Sất Trá Phong Vân

Chương 62: Thiên Lô Sống Lại (2)


Nếu như thợ rèn có kỹ thuật rèn sắt lợi hại như vậy, các thợ rèn đã sớm là chiến sĩ! Lôi Địch hiểu rất rõ ràng, chiến sĩ là một đám người chuyên môn nghiên cứu làm sao phát huy lực lượng đến lực phá hoại lớn nhất.

Nhưng một đòn vừa rồi...

Lôi Địch phát hiện, không ngờ mình hoàn toàn không thể dự đoán được quỹ tích của nó, điểm rơi của nó, còn có cả thời gian rơi của nó. Hơn nữa mình còn có cảm giác bị một quyền kia thu hút.

Càn Kính chống tay xuống một đống phế tích, nhẹ nhàng xoa bụng đau đớn chậm rãi ngồi dậy, nhe răng cười toét miệng nói:

- Một quyền này, vừa nhanh vừa độc lại chuẩn.

Khuôn mặt Lôi Địch có hơi nóng. Trong lúc nhất thời sơ suất, không ngờ để Càn Kính đánh trúng mình. Điều này thật sự khiến người ta bất ngờ.

- Sao?

Càn Kính chống một tay xuống đất cảm giác như chạm vào vật gì đó. Hắn nâng cổ tay lên, kinh ngạc nhìn trường kiếm trong tay.

Đây là một thanh chiến kiếm rộng chừng hai tấc, chiều dài ba thước tam. Cầm vào trong tay thấy rõ trọng lượng của nó. Đây rõ ràng là một thanh kiếm tốt.

- Kiếm tốt!

Càn Kính quan sát thanh chiến kiếm trong tay, đầu tiên tán thưởng một tiếng, sau đó lông mày chợt nhíu lại, lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu:

- Kiếm tốt như vậy, vì sao không sửa lại kiếm phong? Kiếm phong như vậy, khiến thanh kiếm này không có chút uy lực nào.

Lôi Địch nghe được vấn đề của Càn Kính, tạm thời quên chuyện vừa bị đánh trúng, chậm rãi đi tới ngồi phía trước đống phế tích. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, giống như đang vuốt ve người yêu mình, ánh mắt nhu hòa cũng giống như nhìn tình cảm chân thành cả đời mình:

- Đây... là một thanh Đấu Binh.

- Đấu Binh?

Càn Kính không khỏi nhìn chiến kiếm trong tay thêm mấy lần. Trên thân chiến kiếm hiện hai chữ Thiên Lô:

- Tên nó là Thiên Lô sao? Vậy càng nên sửa lại kiếm phong mới đúng.

- Đúng vậy, Thiên Lô.

Lôi Địch tiếp nhận chiến kiếm, tiếp tục vuốt ve thân kiếm:

- Có thể ngươi không biết, thanh kiếm này đã là tử kiếm.

- Tử kiếm?

- Đúng! Tử kiếm.

Giọng nói của Lôi Địch rất khẳng định cũng tràn đầy thương cảm:

- Làm học viên chiến sĩ, ngươi nên biết bất kỳ vũ khí trang bị nào cũng có tính mạng giới hạn tuổi thọ của nó. Thanh Thiên Lô này, đã... đã chết.

Lôi Địch chật vật nói ra hai từ đã chết, nét mặt càng thêm thương cảm:

- Kiếm phong của nó đã bị mài rất nhiều lần. Ngay cả vị bằng hữu rèn tạo sư của ta cũng không có cách nào mài ra kiếm phong của nó. Nếu cứ cố mài, thanh kiếm này sẽ bị vỡ nát.

- Kiếm phong đã hết tuổi thọ sao?

Càn Kính lấy Thiên Lô từ trong tay Lôi Địch quan sát trái phải, phát ra tiếng cười bất lực:

- Vậy là hết tuổi thọ sao? Rõ ràng vẫn có thể khiến Thiên Lô sống lại, căn bản chưa hoàn toàn chết.

- Sống lại?

Lôi Địch vỗ vai Càn Kính:

- Người thiếu niên, không cần an ủi ta. Tuy rằng ngươi cũng là thợ rèn, nhưng thanh kiếm này ngay cả rèn tạo sư cũng không có cách nào khiến nó sống lại, ngươi làm sao có thể khiến nó sống lại được? Có lẽ, trưởng lão nghiệp đoàn thợ rèn may ra mới có khả năng này? Nhưng cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi cầu bọn họ!

Rèn tạo sư cũng không thể khai phong?

Càn Kính cười rất bất lực. Lẽ nào Lôi Địch quen biết một rèn tạo sư kém cỏi như vậy sao? Không phải, làm sao có thể không cách nào làm Thiên Lô kiếm sống lại được? Thanh kiếm này, rõ ràng còn không đơn giản chỉ có thể sống lại một lần hai lần, ít nhất còn có thể sống lại mười lần mới đúng.

- Được rồi, đừng nhìn nó nữa.

Lôi Địch đưa tay định lấy kiếm từ trong tay Càn Kính:

- Nếu rèn tạo sư cũng nói nó không cách nào sống lại, ta cũng hết hy vọng. Để nó yên tĩnh nằm ở chỗ này với ta.

- Vấn đề là...

Càn Kính giữ thanh kiếm ở trong lòng, có chút khó khăn nói:

- Thanh kiếm này thực sự còn có thể sống lại. Nó chỉ là chết giả.

Lôi Địch đưa tay nắm vào khoảng không, không bắt được Thiên Lô, cánh tay run run không dám tin tưởng hỏi:

- Ngươi nói cái gì? Rèn tạo sư bằng hữu của ta nói nó quả thực không cách nào sống lại được nữa.

- Cái này...

Càn Kính gãi đầu:

- Ta không biết khả năng của bằng hữu kia của ngài không tốt, hoặc là hắn lừa ngài. Chí ít, thanh kiếm Thiên Lô với ta mà nói, nó vẫn còn sống, hơn nữa rõ ràng đang trong thời kỳ mạnh mẽ.

- Ngươi... Ngươi thực sự có thể...

Giọng nói Lôi Địch không ngừng run rẩy. Là một chiến sĩ, cả đời hắn có hai người bầu bạn. Một là lão bà, một là trang bị vũ khí của mình. Kiếm Thiên Lô chính là người bạn đã theo hắn cả đời. Cho tới nay hắn cho rằng cả hai người bạn này đều đã chết:

- Ngươi thực sự có thể khiến nó...

Càn Kính cảm giác bụng dưới không còn đau đớn nữa, chậm rãi đứng dậy nhìn xung quanh:

- Ở đây, ngài có đá mài đao hay không?

- Có có có.

Lôi Địch liên tục gật đầu, vẻ mặt không còn ung dung của người bảo vệ thành Áo Khắc Lan thường ngày. Hắn giơ tay chỉ ra ngoài cửa:

- Đi theo ta.

Càn Kính cầm theo thanh kiếm Thiên Lô đi theo sau lưng Lôi Địch. Hắn rất thông cảm nhìn vị bảo vệ thành Áo Khắc Lan này. Mọi người đều là chiến sĩ. Vũ khí không nhưng là lão bà của mình, thậm chí có thể nói là tính mạng của mình. Kiếm yêu chết, đả kích không chỗ thua kém gì lão bà chết.

Đá mài đao! Đó là một khối đá mài đao thật lớn dùng Lưu Vân Thạch chế luyện ra. Càn Kính nhìn khối đá mài lớn bằng cái bàn ở hậu viện, có chút kinh ngạc. Đá mài đao trên đời cũng có phần ưu khuyết điểm. Hắn vốn tưởng đây chỉ là một khối đá mài đao bình thường nhất, không nghĩ tới lại là Lưu Vân Thạch.

Bảo dưỡng vũ khí, là một ngành học của chiến sĩ. Để có thể bảo dưỡng vũ khí tốt hơn, đối với công cụ bảo dưỡng vũ khí, học viện truyền dạy cũng đặc biệt kỹ càng tỉ mỉ.

Đá mài đao trên thế gian cũng chia ra các đẳng cấp khác nhau. Đá mài đao tốt lúc mài vũ khí, cũng có thể kéo dài tuổi thọ của vũ khí hết khả năng có thể. Loại Lưu Vân Thạch này chính là một loại đá mài đao tương đối nổi danh trong thiên hạ.

Một thợ rèn, trên đá mài đao bình thường có thể khiến một cây đao sống lại bảy lần. Như vậy nếu để hắn sử dụng Lưu Vân Thạch, có cơ hội khiến nó sống lại mười lần!

Cũng bởi vậy, giá đá mài đao hoàn toàn khác nhau. Một khối Lưu Vân Thạch nhỏ bằng đầu người, có đôi khi giá thậm chí vượt qua một thanh vũ khí tốt nhất.

Lưu Vân Thạch trước mắt này lớn tương đương với cái bàn. Càn Kính rất muốn biết, có đúng Lôi Địch trộm trở về hay không? Nếu không hắn phải xài bao nhiêu tiền?

- Đúng, là Lưu Vân Thạch.

Lôi Địch tùy ý vỗ vào khối đá đắt tiền này, vẻ mặt thất lạc:

- Ta vốn tưởng rằng có nó, rèn tạo sư bằng hữu của ta có thể khiến nó sống lại. Nhưng ta lại nhận được đáp án, cho dù ta tìm được thiên vũ thạch, thanh kiếm Thiên Lô cũng không cách nào sống lại được.

Thiên vũ thạch?

Khi Càn Kính đi học nghe qua giới thiệu, cho dù lấy toàn bộ khối Lưu Vân Thạch trước mắt này ra, cũng không đổi được thiên vũ thạch lớn bằng một đầu người. Đây chính là tảng đá được gọi là có thể khiến vũ khí trọng thương sắp chết, sống lại.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sất Trá Phong Vân