Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 36: Sư tôn giúp một chuyện đi


Bị người trước mắt nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt búp bê lạnh như băng của Sở Thu lộ ra vết nứt nhỏ, Sở Thu đưa tay ngăn lại lời tiếp theo Lâm Tiêu muốn nói, chỉ trầm giọng hỏi: “Ta bỗng nhiên nhớ lại Tàng Kiếm Phong còn có việc chưa xử lý xong, có thể đi trước không?”

Trước?

Lâm Tiêu nhìn thoáng qua chung quanh, các đệ tử đều bỏ chạy, các cao thủ cũng rời khỏi, hiện giờ chỉ còn lại một người có thể giải quyết phiền toái dùm hắn, Sở Thu. Đi? Đi đâu?

Vì vậy Lâm Tiêu rất nghiêm túc lắc đầu, mặt lạnh: “Không thể.”

Sở Thu yên lặng nhìn hắn một cái, nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồ đệ bên cạnh, trong mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa: “Phải giúp cái gì? Nói.”

Được rồi, đích thật là hai sư đồ bọn họ phải xin lỗi hai người trước mặt này. Làm sư tôn mà tới trễ, để Lâm Tiêu bị tiểu súc sinh kia… Làm đồ đệ mà hại Quân Mặc như vậy, về tình về lý, bất luận Lâm Tiêu muốn nói gì, hắn cũng có thể đáp ứng.

Cho dù bảo hắn giúp một tay giết người cũng không phải không thể…

Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Lâm Tiêu nói: “Đem Thanh Thanh mang đi, để Hiên Viên Triệt chiếu cố nó.” Nói xong, nhẹ nhàng phất ống tay áo, tính đi về.

Σ(°△°|||)︴

Xảy ra chuyện gì?

Trước đây không lâu rõ ràng còn trách cứ Hiên Viên Triệt câu dẫn nữ nhi của mình, bây giờ lại ném nữ nhi cho Hiên Viên Triệt?

Sở Thu đánh giá trên dưới Lâm Tiêu, trong ánh mắt thanh lãnh mang theo nghi ngờ, mặt búp bê lạnh như băng không biểu tình, nhưng một cỗ khí tức “đầu óc ngươi không sao đi” đập vào mặt.

“Cái này…” Hắn có lòng muốn nói gì đó, ngộ nhỡ trong thời gian này xảy ra vấn đề thì sao? Thí dụ như nữ nhi của Lâm Tiêu bụng tự nhiên to ra… tại ai?

Sở Thu lãnh mặt, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Hắn cảm thấy đã phụ sự dặn dò của chưởng môn sư huynh, để Lâm Tiêu thất thân… Ân, đã qua rồi, không đề cập tới cũng được. (tội cho anh Thu =)))

Hắn đã không thể thay Lâm Tiêu làm gì, lại càng không muốn để Lâm Thanh Thanh cũng bị thiệt khi ở chỗ hắn!

“Cái này…” Không được! Sở Thu cơ hồ muốn thốt ra.

Nhưng Lâm Tiêu sao có thể ở lại chỗ này nghe hắn cự tuyệt? Chờ lúc Sở Thu nói ra lý lẽ cự tuyệt, Lâm Tiêu đã không thấy bóng dáng.

“Sở, Sở sư thúc.” Một tiểu đệ tử cấp tốc nuốt xuống một cái, sau đó thật cẩn thận đi lên, nhỏ giọng nói: “Cái đó, sư thúc chỉ để ý… để ý đem người mang về là tốt, sư tôn chúng ta tâm trạng không tốt, cũng không biết làm sao đối đáp sư tỷ, nếu sư tỷ thích Hiên Viên sư huynh, liền, liền ở bên cạnh hắn, hẳn là sẽ tốt hơn một chút.”

Tiểu đệ tử nói xong, giống như con thỏ bị hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy mất biệt. Về phần lời này rốt cuộc là ý của Lâm Tiêu, hay ý xấu của Quân Mặc, không ai biết.

Sở Thu: …

“Đi thôi.” Sở Thu lạnh lùng xoay người, ánh mắt đảo qua trên người Lâm Thanh Thanh trong ngực Hiên Viên Triệt, thời điểm nhìn lại Hiên Viên Triệt, đáy mắt mang theo vài phần lạnh nhạt: “Trước hết thu xếp tốt cho Lâm sư muội của ngươi, sau đó đến Tàng Kiếm uyển một chuyến.”

“Dạ.” Hiên Viên Triệt thấp giọng đáp một tiếng, thấy Sở Thu không chút do dự xoay người đi, hắn nhắm chặt mắt, lãnh ý nơi đáy mắt chậm rãi hiện lên.

Hắn cúi đầu nhìn Lâm Thanh Thanh tái nhợt đến cực điểm trong ngực, cẩn thận đem nàng bế lên, đi thẳng đến đường xuống núi, rốt cuộc mới quay đầu nhìn thoáng qua phía Thanh Sương uyển, trên mặt hiện lên hận ý và sát ý lạnh đến cực điểm.

Nhìn Tống Thanh Vân chờ ở đầu đường cách đó không xa, nụ cười của Hiên Viên Triệt âm lãnh đến cực điểm, chẳng qua thời điểm tới trước mặt Tống Thanh Vân, đã lại khôi phục thành Cửu hoàng tử thận trọng lại tiêu sái.

“Cũng may gặp được Tống sư thúc, ngày đó ta ở chấp pháp đường thấy được một chuyện, chuyện này trọng đại, ta vẫn luôn không biết nên làm gì bây giờ, có nên nói cùng người ngoài hay không…” Trên mặt hắn lộ ra vài phần ngập ngừng và do dự, chân lại bước nhanh ra ngoài…

Trong Thanh Sương uyển, Lâm Tiêu ngồi khoanh chân, hai tay trắng thuần đan lại, nhẹ nhàng đặt ở đan điền, hiển nhiên là đang điều tức.

Quân Mặc đã đứng yên thật lâu ở cửa, trong lúc này chỉ một mực nhìn chằm chằm bóng dáng thanh lãnh của Lâm Tiêu, đôi môi mỏng mím chặt, nắm tay dưới tay áo bào nắm rất chặt.

“Làm sao vậy?” Lâm Tiêu hỏi. Hắn không mở mắt, âm thanh cũng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Quân Mặc lại khẳng định, tâm tình người này tựa hồ thật tốt.

Bị sư muội đối đãi như vậy, mình lại biến thành một đại phiền toái, sư tôn hắn… hắn thật sự không có chuyện gì sao?

Quân Mặc nhịn không được có chút chần chờ, lại có chút đau lòng, đối với hành vi của Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh hôm nay càng thêm chán ghét và căm giận, thậm chí vượt qua thù hận của bản thân đối với hai người kia.

Suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời Quân Mặc lại không biết nói thế nào mới tốt. Thân phận bại lộ, biện pháp tốt nhất chính là rời đi Huyền Chân tông, hắn nguyên lai cũng tính như vậy, nhưng kéo tới hiện tại… Hắn lại phát hiện mình càng không bỏ được.

Lâm Tiêu không có được câu trả lời khẽ cau mày, mở mắt ra, nhìn đồ đệ ngốc vẻ mặt rối rắm không thôi, mày kiếm nhất thời chợt nhíu: “Nếu như vì sư muội ngươi cầu tình, miễn mở miệng.”

Trong truyện, Lâm Thanh Thanh vì Hiên Viên Triệt mà bị xử phạt, hai người trong lúc này tình cảm sâu sắc, thẳng thắn với nhau, có thể nói là tình cảm nam nữ chính hướng tới một sự kiện quan trọng.

Hôm nay Lâm Tiêu chơi đùa một trận lớn như vậy, cứng rắn đem giá trị cốt truyện chơi đến dưới 60, nếu không kéo cốt truyện trở về, sẽ chết rất thảm. Thật vất vả đem hai đứa kia ném cho Sở Thu, giá trị cốt truyện cũng từ từ tăng trở lại, đứa ngốc này dám không buông?

Cái đồ không nên thân này!

Lâm Tiêu lạnh lùng liếc Quân Mặc một cái.

Quân Mặc giật mình, li sầu biệt tự* trong lòng đều biến thành dở khóc dở cười và đầy bế tắc —— vì sao sư tôn luôn cảm thấy ta sẽ thích sư muội?! Trong lòng ta rõ ràng chỉ thích sư tôn!

*li sầu biệt tự: nỗi buồn ly biệt

Hắn tức giận mà nghĩ, sau đó lại nhịn không được cứng đờ, không thể tin mở to hai mắt nhìn, dường như mình mới vừa, giống như, đại khái… là sinh ra tâm tư đại bất kính không nên có!

Lâm Tiêu nhìn bộ dáng không thể tin của Quân Mặc đã cảm thấy nén giận, thiếu chút nữa tát lên mặt hắn. Bất quá ngẫm lại người này hôm nay nhiều lần bảo vệ mình, giống sói con chống lại người khác, lại cảm thấy mình ít nhất phải kiên nhẫn hơn một chút.

Vì vậy Lâm Tiêu liền nói: “Thanh Thanh thích Hiên Viên Triệt, ngươi không cần cưỡng cầu. Ngày sau bất kể ngươi ưng ai, muốn ai làm đạo lữ, vi sư tự nhiên giúp ngươi.”

Lâm Tiêu nói xong, một đôi mắt phượng mang theo vài phần sắc bén nhìn thẳng Quân Mặc, chỉ chờ người này dám lộ ra nửa phần không hài lòng, đêm nay hắn liền lập tức tìm một người cho Quân Mặc!

Quân Mặc vẫn còn miên man suy nghĩ trong câu “Bất kể ngươi ưng ai, vi sư tự nhiên giúp ngươi”, ngay sau đó đã bị Lâm Tiêu nhìn đến lạnh cả người, vội vàng nói: “Sư tôn ta thật không có! Việc sư muội làm luôn thương tổn sư tôn, ta làm sao có thể thích nàng?! Ta chỉ thích sư tôn!”

Nói xong không khỏi ngây người, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Hắn thấp thỏm không thôi nhìn Lâm Tiêu, e sợ làm sư tôn nhà mình tức giận, một bàn tay đập chết kẻ bất kính như mình —— phải nói kính yêu, tại sao há mồm liền biến thành thích?

Nhưng Lâm Tiêu chẳng qua giật mình, vô cùng đương nhiên mà gật đầu: “Như thế tốt lắm.”

Quân Mặc không khỏi ngây dại, đỏ ửng trên mặt lui đi, nhưng vành tai so với vừa rồi càng thêm đỏ đến xuất huyết —— sư, sư tôn lại nói, nói như thế tốt lắm! Ta thích hắn… là, là tốt nhất sao?!

Thật, thật vui vẻ, hoàn, hoàn toàn nhịn không được, thật muốn cười! Thật cao hứng!

Nhìn nụ cười nhộn nhạo trên mặt đồ đệ ngốc bạch ngọt, Lâm Tiêu bất mãn híp mắt một cái, cảm thấy đồ đệ này gần đây lại hóa ngốc, không chỉ thích đột nhiên bỏ chạy, hơn nữa còn thích đột nhiên cười đến vẻ mặt xuẩn manh.

Người như thế, thật sự còn có thể cứu sao?

Lâm Tiêu bất mãn trong lòng, tự nhiên sẽ không cảm thấy chữ “Thích” của đồ đệ ngốc nhà mình vừa rồi, và “Thích” bản thân hắn lý giải, hoàn toàn không phải cùng một nghĩa.

Ở trong lòng hắn, nhi tử thích cha, đó không phải là tất nhiên sao?

Cho nên nói, làn sóng không cùng một kênh, thật sự đặc biệt nguy hiểm!

Quân Mặc được khích lệ quả thực vui mừng vô cùng, đỏ tai tiến đến bên giường của Lâm Tiêu, có chút thấp thỏm nói: “Sư tôn, hiện tại tất cả mọi người biết thân phận của ta, ta sợ rằng… phải rời đi mới được…”

Hắn nhịn không được sinh ra càng nhiều không muốn hơn nữa, lần thứ hai cảm nhận được sư tôn nhà mình đối với mình dung túng không giới hạn (nói thích cũng sẽ không sợ bị chết, nghĩ đến còn có điểm thái quá︿( ̄︶ ̄)︿), hắn cảm thấy một khắc cũng không muốn để cho người trước mắt rời đi tầm mắt của mình.

Nhưng, nghĩ đến mình có khả năng sẽ mang đến phiền toái vô biên, thậm chí làm sư tôn bị thương, hắn lại cảm thấy mình chỉ nghĩ một chút thôi cũng không chịu nổi.

“Đi cái gì? Suy nghĩ quá nhiều, ngốc.” Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Lâm Tiêu nhìn thẳng hắn, chiếc cằm xinh đẹp hơi giương lên, lạnh lùng nói: “Biến đi múc nước, vi sư muốn tắm.”

Nói cách khác, làm tốt việc của ngươi, những thứ khác đều có bổn tọa ở đây.

Quân Mặc nhìn ánh mắt thanh lãnh hờ hững của Lâm Tiêu, nhìn hết thảy dáng vẻ bễ nghễ* kia, nhịn không được ửng đỏ hốc mắt —— trên đời này, chỉ có sư tôn mới có thể đối tốt với mình như vậy, không bận tâm bản thân sẽ gặp phiền toái thế nào, chỉ có sư tôn không ghét bỏ mình, cũng sẽ không tính kế mình.

*nhìn bằng nửa con mắt

“Nhưng…” Quân Mặc nhịn không được từ chối.

Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Nếu ngươi dám đi, thì không cần trở lại.”

Cả người Quân Mặc chấn động, tâm tư gì khác trong lòng cũng không có. Cùng lắm thì, trả vài lần đại giới nhiều hơn nữa, chỉ cần có thể ở bên sư tôn, những chuyện khác coi là gì?!

Huống hồ, sư tôn thiện lương như vậy, lại không thích nói chuyện, nếu hắn không ở lại, chuyện hôm nay tất cả mọi người hiểu lầm sư tôn, làm sư tôn chịu ủy khuất, chẳng phải là phát sinh mỗi ngày?

Nghĩ như vậy, màu mắt hắn nhất thời hắc đỏ vài phần, gật đầu nói: “Ta đều nghe sư tôn.”

Nhìn Lâm Tiêu vừa lòng gật đầu, hắn nhịn không được lại nở nụ cười.

Nước ấm bốc hơi nóng, rất nhanh liền được Quân Mặc đưa tới, điều chỉnh độ ấm xong, đưa mắt nhìn theo Lâm Tiêu đi ra sau bình phong, hắn mới lắc lư đi ra, trong lỗ tai nghe được vài tiếng nước, không biết vì cái gì, tai nhịn không được lại đỏ lên.

Hắn kinh ngạc sờ lỗ tai của mình, canh giữ ở cửa, ánh mắt lại nhịn không được luôn chăm chú hướng vào phòng, đến khi hắn bắt buộc mình suy nghĩ kế tiếp làm sao ứng đối thân phận của mình cho rõ ràng, mới rốt cuộc khống chế được ánh mắt, trầm ngâm suy tư.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có đệ tử thủ vệ hốt hoảng chạy tới cửa.

“Sư tôn! Sư tôn không xong! Tống Thanh Vân lại mang theo người chấp pháp đường tới nữa!”

Quân Mặc khẽ cau mày, triệu tiểu sư đệ tiến vào, ước chừng nghe xong, nhíu mày suy tư một lúc lâu, bỗng biến đổi thần sắc, không chút nghĩ ngợi hướng vào phòng.

Thi cổ!

Hiên Viên Triệt nhất định đem chuyện thi cổ nói cho Tống Thanh Vân, nếu không, Tống Thanh Vân tuyệt đối không có lá gan nhanh như vậy liền quay trở lại!

“Sư tôn, đã xảy ra chuyện! Tống Thanh Vân hẳn là mang chuyện thi cổ tới, ta sợ hắn thổi phồng trên người ta, biện pháp duy nhất chính là mượn kim đan của sư tôn, dùng tới thứ biện pháp dẫn dắt chân khí của sư tôn vào đan điền của ta, như vậy, ta mới có biện pháp đem thi cổ kia tiêu hủy…”

Hắn vội vội vàng vàng nói một nửa, ánh mắt ôn nhuận phút chốc trừng to, nhìn cảnh tượng trong phòng, hô hấp cũng phải dừng lại…

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ