Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 93


—Rút kiếm đối đầu—

Đêm hôm khuya khoắt, Yến Tương Lan và Nhạc Chính Trấm đội mưa chạy đến Khúc gia.

Thế gia Khúc thị lầu son gác tía giờ đây chìm trong biển lửa, ngọn lửa tàn nhẫn nuốt trọn tất cả mọi thứ, chỉ trong tích tắc đã biến Khúc gia được linh trận bảo vệ thành đống đổ nát cháy khét.

Mưa to ngập trời cũng không thể dập bớt ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, dù người của Giải Trĩ Tông đưa linh thủy tới cứu hỏa vẫn không thể dập tắt nổi ngọn lửa ma quái kia.

Khi Yến Tương Lan tới nơi, đúng lúc nhìn thấy từ đường Thiên Diễn sừng sững mấy trăm năm của Khúc gia cứ thế sụp đổ.

Thi thể và đá vụn rải rác khắp nơi, Thịnh Tiêu khoác áo bào đen nhánh của Giải Trĩ Tông đứng trong mưa to, một trăm lẻ tám hạt Thiên Diễn Châu bay tứ tán trên bầu trời của Khúc gia, có vẻ đang truy tìm đầu mối.

Yến Tương Lan đạp gió bay xuống trước mặt hắn, mũi chân vừa chạm vào vũng nước liền làm giọt nước bắn lên, y nhíu mày nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhạc Chính Trấm nhìn đống hoang tàn xung quanh, lặng lẽ hít sâu một hơi.

Năm đó kẻ đầu sỏ là Khúc Minh Liêm và Khúc Tương Nhân, Yến Tương Lan sớm đã khiến bọn hắn trả giá, và cũng chưa từng nghĩ sẽ tàn sát cả Khúc gia, sau khi biết được quá khứ bi thảm của y, phản ứng đầu tiên của hắn là Ngọc Đồi Sơn gây ra.

Dù sao năm đó Yến Linh một mình ở lại Hề gia và bị áp giải về Giải Trĩ Tông, mục đích chính là đảm bảo Hề Tuyệt thuận lợi trốn thoát và đến Bắc Cảnh, tránh cho những thế gia kia bày ra thiên la địa võng lùng bắt ‘Kham Thiên Diễn’.

Tính tình của Ngọc Đồi Sơn ngang tàng điên cuồng, tác phong làm việc luôn luôn dựa vào hỉ ác, Khúc Minh Liêm hành hạ sỉ nhục Yến Tương Lan lớn như vậy, dù kẻ đầu sỏ đã chết hắn vẫn không chịu từ bỏ ý đồ.

Còn có câu nói mà hắn thuận miệng nói trong lúc ăn dược thiện…

“Có việc gấp.”

Có lẽ đây là việc gấp của hắn.

Thịnh Tiêu bấm quyết tránh mưa, trên mặt thấm đượm ý lạnh.

Nhưng vừa nhìn thấy Yến Tương Lan chỉ mặc áo khoác mỏng đội mưa chạy tới, Thịnh tông chủ vẫn là cởi áo bào xuống, im lặng khoác lên bờ vai gầy yếu của Yến Tương Lan.

Yến Tương Lan ngoan ngoãn đứng đó nhìn hắn cột dây áo giúp mình, nói: “Có biết là ai làm chưa?”

Bàn tay đang cột dây áo của Thịnh Tiêu hơi khựng lại giây lát, đoạn hắn tiếp tục im lặng cột cho xong, khi môi khẽ mấp máy muốn trả lời thì Quyện Tầm Phương bỗng chạy xộc tới, nói nhỏ: “Tông chủ, đã bắt được.”

Trái tim của Yến Tương Lan đập nhanh một nhịp.

Ngọc Đồi Sơn… Bị phát hiện?

Thịnh Tiêu lạnh lùng xoay người lại, tà áo giống như lưỡi kiếm sắc bén chém ra một đường sáng trắng như khói tuyết giữa màn mưa to.

Yến Tương Lan và Nhạc Chính Trấm lập tức theo sau.

Trên bãi đổ nát của từ đường Thiên Diễn, Thượng Nguyên đang đè chặt một người áo đen quỳ gối trên đất, là một tán tu Nguyên anh.

Yến Tương Lan nhanh chóng quan sát hắn, sau đó lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không phải Ngọc Đồi Sơn.

Thịnh Tiêu bước tới, dùng vỏ kiếm hất mũ trùm của tên kia để lộ ra khuôn mặt đờ đẫn vì thần trí bất ổn, trên người còn tỏa ra một mùi rất quen thuộc.

Là ‘Khí Tiên Cốt’.

Thượng Nguyên dùng phược lăng trói chặt hắn, thấp giọng báo cáo: “Tu vi của hắn chỉ mới vừa kết đan, nhưng sau khi ăn ‘Khí Tiên Cốt’ thì thăng lên Nguyên anh kỳ.”

Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, mặc dù Khúc gia sa sút nhưng nội tình vẫn còn đó, cho dù chỉ còn lại một nửa linh mạch Thiên Diễn thì cũng sẽ không đến mức dễ dàng bị một tán tu Nguyên anh tàn sát cả tộc.

Yến Tương Lan biết người bị bắt không phải là Ngọc Đồi Sơn, bèn lộ ra vẻ mặt hết hứng hóng hớt, đứng ở một nơi hoang tàn như chiến trường mà y còn nghiêng đầu ngáp to một cái, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

Những năm qua y giả trang thành một người bình thường không sai vào đâu được, nhưng thuở nhỏ trải qua nhiều phong ba bão táp, liệu tâm cảnh có bình thường nổi không?

Yến Tương Lan không khát máu tàn nhẫn như Ngọc Đồi Sơn đã là giữ vững bản tính, miễn nói đến rủ lòng thương hại với gia tộc của kẻ thù.

Tu sĩ Kim đan kỳ này vì lên cơn nghiện ‘Khí Tiên Cốt’ mà thần trí bất ổn, điên điên khùng khùng, không thể hỏi được gì từ miệng hắn, Thịnh Tiêu lạnh lùng rút kiếm về, sai Thượng Nguyên đưa hắn về Giải Trĩ Tông, chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi sau.

Lúc này Yến Tương Lan mới lên tiếng: “Ngươi kêu ta tới đây làm gì?”

Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y, ánh mắt liếc sang hai cái xác bị vải đen che phủ, ý bảo Yến Tương Lan tới đó nhìn.

Yến Tương Lan cũng không sợ người chết, thong thả đi tới dùng mũi giày hất tấm vải ra.

Động tác này quả thật không tôn trọng người đã khuất, người của Giải Trĩ Tông đứng một bên đều lộ ra vẻ mặt cạn lời.

Yến Tương Lan cúi đầu nhìn, hơi nhíu mày: “Là vì cái này?”

Hai cái xác trên đất là Khúc Minh Liêm và Khúc Tương Nhân.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Năm năm trước Khúc Minh Liêm đã chết, Khúc Tương Nhân bị ngươi biến thành rối gỗ vào ba tháng trước.”

Yến Tương Lan không để ý gật đầu, nói: “Thì sao?”

Ánh mắt của Thịnh Tiêu lạnh hơn: “…Nhưng hai thi thể này, Thần hồn của họ chỉ mới tiêu tán.”

Nói đơn giản, vừa mới chết không lâu.

Nhưng nếu Khúc Minh Liêm mới chết, vậy thi thể năm đó mà Khúc gia tìm được là của ai?

Khó tránh khỏi không liên quan đến Yến Tương Lan và Ngọc Đồi Sơn.

“Ờ.” Yến Tương Lan vô tội nói: “Nhưng ta không biết gì hết, lúc đó ta còn không biết mình đánh rơi rối gỗ ở chỗ nào nữa.”

Y nói lời này là thật, cho dù Thịnh Tiêu muốn túm được đuôi nhỏ của y cũng không được.

Ngọn lửa tạo thành từ Thiên Diễn cháy sắp hết, cuối cùng cũng có khuynh hướng nhỏ dần, Quyện Tầm Phương dùng linh lực bao phủ toàn thân, nhanh chóng vọt vào trong từ đường Thiên Diễn để xem địa mạch còn hay không.

Một lát sau, Quyện Tầm Phương đi ra khỏi đống đổ nát, không ngờ còn dìu thêm một người gầy yếu.

“Tông chủ! Có người còn sống!”

Mọi người theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy tiểu thiếu gia nhỏ nhất của Khúc gia là Khúc Nhiêu mặt mũi ngơ ngác được Quyện Tầm Phương dìu đi ra ngoài, trên mặt còn nước mắt chưa khô và biểu cảm kinh hoảng tột độ.

Quyện Tầm Phương nói: “Hắn được giấu trong một kết giới ẩn ở từ đường Thiên Diễn.”

Khúc Nhiêu không bị thương, nhưng có vẻ hắn đã chứng kiến được gì đó, cả người chết lặng vô hồn, nước mắt liên tục trào ra, bị mưa to bên ngoài xối làm tỉnh lại.

Hắn chợt hét lên một tiếng, giãy giụa đẩy Quyện Tầm Phương ra, lảo đảo ngã ngồi xuống vũng nước, bỗng sụp đổ òa khóc thảm thiết.

Người của Giải Trĩ Tông trố mắt nhìn nhau, Thịnh Tiêu hơi nhíu mày.

Yến Tương Lan đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Ngay lúc này, một giọng nói lười biếng truyền tới từ cách đó không xa.

“Ây dô, còn bỏ sót một tên.”

Yến Tương Lan nhướng mày, xoay người lại thì thấy Ngọc Đồi Sơn mặc bộ áo trắng đứng trên đầu tường cao vút, trong tay còn cầm que hồ lô, hai chân thong thả đi dạo qua lại— Hắn để mình ướt như chuột lột, còn que hồ lô thì nhớ bấm quyết che mưa như bảo bối.

Ngón cái của Thịnh Tiêu ma sát nhẹ trên chuôi kiếm, kiếm Đông Dung uy nghiêm bay ra khỏi vỏ nửa tấc.

“Đừng sốt sắng thế chứ Thịnh tông chủ.” Ngọc Đồi Sơn cười hì hì: “Tối nay ta không làm gì hết nha, rất chi là vô tội đó, ngươi có dùng Thiên Diễn Châu phán tội ta, chắc chắn không một viên hiện lên chữ ‘diệt’ đâu.”

Mặt mũi Thịnh Tiêu lạnh lùng, đứng im bất động.

Khúc Nhiêu nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt rơi vào mặt nạ đầu lâu của Ngọc Đồi Sơn, cơn oán hận trong lòng dâng cao, hắn tê tâm liệt phế nói: “Ngọc Đồi Sơn! Là ngươi! Là ngươi giết cả nhà ta—!”

Mọi người kinh ngạc.

Trên mặt Khúc Nhiêu chứa đầy hận ý, hắn rơi lệ không ngừng, há miệng nói với Thịnh Tiêu: “Thịnh tông chủ! Xin ngài làm chủ cho Khúc gia ta! Những tu sĩ tới Khúc gia ta đều là tán tu đã dùng ‘Khí Tiên Cốt’, bọn chúng là bị Ngọc Đồi Sơn xúi giục cướp đoạt địa mạch Thiên Diễn!”

Thịnh Tiêu nhìn Quyện Tầm Phương.

Quyện Tầm Phương tái mặt gật đầu: “Đúng là địa mạch Thiên Diễn của Khúc gia đều bị vét sạch không còn một giọt linh lực.”

Hoàn toàn bị người cướp hết.

Ngọc Đồi Sơn vô tội nói: “Ta thật sự không có giết người, ta chỉ là đi ngang qua thấy vui nên nán lại xem thôi hà.”

Khúc Nhiêu khóc khàn cả tiếng: “Rõ ràng là ngươi! Ngươi hễ mà tới, Tương văn lẫn tu vi của chúng ta đều bị áp chế, không thể nào đánh lại những tán tu tăng vọt tu vi kia, ngươi…”

Ngọc Đồi Sơn cười không ngớt, lười biếng duỗi năm ngón tay về phía Khúc Nhiêu, giống như thú dữ giương vuốt.

“Thiên Diễn trên cao.” Hắn nhẹ nhàng mở miệng nhưng giọng điệu lại bất cần đời, nhìn Thiên Diễn không hề có kính ý, ngược lại còn khịt mũi xem thường: “Chuyện của Khúc gia, không liên quan đến ta.”

Sau khi hắn ra tay, Tương văn Thiên Diễn của Khúc Nhiêu giống như dung nham sôi trào, đốt cháy cả người hắn nóng rát, giống như muốn bạo thể chui ra.

“Ta đã nói rồi.” Ngọc Đồi Sơn hơi rũ mắt: “Khúc gia, một tên cũng đừng hòng sống.”

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lập tức lấy lại thứ mình đã cho.

Rõ ràng mới nãy còn nói ‘Chuyện của Khúc gia không liên quan đến hắn’, nhưng bây giờ lại tỏ ra vô tội phán một câu xanh rờn ‘Khúc gia, một tên cũng đừng hòng sống’, trước sau mâu thuẫn cộng thêm mặt nạ đầu lâu dữ tợn của Ngọc Đồi Sơn, khiến những người ở đây phải rợn tóc gáy.

Ầm một tiếng.

Thịnh Tiêu nâng kiếm lên, linh lực Đại thừa kỳ tựa sóng thần kinh hoàng ngưng tụ thành mũi nhọn, lặng lẽ phóng tới đâm thẳng vào bờ tường mà Ngọc Đồi Sơn đang đứng.

Sau khi kiếm ý đâm vào, mũi kiếm mới bất giác vang lên ong ong, làm tai của Yến Tương Lan bị chấn đau.

Một giây sau, năm ngón tay xòe ra muốn lấy lại Tương văn của Ngọc Đồi Sơn bị ép dừng lại giữa chừng, hắn phóng ra Nguyên thần lực gắng gượng chặn lại kiếm ý mang sức mạnh Đại thừa kỳ của Thịnh Tiêu, hai Tương văn đối nghịch ‘Kham Thiên Diễn’ và ‘Kham Thiên Đạo’ va chạm vào nhau vô cùng dữ dội, chấn động toàn bộ địa mạch Thiên Diễn cũng sôi trào nổi sóng theo.

Đất rung núi chuyển.

Linh lực Thiên Diễn tràn ra từ người Ngọc Đồi Sơn tựa như vô tận, giúp hắn ngăn lại sát ý Đại thừa kỳ.

“Thịnh Tiêu.” Ngọc Đồi Sơn rù rì: “Ta không muốn giết ngươi, đừng ép ta.”

Ngay từ đầu hắn đã biết Yến Linh và Thịnh Tiêu yêu mến lẫn nhau, cũng nhớ vô số đêm dài năm đó Yến Linh mở to đôi mắt long lanh vẽ ra một tương lai rạng rỡ cho hai người.

“Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ tìm một nơi không ai nhận ra định cư ở đó.” Yến Linh nói đến đây không che giấu được giọng điệu chờ mong vui vẻ hơn mọi ngày: “Khi đó ta sẽ dẫn Thịnh Tiêu đi cùng, đỡ cho hắn bị Thịnh gia hút máu.”

Hề Tuyệt đã nghe vô số lần, nhưng biết Yến Linh thích nói chuyện, thật giống mỗi ngày tưởng tượng chờ mong vào tương lai tốt đẹp sẽ giúp y có hy vọng sống hơn, vì thế hắn rất phối hợp: “Ồ? Sau đó thì sao?”

“Sau đó hả, chúng ta sẽ mở một tiệm thuốc, ở sân sau trồng một cây hoa quế.” Yến Linh vui vẻ nói: “Làm một đôi đạo lữ bình thường, vợ chồng hòa hợp.”

Hề Tuyệt giống như Nhạc Chính Trấm, đều không ưa cái tên Thịnh Tiêu miệng hến này, bọn họ thật sự không hiểu nổi tại sao một kẻ tẻ nhạt ít nói lại không hiểu phong tình có thể trở nên vô khuyết hoàn mỹ trong mắt Yến Linh, đã thế y còn thường xuyên khen hắn đáng yêu nữa chứ.

Đáng yêu chỗ nào?

Đáng yêu trong túi không có một cắc bạc, hay đáng yêu có miệng chỉ để trưng?

Nhưng Yến Linh giống như bị tình yêu che mờ mắt, cảm thấy Thịnh Tiêu là tốt đẹp nhất.

Sau đó Yến Linh gặp Nhượng Trần, tất cả đều thay đổi.

Ánh sáng hy vọng trong mắt y lụi tàn, dù mai sau có báo xong thù lớn vẫn suy sụp mất tinh thần.

Từ Trung Châu trở về Bắc Cảnh, Ngọc Đồi Sơn định khuyến khích y đi tìm Thịnh Tiêu, nhưng Yến Tương Lan không thể dậy nổi tinh thần, điều duy nhất mà y quan tâm khi đó là y quán chẳng khác gì nhà ma ở cuối hẻm Vô Nại Hà, mở cửa y quán, quả thật ở sân sau có trồng cây quế.

Nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một thân một mình y.

Ngọc Đồi Sơn có thể nắm trong tay toàn bộ linh lực Thiên Diễn của Thập Tam Châu, mặc dù không thể điều khiển ‘Kham Thiên Đạo’ nhưng nếu dốc hết vốn liếng tạo ra luồng linh lực Thiên Diễn khủng bố thì may ra có thể khiến ‘Thiên Đạo đại nhân’ hồn phi phách tán.

Nhưng Yến Linh thật sự rất thích nên Ngọc Đồi Sơn đành bó tay, cho dù Thịnh Tiêu là tảng đá lớn chắn ngang đường đi của hắn thì cũng chỉ có thể bấm bụng mà nhịn, miễn là không bất hòa nổi lên xung đột với Thịnh Tiêu là được.

Nhưng hôm nay…

Cả người Ngọc Đồi Sơn tỏa ra sát ý cuồn cuộn, nhưng hắn cố dằn xuống, đôi mắt màu vàng càng lúc càng lạnh lẽo: “Ta không muốn giết ngươi.”

Kiếm Đông Dung trong tay Thịnh Tiêu chợt chém xuống, một trăm lẻ tám Thiên Diễn Châu xé gió xông tới bủa vây Ngọc Đồi Sơn, xoay tròn muốn tóe ra lửa, nhưng đúng như Ngọc Đồi Sơn đã nói, không có lấy một viên hiện lên chữ ‘diệt’.

Yến Tương Lan bụm hai tai bị chấn chảy máu, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”

Sát ý trong mắt Ngọc Đồi Sơn biến mất, hắn cong ngón tay bắn ra đẩy lùi kiếm Đông Dung, vang lên tiếng kim loại đụng vào nhau, trong lòng bàn tay tỏa ra tia lửa màu vàng, linh lực Thiên Diễn rì rì tràn ra ngoài.

Thịnh Tiêu lặng lẽ rút kiếm về, ánh mắt lạnh lùng.

“Dừng tay thì dừng tay.”

Ngọc Đồi Sơn đứng trên đầu tường cười hì hì, khi chuẩn bị đạp gió rời đi thì sực nhớ đến gì đó, hắn tỏ vẻ bừng tỉnh nhếch môi cười.

Thịnh Tiêu thầm có linh cảm xấu.

Một giây sau, trên người Ngọc Đồi Sơn không hề có linh lực dao động, thậm chí còn không cử động, hắn chỉ hơi hé môi nói ra một chữ: “Bùm.”

Khúc Nhiêu mới được Thịnh Tiêu giải cứu đột nhiên trợn ngược hai mắt, lảo đảo ngã quỳ trên đất, Tương văn cấp Thiên thoáng cái hóa thành làn khói màu vàng bay ra từ sau gáy.

Tương văn và linh căn đều bị phế.

Thiên Diễn Châu xoay tròn hiện ra chữ ‘diệt’.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Ngọc Đồi Sơn thế mà dám phế bỏ Tương văn của Khúc Nhiêu ngay trước mặt Tông chủ của Giải Trĩ Tông, mặc dù không lấy mạng hắn nhưng một khi mất đi Tương văn thì còn yếu đuối hơn cả người phàm, từ nay về sau nếu lỡ mắc bệnh thì có lẽ không tới mấy năm sẽ lìa đời.

Nhưng Ngọc Đồi Sơn là dám làm.

Khúc Nhiêu dùng linh lực của ‘Kham Thiên Diễn’ đạt được Tương văn cấp Thiên, bây giờ hắn mất hứng lấy lại là lẽ đương nhiên.

Mặt Thịnh Tiêu u ám nặng nề, hắn chợt phất tay, phược lăng bay thẳng đến chỗ Ngọc Đồi Sơn.

“Keng—!”

Không biết kiếm Xuân Vũ ra khỏi vỏ từ bao giờ, đột nhiên xông tới cản lại phược lăng, hai luồng linh lực đụng vào nhau phát ra âm thanh chói tai.

Hai tai của Yến Tương Lan chảy máu, linh châu khảm trên hoa tai bị chấn bể, y thờ ơ đứng chắn trước mặt Ngọc Đồi Sơn, kiếm Xuân Vũ không chút do dự chém văng phược lăng, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn lại y.

Ngọc Đồi Sơn cười phá lên, làm ác xong liền ung dung rời đi.

Quyện tâm hồn thiếu nữ Tầm Phương vừa mới nổi lên ý định cản lại thì Yến Tương Lan đã lạnh nhạt lên tiếng: “Quyện đại nhân hãy dừng bước.”

Quyện Tầm Phương dừng chân lại.

“Khúc gia bị diệt môn.” Yến Tương Lan cầm kiếm Xuân Vũ, mặc dù mới tới Hư cảnh nhưng lờ mờ có thể kháng cự lại Thịnh Tiêu, y cười nhạt nói: “Lẽ ra Giải Trĩ Tông phải ưu tiên bắt kẻ chủ mưu chứ?”

Quyện Tầm Phương: “Ngươi!”

Rõ ràng chủ mưu là Ngọc Đồi Sơn! Mặc dù hắn không ra tay giết người, nhưng Thiên Diễn là thuốc giải của ‘Khí Tiên Cốt’, còn áp chế tu vi của người Khúc gia, hoàn toàn có thể xếp vào tội đồng lõa tàn sát Khúc gia.

Làm sao có thể vô tội?!

Yến Tương Lan nhìn Thiên Diễn Châu trên cổ tay Thịnh Tiêu chỉ hiện ra một chữ ‘Diệt’, cũng biết Thịnh Tiêu sẽ không vì một hạt châu mà định tội, Thiên Diễn lại càng không thể giết Ngọc Đồi Sơn.

Nếu muốn xử lý ổn thỏa chuyện này, chỉ có thể truy tìm những tán tu đã chủ động ra tay, không thể đổ tội lên đầu Ngọc Đồi Sơn.

Thịnh Tiêu cũng biết rõ điều này, thế nên mới không đuổi theo.

Yến Tương Lan bình tĩnh nói: “…Thịnh tông chủ, ngài nói đúng không?”

Ánh mắt nghiêm khắc của Thịnh Tiêu nhìn xoáy vào y.

Nhạc Chính Trấm ở một bên mắt chữ A mồm chữ O.

Ủa, ủa không phải đã nói…

Cùng hội cùng thuyền, chia ngọt sẻ bùi hả?

Sao mới quay qua quay lại đã rút kiếm chỉa vào nhau rồi?

===Hết chương 93===

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi