Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 17: Minh yêu Thanh Mâu


Vào buổi tối ba ngày trước đây, dân trong thôn tập trung tại mảnh đất giữa thôn để nói chuyện.

Thời điểm này, là thời khắc duy nhất để mọi người dân trong thôn tụ tập lại vì bình thường mọi người đều phải làm việc trên các phần ruộng của mình

Đang lúc dân chúng đàm luận hứng khởi, thì trên bầu trời của thôn làng xuất hiện một đám mây đen kéo tới. Ánh trăng hòa cùng ánh sao như bị che lấp, tiếp theo là cuồng phong nổi mạnh, sấm vang chớp giật.

Dân trong thôn tưởng rằng có mưa to, bọn họ đứng dậy, tạm biệt nhau chuẩn bị về nhà. Đúng lúc đó, có một loạt đạo chớp điện đánh xuống, chỉ trong nháy mắt tạo ra một điện võng bao vây chung quanh ngôi làng và nhốt toàn bộ dân làng vào trong.

Dân trong thôn thấy tình hình như thế, mỗi người đều mặt xám như tro, trong lòng khiếp đảm và kinh hoảng không thôi. Còn những nguời nào nhát gan liền bị dọa cho đến ngất xỉu tại chỗ.

Lúc này một thanh âm trầm thấp truyền đến tai dân trong thôn, hắn nói: "Dân làng, không nên kinh hoảng, ta không có ác ý, chỉ là đến xem mà thôi. Một lát rồi sẽ đi, tuy nhiên,…" Hắn nói đến nơi này, thì ngừng lại.

Dân trong thôn nhất thời bị dọa đến nỗi kinh hoảng thất thố, bây giờ lại nghe được thanh âm của người này, thì lại sợ hãi hơn nữa. Một đám người co rúm lại thành một đống, cúi đầu cả người đều run rẩy.

"Tuy nhiên cái gì?" Một lát sau, một người dân trong thôn lớn gan ngẩng đầu kêu lên.

"Dân trong thôn các ngươi, cho ta năm đôi thanh niên nam nữ hai mươi tuổi hai bên tả hữu". Nhân vật nọ trên không trung trả lời.

"Tại sao phải giúp ngươi tìm kiếm, ngươi có bản lãnh sao không tự mình đi làm?" Dân trong thôn kia nói.

"Hỗn láo, ta kêu các ngươi, đó là đề cao các ngươi lắm rồi. Ha ha ha ha!" Nhân vật nọ trên không trung kêu lên. Hắn nói xong, ha ha cười to lên.

Hắn cười càng lúc càng lớn, trên bầu trời mây đen càng lúc càng đen lại, chớp điện thêm chói loà, tiếng sấm càng rền vang, cuối cùng dân trong thôn thanh âm cái gì cũng không nghe được. Chỉ có thể nghe được trên bầu trời tiếng sấm "Oành... oong...oong..."

Một lát sau, tiếng sấm yếu bớt, người nọ trên không trung nói: "Ta sẽ cho các ngươi thấy sức mạnh của ta, rồi các ngươi sẽ phải phục tùng mệnh lệnh của ta."

Hắn nói xong, vây bắt dân trong thôn trong điện võng, trong nháy mắt một kích đã đánh trúng trên người dân trong thôn.

Dân trong thôn bị đánh trúng đều cảm giác giống như có ngàn vạn cương châm, đồng thời cắm nhập cả vào trong cơ thể, cả người đều thấy cực kỳ đau đớn khó chịu.

Người nọ trong không trung chứng kiến cảnh tượng này cảm thấy rất hưng phấn và cười to lên.

Lúc này, phía tây thôn xuất hiện một dải ngũ thải quang mang lóng lánh. Tiếp theo, mấy đạo ngũ thải hà quang, đồng thời hướng tới bao phủ mây đen u ám tại thôn.

Lúc này, những dân trong thôn bị đau đớn trên người đều có cảm giác là những sự đau đớn đều đã được tan biến đi, điện võng vây bắt cũng bị biến mất, dân trong thôn không biết tại sao lại như thế này. Mọi người đều đứng dậy rồi chạy tứ tán về nhà đóng chặt cửa không ai dám ra ngoài.

Trong khi luồng sáng mờ tiếp xúc đám mây đen, trên bầu trời cuồng phong, tia chớp, tiếng sấm, cũng trong nháy mắt biến mất. Mây đen nhìn qua, giống như bị luồng áng sáng mờ thôn tính, chậm rãi hướng phương đông trôi đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trên bầu trời phát ra một tiếng "Oành", trầm muộn bạo hưởng, nhất thời, trên bầu trời, luồng sáng hà quang tung bay, ô quang loạn vũ, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, qua qua lại lại.

Lúc này, phương đông và phương tây, đều xuất hiện một nam tử. Ở phương tây chính là một người đầu bóng lưỡng như hòa thượng, thân lóng lánh kim quang hai tay tạo thành chữ thập, cước đạp Ngũ Thải Tường Vân, phiêu phù tại không trung. Phương đông thì là một người thân hình đen thui, không thể thấy mắt mũi của con người này, dưới chân hắn có một đám mây đen chống đỡ thân thể khiến cho hắn có thể đứng ở trên không trung.

"Con lừa ngốc, đã lâu không thấy, không nghĩ rằng đến một chút pháp lực cũng không tiến triển, mà còn bị yếu đi, ha ha!". Phương đông, người nam tử ở trên không trung cười to, nói.

"Minh yêu, ta hôm nay sẽ chôn ngươi vĩnh viễn dưới lòng đất, mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời." Hòa thượng nói.

Hòa thượng thanh âm vừa hạ xuống, tiện tay vung lên, một đạo kim sắc quang mang từ trong tay áo bay ra. Sau đó từ từ lớn ra cho đến khi giống như cái bát lớn thì vòng sáng nhanh chóng bay lên, bay tới phía trước hòa thượng ước khoảng mười thước trên không trung.

Lúc này, trên bầu trời hà quang và ô quang, giống như thủy triều, hướng vòng sáng nọ cấp tốc bay tới.

Không đến một hồi công phu, trên bầu trời hà quang và ô quang, kim sắc quang mang lóng lánh hấp thu, ánh sao và ánh trăng cũng dần hiển lộ.

"'Vạn Tượng Càn Khôn Quyển" ngươi luyện xong lúc nào, chẳng lẽ lão lừa ngốc kia đã chết, pháp khí này truyền lại cho ngươi. Ha ha, ngươi tưởng rằng chỉ bằng vào nó là có thể đối phó ta sao? Thật là si tâm vọng tưởng." Người ở phía tây nói.

'Vạn Tượng Càn Khôn Quyển" là Phổ đà tự chí bảo, cũng là chủ trì pháp khí tùy thân.

Công hiệu của pháp khí này là dù thần nhân hay là yêu vật mà thả ra linh khí hoặc là pháp lực, thì chỉ trong nháy mắt đều bị hấp thụ. Nhưng nếu người sử dụng nó mà có pháp lực không đủ mạnh, thì pháp khí cũng sẽ bị yếu đi, nếu nó ở trong tay một người bình thường, thì cũng chỉ là một phế vật.

Nam tử phương đông nọ thanh âm vừa hạ xuống, hai tay đồng thời vung lên, nhất thời trên không trung cuồng phong bạo vũ, một cỗ khói xanh kéo tới hướng hòa thượng phóng đi.

Hòa thượng thu hồi Vạn Tượng Càn Khôn Quyển, sau đó làm phép, rồi nắm chặt Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trong tay, thân thể tự nhiên bay lên, và vung lên Vạn Tượng Càn Khôn Quyển thì có một đạo kim sắc quang quyển tung bay đi ra ngoài hướng đến cỗ khói xanh nọ. Tiếp theo hòa thượng đứng ở nơi đó, trong miệng niệm kinh văn. Trong lúc hòa thượng niệm kinh văn thì trong miệng không ngừng bay ra các loại kim sắc quang mang lóng lánh quái dị giống văn tự, và hướng tới luồng khói xanh kia, đánh tới nơi đã tụ tập lại.

Lúc này, trên không trung cỗ khói xanh bị luồng kim sắc quang quyển lực lượng ngăn cản lại và không bay tới được nữa.

Nam tử phương đông thấy thế thì giật mình, hắn nói: "Con lừa ngốc, không ngờ là pháp lực của ngươi lại có thể vượt qua lão lừa ngốc, bất quá, ngươi cũng đừng mơ tưởng là có thể thắng ta, ha ha!" hắn nói xong, hai tay co lại rồi đẩy ra, từ trên người hắn đồng thời thoát ra một đạo khói xanh, hướng tới luồng kim sắc quang quyển bay tới.

"Bang" một tiếng trầm muộn, kim sắc quang quyển bị nổ tung thành từng mảnh, quang mang đều biến mất.

Vạn Tượng Càn Khôn Quyển trong tay Hòa thượng cũng tại lúc này, mất đi quang mang, hòa thượng đình chỉ niệm tụng kinh văn, khép hờ con mắt, một cỗ máu tươi từ khóe miệng chảy ra, và dưới chân Ngũ Thải Tường Vân quang thải biến mất, thân thể mất đi điểm tựa, rồi từ không trung, rơi xuống trên mặt đất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nam tử phương đông kia cười lạnh hai tiếng nói: "Tên gia hỏa này không biết tự lượng sức, trước kia ta không muốn đấu với ngươi, sợ rằng sẽ làm mất đi năng lượng của ta, không nghĩ rằng ngươi đuổi sát không tha, càng không có nghĩ đến là ngươi lại không chịu nổi được một kích, đúng là một kẻ phế vật." hắn nói đến đây, cao giọng cười to lên.

Thanh âm hắn cười to kinh thiên động địa, làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, kinh tâm khiếp đảm.

Cười xong, hắn nói: "Ba ngày sau, ta sẽ trở lại, nếu không có chuẩn bị cho ta năm cặp thanh niên nam nữ, ta sẽ cho một mồi lửa đốt sạch cái thôn này và giết hết các ngươi. Hắn nói xong hóa thành một đạo thanh quang, trong nháy mắt biến mất.

Người nọ đi rồi, dân trong thôn đi tới nơi hòa thượng nọ nằm, giúp đỡ.

Hòa thượng nhìn dân trong thôn, nói: "Xin lỗi, ta không thể giải trừ những nguy nan trước mắt cho các người, người đó là một trong hai vị Minh Vương Đại hộ pháp, Danh Thanh Mâu, hắn muốn thanh niên nam nữ để dùng cho luyện võ công của hắn" Hòa thượng nói đến đây dừng lại một chút, và ho khan hai tiếng, rồi hộc ra một ngụm máu tươi.

Dân trong thôn thấy thế, nâng hòa thượng lên định dìu vào nhà trị liệu, hòa thượng ngăn lại, rồi nói tiếp theo: "Không có tác dụng, ta đã không thể cứu, bất quá các người không nên quá lo lắng, nếu như ta không tính toán sai, thì sẽ có người đến trợ giúp các ngươi giải quyết những nguy cơ trước mắt." Hòa thượng nói đến đây, từ từ thong thả cười với thôn trưởng, sau đó nhắm mắt lại, quay đầu xuôi tay.

Dân trong thôn có chút nghi hoặc: "Tự nhiên hắn tính toán sẽ có người tới giúp chúng ta giải quyết nguy cơ, vậy thì tại sao hắn lại tới đây?" Bọn họ bất đắc dĩ rồi lắc đầu, và không rõ hắn tới vì mục đích gì.

Dân trong thôn thấy hòa thượng đã chết, thôn trưởng gọi người hỗ trợ, đem hòa thượng mai táng.

Lý đại thúc nhớ lại tới đây, rồi thở dài, và sau đó đem sự tình trải qua, nói lại hết một lần cho Lạc Lan Điền.

Lạc Lan Điền nghe Lý đại thúc nói xong, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ: "Minh vương hộ pháp đều đi tới trung thổ, xem ra trung thổ sẽ có một kiếp nạn sắp sửa xảy ra." Hắn nghĩ tới đây, rồi kinh hoảng kêu thất thanh: "Không tốt, sư đệ!" rồi hắn nhảy tới cạnh cửa, mở cửa ra và chạy tới cổng thôn rồi hấp tấp chạy đi.

Lý đại thẩm, Lý đại thúc thấy thế, nhất thời chẳng biết làm sao, giống như gà gỗ nhìn ra ngoài cổng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Tà Đạo Tu Tiên Lục