngoài 2 lão giả lần mò từng viên gạch, thậm chí chạm cả vào Tiểu Cửu Giới rồi đều nhận lấy thất vọng. Tiểu Cửu Giới trông như một viên ngọc trai thông thường đặt làm vật trang trí của thường nhân, trị giá chỉ mấy chục lạng vàng.

Còn đang tìm kiếm, kẻ áo đen nhìn ra ngoài thở dài “Lại thêm 1 tên”

Một kẻ râu đen vừa vào trong phòng liền hỏi “2 ngươi là ai”

“Ta cũng muốn biết 3 ngươi là ai” Một kẻ tóc bạc trắng tiến vào trong phòng ngay sau kẻ râu đen

Liên tiếp, căn phòng nhỏ bé của Trần Lương đã có mặt tới 8 cường giả đều có khí tức cực mạnh, chắc chắn đều là cấp độ tiên nhân mới có gan tiến vào đây.

“Kẻ nào đang giữ kho báu di động kia?” Một kẻ mang áo đỏ giày đen cất tiếng hỏi. Hắn là người thứ 8 tiến vào đây.

“Ta là kẻ thứ hai tiến vào đây thì chỉ thấy kẻ lạ mặt này và không thấy tiểu tử kia đâu” Tên lạ mặt tiến vào đầu tiên cất tiếng nói

“Ngậm máu phun người, ngươi rõ ràng mới là người đầu tiên vào đây” Tên áo đen tức giận nói

“Ngươi để mọi người kiểm tra Không Thú là biết liền” Tên lạ mặt nhanh mồm nói

“Sao ta bị kiểm tra, ngươi rõ ràng mới là kẻ đầu tiên vào đây” Tên áo đen tức đến nổ đom đóm mắt. Hắn rõ ràng là kẻ thứ 2 đến, còn bảo kiểm tra Không Thú của tên kia, không ngờ giờ lại bị biến thành mục tiêu.

“Không cần nói nhiều, cả 2 ngươi đều để ra Không Vật cùng Không Thú cho bọn ta kiểm tra” Tên áo đỏ giày đen lên tiếng.

Cả 2 kẻ kia đều chần chừ suy nghĩ. Tuy rất không tình nguyện để người khác soi xét Không Vật của mình nhưng bọn hắn không có lựa chọn nào khác. Nếu để những kẻ khác nghi ngờ bọn hắn nắm giữ tiểu tử bảo bối kia thì chỉ sợ sẽ truy lùng bọn hắn cùng trời cuối đất.

“Tại hạ có bí mật không thể tiết lộ, nên không thể đưa ra Không Thú cùng Không Vật, mong các đạo huynh tin tưởng. Ta không hề nắm giữ tiểu tử kia, cũng chưa tìm thấy hắn. Ta có thể lấy tâm ma phát thệ” Kẻ mang áo đen đến thứ hai nói

“Bọn ta không quan tâm ngươi có bí mật gì, nếu không đưa ra để kiểm tra thì hôm nay đừng hòng rời khỏi đây”

“Thôi được, nếu thế thì ta đành… chạy” Lời còn chưa dứt, thân ảnh kẻ áo đen đã đâm thủng trần nhà phóng ra xa.

“Truy” Những kẻ còn lại ngay lập tức đuổi theo, ngoại trừ kẻ lạ mặt tiến vào nhà Trần Lương đầu tiên. Hắn biết tên kia bỏ chạy vì lí do khác nên không có ý định đuổi theo, kẻo chó cùng dứt dậu rất nguy hiểm.

Nhưng hắn cũng không có ở lại kẻo toán người khác đến thì rất phiền phức. Hắn rời đi trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu tiểu tử kia có thể trốn đi bằng cách nào.

Liên tiếp sau đó quả thực lại có từng đoàn người đến rồi đi, không có ai nhận ra viên ngọc trai tầm thường lại là một trong Lục Bảo.

Mặt trời ló rạng sau hàng cây, về gần sáng đã không còn người nào tiến vào nhà. Nhưng Trần Lương không trở ra ngoài. Hắn tiếp tục ở trong Tiểu Cửu Giới cho đến ngày thi vòng 3, luận võ kén rể.

Tin tức Trần Lương bặt vô âm tín nhanh chóng lan ra, rất nhiều người tìm kiếm hắn nhưng đều không thấy bóng dáng.

Nhiều tin đồn cho rằng Trần Lương mang trọng bảo nên đã bị cường giả bí mật bắt đi

“Tuổi trẻ nông nổi, thích thể hiện. Có lẽ hắn vì một đại cơ duyên nào đó, dễ dàng có được bảo vật nên muốn khoe khoang với thiên hạ, không ngờ lại rước họa vào thân”

“Hừ, chỉ trách hắn ngu xuẩn. Nếu là ta, chắc chắn sẽ bí mật đem bán đấu giá hoặc cất giữ sau này dùng”

Kết thúc tối ngày thứ 2, ngôi nhà của Trần Lương đã tan hoang sụp đổ do các tranh chấp từ nhỏ tới lớn của những kẻ đến thám thính, tìm bắt kho tàng di động.

Tối ngày thứ 3, không khí khu nhà đổ nát của Trần Lương ngược lại là một mảnh yên bình. Ngôi nhà không có gì, những người đến tìm kiếm cũng đều ra đi tay trắng, nên đêm nay không còn có ai đến. Hiện hữu nhân loại duy nhất là Trần Lương nằm trong Tiểu Cửu Giới bên dưới lớp đất đá, đang chơi đùa cùng Ngạo Thiên và Tiếu Ngạo Cửu Thiên.

Thịt yêu thú dự trữ đã hết từ lâu. Ngay từ khi nghe tin của Tuyết Phi, Trần Lương đã định hình ra được kế hoạch sắp tới. Hắn giết chết tất cả tù binh là Hoàng cấp, Huyền cấp cảnh, quăng xác cho Ngạo Thiên luyện hóa. Nhân sinh trong cơ thể nhân loại chính là vật đại bổ cho yêu thú.

Trần Lương cũng không muốn làm thế này, nhưng tình huống sắp tới cực kỳ cấp bách. Để Ngạo Thiên tiến hóa là một bước chuẩn bị trọng yếu, không phải là dành cho vòng luyện võ kén rể này, mà là sau đó, liên quan tới tính mạng của hắn.

Vừa kịp lúc, đến buổi sáng ngày thi Luận võ kén rể, Ngạo Thiên đã hoàn toàn tiến hóa trở thành yêu thú cấp 9.

Bước đột phá của yêu thú lên cấp 9 cũng quan trọng như nhân loại bước vào Hoàng cấp, mang lại cho yêu thú vô số lợi ích cùng sức mạnh.

Có Ngạo Thiên, Hoàng cấp võ giả đối với Trần Lương đã không còn khả năng đe dọa. Chỉ riêng Ngạo Thiên cũng đã tương đương một cường giả Hoàng cấp, thêm Trần Lương hợp kích thì trừ khi gặp phải đỉnh tiêm võ giả trong Hoàng cấp, còn không đều có thể hạ gục.

Giờ thì 2 tên Mộng Thần Phong Sơn Tùng Anh cũng không còn là đối thủ của bọn hắn. Thông thường các trận thi đấu võ đạo đều là cho phép sủng thú đã có hiệp ước linh thân cùng chiến đấu với chủ nhân. Nên nếu không có gì ngoài ý muốn, Trần Lương đã nắm chắc trong tay vị trí quán quân đại hội kén rể

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân