Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 8: Dây thừng đỏ của Nguyệt Lão 8


"Cô đã chết rồi."

Lời nói của Thương Khâu trầm thấp có lực, giống như là tiếng chuông gõ trầm lắng khàn khàn của đồng hồ treo tường, hung hăng gõ vào trong đầu của mọi người.

Mặt mũi Tiểu Chu đều là máu, khóc càng ác hơn, kêu gào lớn tiếng: "Không không! Mày gạt tao!! Mày gạt tao —— tao không có, tao vẫn tốt!! A a a a —— tao muốn giết mày một kẻ lừa gạt!!"

Tiểu Chu kêu gào, trên tứ chi đẫm máu gần như muốn bốc lên khói đen đặc, không khí xung quanh bỗng chốc âm u lãnh lẽo giảm xuống ít nhất năm độ.

Thương Khâu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ bình tĩnh đứng ở trước mặt tiểu Chu, không nói câu nào, vẫn dùng ánh mắt lãnh đạm u ám nhìn chằm chằm tiểu Chu.

Tạ Nhất sợ tiểu Chu thực sự tập kích Thương Khâu, vội vã hô to: "Tiểu Chu!"

Trên mặt tiểu Chu đều là huyết lệ, khóe miệng nâng lên nhe răng cười, trừng hai mắt dữ tợn, nhìn chăm chú vào Tạ Nhất đứng ở phía sau lưng Thương Khâu, trong tiếng nói phát ra tiếng cười lập cập, nói: "Ha ha ha ha... Anh gọi em rồi, anh gọi em rồi, em sẽ theo anh!"

Tạ Nhất không biết có vấn đề gì ở đây, dù sao hai mươi mấy năm trời cậu chưa từng tin việc này, Thương Khâu lại híp mắt một cái, nói: "Cô có thể thử nhìn xem, cô là quỷ mới chết, đạo hạnh quá thấp..."

Anh ta nói xong ôm lấy cánh tay, ngón tay mang găng tay da màu đen gõ nhẹ khuỷu tay của mình, có hơi không nhịn được nói: "Nhìn ở trên phần lúc còn sống cô không có tội ác, cô tự lựa chọn, là tôi đưa cô đi luân hồi, hay là cô tự đi luân hồi."

Tiểu Chu mở to hai mắt nhìn, khí đen toàn thân tỏa ra bừng bừng, trong tiếng nói phát ra tiếng kêu rên, huyết lệ trong ánh mắt càng nhiều, chỉ chẳng qua sau một lát, khí đen lại từ từ biến mất, âm thanh biến thành thống khổ, co rúc ở trên mặt đất, tứ chi đẫm máu không ngừng vặn vẹo, nói: "Tôi rất đau! Tôi rất đau! Tôi không muốn như vậy, hu hu hu..."

Tạ Nhất nhìn tiểu Chu quỳ rạp trên mặt đất không ngừng thúc thít, trong lòng không dễ chịu, chỉ có điều vì để tránh cho nói sai, cũng không mở miệng.

Tiểu Chu khóc nức nở, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Tôi sẽ đi luân hồi, tôi sẽ đi luân hồi! Thế nhưng van cầu các anh, van cầu các anh để tôi chết phải rõ ràng, tôi bị người giết chết!"

Dáng vẻ này của Tiểu Chu, còn bị phân thây, nhất định là bị người hại chết, chỉ không biết là ai, Tạ Nhất có chút nhịn không được, nói: "Là ai?"

Tiểu Chu dùng sức lắc đầu, đột ngột cái đầu trên mặt đất chuyển động không ngừng, nói thút thít: "Tôi không biết, tôi không thấy rõ..."

Cô ta nói xong, đem dây thừng đỏ trên cổ mình kéo xuống, nhẹ nhàng đặt dưới đất, nói: "Ngày đó tôi nghe lời của chị Trương, muốn đi tìm đại tiên của Vu Hàm quốc* kia, xin một sợi dây thừng đỏ, tôi... Tôi chỉ muốn kết thúc tương tư đơn phương của tôi, dù sao... Dù sao..." [Đất nước của Vu Hàm]

Tiểu Chu thống khổ ngẩng đầu lên, trên người cô ta đã không còn khí đen nữa, mặt tràn đầy nước mắt nhìn về phía Tạ Nhất, trong miệng nói lẩm bẩm: "Dù sao anh Tạ Nhất... Anh hiền lành như vậy, căn bản không hiểu em đang nghĩ gì..."

Tạ Nhất giật mình, nói: "Tôi?!"

Thương Khâu đứng ở một bên, cũng không có gì giật mình, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Tạ Nhất, vừa liếc nhìn tiểu Chu nằm trên mặt đất, ngay sau đó còn chọc một dao vào trên người tiểu Chu, nói: "Các người không có duyên phận."

Tạ Nhất vội vàng đụng Thương Khâu một cái, ý bảo anh đừng chọc dao thẳng thừng như vậy, tiểu Chu lại cười khổ nói: "Nói đúng, chúng tôi không có duyên phận... Chỉ là tôi si tâm vọng tưởng, vào ngày hôm đó... Tôi từ nơi đại tiên đi ra, đã là sau nửa đêm rồi, đại tiên cho tôi một sợi dây thừng đỏ, tôi đi ở lối đi bộ không người, bị người đánh lén, tôi cũng không thấy rõ gì cả, cũng không phát hiện cái gì, người nọ dùng dây thừng đỏ siếc cổ của tôi..."

Tiểu Chu nhớ tới đây, đã nghẹn ngào khóc nức nở, tiểu Chu năm nay mới vừa vào công ty một năm, vừa tốt nghiệp đại học một năm, tuổi tác vẫn là thanh xuân tuổi trẻ, cứ như thế bị người giết chết, quả thực sẽ cảm thấy oan ức.

Tạ Nhất thấp giọng nói: "Cho nên tiểu Chu bị người siếc chết, sau đó... Phân thây?"

Thương Khâu lại ôm cánh tay, nói nhàn nhạt: "Nhìn vết máu và vết thương, là phân thây người khi còn sống."

Tạ Nhất lập tức rùng mình toàn thân, một luồng lạnh lẽo vọt lên đỉnh đầu, sống? Đó là có bao nhiêu thủ đoạn độc ác, mới có thể ra tay với một cô gái chứ?!

Tiểu Chu quỳ rạp trên mặt đất thút thít, "Van xin các người, tôi chỉ muốn chết rõ ràng, tôi sẽ đi luân hồi, tôi sẽ không hại người, tôi chỉ muốn... Chết phải rõ ràng, anh Tạ Nhất... Anh Tạ Nhất..."

Tiểu Chu khóc lóc kể lể, trong lòng Tạ Nhất vốn cũng không nhẫn tâm, nghe được tiểu Chu là vì mình đi xin dây thừng đỏ, sau đó mới bị hại chết, trong lòng càng không đành, xoắn xuýt tới khó chịu.

Tạ Nhất nhắm mắt lại, giọng nói có hơi khàn khàn, nói: "Tôi đồng ý với cô."

Thương Khâu vẫn không nói gì, chỉ khoanh tay đứng ở một bên, tay trái của anh ta và tay phải của Tạ Nhất dùng dây thừng đỏ mạ vàng nối lại cùng một chỗ, thản nhiên nhìn thoáng qua Tạ Nhất, cũng không ngăn cản.

Tiểu Chu nghe được lời của Tạ Nhất, nhất thời lộ ra chút tươi cười, trên người bắt đầu tỏa ra sương mù màu xanh, rất nhanh cả người đều tỏa ra sương mù, trong nháy mắt chợt hóa thành sương mù, bay vào trong không khí, chỉ có tiếng nói nhẹ giọng quanh quẩn, "Anh Tạ Nhất, cảm ơn... Cảm ơn anh... Anh là người rất tốt, là em không có phúc..."

Tiếng nói của cô ta quanh quẩn, Thương Khâu đã nâng tay phải lên, tay phải mang găng tay da màu đen nhẹ nhàng ngăn lại, giống như đang lay động gợn nước vậy, một đoàn sương mù xanh kia đột nhiên bị gió thổi đi, phiêu đãng đi về phía xa, biến mất ở trong đêm tối dày đặc...

Tạ Nhất đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn phương hướng tiểu Chu biến mất, trên mặt đất không còn vết máu, không có thi thể bị phân thây, xung quanh cũng trở lại nóng bức của ngày mùa hè, hết thảy đều trở về bình thường, không có tiếng khóc, cũng không có tiếng cười vui vẻ, lại không ai sẽ gọi anh Tạ Nhất...

Tạ Nhất hơi cúi đầu, nói lẩm bẩm: "Có phải anh... Cảm thấy tôi hay xen vào việc của người khác hay không? Giờ chúng ta còn trong dáng vẻ này, còn buộc cùng một chỗ, cũng gây cho anh phiền phức rồi."

Thương Khâu híp mắt nhìn cậu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm nào, nhìn chăm chú khoảng chừng hai giây, thời gian này đối với Tạ Nhất mà nói, lại như là chờ xét xử dài như hai năm vậy.

Chợt nghe giọng nói trầm thấp của Thương Khâu nói: "Tôi trước đây giống cậu vậy."

Anh ta nói xong, nâng tay trái lên, lôi nhẹ một cái, nói: "Đi."

Tạ Nhất có chút vô cùng kinh ngạc, bị Thương Khâu lôi đi mất, hai người trở về nhà Thương Khâu, Tạ Nhất muốn gọi điện thoại cho chị Trương, hỏi một chút đại tiên của Vu Hàm quốc là ai, có thể tìm được chỗ đó không.

Cô gái thắt cổ tự sát của tiểu khu đối diện trước đó, và tiểu Chu bị phân thây, vừa cảm giác được đều có sợi dây màu đỏ, Tạ Nhất cảm thấy được hai việc này khả năng không phải là ngẫu nhiên, có lẽ có liên hệ ẩn giấu nào đó, bởi vậy Tạ Nhất cũng muốn hỏi chị Trương.

Chẳng qua hôm nay quá muộn, điện thoại của chị Trương đã tắt, chỉ có thể sáng mai lại gọi điện thoại.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Tạ Nhất đã gọi điện thoại cho chị Trương, chị Trương còn giống như chưa rời giường, kinh ngạc nói: "Em hỏi thăm đại tiên Vu Hàm quốc kia làm gì? Cũng muốn đi xin dây thừng đỏ?"

Tạ Nhất làm lấy lệ một chút, chị Trương cho cậu một cái địa chỉ, lập tức thần bí nói: "Chị nghe nói đại tiên kia nửa đêm sau mười hai giờ mới có thể mở cửa, cho nên em đừng đi sớm, sau mười hai giờ khuya rồi đi, bằng không thì bị sập cửa vào mặt."

Bởi vì đại tiên nửa đêm mới mở, bởi vậy Tạ Nhất cũng không thể đi sớm, liền nói một chút hành trình của mình ngày hôm nay với Thương Khâu, một lát đi quán cơm đêm khuya giúp nhập hàng, cho dù trong khoảng thời gian này cũng không cần đi làm, buổi tối coi quán, sau mười hai giờ phải đi tìm đại tiên của nước Vu Hàm kia.

Thương Khâu gật đầu, không nói nhiều.

Ánh mắt Tạ Nhất chuyển vòng vo, luôn cảm thấy Thương Khâu có phải có chút tức giận hay không, mặc dù trong ngày thường Thương Khâu thoạt nhìn rất lạnh nhạt, thế nhưng hai ngày nay Tạ Nhất và anh ta cũng như hình với bóng rồi, Thương Khâu tính cách người này còn hơi có chút muộn tao, không nói lời nào thứ nhất là không quen, thứ hai chính là tức giận.

Tạ Nhất chần chờ nói: "Thương Khâu... Có phải bởi vì chuyện ngày hôm qua của tiểu Chu, anh còn có chút tức giận không?"

Thương Khâu đang chuẩn bị làm điểm tâm cho mình, cầm một gói mì ăn liền, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất lập tức cảm thấy cái nhìn này như muốn mạng gì của cậu, phía sau lưng tê dại từng đợt, vẫn chạy lên đỉnh đầu, kỳ lạ không nói nên lời.

Tạ Nhất vội vàng chân chó vọt qua một bên đem mì ăn liền của anh ta lấy xuống, để ở một bên, nói: "Tôi làm cho anh điểm tâm, trứng ốp la với bánh mì nướng thì sao?"

Thương Khâu khoanh tay đứng ở một bên, nói: "Trứng lòng đào."

Tạ Nhất lập tức nói: "Trứng lòng đào trứng lòng đào."

Thương Khâu thấy cậu chân chó như thế, nhìn động tác nấu cơm mau chóng của cậu, nói nhàn nhạt: "Trước đây tôi cũng đã nói với cậu, thể chất cậu âm hàn, vốn dễ xảy ra chuyện, không nên bởi vì lòng tốt của mình, cuối cùng ngược lại hại mình."

Tạ Nhất gật đầu rất chịu nghe lời, lập tức lại chân chó nói: "Không phải là có anh sao? Anh lợi hại như vậy."

Thương Khâu nhướng mi nhìn cậu một cái, không nói ngay, Tạ Nhất lập tức có hơi chần chừ, nghĩ thầm không phải là bản thân lại nói sai chứ, dù sao chuyện của tiểu Chu là mình đồng ý, không liên quan gì với Thương Khâu, Thương Khâu còn chưa chính thức đồng ý, đột nhiên nói như vậy, giống như cưỡng ép đem người ta kéo vào vậy.

Tạ Nhất đang thấp thỏm, thì thấy khóe miệng Thương Khâu hơi nâng một chút khó nhận ra, lập tức nói: "Ánh mắt không tệ."

Lập tức thả lỏng khoanh tay lại, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng lắc lư, nói: "Hai trứng lòng đào, cảm ơn."

Tạ Nhất: "... Được." Muộn tao của Thương Khâu đã max điểm rồi đi!

Thời gian buổi tối hai người vẫn ở quán cơm đêm khuya coi quán, thuận tiện làm cơm tối cho Thương Khâu.

Khuya hôm nay quán cơm cũng vô cùng náo nhiệt, tới rất nhiều cô gái xinh đẹp, vừa vào cửa đã thấy Thương Khâu, ánh mắt cũng muốn nhìn không ngừng.

Cô nàng xinh đẹp kia tổng cổng bảy người, mặc đồ như bảy sắc cầu vồng, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, hơn nữa tất cả đều mặc áo croptop mỏng manh, lộ eo thon nhỏ mảnh khảnh, trắng bóng tới mức ánh mắt của Tạ Nhất cũng muốn mù.

Thương Khâu đang ngồi ở trước bàn ăn cơm tối của anh ta, bởi vì Tạ Nhất buộc cùng một chỗ với anh ta, bởi vậy cũng ngồi ở bên cạnh cậu, Tạ Nhất vừa nhìn thấy gái đẹp ánh mắt cũng muốn nhìn miết, Thương Khâu nhíu nhíu mày, "Khụ!" một tiếng, Tạ Nhất lúc này mới thu lại ánh mắt.

Mấy cô nàng xinh đẹp kia cười híp mắt ngồi xuống bàn bên cạnh bọn họ, đá lông nheo dồn dập về phía Thương Khâu, nhưng Thương Khâu căn bản coi như không nhìn thấy, giống như trước mắt chính là một đống không khí.

Một cô gái đồ đỏ xinh đẹp trong đó thực sự nhịn không được, đã chủ động ngồi sang đây, ngồi ở bên cạnh Thương Khâu, đối diện Tạ Nhất, thả thính một cách gần gũi, cười híp mắt nói: "Vị tiểu ca ca này, lớn lên thật soái nha, có muốn cùng các tỷ tỷ về động phủ sung sướng sảng khoái không?"

Về... Động phủ?

Tạ Nhất nheo mắt, nghĩ thầm cô gái nhìn đẹp như thế, sao vừa mở miệng lại là mạch não không bình thường lạ kỳ thế?

Thương Khâu nghe nàng ta nói xong, rốt cuộc quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô nàng xinh đẹp kia, chẳng qua không nói câu nào, ánh mắt rất lạnh nhạt, chỉ từ trong túi đem điện thoại di động của mình móc ra.

Điện thoại di động màu đen nghiêm túc, treo một cái móc khóa kiếm gỗ đào mini, "Cạch" một tiếng, đặt nhẹ lên bàn.

"Á! Gỗ đào."

Cô nàng xinh đẹp kia kêu lên sợ hãi, dường như rất sợ, còn dùng tay che lại hai mắt của mình, giống như kiếm gỗ đào mini này sẽ phóng ra ánh sáng đặc hiệu chói mắt nào đó, mà ở Tạ Nhất nhìn xem, không có gì cả, chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng điện thoại di động của Thương Khâu dán sticker con mèo nhỏ, sticker rất moe...

Thương Khâu híp mắt, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô nàng xinh đẹp kia, khóe miệng khẽ nâng lên, dường như đang cười, nhưng là cười nhạt, nói: "Suối Trạc Cấu, động Bàn Tơ. Đạo hạnh ngụy trang của ngươi không cao, trở về luyện lại nữa đi."

Mấy cô nàng xinh đẹp kia vừa nghe thấy, nhất thời mặt xanh xao.

Vẻ mặt Tạ Nhất còn đang mộng mị, động Bàn Tơ? Đó không phải là con nhện tinh bên trong Tây Du ký sao?!

Ở trong Tây Du ký ghi chép một câu chuyện như này, sau khai thiên lập địa, Bàn Cổ ngã xuống, ánh mắt của hắn hóa thành Mặt Trời, Mặt Trời dựng dục ra ba con Mặt Trời, ba con Mặt Trời này, lần lượt chính là Thiên đế Đế Tuấn, Nhật mẫu Hi Hòa, còn có vị thần cao nhất Đông hoàng Thái Nhất.

[Theo như mình tìm hiểu được thì Bàn Cổ có ba đứa con là Nữ Oa, Phục Hy và Hoa Tư cơ. Thông tin về 3 nhân vật trên thì ở Việt Nam mình rất ít, còn bên baidu thì dài như sớ =.=]

Về sau Đế Tuấn và Hi Hòa kết nghĩa vợ chồng, sinh ra mười Mặt Trời nhỏ, mười Mặt Trời làm hại nhân gian, trong lúc nhất thời dân chúng lầm than, bởi vậy có truyền thuyết Tư Nghệ mở cung bắn Trời.

Thực ra rất nhiều người đều lẫn lộn giữa Tư Nghệ và Hậu Nghệ, Tư Nghệ và Hậu Nghệ cũng không phải là một người, Tư Nghệ chính là sư phụ của Đế Nghêu cổ xưa, dạy Nghêu bắn tên, lúc đó xưng là xạ sư [thầy dạy bắn tên], vì vậy gọi là Tư Nghệ [Tư: điều khiển, tổ chức]. Sau đó Nghệ còn là một bộ lạc lâu năm của thời đại Hạ, cũng giỏi về bắn tên, cho nên rất nhiều người thường thường đem Tư Nghệ và Hậu Nghệ lẫn lộn, liền trở thành mọi người biết rõ Hậu Nghệ bắn Trời.

Tư Nghệ dùng cung màu đỏ, mũi tên màu trắng, bắn xuống chín Mặt Trời, chín Mặt Trời rớt xuống, hóa thành chín tòa thành trì vững chắc của nhân gian, suối Trạc Cấu là một cái ở trong đó.

Tây Du ký trong Bàn Ti động có bảy con nhện tinh, hằng ngày ở suối Trạc Cấu tắm rửa nghịch nước, dụ dỗ người qua đường.

Những con nhện tinh này ngụy trang rất tốt, bị Thương Khâu liếc mắt một cái thấy ngay, đương nhiên bị dọa sợ muốn chết, đáng sợ hơn là, trên điện thoại di động Thương Khâu còn treo một kiếm gỗ đào.

Gỗ đào từ xưa đã có cách nói để trừ tà, ở triều đại nhà Đường, có tập tục điêu khắc Thần Đồ và Uất Lũy [1] lên trên gỗ đào, bởi vậy truyền thừa cách nói gỗ đào trừ tà.

Kỳ thực ở Thượng cổ, gỗ đào đã là thánh vật trừ tà, hơn nữa vẫn có quan hệ rất lớn với Tư Nghệ.

Sau khi Tư Nghệ bắn Trời, biến thành đại anh hùng, mặc dù không phải là Thần thánh, thế nhưng có thân bất tử, hắn có một đệ tử tên là Bồng Mông, bởi vì ghen tỵ và ham muốn thân bất tử của Tư Nghệ, đã dùng gậy gỗ đào ám sát Tư Nghệ.

Sau khi Tư Nghệ chết, biến thành Tông Bố Thần [2], tay cầm gỗ đào, khiên mãnh hổ, Tư quản lý Âm phủ vạn quỷ, quỷ thần e ngại...

Mấy cô nàng xinh đẹp này thấy kiếm gỗ đào của Thương Khâu, sợ hãi vô cùng, nói: "Lại là gỗ đào Thượng cổ, coi như ngươi có bản lĩnh, không cho đùa giỡn thì thôi đi, còn động đao động thương! Dầu gì tỷ tỷ cũng là chân dài, bao nhiêu đàn ông thần hồn điên đảo?"

Cô nàng nói xong, còn vỗ vỗ đùi đẹp mảnh khảnh của mình, cô nàng xinh đẹp đang mặc quần đùi, đùi đẹp trắng như tuyết, lại dài lại trắng, còn có thịt, mềm mại không xương, coi như đích thật là trạch nam thích nhất.

Tạ Nhất nhìn cô gái lộ ra quá nhiều, lúng túng ho khan một tiếng, Thương Khâu lại là vẻ mặt lạnh lùng, nói thản nhiên: "Ăn cơm. Tám cái chân, giống loài cũng không giống nhau, có gì có thể nhìn."

Gái đẹp: "..."

Tạ Nhất: "..."

——

[1] Vị Môn Thần của người Hoa theo sách vở là Chung Quỳ Trấn Môn, vốn là thần Phương Tương Thị có bốn con mắt vàng khoác áo da gấu, quần đen áo đỏ, tay cầm binh khí can, qua để trừ ma quỷ. Hai vị Môn Thần khác nữa là Thần Đồ và Uất Lũy, có sách vở chép là Thần Trà - Uất Lũy, là hai Môn Thần tương truyền sống trên núi Độ Sách ở Đông Hải. Trên núi có cây đào lớn, dân gian cho rằng đào là cây phương Tây vị cay khí xấu, đào là tinh của ngũ hành, ngăn cản tà khí, chế ngự ma quỷ. Ở ngọn cây đào có con kim kê, dưới gốc có một vạn con quỷ. Mỗi buổi sáng khi con kim kê cất tiếng gáy báo hiệu lũ quỷ trở về, hai vị Thần Đồ, Uất Lũy có nhiệm vụ kiểm tra xem đêm qua có con quỷ nào lên dương gian làm điều xằng bậy, sẽ bị Thần bắt trói vứt cho hổ ăn thịt. Do đó bọn quỷ rất sợ Thần Đồ và Uất Lũy. Dân gian thường vẽ hình hai vị thần này dán ở cửa ra vào để trừ tà. (nguồn https://ngochieppham.blogspot.com/2013/10/than-cua-mon-than.html)

Bổ sung thêm bên baidu là có truyền thuyết nói hai người là anh em nữa.

[2] Tương truyền sau khi Hậu Nghệ giải cứu Mật Phi thủy thần Lạc Hà trong tay hà bá, cũng trừng trị hà bá làm nhiều việc ác, sau đó hai người ở lại Lạc Dương, cuộc sồng mỹ mãn. Vì khen ngợi có bọn họ có công trừng trị hà bá, Thượng đế còn phong Hậu Nghệ là Tông Bố thần, Mật Phi là Lạc Thần. Người của hai bờ Lạc Hà vì vậy khởi công xây dựng ở thành Đông lâu đời một tòa "Lạc Thần miếu" to lớn.

———

Toàn là nói về Hậu Nghệ, không có 1 cái nào nói về Tư Nghệ cả. Và có rất nhiều truyền thuyết, đủ loại đủ kiểu.

Vì là truyền thuyết nên có thể sẽ không giống nhau, có chỗ ghi thế này có chỗ ghi thế kia, nên cũng chẳng biết nào mà lần =.="

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Quán Cơm Đêm Khuya