Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 56: Ngươi muốn cái gì ta cũng cho


Người bị ôm vào trong ngực tựa hồ không muốn để cho người khác nhìn thấy hắn yếu đuối, chậm rãi nghiêng đầu, đem vẻ mặt mờ mịt và yếu ớt vùi vào lồng ngực Quân Mặc, nhưng trong khoảng khắc, Quân Mặc đã cảm thấy lồng ngực mình ướt đẫm.

Một nửa là huyết, một nửa là lệ.

Giờ khắc này, Quân Mặc đột nhiên cảm thấy che chở chiếm hữu dục và tự cho là đúng của mình có bao nhiêu nhàm chán và nhỏ bé, nguyên lai hắn đánh giá cao yêu của mình đối với người này, càng đánh giá thấp yếu đuối của người này.

Khi người trong ngực vì một người khổ sở khổ sở đến bi thương, hắn thậm chí cảm thấy tất cả chấp niệm mình từng có đều méo mó, chỉ cần người này vui vẻ, thì chính mình ra sao cũng có thể không thành vấn đề.

Hắn không thể rời bỏ người này, lại càng không nguyện ý để người này bị bất luận tổn thương nào.

“Sư tôn, không cần như vậy, không cần khổ sở, bất luận sư tôn muốn tìm người nào, đồ nhi đều giúp sư tôn tìm được. Bất luận sư tôn muốn cái gì, đồ nhi đều đoạt đến cho sư tôn. Chỉ cần sư tôn vui vẻ, chỉ cần sư tôn không khổ sở, chúng ta làm gì cũng có thể, có được hay không?” Quân Mặc cúi đầu hôn tóc người này, động tác nhẹ đến mức không dám để cho người trong ngực phát hiện.

Hắn ôm người này thật chặt, dùng sức tự nói với mình, đây là lần cuối cùng, từ đó về sau, hắn không muốn để người này thương tâm như vậy, chỉ cần sư tôn đồng ý lộ ra một nụ cười, hắn nguyện ý bỏ qua thế giới mình đã từng vô số lần ảo tưởng.

“Nếu hắn chạy nữa, ta sẽ đánh gãy gân tay gân chân hắn, cũng nhất định bắt hắn ở lại bên cạnh sư tôn, được hay không?” Quân Mặc thấp giọng nỉ non, ngữ khí ôn nhu dung túng giống như đang dụ dỗ một hài tử: “Chỉ cần sư tôn vui vẻ, cái gì ta cũng đồng ý làm vì sư tôn. Cho nên, sư tôn chỉ cần thật vui vẻ, không cần hao tâm, lại càng không cần khổ sở, bởi vì chỉ cần sư tôn muốn, ta đều sẽ giúp sư tôn hoàn thành.”

Quân Mặc thấp giọng nói xong, gần như thì thầm, hắn rõ ràng cảm giác được người trong ngực hơi cứng đờ, sau đó ức chế không được mà run lên.

Quân Mặc cắn chặt răng, cơ hồ khóc không ra tiếng mà khàn khàn cổ họng, rung giọng nói: “Hắn, nếu hắn dám không thích sư tôn, ta liền, liền tìm tình cổ hạ lên người hắn, cũng… phải cho sư tôn như nguyện. Nếu hắn không chịu để cho sư tôn thân cận, ta, ta liền tìm loại thuốc mạnh nhất thiên hạ, để hắn đối với sư tôn muốn ngừng mà không được…”

Người trong lồng ngực Quân Mặc phút chốc ngẩng đầu lên, cặp mắt phượng xinh đẹp kia đỏ lên, màu đen nơi đáy mắt làm Quân Mặc chỉ cảm thấy trong lòng đau đến lợi hại. Thần sắc sáng ngời, như vậy, điên cuồng như vậy, thế nhưng… thế nhưng không thuộc về mình.

“Cút!” Hắn nghe người trong ngực thanh lãnh nóng nảy nói, rõ ràng nghe nhiều đi, lại vẫn là lần đầu tiên cảm giác đau lòng và tuyệt vọng đến như vậy —— chỉ ở lại bên cạnh sư tôn cũng không được sao? Cũng bởi vì, những biện pháp hắn vừa mới nói sẽ làm bị thương đến người kia?!

Mặc dù trong lòng đã quyết, Quân Mặc vẫn nhịn không được bị ghen tị đốt đỏ ánh mắt.

“Ta không cút, coi như sư tôn đánh chết ta, ta cũng sẽ không rời đi sư tôn!” Quân Mặc gầm nhẹ, bỗng nhiên ôm lấy thân mình Lâm Tiêu, đột nhiên chui đầu vào cổ Lâm Tiêu hung hăng gặm một cái, đau đến mức cả người Lâm Tiêu đều cứng đờ, sau đó lại tựa hồ hối hận, lấy lòng mà nhẹ nhàng liếm dấu răng kia.

Miệng lưỡi ấm áp giống như nổi lửa, làm Lâm Tiêu nháy mắt bị cháy đến ngây dại, thậm chí người sớm quấy nhiễu khiến Lâm Tiêu tâm thần không yên giờ phút này cũng không thể mảy may chiếm lấy tâm tư hắn.

“Ngươi! Đang! Làm! Cái! Gì?!” Mỗi một chữ Lâm Tiêu nói như nghiến từ răng ra, lúc này không phải song tu, đứa ngốc này cũng không phải thần trí mơ hồ, Quân Mặc vừa mới làm gì đó?!

Quân Mặc dám liếm! Hôn! Hắn!

Quân Mặc cơ hồ muốn nổi giận gầm lên một tiếng “Làm, ngươi”, nhưng cuối cùng lại vẫn yên lặng nghẹn một chút, chỉ mím chặt môi đem Lâm Tiêu bế lên: “Sư tôn dưỡng thương thật tốt, ta sẽ đem người kia buộc đến trên giường sư tôn.”

Buộc ông nội ngươi!

Con ngươi Lâm Tiêu càng phát ra đỏ bừng, nếu không phải giờ phút này chân khí **, hắn nhất định một cước đem đứa ngốc to gan lớn mật này từ trên lầu đá xuống.

Hắn vươn tay kéo vạt áo Quân Mặc, giọng nói lẫn vẻ mặt đều nghiêm túc: “Chuyện này không cho ngươi nhúng tay!”

Quân Mặc đình trệ, huyết sắc ở đáy mắt rốt cuộc không nén được mà hiện ra, lần đầu tiên cường ngạnh như thế mà đem Lâm Tiêu siết chặt trong ngực, không quản ý nghĩ của Lâm Tiêu, không nghe Lâm Tiêu nói, chỉ mím chặt môi, cắn chặt răng, bá đạo đến mức làm Lâm Tiêu trong lúc nhất thời cảm thấy mình chưa bao giờ thấy rõ người này.

“Sư tôn muốn làm cái gì cũng được, muốn cái gì cũng có thể,” Quân Mặc cúi đầu nhìn Lâm Tiêu sững sờ mà còn nổi giận, hung ác áp chế tức giận và sát ý tăng vọt trong ngực, chậm rãi nói: “Duy chỉ có một chuyện, đồ nhi tuyệt đối sẽ không cho sư tôn đi làm, đó chính là thương tổn chính mình.”

Quân Mặc dừng một chút, nói tiếp: “Ta sẽ không thương tổn người kia, sư tôn…” Quân Mặc cắn chặt khớp hàm bị hắn cắn ra máu, từng chữ không ngừng nói: “Sư tôn chỉ cần yên lòng.”

Yên lòng cái trứng!

Giờ khắc này, Lâm Tiêu chỉ cảm thấy nóng nảy cả người rốt cuộc không che giấu được. Lâm Tiêu đột nhiên vươn tay bấm cổ Quân Mặc, thanh âm gần như gầm nhẹ: “Chuyện của ta không cần ngươi nhúng tay?!”

Quân Mặc nở một nụ cười, nhưng u ám trong nụ cười rõ ràng có chút dọa người: “Sư tôn chỉ cần dưỡng thương, trước khi sư tôn dưỡng thương xong, ta sẽ không để cho sư tôn đi bất kỳ chỗ nào.”

Hắn nói xong, thân thể chợt gần lại, môi lạnh lẽo nhẹ nhàng đụng một chút vào trán Lâm Tiêu, hai người tiếp xúc một chớp mắt kia, Lâm Tiêu đột nhiên trừng lớn mắt.

Một cỗ lực lượng khổng lồ, hoàn toàn không kém gì của mình, lại từ trên người Quân Mặc phát tán ra, bá đạo lại ôn nhu mà đem cả người mình bao phủ, sau đó ràng buộc chân khí toàn thân.

Nguyên anh!

Đứa ngốc này, thế nhưng đã là nguyên anh trung kỳ!

“Ngươi…” Lâm Tiêu đột nhiên nắm chặt cổ tay Quân Mặc, trong mắt là màu đen pha lẫn huyết sắc cùng sát ý, từ khi Lâm Tiêu xuyên qua đến bây giờ gần nửa năm, lần đầu tiên đối với thiếu niên này sinh ra sát ý: “Ngươi…” Gạt ta cái gì?!

Quân Mặc đang tu ma!

Trúc cơ, là giả.

Kim đan, cũng là giả.

Thậm chí nguyên anh biểu hiện ra ngoài, lại có thật không?!

Trong nháy mắt bừng tỉnh đó, làm cả người Lâm Tiêu đều hôn mê.

Lâm Tiêu chưa bao giờ nghĩ, sau khi trải qua mười năm như vậy, hắn thế nhưng vẫn bị lừa gạt.

Hắn vẫn luôn cho rằng, cho dù tất cả mọi người sẽ lừa gạt hắn, chỉ có Quân Mặc sẽ không, bởi vì trên thế giới này, chỉ có Quân Mặc với hắn mà nói, là đặc biệt nhất, cũng không thể tách rời nhất.

Nhưng mà, người này… lừa hắn!

Toàn bộ biển ý thức của hắn như bị một đòn nghiêm trọng, đôi mắt phượng lạnh lùng trừng lớn nhìn thẳng Quân Mặc trước mắt, đột nhiên phun ra một búng máu, lại không có ý thức.

【 cảnh cáo! Cảnh cáo! Giá trị oán hận đột ngột tăng! Hệ thống tiến vào tự hủy tính theo thời gian… Tích tích tích… 】

Biển ý thức trong nháy mắt nổ mạnh sôi trào, nhưng ngoại trừ duy nhất Lâm Tiêu có thể nghe được âm thanh, thấy màn hình màu xanh, không ai biết hắn đang gặp nguy cơ lớn nhất từ khi sống lại tới nay, hơi lơ là, liền sẽ…

“Sư tôn!” Quân Mặc ngẩn ngơ, ôm Lâm Tiêu, cả người không ngừng được run rẩy.

Giờ phút này Quân Mặc cực kỳ hận chính mình, hận mình tại sao không nhịn được như vậy, càng hận tại sao mình không phải là người duy nhất sư tôn để ý, nhưng hận nhất, cũng là mình đối với cảnh tượng trước mắt không biết làm thế nào.

Làm thế nào?

Hắn nên làm gì bây giờ?!

“Ta thấy sư tôn ngươi là tẩu hỏa nhập ma, hiện giờ chân khí của hắn bạo động, nếu áp chế không xuống, chỉ sợ…” Hiên Viên Thành không thể không nhắm mắt đi lên nhắc nhở một câu.

Hiên Viên Thành cũng không muốn, nhưng dù sao Quân Mặc thật sự là một minh hữu rất tốt, mặc dù còn không biết thân phận thật sự của hắn, nhưng Hiên Viên Thành cũng kiêng kị và hưng phấn vì các loại tin tức của đế đô khiến người ta kinh sợ mà Quân Mặc nắm trong tay.

Tẩu hỏa nhập ma?

Đúng rồi, sư tôn đích thật là tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần áp chế chân khí, nhất định sẽ không có việc gì!

Quân Mặc gắt gao đè nén sợ hãi và luống cuống trong lòng mình, còn có tâm trạng đáng sợ bất cứ lúc nào cũng sẽ lâm vào điên cuồng, hắn ôm chặt người gầy yếu trong ngực, một cái lắc mình liền mất bóng dáng.

Hiện giờ, chỉ có một cách có thể cứu sư tôn, chỉ có cách này!

Hắn nhất định sẽ cứu sư tôn, chờ sư tôn khỏe, hắn… hắn không bao giờ tùy hứng, không bao giờ chọc giận sư tôn, không bao giờ không khống chế được chính mình thương tổn sư tôn như vậy.

Sư tôn không gọi hắn đi theo, hắn liền tránh ở chỗ tối bảo hộ sư tôn, sư tôn không cho hắn thương tổn người kia, hắn liền không cho bất luận kẻ nào phát hiện hắn động tay chân…

Chỉ cần sư tôn khỏe mạnh!

Chỉ cần sư tôn không có việc gì!

Cái gì hắn cũng đồng ý!

“Chủ tử?”

“Thiếu chủ?”

Trong phủ thành chủ, vài người vẻ mặt khẽ biến mà nhìn Quân Mặc thần sắc đáng sợ từ trên trời giáng xuống, còn không thấy rõ hắn ôm trong ngực là ai, trước mặt cũng đã không có bóng dáng Quân Mặc.

“Bắt đầu dùng tuyệt sát lệnh, trong lúc ta bế quan, bất luận ai có thể gây trở ngại đến người của ta, giết không tha!”

Một tiếng gầm nhẹ lãnh lệ kia làm cho người ta sợ hãi, làm tất cả mọi người sắc mặt đại biến, loại tuyệt sát lệnh này, chỉ thời điểm Quân gia bị diệt môn năm đó mới được gia chủ dùng, loại tuyệt sát lệnh này, không nhằm vào riêng người ngoài, thậm chí nhằm vào người mình.

Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không ai biết Quân Mặc đi nơi nào.

Quân Mặc muốn dẫn Lâm Tiêu đi gian mật thất kia, là mật thất chỉ có bản thân hắn mới biết được, chôn sâu dưới đất gần trăm thước, chỉ có máu của hắn mới có thể mở ra cửa mật thất.

Quân Mặc không dám tạm dừng, tay run rẩy đem người hô hấp suy yếu trong ngực đặt trên giường ngọc hàn băng, theo sát nhào tới.

“Sư tôn! Sư tôn ngươi tỉnh!” Hắn thấp giọng hô, khổ sở đến âm thanh phát run.

Nhưng Lâm Tiêu ngoại trừ ngẫu nhiên phát ra tiếng than nhẹ thống khổ, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể ngày càng lạnh lẽo, cùng sắc mặt ngày càng như thi thể, thân thể sư tôn thật sự không được, thậm chí ngẫu nhiên sẽ xuất hiện tình huống hô hấp đình chỉ, mỗi lần Quân Mặc đều sợ tới mức nứt ra.

Quân Mặc cố gắng khống chế đôi tay run rẩy của mình, để chúng nó nhu thuận, sau đó đưa tay bắt được hai tay lạnh lẽo của Lâm Tiêu, mười ngón chặt chẽ.

“Sư tôn, đừng sợ, ngươi sẽ không có việc gì … Có ta ở đây… Có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ không có việc gì…” Quân Mặc thấp giọng nói, nhẹ nhàng mím môi, một đôi con ngươi màu hắc hồng hiện giờ đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu quỷ dị.

Hắn chậm rãi lại gần, cúi đầu hôn lên môi Lâm Tiêu, duyện đầu lưỡi mềm mại kia, nhẫn tâm cắn nó, sau đó cắn lưỡi chính mình, đem máu pha lẫn chân khí màu đen, cuồn cuộn không ngừng hướng vào miệng Lâm Tiêu độ qua.

Thật xin lỗi.

Cứ như vậy đem ngươi hoàn toàn kéo vào bùn lầy ma tu.

Thật xin lỗi.

Nhưng ta ngoại trừ giữ được mạng của ngươi, thật không biết nên làm gì bây giờ.

Dùng máu của ta, tẩy đi tâm ma của ngươi, dùng chân khí của ta, đem tất cả của ngươi hoán đổi.

Quân Mặc nắm thật chặt hai tay nắm cùng một chỗ của hai người, gần như tuyệt vọng mà bạo phát chân khí toàn thân, chặn môi Lâm Tiêu, một lượng máu lớn, dường như không muốn sống hướng về miệng Lâm Tiêu độ qua…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ