Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 88: Tìm Chết


Cái gọi là người không biết thì không sợ, một số người mặc dù thoạt nhìn rất ôn nhu rất dễ thân cận, nhưng kiến vi tri trứ*, từ một ít điểm hung tàn vẫn có thể nhìn ra hắn cũng không tận lực che dấu thuộc tính.

*thấy mầm biết cây, nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện có thể đoán biết được tương lai của nó

Nếu thông minh một chút, nên biết, nếu hắn có thể tiện tay hành hung, hiển nhiên cũng sẽ không để ý giết người phóng hỏa.

Quân Mặc kỳ thật là một người rất hung tàn, chẳng qua là thời điểm hắn cười rộ lên thoạt nhìn rất mềm mại mà thôi.

Viên Cương lớn tuổi, nên từ một cước kia đoán được, Quân Mặc không phải dễ ở chung như mình nghĩ, cũng không phải trẻ tuổi thì yếu ớt.

Đây rõ ràng là một kẻ nghe được lời không vừa ý, thì não liền chấn động, thấy có người loạn đưa tay, là có thể đạp đến đứt ruột người ta, làm sao có thể thật sự là người tốt như vẻ bề ngoài?

Hai đời Quân Mặc, người quỳ gối qua, cũng chỉ có những trưởng bối đã qua đời, sư tôn cặn bã thời điểm bái sư, cùng với sư tôn hiện tại hận không thể đem cả người mình dâng lên.

Hai năm nay, hắn vì Lâm Tiêu ngủ say bất tỉnh mà hết sức nóng nảy, tại đế đô quả thực là thần ghét quỷ sợ, loại khiêu khích không biết sống chết này, hắn đã lâu không nghe được, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút mới mẻ.

“Ngươi nói cái gì?” Quân Mặc rất muốn hỏi một câu như vậy, đáng tiếc hắn còn chưa mở miệng, chỉ thấy trước mặt một vật màu đen hình tròn hiện lên, sau đó choang một tiếng nện trên mặt Viên Cương.

Lần này, sợ là trực tiếp đập gương mặt lồi lõm kia thành mặt lõm bóng loáng đi?

Quân Mặc giương khóe miệng, nhịn không được muốn cười.

Lâm Tiêu nhíu mày nhìn hắn một cái, tay vung lên triệu hồi cái nồi một lần nữa đập ra ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: “Đi!”

Thấy kẻ xấu liền muốn trêu chọc, tật xấu! Trực tiếp đập bẹp không được sao?

Lâm Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Quân Mặc, ghét bỏ đem nồi nhét vào ngực Quân Mặc, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Sư tôn…” Khóe miệng Quân Mặc nhếch lên, hiển nhiên vì Lâm Tiêu giành ra tay trước mà thỏa mãn.

Lâm Tiêu nhíu mày nhìn bộ dáng ôm nồi ngốc nghếch của hắn, vung tay lên, chỉ thấy nồi kia nhất thời biến mất, nhưng là bị Lâm Tiêu trực tiếp nhét vào trong không gian của Quân Mặc.

Quân Mặc thời gian này quả thực đặc biệt thỏa mãn, tinh thần lực của hai người bọn họ không giống tất cả mọi người trong thế giới này.

Người khác, cho dù là đạo lữ cùng mình song tu phù hợp và tin tưởng nhau thế nào, nhưng cũng tuyệt đối không cách nào làm được đến mức như hắn cùng sư tôn.

Từ sau khi thượng một lần, Quân Mặc liền phát hiện hàng rào tinh thần giữa hắn cùng Lâm Tiêu hoàn toàn không có, quy luật của thế giới này giống như trực tiếp hợp nhất tinh thần lực của bọn họ, mà ngay cả nhẫn không gian chỉ có thể dùng cho riêng mình, lại không hề trở ngại mà mở ra với nhau.

Loại cảm giác này quả thực làm Quân Mặc hưng phấn chết đi được, đáng tiếc, Lâm Tiêu cho tới bây giờ đều không muốn tiếp xúc bất kỳ thứ gì có thể làm bản thân nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, loại năng lực này, sư tôn cũng không dùng qua, cho đến hôm nay…

Sư tôn mới vừa từ không gian của hắn lấy đồ vật đến đánh người, sau khi dùng xong lại trực tiếp tiện tay cất về, tự nhiên làm lòng hắn cũng nhịn không được phát run.

Loại cảm giác toàn bộ đều thuộc về sư tôn, quả thực làm máu cả người Quân Mặc đều sôi trào.

Vốn định giết tên Viên Cương cái gì kia, bất quá quên đi, hôm nay tâm tình của hắn tốt, chỉ phế đi thì tốt rồi!

Quân Mặc lấy lòng hướng Lâm Tiêu cười, ôn thanh nói: “Sư tôn chờ ta một khắc.

Hắn nói một khắc, chính là một khắc.

Mọi người chỉ thấy trước mắt hiện lên một tia hắc quang, thậm chí còn không thấy rõ tia hắc quang kia là cái gì, chợt nghe Viên Cương hét thảm một tiếng, khi bọn hắn nghiêng đầu, chỉ thấy người trẻ tuổi vẻ mặt ôn nhu kia thậm chí ngay cả nét mặt cũng không đổi, chỉ cười đến say mê mà đem kiếm từ trong đan điền của Viên Cương rút ra.

Phế đan điền người ta, đây là thù hận như thế nào?!

“Thanh Tiêu, lão tử cùng ngươi không đội trời chung!” Viên Cương kêu thảm thiết, thống khổ tuyệt vọng ôm bụng mình nằm trên mặt đất, nước mắt giàn giụa.

Ai cũng không ngờ hai sư đồ lại sẽ hung tàn đến mức này, cũng vì một câu sỉ nhục, thế nhưng trực tiếp phế đi đan điền? Huyền Chân tông cũng quá bá đạo đi!

Lâm Tiêu nhíu mày lại, thần sắc có chút lãnh.

Hắn biết những người này bất mãn, bọn họ đang trách cứ Quân Mặc ra tay quá nặng.

Buồn cười, nếu hôm nay bọn họ không trở lại, Mạt Tiểu Bạch ở nơi này dưới tay Viên Cương, không chết cũng bị phế, đến khi đó, bọn họ còn có thể làm gì?

Bất quá là vì nhìn thấy Huyền Chân tông nội đấu, lại cho là bốn ngọn núi bọn họ không có năng lực cùng người của chấp pháp đường đấu!

Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, khí thế cả người đột nhiên mãnh liệt, người vốn giống như không có tu vi, giờ phút này bộc phát ra khí thế hung ác, làm rất nhiều người tu vi thấp trực tiếp hộc máu ngã trên mặt đất.

Giờ phút này, bọn họ lại nhìn hai sư đồ, hoàn toàn là một tâm tư khác.

Lâm Tiêu lạnh lùn nói: “Chuyện Huyền Thiên Điện tính kế đồ đệ của bổn tọa, bổn tọa cũng sẽ cùng người của Huyền Thiên Điện nói chuyện!”

Lâm Tiêu dừng một chút, cằm khẽ nâng, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ dừng trên người mỗi người: “Nếu dám nhúng tay vào nội đấu của Huyền Chân tông, đừng trách bị chặt móng vuốt! Tiểu Mặc, đi!”

Quân Mặc ôn thanh cười một tiếng, đưa tay xách Mạt Tiểu Bạch, cười nhẹ: “Chư vị, sư tôn ta tính tình tốt không thích cùng người so đo, nhưng ta không như vậy.

Lần sau gặp lại, nhớ rõ nói chuyện khách khí với sư tôn ta chút.

Hắn nói xong, mang theo Mạt Tiểu Bạch đi mau vài bước theo bên cạnh Lâm Tiêu, đáy mắt mang theo ôn hòa vui vẻ nhàn nhạt, thoạt nhìn giống như quý công tử vô hại.

Nhưng mà, chẳng qua là thoạt nhìn mà thôi.

Mọi người theo bản năng nhìn Viên Cương trên đất, chỉ thấy người này sớm không phải là phong lưu tuấn nhã như lúc bắt đầu, gương mặt sưng thành đầu heo, cũng vẫn mang theo chỗ lõm, bọn họ không cần vươn tay sờ cũng biết, đó là bị đáy nồi kia hoàn toàn đập hư.

Quân Mặc kia ác hơn, một kiếm đem đan điền đâm thủng, chỉ sợ chỉ có tái sinh đan trân quý đến cực điểm của tông môn mới có thể chữa khỏi.

Viên Cương cũng cho là như vậy, giờ phút này trong lòng hắn phẫn hận đến cực điểm, chỉ muốn sau khi trở về nhanh chóng uống thuốc, nhưng Viên Cương không biết, Quân Mặc sớm đã dùng những linh lực biến dị của mình làm kinh mạch và đan điền của Viên Cương phá hủy, dù tiên đan trên đời, cũng cứu không được hắn.

Lực sát thương của Quân Mặc, vĩnh viễn đều hung tàn hơn so với những gì mọi người thấy, mọi người bây giờ có lẽ còn không ý thức được, nhưng không bao lâu, bọn họ sẽ phát hiện, cùng người như Quân Mặc động thủ, còn không bằng trực tiếp xông lên bị huyễn thú gặm hai cái.

Mà giờ khắc này, sư đồ Lâm Tiêu tự nhiên sẽ không quản những người đó nghĩ gì trong lòng, bọn họ rất nhanh liền trở về tông môn, hơn nữa trực tiếp đụng phải người của chấp pháp đường.

Nhắc tới một lần đụng phải, thật đúng là không phải trùng hợp, mà là vì một kẻ quen biết đã lâu —— Tống Thanh Vân.

Làm một người đã từng cao cao tại thượng, hiện giờ thấp như bụi bặm trong chấp pháp đường, Tống Thanh Vân ở thời điểm Lâm Tiêu cùng Quân Mặc vừa trở về có được tin tức, thậm chí còn vào lúc hai người không chú ý tới, cũng đã thù hằn đến cực điểm mà theo dõi hai người.

Trong tin tức, Lâm Tiêu hơn hai năm trước bản thân bị trọng thương, chết ngất bất tỉnh, cho nên mới triệt để che dấu.

Hiện giờ sư đồ hai người trở về, mọi người đương nhiên sẽ không cảm thấy Lâm Tiêu có thể trở nên lợi hại, chỉ cảm thấy tu vi của hắn không thụt lùi là được, cho nên, người của chấp pháp đường trước tiên liền chạy tới chịu chết.

Bọn họ muốn làm gì?

Đương nhiên là trước lúc Mạnh Thanh Vân lại đây, thừa dịp sư đồ hai người đơn độc, trước tiên đem hai người đánh trọng thương, để Mạnh Thanh Vân triệt để sứt đầu mẻ trán, sau đó bắt người đi, triệt để liên quan hành động ngày càng hung ác của Mạnh Thanh Vân gần đây.

Về phần cái cớ của bọn họ, dĩ nhiên vẫn là Mạt Tiểu Bạch.

Tống Thanh Vân đứng bên cạnh cao thủ của chấp pháp đường, một đôi mắt âm độc gắt gao mà nhìn chằm chằm hai sư đồ: “Lâm Tiêu! Đỉnh Thanh Kính các ngươi quả nhiên là cấu kết ma đạo yêu nghiệt! Hừ, tiểu nhóc con trúng thi cổ, thế nhưng còn dám gạt tông môn lén xuống núi, quả nhiên là có tật giật mình! Quả nhiên nên giết chết!”

Mạt Tiểu Bạch thần sắc lạnh lùng xị mặt, gằn từng chữ nói: “Tống Thanh Vân, nơi này là nội môn, có ngươi chỗ nói chuyện sao?!”

Sắc mặt Tống Thanh Vân nháy mắt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn chết!” Nói xong đã muốn xông lên đánh người, cũng may lý trí của hắn cuối cùng không bị chó gặm, nắm chặt nắm tay, đứng lại.

Tống Thanh Vân cười lạnh một tiếng, nói: “Lâm Tiêu, ngươi ở bên ngoài trốn hai năm, đem thi cổ trên người lấy sạch? Ân? Hiện giờ dám trở về, là vì tiểu nhóc con này? Ta nói, hắn không phải là con riêng của ngươi chứ?”

Tống Thanh Vân quả thực hận không thể đem tất cả nước bẩn đều hắt lên người Lâm Tiêu, ác ý đến cực điểm phỏng đoán: “Ngươi nếu đã sớm biết Thanh nhi không phải nữ nhi của ngươi, nói vậy đã sớm lén lút đi tìm nữ nhân khác sinh hài tử đi? Nếu không phải vi phạm lời thề, tại sao nhiều năm như vậy tu vi cũng không tăng? Hắc hắc, đáng tiếc a, nhóc con này ngươi sinh, lớn lên không giống ngươi a, nên sẽ không phải lại là…”

Lại là cái gì, mọi người tự nhiên biết rõ.

Trong thời gian hai năm nay Tống Thanh Vân đem tất cả mặt mũi ném sạch, hiện giờ cũng không biết xấu hổ, chỉ muốn cho Lâm Tiêu khó coi.

Lâm Tiêu mắt lạnh nhìn Tống Thanh Vân phun phân người.

Lâm Tiêu cũng không thèm để ý những thứ này, đời trước lời khó nghe hơn Lâm Tiêu đều nghe qua, đối với cái này căn bản không hề gì, dù sao giờ phút này Tống Thanh Vân nói càng khó nghe, đến lúc đó chết càng khó coi.

Lâm Tiêu không thèm để ý, lại không có nghĩa Quân Mặc không để ý.

Chấp niệm của Quân Mặc đối với Lâm Tiêu, kỳ thật rất đáng sợ, trước kia ở chung, sau đó hai năm chờ đợi càng làm người ta tuyệt vọng hỏng mất, đã sớm làm dục vọng chiếm lấy Lâm Tiêu của hắn đạt tới cực hạn, thậm chí là vặn vẹo.

Hắn có thể nhịn không để cho mình thương tổn Lâm Tiêu một chút, nhưng đối với người khác, đã hoàn toàn khác nhau.

Hắn chán ghét tất cả những kẻ dùng ngôn ngữ đến tinh thần đem sư tôn đặt cùng người khác, Tống Thanh Vân hôm nay chắc chắn làm một người chết.

Quân Mặc không khỏi nhìn chăm chú Tống Thanh Vân, mím môi liền cười: “Bớt sàm ngôn đi, tránh ra, hoặc là, đánh đi.

Mọi người chấp pháp đường hai mặt nhìn nhau, luôn cảm thấy tình huống hôm nay tựa hồ có chút không đúng.

Nhưng bọn họ nhìn hai sư đồ này, một người một chút khí thế cường giả đều không có, một người thoạt nhìn ôn hòa giống như cừu nhỏ, mà những đệ tử theo Lâm Tiêu, vừa thấy bọn họ đến, trực tiếp sợ tới mức trốn mất, nhìn thế nào, cũng là gà rù mặc cho bọn họ tùy tiện xuống tay.

Tống Thanh Vân thấp giọng nói: “Đánh đi! Vạn nhất đám nhãi con kia không phải chạy trốn, mà là đi tìm viện binh, một khi Mạnh Thanh Vân đến, hai người kia liền không động được!”

Không thể không nói, Tống Thanh Vân nói trúng chân tướng.

Những tiểu đệ tử đó quả thực kéo bè đánh nhau, từ lúc nhìn thấy những người này tới, cũng đã chạy vội bốn phía, trực tiếp đi tìm phong chủ của ba ngọn núi khác.

Chưởng môn sư thúc nói, bất cứ lúc nào, chỉ cần người của chấp pháp đường ngang ngược, chạy trước, sau đó tìm người, rồi trở về đánh!

Vì thế, theo vị Đường chủ đầu lĩnh chấp pháp đường kia ra lệnh, mọi người hướng về phía Lâm Tiêu cùng Quân Mặc, dẫn đầu là ba cao thủ nguyên anh, không nói hai lời hướng phía Quân Mặc cùng Mạt Tiểu Bạch công kích, hiển nhiên quyết định công kích nhược điểm, sau đó thời điểm Lâm Tiêu không thể không trở về che chở, hung hăng phế đi đan điền của Lâm Tiêu!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa