Sau Khi Trầm Oan Giải Tội

Chương 76: Con Đường Lạc Xuyên


Tương Trọng Kính sửng sốt, chần chừ một chút rồi kêu u hỏa đốt tiếp.

Cố Tòng Nhứ đánh người xong trở về, nhìn thấy Tương Trọng Kính đang đốt trứng thì hết hồn nói: “Ngươi muốn ăn trứng khổng tước nướng?”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính liếc y nói: “Mới nãy hình như bên trong có tiếng động.”

Cố Tòng Nhứ xắn tay áo nói: “Để ta xem thử.”

Tương Trọng Kính đưa trứng khổng tước cho y, chẳng qua quả trứng kia vừa được đặt vào lòng bàn tay của Cố Tòng Nhứ, không kịp để y nhìn kỹ thì đã tự động lăn xuống ngay dưới tầm mắt của hai người.

Bẹp một tiếng rơi xuống đất.

Lại thêm một vết nứt trên vỏ trứng.

Tương Trọng Kính: “…”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ sợ hết hồn, vội vàng chứng minh trong sạch với Tương Trọng Kính: “Ta không hề làm gì hết, là tự nó lăn xuống!”

Tương Trọng Kính nhíu mày lấy làm lạ, cúi người nhặt quả trứng lên đặt vào lòng bàn tay, định nhìn thử xem quả trứng còn cử động nữa không.

Hai người mở to mắt nhìn chằm chằm quả trứng, nhìn đến nỗi nhức mắt mà quả trứng vẫn im re.

Cố Tòng Nhứ nói: “Để ta thử lại lần nữa.”

Tương Trọng Kính đưa quả trứng cho y.

Lần này cũng vậy, Cố Tòng Nhứ vừa đặt quả trứng vào lòng bàn tay, quả trứng lập tức tự động lăn xuống đất.

Hai người: “…”

Tương Trọng Kính hứng lấy quả trứng lại sắp lăn khỏi lòng bàn tay của Cố Tòng Nhứ, thản nhiên nói: “Xem ra nó rất khỏe mạnh, không giống trứng sắp đem đi chiên.”

Vân Nghiễn Lý bị tẩn một trận bầm dập đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, hai mắt mở trừng trừng, một hồi lâu sau mới thoát khỏi cú sốc gào một tiếng, giận dữ hét lên: “Nó giỡn mặt với ta hả?!”

Khoảng thời gian này phượng hoàng rất nghiêm túc ấp trứng, buổi tối lúc ngủ đều dùng móng giữ chặt trứng khổng tước, hôm nay, Vân Nghiễn Lý mơ hồ nghe thấy tiếng động trong quả trứng bèn cầm lên xem.

Ai dè mới cầm quả trứng từ cái ổ nhỏ trên vai lên thì nó như có ý thức tự động lăn rớt xuống đất.

Lúc đó Vân Nghiễn Lý và tiểu phượng hoàng sợ đến mức lông tóc đều dựng đứng hết lên, tay chân luống cuống nhặt trứng lên thì thấy vỏ trứng đã bị nứt ra một cái khe.

Vân Nghiễn Lý còn tưởng bản thân bất cẩn trượt tay, vì thế hai tay nâng trứng đến nhận lỗi với Tương Trọng Kính.

Không ngờ… Căn bản không phải là hắn bất cẩn trượt tay!

Mà là quả trứng khổng tước kia khinh thường không muốn ai cầm nó ngoại trừ Tương Trọng Kính!

Vân Nghiễn Lý bị đánh một trận oan uổng, uất ức đến nỗi muốn nuốt sống trứng khổng tước và chân long.

Cố Tòng Nhứ hơi chột dạ vì đánh nhầm người, không dám nhìn ánh mắt phẫn uất của Vân Nghiễn Lý, y lặng lẽ hóa thành rồng nhỏ quấn trên cổ tay của Tương Trọng Kính, ngậm chóp đuôi giả làm vòng đeo tay.

Vân Nghiễn Lý tức muốn chết.

Tương Trọng Kính đành phải xoa đầu hắn: “Đừng giận nữa, ca ca xoa xoa cho ngươi.”

Vân Nghiễn Lý vô cảm nói: “Ngươi là ca ca của ai? Ta mới không có ca ca!”

Hắn nói xong liền muốn chạy thì Tương Trọng Kính đột nhiên nói: “Nghiễn Lý, chúng ta lên đường đến Vân Trung Châu đi.”

Vân Nghiễn Lý lập tức thắng lại, quay đầu nhìn hắn với ánh mắt không tin nổi: “Ngươi làm xong chuyện ở Cửu Châu rồi?”

Tương Trọng Kính thờ ơ vuốt ve trứng khổng tước: “Mới làm xong, ngày mai có thể lên đường.”

Vân Nghiễn Lý đã ở Cửu Châu ngót nghét hai tháng, ngày nhớ đêm mong có một ngày được trở về Vân Trung Châu, lúc này đột nhiên được trở về khiến hắn cảm thấy không chân thực.

Tương Trọng Kính thở dài nói: “Nếu ngươi không tin, chúng ta đi ngay bây giờ? “

Vân Nghiễn Lý lại ngơ ngác một hồi, sau đó phấn chấn quên sạch trận đòn oan vừa rồi, hắn vui vẻ nói: “Được đó, đi, đi ngay bây giờ!”

Hắn vừa nói vừa chạy ra ngoài gọi phượng hoàng.

Cố Tòng Nhứ nhàm chán ngậm tay áo của Tương Trọng Kính, còn dùng răng nanh nhay cắn, thấy vậy hàm hồ nói: “Muốn đi thật?”

“Ừ.” Tương Trọng Kính gật đầu: “Khổng tước sẽ nở sớm thôi, đến lúc đó có thể giải nhiếp hồn, ta sẽ lập tức biết được năm đó tại sao lại trôi sông Lạc Xuyên đến Cửu Châu, huống chi…”

Cố Tòng Nhứ dùng răng nanh gặm tay áo may bằng chất vải thượng hạng thành hai lỗ thủng, thuận miệng nói: “Huống chi thế nào?”

“Ta muốn biết, người đã ném ta từ Vân Trung Châu xuống sông Lạc Xuyên tám mươi năm trước, rốt cuộc có quan hệ gì với Tố Nhất.”

Cố Tòng Nhứ: “Ồ, được, vậy thì đi thôi.”

Tương Trọng Kính không nói nhìn hắn: “Ngươi muốn nuốt tay áo của ta luôn hay gì?”

Cố Tòng Nhứ nghe vậy liền thả răng nanh ra, tiếp tục ngậm chóp đuôi.

Vân Nghiễn Lý hận không thể lập tức bay vèo về Vân Trung Châu, nhanh chóng mang theo phượng hoàng trở lại.

Phượng hoàng vẫn còn áy náy vì nó không bảo vệ tốt trứng khổng tước mà Tương Trọng Kính đã giao phó cho nó ấp, mới nãy nó nghe Vân Nghiễn Lý kể lại chân tướng sự việc thì ngơ ngác một lúc rất lâu, bây giờ gặp Tương Trọng Kính, đôi mắt tròn vo của nó liền rớt nước mắt lộp bộp.

Tương Trọng Kính hoàn toàn không cưỡng lại được những sinh vật vô hại, thấy tiểu phượng hoàng khóc là tim mềm xèo, hắn vươn tay với tiểu phượng hoàng nói giọng dịu dàng: “Tới đây.”

Tiểu phượng hoàng vỗ cánh bay tới, chổng mông chúi đầu vào lòng bàn tay của Tương Trọng Kính, vừa dụi đầu vừa khóc thút thít.

Trái tim của Tương Trọng Kính như nhũn ra, lật đật dỗ dành nó.

Cố Tòng Nhứ thấy vậy lại muốn gặm tay áo.

Đêm hôm khuya khắc, Tương Trọng Kính phải lên đường đến Vân Trung Châu, Mãn Thu Hiệp sau khi biết được tin liền nổi điên một trận.

Hắn túm chặt vai Tương Trọng Kính lắc điên cuồng giống như giục hồn: “Không thể nán lại thêm một khoảng thời gian được sao? Hay là ngươi nói với cái tên Vân gì đó có thể cho ta đi ké đến Vân Trung Châu không? Ta có thể làm người hầu thiếp thân của ngươi hoặc làm nô tì cũng được! Đi mà! Cho ta đi với!!”

Tương Trọng Kính cực kỳ lúng túng, không biết nên uyển chuyển từ chối như thế nào.

Vân Nghiễn Lý đứng một bên quái gở nói: “Vân Trung Châu của chúng ta chỉ có người phi thăng mới vào được…”

Tương Trọng Kính liếc hắn.

Vân Nghiễn Lý nghẹn họng, đành phải bóp mũi nói một câu tiếng người: “Phụ tôn của ta không cho người bình thường vào Vân Trung Châu đâu, như vậy là không tuân theo Thiên đạo.”

Tương Trọng Kính nói: “Nhưng trước khi ngươi biết thân phận của ta đã đồng ý mang ta vào Vân Trung Châu mà?”

Vân Nghiễn Lý hừ nói: “Đó là vì ngươi giúp ta, ta cam tâm tình nguyện bị cha đánh để mang ngươi vào Vân Trung Châu, còn hắn có giúp gì ta đâu, mắc gì ta phải bị đòn vì hắn chứ?!”

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp nhíu mày, thấy Tương Trọng Kính khó xử cũng không gây thêm phiền toái nữa, lên tiếng: “Vậy chừng nào ngươi trở về?”

Tương Trọng Kính đang suy nghĩ, Vân Nghiễn Lý liền cướp lời nói trước: “Hắn là Thiếu tôn của Vân Trung Châu, đi Vân Trung Châu tức là về nhà, Cửu Châu không phải nhà của hắn, ‘trở về’ cái gì?”

Mãn Thu Hiệp nghe xong liền lảo đảo muốn xỉu, hung dữ trừng Vân Nghiễn Lý: “Vân Trung Châu các ngươi vứt bỏ hắn hồi còn đỏ hỏn, lúc hắn bị người vu oan giá họa các ngươi ở đâu, sao bây giờ tới nhận thân tỉnh bơ vậy? Biết đâu các ngươi lừa hắn tới Vân Trung Châu để sát hại không chừng.”

Vân Nghiễn Lý cũng tức giận nói: “Ngươi nói hay quá ha! Chúng ta không vứt bỏ hắn, chỉ là lúc đó không thể xuống Cửu Châu được!”

Mãn Thu Hiệp nói giọng quái gở: “Ờ, năm đó các ngươi không thể xuống Cửu Châu, còn hắn khi đó mới là một đứa bé lại có thể xuống Cửu Châu?”

Vân Nghiễn Lý: “…”

Tương Trọng Kính nghe hai người họ cãi nhau mà nhức đầu, nhẹ giọng khuyên can: “Được rồi, đừng ồn nữa.”

Vẻ mặt của Mãn Thu Hiệp cực kỳ u ám, Vân Nghiễn Lý cũng bực bội không kém nhưng hắn lại không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể đứng một bên tự mình giận dỗi.

Bên cạnh Tương Trọng Kính không có nhiều bạn tốt, thậm chí còn không đủ người để đánh bài, mặc dù Mãn Thu Hiệp có tâm tư không thuần khiết với hắn nhưng miễn cưỡng xem như là bạn, hắn thở dài nói: “Ta sẽ trở về.”

Mãn Thu Hiệp khẽ sửng sốt, sau đó lập tức mừng rỡ như điên: “Thật hả?”

Nhưng Vân Nghiễn Lý lại xanh mặt: “Cái gì thật? Là giả! Thiếu tôn Vân Trung Châu của chúng ta mắc cái gì phải trở về vùng đất cằn cỗi nghèo nàn như Cửu Châu để chịu khổ chứ?!”

Tương Trọng Kính thấy hai người lại cãi vả, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi, hắn nháy mắt ra hiệu với Mãn Thu Hiệp đừng nghe Vân Nghiễn Lý nói lung tung.

Mặc dù Mãn Thu Hiệp không đi theo nhưng có được cam kết trở về của Tương Trọng Kính nên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Mãn Thu Hiệp không cãi nhau với Vân Nghiễn Lý nữa, nói: “Các ngươi định xuất phát ở đâu để đến Vân Trung Châu?”

Vân Nghiễn Lý cười nhạt, Tương Trọng Kính nhác thấy vẻ mặt đó của hắn là biết ngay hắn định nói ra câu không phải tiếng người, nhanh tay lẹ mắt bịt miệng Vân Nghiễn Lý lại rồi cười nói: “Xuất phát từ sông Lạc Xuyên, ngươi không cần đưa tiễn đâu.”

“À.” Mãn Thu Hiệp trầm ngâm: “Lạc Xuyên cách Lâm Giang Phong khoảng trăm dặm, phong cảnh trên đường cũng không tệ lắm.”

Tương Trọng Kính đột nhiên có dự cảm xấu, khóe miệng khẽ giật giật: “Ngươi… Đừng nói là?”

Đúng như dự đoán, hai mắt Mãn Thu Hiệp tỏa sáng lập lòe: “Vừa lúc có thể tiện tay xây một Vô Tẫn Lâu ở bên sông Lạc Xuyên!”

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp lập tức hô vọng sang Tống Táng Các bên cạnh: “Tống Hữu Thu! Giúp ta xây một Vô Tẫn Lâu bên sông Lạc Xuyên đi!”

Nhanh chóng bên cạnh vọng lại tiếng hô của Tống Hữu Thu: “Cái gì?! Kiếm tôn sắp đi Lạc Xuyên sao?! Chờ đó, ta lập tức đến ngay!”

Tương Trọng Kính: “…”

Một lát sau, Tống Hữu Thu đứng như trời trồng nửa ngày sau khi biết tin Tương Trọng Kính phải đi Vân Trung Châu, hắn run giọng nói: “Kiếm, Kiếm tôn, nếu ngài chết ở Vân Trung Châu thì Tống Táng Các chúng ta không thể vào Vân Trung Châu để hốt hài cốt của ngài được đâu, thế chẳng khác gì tự đập vỡ bảng hiệu của mình?”

Tương Trọng Kính: “Ừm…”

Hai mắt Vân Nghiễn Lý như bốc lửa, chuẩn bị nổi giận mắng chửi người thì lại bị Tương Trọng Kính bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ‘Ưm ưm!’ đầy vẻ tức giận, giận đến gần chết.

Tương Trọng Kính biết tính tình lập dị của Tống Hữu Thu, nghe vậy cũng không cảm thấy xúc phạm gì, hắn nhịn cười nói: “Được, vậy thì hủy đơn đi.”

Lúc này Tống Hữu Thu mới thở phào nhẹ nhõm, có chút khổ sở nói: “Thế Kiếm tôn còn quay lại không?”

Tính tình của Tống Hữu Thu vô cùng quái gở lập dị, nói chuyện làm việc cực kỳ thiếu đánh, số người ở Cửu Châu thích hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường hễ ai nghe hắn nói mấy câu là lập tức bị hắn chọc tức muốn hộc máu, nghiêm trọng hơn là rút kiếm chém người.

Toàn bộ Tam giới cũng chỉ có một mình Tương Trọng Kính là dễ dàng tha thứ cho cái miệng lừa tiền và thiếu đánh của hắn.

Tống Hữu Thu nghĩ như vậy càng thấy khó chịu hơn.

Tương Trọng Kính mỉm cười truyền âm cho hắn: “Ta sẽ trở lại.”

Vân Nghiễn Lý giùng giằng gỡ tay Tương Trọng Kính ra, gào thét: “Ta nghe được đó!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính tằng hắng một tiếng, có Vân Nghiễn Lý ở đây phá hủy phong cảnh đưa tiễn cảm động nên hắn chỉ có thể vội vàng tạm biệt hai người bạn thân của mình rồi kéo Vân Nghiễn Lý rời khỏi Vô Tẫn Lâu.

Hai người cưỡi gió mà đi, Vân Nghiễn Lý nhanh chóng hết giận, hắn âm thầm nghĩ dù sao Tương Trọng Kính là người của Vân Trung Châu, đến khi về tới Vân Trung Châu sẽ kêu Phụ tôn đóng kín con đường Lạc Xuyên, như vậy là hắn không thể về được rồi.

Hay lắm.

Tương Trọng Kính thấy Vân Nghiễn Lý cười hề hề một mình, kì quái nói: “Ngươi có thể nghe ta truyền âm?”

Ở Cửu Châu, thường là những tu sĩ có tu vi cao mới có thể nghe được truyền âm của các tu sĩ có tu vi thấp hơn, hắn thấy tu vi của Vân Nghiễn Lý không cao bằng mình, nếu không thì lúc đó sẽ không bị đánh te tua như vậy.

Vân Nghiễn Lý hừ một tiếng rồi nói: “Ta từ Vân Trung Châu đi ra ngoài nên tu vi bị Thiên đạo áp chế hơn phân nửa, nếu không ta có thể một tay băm con rồng kia của ngươi thành tám khúc!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính kiên nhẫn nghe hắn khoác lác.

Vân Nghiễn Lý khoác lác thêm vài câu thì hai người đã đến sông Lạc Xuyên.

Lạc Xuyên là con sông lớn nhất ở Cửu Châu, hàng năm nổi sóng mãnh liệt, gió rét thấu xương.

Dòng nước chảy xiết đi khắp Cửu Châu, không ai biết đầu nguồn của nó là ở đâu, phảng phất như là từ trên không đổ xuống, vô số tu sĩ đại năng muốn tìm con đường phi thăng thông qua Lạc Xuyên, nhưng khi rơi xuống sông thì đều chết không toàn thây.

Lúc này là canh ba nửa đêm, bầu trời đen nhánh, loáng thoáng có thể thấy mây đen rập rạp chằng chịt, dường như là sắp đổ mưa lớn.

Tương Trọng Kính nhẹ nhàng đáp xuống đất, giơ tay bấm quyết triệu hồi Quỳnh Nhập Nhất tới.

Quỳnh Nhập Nhất vẫn còn gặm ngọc thạch, đột nhiên bị triệu hồi đến sông Lạc Xuyên bị gió sông thổi táp vào mặt phải nhắm mắt lại, bông tai xúc xắc chợt xoay tròn lộ ra hai mặt đều là một nút.

Quỳnh Nhập Nhất sợ hết hồn, vội nói: “Chủ nhân, chúng ta đi đâu thế?”

Tương Trọng Kính vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn: “Đi Vân Trung Châu.”

Ngược lại Quỳnh Nhập Nhất hít sâu một hơi, hắn do dự nhắm mắt vận chuyển linh lực, bông tai xúc xắc lại xoay tròn vù vù, dừng lại mặt một nút.

Vẫn là một nút.

Quỳnh Nhập Nhất kinh hãi: “Chủ nhân! Con đường phía trước chính là đại hung!”

Tương Trọng Kính nghi ngờ hỏi: “Chính xác không?”

“Chính xác!” Quỳnh Nhập Nhất nhìn nước sông chảy xiết cuồn cuộn, run rẩy nói: “Những năm qua ta đánh bài thắng chính là nhờ vào thiên phú trời ban biết trước nguy hiểm, chưa bao giờ sai lầm! Chủ nhân, không thể đi Vân Trung Châu được đâu!”

Vân Nghiễn Lý ném một quả hạch nhân trông giống thuyền nhỏ vào trong nước, hạch nhân gặp nước chớp mắt hóa thành một chiếc thuyền hoa bự tổ chảng, trên thân thuyền còn khắc hoa văn hình mây xinh đẹp.

Nước sông đang chảy cuồn cuộn đột nhiên trở nên hiền hòa, ngay cả mây đen trên trời cũng nhanh chóng tiên tán.

Con sông Lạc Xuyên phảng phất như từ trên không trung đổ xuống chẳng biết từ lúc nào biến thành một con sông quê hiền hòa tĩnh lặng, một đường kéo dài tận chân trời.

Đây là con đường Lạc Xuyên.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sau Khi Trầm Oan Giải Tội