Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 70: LỜI MỜI ĐI SĂN


Nhạc Vũ cuối cùng cũng không lựa chọn lưu lại để xem một màn náo nhiệt kia, sau khi hắn thông báo cho hai vị võ sư tin tức kia thì chạy một mạch về nhà.

Tuy hắn không tận mắt nhìn thấy tình hình cụ thể nhưng cũng đại khái đoán được sau khi đám người hầu và nha hoàn kể lại.

Nghe nói Nhạc Lâm sau khi được giải cứu thì dường như nổi điên, điên cuồng động thủ với mấy người kia Lúc đám người kia được đem đi chữa trị thì tất cả cơ hồ đều như hấp hối. Ngay sau đó Nhạc Lâm đầu tóc rũ rượi chạy khắp quảng trường để tìm kiếm gì đó. Cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì lại xông về phía thành bắc, cũng may mà Nhạc Duẫn Văn nghe được mới vội vàng cản lại.

"Thiếu gia! Chẳng lẽ ngươi ngầm ra tay trong chuyện này?"

Nhiễm Lực ban đêm vừa về tới nhà liền lập tức hỏi Nhạc Vũ vẻ nghi ngờ.

Cũng khó trách gã có hoài nghi, trong đám người kia mặc dù có mấy người thực lực đạt tới trình độ võ sĩ cấp chín, bất quá lấy tâm pháp và vũ kỹ cao cấp mà Nhạc Lâm thì cho dù bị tập kích cũng đủ để ngăn cản một thời gian ngắn, không đến bị đánh đến thảm trạng kia mới đúng.

Đã thế chuyện còn phát sinh dưới mộc đài của Lâm Trác. Người trong cuộc vừa khéo lại có hai đứa con ngốc nghếch của Trương Huệ Linh trong đó. Hơn nữa phương hướng mà cuối cùng Nhạc Lâm chạy tới cũng là chỗ nhà bọn họ khiến Nhiễm Lực không liên tưởng cũng không được.

Gã cũng hiểu rõ với tính cách ác liệt của vị thiếu gia này dù sao cũng sẽ có rất nhiều trò.

Nhạc Vũ chỉ cười không đáp, chỉ muốn thấy vẻ mặt của Nhạc Duẫn Văn nhìn con mình lúc ấy, nhất định cũng tương đối đặc sắc. Bất quá hắn cũng biết lần này làm hơi thất đức, xem ra ngày sau phải tìm một cơ hội để bồi thường cho vị đường huynh kia một chút.

Sau mấy ngày, Nhạc Vũ vẫn chỉ ở nhà không có việc gì. Có nhiều người trong tộc âm thầm "Quan sát" như vậy, hắn cũng không cách nào lại đi nghiên cứu chế dược. Về phương diện võ học bây giờ hắn cũng chỉ nhìn vào tàng thư lâu trong tộc. Lúc này lãng phí thời gian tự mình nghĩ ra vũ kỹ gì cũng không thể nào hiệu quả bằng.

Về phần tu luyện nội tức, mặc dù mỗi ngày hắn đều tiến hành, bất quá khi đã ở cấp bậc này thì tác dụng của Bồi Nguyên hoàn đối với hắn cũng không lớn. Liên tục qua mấy ngày đã gần như không thể cảm giác lượng tăng trưởng chân khí trong kinh mạch.

Cuối cùng là chuyển hóa chân nguyên yêu lực trong cơ thể cũng nhân cơ hội này hạ chút công phu, mỗi ngày hắn đều dành một nửa thời gian cho việc luyện kiếm. Bất quá lượng chân khí trong cơ thể hắn chung quy có hạn, cộng thêm suy tính về phương diện cơ năng của thân thể nên mỗi ngày hai đến ba canh giờ cũng đã là cực hạn.

Vào lúc đêm khuya yên lặng, Nhạc Vũ lại có thêm một việc bận rộn. Kể từ lần ám sát ở phủ thành chủ, bây giờ hắn mỗi lần trước lúc đi ngủ đều đem thanh Kim Ô Kiếm lau chùi qua.

Ngoài mặt nhìn như là đem Kim Ô Kiếm bảo dưỡng, thật ra thì mục đích thực sự của hắn là muốn thông qua cải thiện kết cấu vật lý của thanh kiếm này để thay đổi bề ngoài của nó, sau đó thuận tiện gia tăng một chút cường độ.

Đối với thanh kiếm này, Nhạc Vũ cũng có chút bất đắc dĩ, thanh dị binh cấp mười đặc thù này quá mức đặc thù, mà kể từ ngày đó tất cả binh khí cấp mười không rõ lai lịch đều bị Nhạc gia thành cùng Đạm Vân Thành truy xét.

Lẽ ra lúc này buông bỏ nó mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng Nhạc Vũ hết lần này tới lần khác không nỡ, cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn giải pháp thay đổi nó.

Bất quá đây là lần đầu tiên mà Nhạc Vũ lợi dụng năng lực phân tích của mình để thay đổi kết cấu tinh thể nguyên tử kim loại.

Ở tiền thế đã có công nghệ và máy móc rèn luyện khí giới tinh vi, trên căn bản các loại vũ khí xuất xưởng đã ở trạng thái tốt nhất, không đến phiên hắn đi cải tạo.

Huống chi, khi đó chính hắn cũng không có năng lực này. Cấu tạo của kim loại cực kỳ chặt chẽ khiến chân khí của Nhạc Vũ khó mà thẩm thấu. Ở tiền thế, cường độ chân khí của hắn trước khi chết chắc cũng chỉ tương đương với nội tức tầng thứ năm ở thế giới này. Đừng nói là tiến hành cải tạo kết cấu vũ khí kim loại mà muốn phân tích hoàn toàn một đồng xu kim loại cũng đã mấy mấy ngày.

Ở thế giới này, mãi cho đến mấy ngày trước khi hắn mạnh mẽ đem tu vi tăng tới trình độ võ sư sơ cấp thì mới miễn cưỡng đủ tư cách thử nghiệm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Thật ra thì việc bây giờ hắn có thể làm cũng không nhiều, ngoại trừ việc đem một loại kim loại mà thế giới này gọi là Hắc Kiềm Thiết phủ một lớp lên Kim Ô Kiếm để che đi vẻ hoa lệ, sau đó lại đem một vài nguyên tử kim khí cho vào trong một số khe hở của kiếm, gia tăng thêm tính dai mà thôi. Thay vì nói là cải tạo, chẳng qua nói là tu bổ.

Bất quá cho dù là tối ưu hóa đơn giản kết cấu như vậy cũng đã có kết quả đáng giá. Dù sao vật liệu của thanh Kim Ô Kiếm này cũng là Nhạc Hữu Ninh dùng mười mấy năm để thu thập được. Chẳng qua là cuối cùng bởi vì tôi luyện không được nên mới khiến cho đẳng cấp của nó không thể chân chính đạt tới cấp mười một, trở thành một thanh bảo kiếm.

Điều Nhạc Vũ mong muốn nhất là sau lần tu bổ này có thể khiến cho mức độ sắc bén và cường độ của nó chân chính có sự đột phá. Bất quá quá trình này sẽ là cả một công trình gian nan. Nhạc Vũ dự đoán bản thân nếu có thể hoàn thành trong vòng hai tháng đã là rất tốt.

Trong thời gian này, đúng như dự đoán của hắn, hai người Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đều tiến mạnh trong lần đại so đấu này, rất có xu thế đứng đầu.

Còn Nhạc Băng Thiến tuy chỉ mới đạt nội tức cấp ba nhưng cũng được dòng họ đặc biệt cho phép tham gia so đấu. Mấy ngày qua, nàng một đường quá quan trảm tướng, điều khiến người ta kỳ quái là mỗi lần nàng trở lại đều mạnh hơn. Nghe nói mấy vị trưởng lão trong tộc đều cực kỳ coi trọng nàng, mấy ngày qua đều có chỉ điểm về vũ kỹ.

Nhạc Vũ cũng thầm ngạc nhiên, Nhạc Băng Thiến cho tới giờ vẫn chưa bị loại thật ra cũng không phải làm người ta quá kỳ quái. Yêu cầu của so đấu phải là võ sĩ cấp năm trở lên. Song một số thiếu niên đệ tử có thực lực đặc biệt xuất chúng cũng sẽ được cho phép tham gia với điều kiện làm thành một đội.

Điều khiến Nhạc Vũ kỳ quái chính là tư chất của Nhạc Băng Thiến, mặc dù hắn không có cơ hội phân tích cụ thể nhưng theo thái độ của dòng họ trước kia cũng không quá mạnh mới đúng. Tại sao thái độ của những tộc lão kia lại đột nhiên coi trọng nàng như thế?

Đừng nói là tiểu muội này có tư chất hơn người, chẳng qua là trước kia chưa được phát hiện mà thôi?

Vào sáng sớm ngày thứ tư, lúc so đấu đang vào giai đoạn giữa thì rốt cuộc có một vị chấp sự tìm đến cửa.

"Muốn ta tham gia đi săn?"

Nhạc Vũ ngạc nhiên, cho dù hắn ở thế giới này chỉ mới một năm nhưng cũng biết mùa hè không phải là mùa săn thú.

Lương thực của Nhạc gia thành sản xuất không nhiều lắm, việc thiếu hụt thức ăn đều thông qua săn thú để đền bù. Cho nên dòng họ hàng năm sẽ chia vào xuân thu hai mùa tiến hành săn thú quy mô lớn.

Trong đó thì quy mô săn thú vào mùa xuân tương đối nhỏ, chủ yếu là săn giết những thú dữ ăn thịt để gia tăng tỷ lệ sinh tồn cho những yêu thú nhỏ yếu. Lần săn vào mùa thu là vây giết những yêu thú đã được vỗ béo qua cả mùa hè và mùa thu.

Hoạt động chủ yếu của những thợ săn bên ngoài là đi săn một số những yêu thú cấp ba, thu thập da lông gân cốt đem bán để lấy tiền, thịt chỉ là thứ phụ thêm mà thôi.

Lúc này mới chỉ là đầu mùa hè, cách cuộc săn thú vào mùa xuân chưa tới một tháng. Địa điểm săn theo lời vị chấp sự kia cũng là một khu vực an toàn chỉ tồn tại yêu thú cấp thấp.

Nhạc Vũ thật sự là không hiểu nổi, bọn họ rốt cuộc tiến hành cuộc săn này để làm gì?

Bất quá ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Nhạc Vũ vẫn quyết định đi qua xem một chút. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc săn thú này chắc là vị tộc trưởng kia muốn ngả bài với hắn. Cũng là lần để khẳng định thái độ của sự kiện tại phủ thành chủ mấy ngày trước.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Quân Lâm Thiên Hạ