Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 66


—‘Hoán Minh Nguyệt’ mất công hiệu—

Thịnh Tiêu im lặng cất Thiên Diễn Châu đang xoay tít thò lò vào trong tay áo, sải bước đi tới bên cạnh Hề Tương Lan, nắm lấy cổ tay muốn kéo người đi.

Nhượng Trần nắm lấy tay còn lại của Hề Tương Lan, cười nói: “Còn chưa uống rượu xong, tính đi đâu mà vội thế?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi, buông ra.”

Hề Tương Lan đang say choáng cả đầu, giống như sợi dây bị Nhượng Trần và Thịnh Tiêu kéo qua kéo lại, y chật vật hất tay hai người kia ra, đứng tại chỗ bụm miệng trông như muốn ói.

Thịnh Tiêu nhíu mày: “Ta đưa hắn về.”

Nhượng Trần quan sát vẻ mặt của Thịnh Tiêu, thấy hắn không có ý xấu mới thả tay.

Thịnh Tiêu kéo Hề Tương Lan lảo đảo đi tới Trai Xá. (giống kí túc xá)

Tám căn phòng của tám người ở Trai Xá vẫn đang bị bỏ trống, trời đã khuya nên mọi người quyết định ở lại đây, tránh để hai kẻ say xỉn kéo nhau về Giải Trĩ Tông quậy.

Hề Tương Lan bị lôi đi xềnh xệch, nghẹn ngào nói: “Thịnh Tiêu, ta muốn ói…”

Từ khi Thiên Diễn Châu phán tội đến giờ, trái tim của Thịnh Tiêu đập như trống đánh, lúc này mới lặng lẽ trở lại bình thường, hắn dừng đôi chân hối hả rồi khẽ nhắm mắt lại, để Hề Tương Lan có thời gian để thở.

Hai người đã đi xa khỏi Cửu Tư Uyển, gió đêm thổi rét run, làm bụi ngọc lan ven đường phát ra tiếng xào xạc.

Có vẻ Thịnh Tiêu chờ không nổi, thấy Hề Tương Lan lom khom đứng dậy liền chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh tới bế Hề Tương Lan vào lòng rồi đi tới sân viện trồng đầy hoa quế năm xưa của mình.

Hề Tương Lan say không biết trời trăng, níu vạt áo của Thịnh Tiêu lầm bầm không ngớt, cũng không biết y đang nói gì.

Bên trong sân viện gọn gàng tươm tất như vừa được quét dọn xong, giống như chủ nhân ở đây chưa từng rời đi bao giờ, trong lư hương còn nửa miếng hương của Hề Tuyệt đem đến vẫn chưa cháy hết.

Thịnh Tiêu đặt Hề Tương Lan nằm xuống giường.

Suốt dọc đường đi tới đây, Thiên Diễn Châu vẫn xoay tròn vù vù, Thịnh Tiêu sầm mặt ném phăng chuỗi hạt ra ngoài cửa sổ rồi đóng sầm cửa lại.

Hề Tương Lan đã yên lặng ngủ thiếp đi, dung nhan tuyệt diễm, hoàn toàn khác xa dáng vẻ khùng điên trong ‘Vọng Lũ Cốt’.

Thịnh Tiêu đã có một phỏng đoán trong lòng, nhưng cũng không dám tin tưởng.

Hắn duỗi tay vuốt nhẹ gò má của Hề Tương Lan, ngón tay cọ nhẹ sau tai, khi đang muốn đè xuống thì đột nhiên Hề Tương Lan mở mắt ra, khuôn mặt ửng hồng do say rượu, y cười ngô nghê cầm lấy tay của hắn hôn nhẹ một cái, mơ màng nói: “Thịnh Vô Chước…”

Ngón tay của Thịnh Tiêu run lên.

Hề Tương Lan tiếp tục lẩm bẩm nói mớ.

Thịnh Tiêu nhắm mắt lại, cuối cùng không làm gì cả, chu đáo đắp chăn cho Hề Tương Lan rồi xoay người đi ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên tháp quý phi nhắm mắt nhập thiền.

Tấm rèm khẽ lay động phát ra âm thanh, nhưng nhanh chóng lắng xuống.

Hề Tương Lan nằm cuộn người trên giường lặng lẽ mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo không hề buồn ngủ, y xoay người nhìn xuyên qua rèm mỏng, lờ mờ thấy bóng lưng cao lớn vững chãi của Thịnh Tiêu.

Đột nhiên trong mắt y thoáng hiện lên kim văn.

Hề Tương Lan không nhịn được nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Ta biết, hạt châu vẫn còn đây mà?”

Y hơi khựng giây lát rồi xoa mi tâm nằm xuống giường: “Ôn Cô Bạch rất thông minh, sao có thể để lộ đuôi chuột cho Hề Minh Hoài nhìn thấy? Kí ức vốn đã bị động tay động chân, ngươi làm?”

“…”

“Ta nhớ, đi bí cảnh, đến lúc đó xem ai trong chúng ta sẽ tan xác dưới thiên lôi trừng phạt.”

Kim văn hơi lay động rồi biến mất.

Mặc dù Hề Tương Lan không say nhưng cũng đã uống không ít rượu, đầu đau muốn nứt ra, ước gì có thể gõ mình bất tỉnh luôn cho khỏe.

Trong khi y lăn qua lộn lại trên giường, khi xoay người thì vô tình bắt gặp cây cột hình người đứng chình ình ngay đầu giường.

—Không biết Thịnh Tiêu tới lúc nào, đang từ trên cao nhìn xuống y.

Hề Tương Lan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn hồi lâu, che đầu tỏ vẻ đau đớn nói: “Ngươi biết dùng linh lực làm giảm bớt men say, nhưng không thể làm nó biến mất hoàn toàn đúng chứ? Xin ngươi đừng phá ta nữa, ta buồn ngủ không mở mắt nổi nè.”

Thịnh Tiêu leo thẳng lên giường, cưỡng ép kéo Hề Tương Lan ngồi dậy, nói ít hiểu nhiều: “Dậy nói chuyện.”

Hề Tương Lan giả chết dụi mặt vào ngực hắn một lúc, buồn thiu nói: “Không muốn nói chuyện, buồn ngủ.”

Hễ Thịnh Tiêu mà uống say vào là trái ngược hẳn với dáng vẻ lạnh lùng ít nói thường ngày, luôn quấn quýt lấy Hề Tương Lan đòi nói chuyện cho bằng được.

“Ngươi nói.” Thịnh Tiêu nắm bả vai ép y ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Ngươi thích nói nhiều mà.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan ước gì té xỉu đến ngày mai mới tỉnh lại, bị lắc tới lắc lui ép nói chuyện, y hết chịu nổi vùng dậy đè Thịnh Tiêu xuống giường, hung dữ nói: “Nói chuyện làm chó gì, tới song tu đi!”

Thịnh Tiêu giữ chặt eo y không cho y cử động: “Không, muốn ngươi nói chuyện.”

Từ nhỏ Hề Tuyệt đã thích nói chuyện, toàn bám lấy Thịnh Tiêu lải nhải không ngớt, có lẽ đã để lại bóng ma quá sâu sắc cho tiểu Thịnh Tiêu, mỗi lần hắn say rượu đều tìm người đòi nói chuyện, miệng như ống xả lũ khiến người ta phiền muốn chết.

Hề Tương Lan đau khổ nói: “Nhưng ta không thích nói chuyện cả ngày— Được rồi, Thịnh Vô Chước, ta cũng muốn nghe ngươi nói chuyện, ngươi nói mấy câu đi.”

Thịnh Tiêu gật đầu, giơ tay ôm Hề Tương Lan vào lòng, bắt đầu màn biểu diễn ‘rất thích buôn dưa leo ôn chuyện cũ’ bên tai y.

Đầu tiên hắn đọc trọn bộ sách kiếm quyết, nhưng vì say rượu nên không được tỉnh táo, miễn cưỡng chắp vá đọc xong.

Hề Tương Lan nằm cuộn người trong lòng hắn lim dim mắt, suýt chút nữa bị hắn đọc kiếm quyết ru ngủ.

Thịnh Tiêu kêu y dậy.

“Được được, rất tốt.” Hề Tương Lan giật mình tỉnh lại, ỉu xìu cổ vũ: “Tiếp tục, ta muốn nghe <Thiên Diễn Tế>, Thịnh tông chủ đọc mười lần đi.”

Sách về Thiên Diễn luôn phức tạp và lại nhiều chữ, Thịnh Tiêu mà đọc xong mười lần chắc phải đến sáng mai.

Thịnh Tiêu ‘ừm’ một tiếng rồi bắt đầu đọc thuộc lòng.

Bây giờ Hề Tương Lan mới thoải mái đánh một giấc.

Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi lách tách, cửa sổ dù được đóng chặt nhưng vẫn bị gió thổi kêu cót két, Hề Tương Lan được Thịnh Tiêu ôm chặt trong lòng, hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.

Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, Hề Tương Lan lại bị Thịnh Tiêu đánh thức.

Hề Tương Lan nhập nhèm ở mắt ra, ngái ngủ nói: “Hả? Trời sáng? Ngọc Độ đưa bữa sáng đến?”

“Không có.” Thịnh Tiêu nói: “Ta đọc xong rồi, ngươi còn muốn nghe gì nữa?”

Hề Tương Lan: “…”

Khoảnh khắc đó, Hề Tương Lan suýt chút nữa nổi cơn xúc động muốn thọc chết Thịnh Tiêu.

Hề Tương Lan bị ồn ào cả đêm không thể ngủ yên giấc, vất vả lắm mới dỗ Thịnh Tiêu đi ngủ, lúc này trời đã sáng bảnh mắt.

Hoành Ngọc Độ ở bên ngoài gõ cửa, quả nhiên vẫn giống như xưa đem bữa sáng tới.

Hề Tương Lan xụ mặt ngồi dậy, bước chân xuống giường đi được mất bước, nhưng cuối cùng vẫn không thể bỏ qua, tức giận đùng đùng quay lại cú đầu Thịnh Tiêu.

Đồ đáng ghét phá hoại giấc ngủ của người ta!

Sáng sớm tinh mơ phủ đầy sương mù, Hề Tương Lan khoác áo bào đen của Thịnh Tiêu đi ra phòng khách, thấy Hoành Ngọc Độ đã đặt canh giải rượu và cháo nóng ở trên bàn.

Hoành Ngọc Độ thấy Hề Tương Lan đi ra, không khỏi kinh ngạc chớp mắt: “Vô Chước đâu?”

“Đang ngủ.” Hề Tương Lan tùy tiện búi tóc, đặt mông ngồi xuống đối diện Hoành Ngọc Độ, không chút khách khí bưng chén canh giải rượu của Thịnh Tiêu lên một hơi uống sạch.

Hoành Ngọc Độ: “Ồ.”

Hắn quan sát Hề Tương Lan từ đầu đến chân với ánh mắt đăm chiêu, có lẽ đang nghi ngờ hai người này ở chung một phòng liệu có làm ra chuyện ‘xấu xa’ vượt khỏi nhận biết của Hoành chưởng viện không.

Hề Tương Lan ngồi thừ người chốc lát mới thấy dễ chịu hẳn ra, ngước mắt thấy Hoành Ngọc Độ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, hơi nhíu mày: “Ngươi tìm Thịnh Tiêu có việc?”

“Ừ.” Hoành Ngọc Độ gật đầu.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta là được.” Hề Tương Lan gác chéo chân, lười biếng nói: “Ta có thể làm chủ một nửa chuyện của hắn.”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Hoành Ngọc Độ im lặng nghe y khoác lác, nhưng nhìn y hiếu kỳ như vậy, cảm thấy nói cho y biết cũng chẳng có gì to tát, hắn nghĩ vậy bèn nói: “Ta đã đồng ý Ôn chưởng tôn, chấp thuận đợt này cho học sinh của Thiên Diễn học cung vào bí cảnh rèn luyện, nhưng chỉ học sinh có Tương văn cấp Thiên mới được đi.”

Tính luôn cả ‘Tuyết Canh Ba’ của Tần Bàn Bàn, chỉ có năm đứa trẻ có Tương văn cấp Thiên.

Hề Tương Lan khẽ sửng sốt.

“Ngươi vừa mới khỏe lại, tạm thời đừng đi.” Hoành Ngọc dịu dàng nói: “Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ lên đường đến bí cảnh, ta phụ trách đưa ngươi về Giải Trĩ Tông.”

Hề Tương Lan lập tức phản đối: “Ta không về Giải Trĩ Tông!”

“Được rồi.” Hoành Ngọc Độ than thở: “Vậy ngươi đợi ở Chư Hành Trai đi, dù sao hai chúng ta đi theo chỉ làm gánh nặng cho bọn họ.”

“Không không không.” Hề Tương Lan lắc đầu như trống bỏi: “Ta muốn vào bí cảnh chơi.”

Hoành Ngọc Độ lập tức cự tuyệt, bị mẹ hiền nhập, tỏ ra thái độ cứng rắn rầy la y: “Tương văn của ngươi còn chưa khôi phục hẳn, cần phải chăm sóc cẩn thận bằng linh lực, tội gì phải đi theo cho mệt thân? —Ngươi tu lại được Kim đan chưa? Chưa, không có Kim đan mà đòi vào bí cảnh, có biết nguy hiểm lắm không?”

Hề Tương Lan nhíu mày nói: “Ta có kiếm Xuân Vũ, có thể tự bảo vệ mình mà không cần người khác.”

Hoành Ngọc Độ: “Thế lại càng không được.”

“Ca à.” Hề Tương Lan giở lại trò cũ, nũng nịu ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của Hoành Ngọc Độ, có chuyện gọi ca vô sự bãi triều: “Cả sáu ca ca đều đi mà, sao ta có thể gặp nguy hiểm được, thế chẳng phải sẽ làm mất mặt Chư Hành Trai à?”

Hoành Ngọc Độ không chịu để y đi, Thịnh Tiêu tất nhiên cũng sẽ không thả người ra.

Tuy tính tình của Hoành Ngọc Độ dịu dàng nhưng thật ra nghiêm khắc hơn ai hết.

Hắn nhéo nhẹ vành tai của Hề Tương Lan, nói: “Ta nói không được là không được, còn nói thêm một lời nữa, ta sẽ hóa giải ‘Hoán Minh Nguyệt’ trên người Vô Chước.”

Hề Tương Lan xìu.

Nhưng có Hoành Ngọc Độ nhắc nhở làm y mới nhớ, ‘Hoán Minh Nguyệt’ còn có công hiệu hơn nửa tháng nữa, đủ để y khống chế Thịnh Tiêu cho mình vào bí cảnh chơi.

Hề Tương Lan không mè nheo nữa, ngồi về chỗ cũ ngoan ngoãn bưng cháo húp.

Y yên lặng như vậy làm Hoành Ngọc Độ thích ứng không kịp, hắn nghi ngờ nói: “Ngươi lại đang có chủ ý xấu gì phải không?”

“He he.” Hề Tương Lan nói: “Ca nói kì thế, ta hiền lành như vậy, nào có ý xấu gì?”

Hoành Ngọc Độ: “…”

Hoành Ngọc Độ thấy y ranh mãnh gian xảo như vậy, càng không thể nào liên tưởng đến hình ảnh Hề Tuyệt điên cuồng lạnh lẽo vào đêm mưa đó là cùng một người.

Hắn nhớ lại kí ức trong ‘Vọng Lũ Cốt’ tối qua, lặng lẽ thở dài một hơi, duỗi tay xoa đầu Hề Tương Lan.

Hề Tương Lan vẫn còn ngồi đó vừa cười khúc khích vừa húp cháo.

Hoành Ngọc Độ lại lấy ra một chén canh giải rượu đặt lên bàn, định chiều nay sẽ quay lại tìm Thịnh Tiêu bàn chính sự, sau đó đẩy xe lăn đưa canh giải rượu đến phòng của những người khác.

Hề Tương Lan bày tỏ sự tôn kính nhiệt liệt dành cho Hoành mẹ hiền yêu bạn yêu trường.

Hề Tương Lan dõi mắt nhìn bóng lưng xa dần của Hoành Ngọc Độ, vui vẻ lấy kiếm Xuân Vũ ra, nói: “Bây giờ Thịnh Tiêu không có linh lực, tối nay ngươi nhân cơ hội đưa ta rời khỏi Chư Hành Trai, chúng ta vào bí cảnh chơi.”

Xuân Vũ: “…”

Hề Tương Lan bàn bạc với Xuân Vũ xong xuôi, vừa vui vẻ húp cháo vừa tưởng tượng ra cuộc sống tươi đẹp sau khi thoát khỏi Thịnh Tiêu.

Cách một bức tường.

Thịnh Tiêu xoa huyệt thái dương mở mắt, nhìn trái phải một lúc mới nhớ mình ra đang ở đâu.

Hắn nhíu mày sờ cổ, không hiểu sao cảm thấy cổ họng khô rát.

Có lẽ là uống quá nhiều rượu.

Thịnh Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, theo phản xạ giơ tay gọi Thiên Diễn Châu về, nhưng ngón tay vừa cử động thì mới bất giác nhận ra mình đã bị ‘Hoán Minh Nguyệt’ phong bế linh lực.

Khi Hề Tương Lan lần thứ hai dùng ‘Hoán Minh Nguyệt’ trói buộc linh lực của hắn, không lâu sau đó Thiên Diễn Châu cũng đã âm thầm khôi phục lại linh lực, có thể sử dụng như thường.

Nhưng nếu muốn điều khiển chuỗi hạt chủ động quay về thì phải khôi phục lại toàn bộ linh lực mới được.

Thịnh Tiêu nhíu mày, đang định rút tay về thì có một tia linh lực toát ra từ đầu ngón tay dẫn dắt Thiên Diễn Châu bị ném ra khỏi cửa sổ tối qua, nó vù vù bật tung cửa bay về, vang lên tiếng lạch cạch giòn giã quấn quanh cổ tay của hắn.

Thịnh Tiêu khẽ giật mình.

Hắn đã hoàn toàn khôi phục linh lực.

Hiệu lực của ‘Hoán Minh Nguyệt’ chưa tới nửa tháng đã đứt gánh, bây giờ đã mất sạch tác dụng.

Thịnh Tiêu cũng không để lộ ra, âm thầm giấu Thiên Diễn Châu vào trong tay áo.

Bên ngoài loáng thoáng truyền tới tiếng cười khúc khích của Hề Tương Lan, có vẻ tâm trạng hôm nay của y rất tốt.

===Hết chương 66===

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi