Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế

Chương 103


Ở một nơi nào đó...

Trong một toà cung điện xa hoa lộng lẫy đến cực điểm, một bóng hình mơ hồ đang ngồi sừng sững bên trên hoàng vị. Hắn tay cầm pháp trượng, đầu đội thiên quan, thân khoác thần bào, mắt sắc mày kiếm, trông vừa kiêu dũng vừa thần thánh, để người ta rất dễ sinh lòng tôn kính.

Chỉ là, phía sau hình tượng uy nghiêm bất khả xâm phạm đó dường như lại đang ẩn chứa một sự mệt mỏi thầm kín.

Bịch~

<

Bỗng nhiên, từ bên ngoài cung điện, một bóng hình uyển chuyển đang chậm rãi bước vào. Người tới cũng sở hữu dung mạo tuyệt diễm, khí chất tuyệt thế, mái tóc bạch ngân vắt ngang tựa như tinh hà trải rộng, bên trong mắt đẹp cũng ẩn chứa tinh quang lập loè, hoàn toàn không hề thua kém người đang ngồi trên vương vị.

"Bái kiến phụ hoàng" Nữ tử kia cung kính cúi đầu hành lễ.

"Lại trốn đi đâu về?" Người đang ngồi trên hoàng vị mày kiếm dựng thẳng, lập tức lên tiếng trách móc: "Đã bảo là đừng có ra ngoài rồi. Một khi ngươi đã bị lão ngoan nhân kia bắt được, coi như là ta cũng không cứu được ngươi"

Rất hiển nhiên, người đang bị trách móc là Thái Linh công chúa. Và người đang lớn tiếng trách móc nàng lại chính là Thần Hoàng đương nhiệm.

"Phụ hoàng, ta có chuyện quan trọng muốn nói" Thái Linh công chúa hít sâu một hơi rồi nghiêm giọng nói: "Ta... Muốn kế vị Thần Hoàng"

"Ngươi xác định?" Thần Hoàng nghe thế cũng không lộ vẻ bất ngờ, ngược lại còn tỏ ra hoài nghi sâu sắc: "Ta biết rõ từ nhỏ ngươi đã không thích vướng đến quyền lực. Vậy thì vì lí do gì ngươi lại đưa ra quyết định trái ngược với tôn chỉ của bản thân như vậy?"

Advertisement

"Để bảo vệ một người" Thái Linh công chúa thành thật nói: "Hắn từng liều mạng cứu ta, nhưng ta lại không thể báo ân cho hắn một cách thoả đáng... Thế nên, ta muốn dùng cách này để giải quyết"

Thần Hoàng cau mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Luôn có cảm giác ý định của nha đầu nhà ngươi không chỉ đơn giản như vậy"

Thái Linh công chúa vẫn duy trì mỉm cười, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, hoàn toàn không nhìn ra nàng có đang thật sự âm mưu gì hay không.

"Thôi được rồi, nếu vậy thì ta cũng đành đích thân dạy ngươi thành Hoàng" Thần Hoàng vô lực thở dài: "Kể ra thì so với mấy huynh đệ tỷ muội của ngươi thì ngươi rõ ràng có tố chất hơn nhiều, duy chỉ thiếu khuyết ở chỗ quá ham chơi mà thôi... Bất quá nếu ngươi đã suy nghĩ thông suốt thì ta liền không còn gì để nói nữa"

"Vốn dĩ... Ta định sẵn ngươi sẽ là người kế vị Thần Hoàng rồi mà"

"Phụ hoàng..."

Nhìn thấy Thần Hoàng nói chuyện sảng khoái như vậy, Thái Linh công chúa bắt đầu nhạy cảm lên. Nàng phát giác ra phía sau bộ mặt sảng khoái kia của phụ hoàng là một sự vội vàng... Một sự hấp tấp muốn tìm người kế thừa.

"Không cần lo, thọ mệnh của ta vẫn còn tương đối dài" Thần Hoàng khoát tay: "Nhưng ngươi phải nhớ rằng ta không thể vĩnh viễn tồn tại để vĩnh viễn thủ hộ cho thần tộc. Suy cho cùng mà nói, ta chẳng qua cũng chỉ là sinh linh mà thôi"

"Mà đã là sinh linh thì có mạnh đến mấy cũng không thể thoát khỏi vòng luân hồi"

"Phụ hoàng, ta có thắc mắc, thật sự đến cả Tiên Hoàng của thần tộc cũng tồn tại thọ mệnh sao?" Thái Linh công chúa hỏi.

"Có, hoàn toàn có" Thần Hoàng thở dài: "Mà phần lớn nguyên nhân dẫn đến việc Tiên không thể vĩnh sinh đều đến từ sự sụp đổ của Tiên Giới"

— QUẢNG CÁO —

"A?"

"Giờ cũng là lúc nên nói cho ngươi một vài chuyện quan trọng rồi nhỉ? Thân là Thần Hoàng kế nhiệm, ngươi hoàn toàn có tư cách biết được những chuyện này"

Thần Hoàng nói vậy rồi đứng dậy bước ra phía bên ngoài cung điện.

Đứng trước thềm cung điện hoàng kim đang trôi nổi giữa bầu trời, Thần Hoàng giương mắt ngắm nhìn tấm cự kính khổng lồ nằm giữa Thánh Địa thần tộc một lúc rồi nói tiếp: "Khi Tiên Giới còn tồn tại, chỉ cần sinh linh phá phàm thành tiên thì họ liền sẽ gần như bất tử. Họ có thọ nguyên vô hạn, sức sống dồi dào, không những vậy được thiên địa pháp tắc bảo hộ rất kĩ... Có thể nói, người duy nhất có thể giết Tiên chỉ có thể là một Tiên mạnh hơn"

"Nhưng rồi một ngày, mọi thứ đã thay đổi"

"Theo những gì bí tịch truyền lại, khi đó một vạn Tiên Đế sở tại đột nhiên nảy sinh lòng tham, muốn dẫn quân đi đánh chiếm những thế giới khác hòng thôn tín, khiến cho thế giới này thăng cấp thành đại vị diện đứng trên chư giới. Và cũng vì việc này mà họ đã vô tình đắc tội một nhân vật cực kì đáng sợ: Tuế Nguyệt Thiên Đế!"

Khi nhắc đến cái tên này, ngay cả Thần Hoàng cũng không giấu nổi vẻ khiếp sợ trên mặt: "Vào cái ngày kinh khủng đó, chỉ bằng một người, nàng ta đã đem Tiên Giới quét sạch đến không còn một mạng! Thậm chí ngay cả các Á Thần vô địch đương thời cũng vô lực thần hình câu diệt trước sức mạnh tuyệt đối của nàng... Và từ đó, Tiên Giới huy hoàng ngày nào cũng đành chôn vùi theo thi cốt của Chư Tiên"

"Quét sạch hàng vạn Tiên Đế... Chỉ trong một chiêu?" Thái Linh công chúa nghe xong cũng không khỏi sợ hãi đến mềm nhũn cả chân tay.

Trong nhận thức của nàng, Tiên Hoàng liền đã là loại tồn tại mạnh mẽ nhất trên thế gian này, còn Tiên Đế thì đã sớm trở thành truyền thuyết rồi.

Ấy thế mà... Cái người gọi là Tuế Nguyệt Thiên Đế kia lại có thể một chiêu hủy luôn cả Tiên Giới... Trời ạ!

Đây là thứ sức mạnh gì?

Thái Linh công chúa căn bản không thể tưởng tượng nổi.

"Những sinh linh hạ giới may mắn sống sót sau khi chứng kiến một màn kia đã truyền lại rằng khi đó Thiên Đế không biết vì lí do gì mà đã nổi điên" Thần Hoàng chậm rãi nói tiếp: "Nàng vừa rơi lệ vừa tàn sát, cô độc một mình quét sạch tất cả, dáng vẻ trông cứ như nàng vừa nếm phải một nỗi đau thấm thía đến tột cùng... Dẫn đến thần trí trở nên hung bạo điên cuồng phát tiết đến như vậy"

"Không ai biết nàng hủy diệt Tiên Giới là vô tình hay cố ý, nhưng việc các Tiên Đế đã chủ động gây chiến với nàng là sự thật nên khó có ai có thể trách nàng được"

Thần Hoàng vừa kể vừa duỗi tay ra, chỉ về phía tấm kính khổng lồ đang chìm nổi giữa Thánh Địa: "Đây chính là thánh di vật hiếm hoi của một vị Á Thần tồn tại trong thời đại đó... Nói đúng hơn là tổ tiên của tộc chúng ta hiện giờ, gọi là Thương Hy Chiêu Dương Kính. Và cũng nhờ nó mà thần tộc mới có thể đứng vững đến tận bây giờ"

Nói đến đây, sắc mặt của Thần Hoàng lại nhanh chóng trầm xuống, lộ rõ sự khổ não cùng dè chừng: "Nhưng trong tương lai mà nói... Chúng ta sợ là sẽ không thể tiếp tục đứng vững được nữa... Thậm chí ngay cả nhân tộc cũng vậy"

"Phụ hoàng, ta có thể hỏi lí do không?"

Thần Hoàng trầm mặc. Hắn rất không muốn nói, bởi vì chính hắn cũng rất sợ hãi. Nhưng vì để trù bị kịp thời cho tương lai, hắn vẫn đành phải nói ra: "Ta có cảm giác... Ma Hoàng... Hắn ta đã nắm trong tay tàn tích của Tiên Giới... Và đó là lí do vì sao hắn ta vẫn có thể tồn tại sau nhiều đời Thần Hoàng lẫn Nhân Hoàng"

"Thế gian có câu: Nhân Thần bất định, thủy chung vô nhất. Ma Hoàng nhất định, thủy chung như nhất... Đó hoàn toàn không phải lời lừa bịp đâu" Thần Hoàng ngập tràn u sầu nói.

— QUẢNG CÁO —

Thái Linh công chúa nghe vậy liền không khỏi giật mình, vì đây thật sự là một món tin tức động trời.

Đây là tin tức phụ hoàng đạt được sau nhiều lần giao thủ với lão ngoan nhân kinh khủng kia sao?

Hiện tại thì có lẽ vẫn không sao, vì chắc chắn là Ma Hoàng vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ được tàn tích Tiên Giới... Nhưng mà trong tương lai thì lại chưa chắc.

"Thái Linh, những chuyện ta đã nói hôm nay ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, bằng không thì hậu quả ngươi tự lãnh, ta không thể cứu được ngươi" Thần Hoàng trịnh trọng nhắc nhở: "Nhớ kĩ, vô luận là ai, kể cả anh em ngươi, con cháu ngươi, thậm chí là cả trượng phu của ngươi... Không một ai được phép biết về những chuyện này, rõ chưa?"

"Nữ nhi đã hiểu" Thái Linh công chúa gật đầu đồng ý.

Thần Hoàng nói tới đây liền không mở miệng nói gì thêm nữa, chỉ ra hiệu yêu cầu cho Thái Linh công chúa rời khỏi chỗ này.

Sau khi rời đi, biểu lộ của Thái Linh công chúa dần biến trở nên thanh lãnh âm trầm, khí khái ngạo nghễ, hệt như nữ vương đang độc bộ nhân gian. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, yên ắng tự nói: "Đây là những lời mà khi đó ngươi muốn nói với ta sao? Phụ hoàng..."

"Ta không biết đến giờ đã là đời thứ mấy rồi... Nhưng có lẽ đến khi ta hoàn toàn tỉnh lại, ta sẽ tập trung vào thực hiện di nguyện của người... Phụ hoàng của ta"

Nói xong, Thái Linh công chúa lại cất bước rời đi. Từ cử chỉ lẫn thái độ mà xem, rõ ràng là nàng đã âm thầm hạ quyết tâm đi làm cái gì đó... Nhưng cụ thể là gì thì chỉ có nàng mới biết được.

...

...

Nhiều năm sau.

"Ba ba, chúng ta thật sự phải chuyển nhà sao?"

Trước cửa gian nhà tranh đơn bạc, một đứa bé đang níu lấy góc áo của nam nhân cao lớn trước mặt mình, đôi mắt to mang đầy vẻ luyến tiếc bĩu môi: "Nhưng ta thích ở đây hơn mà... Vào chỗ kia thì chắc gì ta đã có bạn đâu?"

Phía trước, nam nhân tuấn tú là cha nàng đưa tay gãi gãi đầu, trông có vẻ rất khó xử.

"Bất Hối, đừng có bướng bỉnh, cha ngươi thân là quân nhân, làm sao có thể ở đây mãi được?"

Thanh âm ôn nhu vang lên, một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện xoa xoa đầu đứa bé, khoé miệng nâng lên một nụ cười hiền hoà: "Cha ngươi có nghĩa vụ vĩ đại của cha ngươi, vậy nên ngươi nhất định phải lấy đó làm tự hào, biết chưa?"

"Hừm"

Đứa bé hừ một tiếng đầy giận dỗi rồi quay mặt đi.

"Sao ta cứ có cảm giác con gái tới kỳ ương ngạnh hơi sớm quá" Nữ nhân kia nhìn trượng phu của mình, biểu cảm lộ vẻ có chút buồn cười.

— QUẢNG CÁO —

Nam nhân kia không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đứa bé với cặp nhãn thần hết sức phức tạp.

Hắn ta tất nhiên chính là Lý Thuần Quân.

Vào cái ngày định mệnh đó, khi hắn tỉnh lại sau một giấc mộng dài thì thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là thứ "ánh sáng thần thánh" quen thuộc. Và gần như ngay lập tức, hắn liền nhận ra được là mình vừa mới bị người ta cưỡng bức.

Cũng may là giữa đường Quân Thiên Tứ kịp thời đã trỗi dậy, thay hắn lật kèo Vương Nguyên.

Hắn biết rõ ý định của Quân Thiên Tứ khi hắn ta cố tình làm vậy.

Ở đời trước, khi Vương Nguyên phát hiện ra mình mang thai thì đó cũng là lúc mà Quân Thiên Tứ đã trở thành quân cờ trong tay Ma Hoàng. Và một trong những nuối tiếc lớn nhất của Quân Thiên Tứ ở quãng đời đó chính là việc hắn đã tự tay đánh trọng thương vợ mình, cũng như tự tay phế luôn cả đời của chính con gái mình - Quân Bất Hối.

Thế nên, trước khi bi kịch đó lại lần nữa diễn ra... Nói đúng hơn là trước khi Ma Hoàng xuất thủ, Quân Thiên Tứ sẽ cho Quân Bất Hối ra đời sớm hơn dự kiến.

Khi đó, mặc dù bản thân vẫn sẽ gặp phải nguy hiểm vì bị oán linh chi phối, nhưng ít ra thì hắn sẽ không phải hối hận vì đã liên lụy đến hai người họ nữa.

Nói cách khác, tuy không trực tiếp nhưng đúng là Lý Thuần Quân đã bù đắp phần nào đó hối tiếc trong thâm tâm của Quân Thiên Tứ.

Nhìn Quân Bất Hối đang lưu luyến không rời với bầy thú nhỏ, Lý Thuần Quân khoé miệng giật giật, thấp giọng lẩm bẩn: "Ta thật không biết mình có nên tạ ơn ả công chúa phiền phức kia hay không nữa..."

Vương Nguyên nghe lọt câu này liền đỏ bừng mặt, tay nhỏ hung hăng kéo thịt đối phương một cái khiến hắn ta nhảy dựng.

Nhéo xong, Vương Nguyên lại chủ động sà vào lòng hắn, ti hí nói nhỏ: "Phu quân này, khi đến kinh đô... Chúng ta lại làm thêm một đứa có được không?"

Lý Thuần Quân: "..."

"Uớc mơ của ta là có một đại gia đình mười mấy người" Vương Nguyên ngữ khí có hơi bồn chồn nói tiếp: "Ta không biết là mình có đủ sức sinh nổi mười mấy đứa cho ngươi hay không... Nhưng mà, ta sẽ cố gắng hết sức!"

Vừa nói, nàng vừa làm ra thủ thế "cố lên". Với gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng vì xấu hổ, lúc này nàng thật sự trông rất đáng yêu.

Bảo sao Quân Thiên Tứ lại yêu vợ đến vậy. Nếu đổi lại là hắn mà nói, hắn cũng yêu.

Thế nhưng, khi vừa nghĩ đến đây, trong đầu Lý Thuần Quân lại đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh quen thuộc làm hắn hung hăng rùng mình một cái, cả lông tóc đều đồng loạt dựng đứng hết cả lên.

"Suy nghĩ này thật nguy hiểm, bỏ, bỏ gấp"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế