Sát Thần

Chương 62: Đối diện gặp lại không nhận ra


"Ngươi vốn không bằng Tả Thi, trên Võ Đấu Hội ngươi sẽ thất bại thảm hại, đây là sự thật đã định." Thạch Nham liếc xéo Lăng Nguyệt Nguyệt đang kích động, vẻ mặt lãnh đạm, không chút tức giận nói.

"Sự thật đã định?" Trên khuôn mặt của Lăng Nguyệt Nguyệt đầy tức giận, cười lạnh nói: "Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Ngươi có thể quyết định chuyện không biết sao?"

Thạch Nham lắc lắc đầu, không có quan tâm nàng, bộ dáng không thèm nói chuyện với nàng nữa.

Mặc Chiến vẻ mặt bình tĩnh, từ bàn rượu bên kia đứng lên, đi từng bước hướng tới chỗ Thạch Nham, ngẩng đầu, gào lên: "Tiểu tử, ngươi là ai? Ta nhìn ngươi rất lạ mặt, ngươi cũng là người Thạch gia sao? Ngươi không phải muốn trước lúc Võ Đấu Hội, sớm tàn phế chứ?"

Thạch Nham vẻ mặt chợt lạnh lùng, hạ giọng hỏi Hàn Chung, "Có thể giết người không?"

Hàn Chung thân hình bỗng nhiên chấn động, rõ ràng là đang hoảng sợ, vội vàng nói: "Nham nhi, ngươi muốn làm gì?"

Tuy rằng hắn cùng Thạch Nham ở chung một thời gian, nhưng cũng chỉ hiểu biết có hạn là Thạch Nham sống phóng túng, hắn chỉ biết Thạch Nham đột nhiên có được Tinh Nguyên, như kỳ tích đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên.

Nhưng mà, Hàn Chung chưa bao giờ thấy Thạch Nham giao thủ với người khác, càng không biết lúc Thạch Nham đối đãi địch nhân, sẽ áp dụng thái độ nào.

Hôm nay Thạch Nham bởi vì một lời bất hòa, thế nhưng đã động ý niệm giết người, thật sự là làm cho hắn kinh hãi.

Hắn vốn không nghĩ tới thiếu gia này khá thành thạo ăn nhậu chơi bời, lúc đối đãi địch nhân lại sẽ tàn nhẫn như vậy!

Thạch Nham liếc mắt về bên kia, ý bảo mình có quyết định động thủ.

"Không thể!" Hàn Chung vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng ngăn cản, thầm nghĩ: "Tiểu tử ngươi là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, bên kia cũng đều là người tài giỏi a! Nếu ngươi làm bậy, ta cũng không tiện nhúng tay, đến lúc đó nếu thật sự chịu thiệt, không thể tham gia Võ Đấu Hội, ta thế nào cũng bị gia chủ lột da.

"Không thể giết sao?"

"Khẳng định không thể!" Hàn Chung thấy Thạch Nham dường như còn chưa đánh mất ý niệm, nhanh chóng giải thích: "Bên kia đều là hy vọng tương lai của Mặc gia cùng Lăng gia, nếu đột nhiên chết đi thì Mặc gia cùng Lăng gia tất nhiên sẽ liều lĩnh trả thù, đến lúc đó khẳng định kết cục không tốt, ngươi ngàn vạn đừng làm bậy!"

"Đánh cho tàn phế được chứ?"

Hàn Chung trong lòng rùng mình, trợn mắt nhìn, cười khổ nói: "Nham nhi, xem như ta cầu ngươi! Có ân oán gì, có thể ở trên Võ Đấu Hội giải quyết, nếu ngươi thắng còn có thể giúp gia tộc thắng khu mỏ lại, bây giờ bỏ qua đi nha."

"À."

Thạch Nham không nói chuyện nữa, mắt lạnh lùng nhìn Mặc Chiến đã sắp đi đến trước mặt, thanh âm hơi cao: "Có gì muốn làm sao?"

"Tiểu tử, ngươi là ai?" Mặc Chiến cũng không có lập tức động thủ, sau khi đi tới chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Thạch Nham, "Lời nói của ngươi nói khiến vị hôn thê của ta khó chịu, nếu ngươi không chứng tỏ thân phận trước, đừng trách ta không khách khí!"

Lăng Nguyệt Nguyệt vừa thấy Mặc Chiến ra mặt, thì lại một lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi, mắt lạnh lùng nhìn chỗ đó, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Lỗ tai nàng đích thực rất tốt, tuy rằng Thạch Nham cùng Hàn Chung đã nhỏ giọng đi rất nhiều, nhưng nàng vẫn là mơ hồ nghe được các chữ mấu chốt như "Giết người", "Đánh cho tàn phế".

Cái tên thối tha khoát lác kia, rốt cuộc là ai chứ?

Lăng Nguyệt Nguyệt trong lòng đầy nghi hoặc, đoán không được lai lịch của Thạch Nham, nàng vẫn quyết định cẩn thận hơn mới tốt, Võ Đấu Hội sắp bắt đầu, nàng lo lắng Thạch Nham sẽ là cao thủ Thạch gia từ chỗ nào mời đến, cho nên cũng không dám làm bậy.

"Các vị, đừng làm khổ Nghênh Xuân Các ta à, xem như ta cầu các vị, nể mặt ta đi."

Nhưng vào lúc này, Long chưởng quầy mập mạp của Nghênh Xuân Các, lên lầu ba cúi đầu khom lưng, ở phía sau hắn còn có vài cô gái xinh đẹp, đều bưng rượu và thức ăn mà Hàn Chung gọi.

"Thời gian Võ Đấu Hội, ngươi sẽ biết ta là ai." Thạch Nham không để ý hắn, vẫy vẫy tay tới vài cô gái xinh đẹp không dám tới gần kia, cười nói: "Đến đây, đều mang rượu và thức ăn đến đây, đại gia trước tiên muốn dùng mỹ tửu món ngon."

Vài cô gái kia, có chút kinh sợ không dám bưng đến, đều đưa mắt nhìn Long chưởng quầy.

Chờ sau khi nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Long chưởng quầy, những cô gái đó mới sợ hãi bưng rượu và thức ăn đi tới, nhanh chóng bày lên rượu và thức ăn, sợ hãi như chim sợ cành cong vội vàng lao xuống lâu.

Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, tự mở ra một vò rượu rót một ly đầy cho mình, một ngụm uống hết ly, lại tự mình dùng bữa, xem Mặc Chiến bên cạnh như không khí.

"Mặc thiếu gia, ngươi không phải lần đầu tiên đến Nghênh Xuân Các, Long mỗ vẫn rất chiếu cố người, xin người thương xót, không nên náo loạn được không?" Long chưởng quầy vẻ mặt đau khổ, cúi đầu khom lưng với Mặc Chiến kia.

"Long chưởng quầy, hôm nay ta nể mặt ngươi một lần." Mặc Chiến hừ lạnh một tiếng, cười lạnh với Thạch Nham đang ngốn nghiến nói: "Tiểu tử, trên Võ Đấu Hội ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"

"Ừm, ta chờ." Thạch Nham cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục cúi đầu uống rượu, còn cười bảo Hàn Chung châm đầy ly rượu, nói: "Đến đây lão Hàn, chúng ta có thể bắt đầu."

Mặc Chiến vẻ mặt tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thạch Nham, được Long chưởng quầy khuyên bảo, trở về bàn tiệc bên kia.

Mặc Nhan Ngọc đã sớm chú ý tới chỗ này, con mắt sáng ngời của chăm chú lên người Thạch Nham trong chốc lát, tựa như có chút tò mò, chờ sau khi Mặc Chiến trở về, nàng lập tức thu hồi ánh mắt nhìn chằm Thạch Nham, tiếp tục lạnh mặt nhìn Bích Nguyệt hồ kia, không có để tiết mục đó vào trong lòng.

"Bịch bịch bịch!"

Nhưng vào lúc này, lầu thang lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó liền nghe được thanh âm của Bắc Minh Sách truyền tới, "Tiểu Điệp, Nhã Lan, rượu và thức ăn ở Nghênh Xuân Các nổi tiếng Thiên Vẫn thành, hôm nay các ngươi nhất định phải nhấm thử. Ừm, Rượu 'Liệt diễm' tuy rằng chua cay một chút, nhưng thật sự là có mùi vị khác, tuyệt đối không thể bỏ qua!"

Lời nói chưa dứt, liền nhìn thấy Bắc Minh Sách ló đầu lên, hai người Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, cũng cùng nhau theo hắn đi lên.

"Nghe ngươi nói như vậy, ta phải thật sự nếm thử 'Liệt diễm' kia, ha ha, ta cũng có thể uống một chút rượu." Mục Ngữ Điệp mặc váy dài trắng thuần, váy dài trắng thuần làm nổi lên thân thể nàng càng kỳ ảo thoát tục hơn, chỉ thấy liên bộ* nàng chậm rãi, rất nhanh đã lên lầu ba. (*: hình dung bước chân của người đẹp)

Địch Nhã Lan đi theo phía sau nàng, trong mắ ba phần ảm đạm, bộ dạng có tâm sự nặng nề.

Thạch Nham đang uống rượu, nghe được thanh âm quen thuộc kia, sắc mặt bỗng trầm xuống, rồi rất nhanh khôi phục bình thường, hắn cũng không liếc mắt nhìn bên kia, tiếp tục cúi đầu cùng Hàn Chung uống rượu.

Hàn Chung có chút kinh ngạc, liếc nhìn Mục Ngữ Điệp, Địch Nhã Lan, trong lòng âm thầm lo lắng, Thạch Nham có thể tiếp tục gây ra tai vạ gì hay không.

"Ồ, đã có người ở đây?" Bắc Minh Sách quét mắt hai đám người, hờ hững nói: "Mà đều là người quen a."

Bốn người Lăng Thiếu Phong, Mặc Chiến bên kia, thấy Bắc Minh Sách lên đây, biểu tình trên mặt đều có hơi chút không được tự nhiên, miễn cưỡng cười cười, đều hướng về phía kia Bắc Minh Sách gật đầu chào hỏi.

Hai người Lăng Thiếu Phong cùng Mặc Chiến trong đó, sau khi chào hỏi, còn lặng lẽ liếc mắt ngắm Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Hàn Chung đứng lên, cũng hướng tới Bắc Minh Sách gật đầu, cười nói: "Sao hôm nay Sách thiếu gia rảnh rỗi thế? Ha ha, nghe nói ngươi gần đây thật sự rất ít khi rời khỏi Bắc Minh gia mà?"

"Trong nhà đột nhiên có thêm hai vị đại mỹ nữ, ta cảm thấy trong nhà bỗng nhiên có sức sống, cho nên cũng lười chạy ra bên ngoài." Bắc Minh Sách cười nhẹ, nhìn thoáng qua Thạch Nham vẫn cúi đầu uống rượu, cũng không nói thêm cái gì, xoay người nói với Mục Ngữ Điệp: "Chúng ta ngồi xuống trước đi."

"Ừm."

"Sách thiếu gia, mời bên này!" Long chưởng quầy sớm vọt lên đây, tươi cười trên mặt càng sáng lạn hơn, hắn cúi đầu khom lưng dẫn Bắc Minh Sách tìm vị trí tốt, lớn tiếng thét to xuống phía dưới lầu ba: "Quách sư phụ, hôm nay Sách thiếu gia đến đây, thêm nhiều tâm tư chút, đưa rượu và đồ ăn tốt nhất lên đây."

"Ha ha, đó là đương nhiên." Dưới lầu truyền đến một tiếng cười sang sảng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bắc Minh Sách khóe miệng thêm một phần ý cười, hiển nhiên hắn rất vừa lòng với thái độ của Long chưởng quầy, hòa khí nói: "Được rồi Long chưởng quầy, ngươi cũng đừng tiếp đón ta, đi làm chuyện của ngươi đi."

"Được! Trong chốc lát ta tự mình xuống bếp, làm hai món sở trường cho người, nhưng mà ta nói trước, bởi vì ta đã lâu không có động thủ, nếu thức ăn làm ra không hợp khẩu vị, người cũng tha thứ cho." Long chưởng quầy ha ha cười nói.

"Sao không biết xấu hổ chứ?" Bắc Minh Sách nhếch miệng cười, lại nói: "Có thể ăn được thức ăn của Long chưởng quầy, là phúc khí của ta, mặc kệ thức ăn ngon dở, chỉ một phần tình này cũng đã đủ khai vị."

"Không dám nhận không dám nhận, vậy ta bận việc đi xuống trước?" Long chưởng quầy khom người hỏi.

"Ừm."

Lúc này Long chưởng quầy mới xoay người đi xuống lầu.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Ta ăn no rồi." Mặc Nhan Ngọc bỗng nhiên đứng lên.

Lăng Thiếu Phong cùng Mặc Chiến lơ đãng liếc mắt rồi đều đứng lên, Lăng Nguyệt Nguyệt kia cũng cau mày đứng dậy, ba người cùng nhau theo Mặc Nhan Ngọc, đồng đi đến hướng thang lầu kia.

Trước khi xuống lầu, Mặc Chiến chào hỏi nói: "Sách ca, huynh từ từ ăn, chúng ta đi về trước."

"Ừm, các ngươi đi trước." Bắc Minh Sách quay đầu liếc mắt, cũng không để ý, tiếp tục nói đùa với Mục Ngữ Điệp.

Rất nhanh, bốn người Lăng gia và Mặc gia, liền biến mất khỏi lầu ba.

Thạch Nham một bên uống rượu, một bên nghe tiếng Bắc Minh Sách cười nói cùng Mục Ngữ Điệp bên kia, trong lòng hơi có chút phiền chán, cũng nói với Hàn Chung: "Lão Hàn, ta cũng xong rồi, người thì sao?"

"Ta sớm xong rồi." Hàn Chung thức thời, biết hắn khó chịu nên lập tức đứng lên, nói với Bắc Minh Sách: "Sách thiếu gia, chúng ta cũng đi trước."

"À." Bắc Minh Sách chỉ thản nhiên đáp lại một câu, đầu không quay lại, tiếp tục nói đùa với Mục Ngữ Điệp.

"Đi thôi." Hàn Chung kéo kéo Thạch Nham, hai người cùng nhau đi đến lầu thang.

Trước khi xuống lầu, Thạch Nham dừng ở lầu thang một chút, vẻ mặt lạnh lùng liếc mắt nhìn Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, sau đó mới ở lầu thang biến mất.

Bắc Minh Sách đưa lưng về phía hắn, nên không thấy được hắn liếc mắt đến, Mục Ngữ Điệp bận với nói chuyện Bắc Minh Sách, cũng không để ý.

Nhưng Địch Nhã Lan ngẫu nhiên ngẩng đầu, thấy được Thạch Nham liếc mắt, từ bên trong cái liếc mắt đó, nàng thấy hai phần lạnh lùng còn có ba phần khinh thường quen thuộc.

Địch Nhã Lan trong lòng giật mình, vẻ mặt nhất thời dại ra trong chốc lát.

Hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thầm than nói: "Không phải ta ngớ ngẩn rồi chứ? Người nọ làm sao có thể là hắn chứ? Ngoài ánh mắt có vài phần tương tự, những chỗ khác không giống chút nào, rõ ràng là hai người mà, ta đang nghĩ ngợi gì thế? Ta làm sao vậy?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Sát Thần