Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 13: Luôn miệng nói thích, đều là dối gạt


Thanh Loan và Tiểu Phượng Hoàng không được ở một mình bao lâu, bởi vì Tự Khuynh đã từ Thiên giới trở lại tìm con, sau khi vào tẩm cung hắn phát hiện ánh mắt con trai đỏ bừng, hiển nhiên đã khóc qua một trận, kinh ngạc hỏi: "Sao lại bị dọa đến vậy?"

Tiểu Phượng Hoàng nào dám nói sự thật với Tự Khuynh, cố đè nén nỗi ưu tư, nháy mắt ra hiệu cho Thanh Loan mau rời khỏi, rồi trả lời Tự Khuynh: "Mẫu thân, có phải con đã gây họa không?"

Tự Khuynh không bao giờ tức giận con trai mình, đau lòng lau giọt lệ trên khóe mắt y: "Không có chuyện gì, ta đã hỏi qua U Huỳnh Tiên Quân, kia đúng thật là Chu Tước. Hắn độ thiên kiếp trốn ở chỗ chúng ta dưỡng thương, hiện giờ khôi phục bèn trở lại Thiên giới, ít bữa nữa sẽ đến đây tạ ơn. Không việc gì, nhé?"

Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngác: "Là vậy sao?"

"Đương nhiên là vậy rồi, Lăng Quang Thần Quân còn phải cảm tạ Phi Phi chăm sóc hắn lâu như vậy. Nếu không phải Phi Phi của chúng ta tâm địa thiện lương, chắc chắn hắn sẽ không thể trở lại Thiên giới sớm như vậy."

"Ồ..."

Sau khi gỡ được một tảng đá trong lòng, Tiểu Phượng Hoàng cũng không thoải mái hơn được bao nhiêu, loại chuyện tày trời như mang thai vẫn còn cắm rễ nơi đáy lòng, dường như có thể vỡ ra bất cứ khi nào.

Y vô cùng mong đợi khoảng thời gian này Nghiêm Trường Tễ có thể trở lại gặp mình một chút, nhưng mặc cho y kêu gào ra sao, từ đầu đến cuối, đối phương vẫn bặt vô âm tín.

Chuyện Tiểu Phượng Hoàng mang thai bị giấu kín, chỉ có Thanh Loan thân làm thầy thuốc mới biết được. Khổ cực nhất là mang thai thời kỳ đầu, thêm ảnh hưởng của tâm trạng, thành ra mỗi khi đêm về, linh lực của Tiểu Phượng Hoàng lại trở nên tán loạn, đau đến chết đi sống lại. Còn may chăn nệm của y là do chính Tự Khuynh tự tay luyện hóa, nếu không thế nào cũng sẽ bị nắm đến rách nát.

Thanh Loan tuy cực kỳ sốt sắng, nhưng không biết làm sao, chỉ có thể len lén nhét một ít thuốc bổ cho Tiểu Phượng Hoàng uống, hơn nữa triệu chứng này của y, nguồn gốc vẫn là từ cha đứa bé.

Nếu tình cảm vợ chồng đôi bên hòa thuận, đứa trẻ cũng sẽ hấp thụ cân bằng linh lực của cả hai bên, mà không phải hành hạ mẫu thân nó như lúc này.

Trong thời gian đợi Nghiêm Trường Tễ trở về, Tiểu Phượng Hoàng không tự chủ vuốt ve cái bụng. Chỉ là thời gian còn quá ngắn, không chỉ mắt thường không nhìn ra điều gì, mà ngay cả chính y sờ lên cũng không có chút cảm giác nào.

Bụng y thật sự có đứa trẻ của Nghiêm Trường Tễ sao?

Sẽ lớn lên giống y, hay giống Nghiêm Trường Tễ đây? Bản thể của Nghiêm Trường Tễ là cái gì? Thời gian trôi qua, Tiểu Phượng Hoàng cũng theo đó ngày càng bất an, y tuy ngây thơ đơn thuần, nhưng không ngu ngốc, sau khi tỉnh táo lại, có một số chi tiết trước đây xem nhẹ, lúc này lại dần dần hiện lên trước mắt.

Một thứ phỏng đoán đáng sợ, từ từ dấy lên trong lòng y.

Núi Nam Ngu, tẩm cung của Tự Khuynh.

"Mẫu thân, trước đó con từng nói với người, Nghiêm Lăng đã cứu con từ tay Đằng Xà phải không?"

"Đúng vậy, làm sao?" Mặc dù mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng Tự Khuynh vẫn cảm thấy con trai mình gầy đi một chút, không nhịn được nắm vai y, tiếp đó khẽ nhíu mày.

Hắn cảm giác không sai, nhi tử quả nhiên gầy đi không ít.

"Ngài cảm thấy, có bao nhiêu khả năng hắn chính là Chu Tước Thần Quân?" Tiểu Phượng Hoàng không phát giác điều bất thường, tiếp tục vặn vặn ngón tay suy đoán, "Ngài xem, ngài từng nói Đằng Xà xảo quyệt lợi hại vô cùng, chắc hẳn số người có thể khống chế được gã đã ít lại càng ít, Chu Tước Thần Quân chính là một trong số đó. Hơn nữa, vốn dĩ thương thế của Tiểu Hồng... không, của Chu Tước Thần Quân đã chuyển biến tốt, nhưng sau khi gặp Đằng Xà, tình trạng vết thương đột nhiên lại tệ đi, hôn mê hơn trăm năm. Nếu không phải bởi hắn mang một thân trọng thương ác chiến với Đằng Xà, con thật sự không nghĩ ra nguyên do gì khác."

Một điều nữa, Tiểu Chu tước chưa bao giờ cùng xuất hiện với Nghiêm Trường Tễ, lúc Tiểu Chu tước hôn mê, Nghiêm Trường Tễ cũng mất tăm mất tích, cùng với việc ngọn lửa của mình không thể gây nên bất cứ tổn thương nào cho hắn... Những chi tiết nhỏ này đều một mực hướng đến thân phận thật sự của Nghiêm Trường Tễ, chẳng qua là mấy thứ này chỉ có thể kể lại, mà không thể tìm bằng chứng chứng minh.

Tự Khuynh nhớ lại thời điểm kiểm tra vết tích hiện trường, gật đầu đồng ý: "Con nói có lý. Năm đó lúc ta tìm được con, phạm vi trăm thước xung quanh đều bị đốt thành tro bụi. Đằng Xà là yêu thú hệ Thủy, tính ra phải khắc được lửa, nếu như gã bị yêu thú hệ Hỏa khắc chế ngược lại, vậy chỉ có thể nói đối phương vô cùng cường đại.

Trước khi đến xin lời khuyên của Tự Khuynh, trong lòng Tiểu Phượng Hoàng cơ bản đã có câu trả lời, cho nên những điều vừa nghe được, cũng đều nằm trong dự liệu của y.

Chẳng trách ngày ấy hắn sẽ xuất hiện kịp thời đến vậy, chẳng trách hắn lại biến mất lâu như thế... Y quen Nghiêm Trường Tễ, cũng là vào sau khi nhặt được Tiểu Chu tước, mà nó dưỡng thương tốt, trở lại Thiên giới rồi, Nghiêm Trường Tễ dĩ nhiên cũng theo đó mà biến mất.

Sau khi mọi việc sáng tỏ, Tiểu Phượng Hoàng như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân đều lạnh toát.

Nghiêm Trường Tễ ở cùng một chỗ với y, chẳng lẽ chỉ vì trị thương sao? Nghiêm Trường Tễ luôn miệng nói thích y, chẳng lẽ toàn bộ là dối gạt?

Y không tin, cũng không muốn tin.

Tiểu Phượng Hoàng biến sắc, Tự Khuynh đều nhìn trong mắt, tình cảm của nhi tử đối với cái kẻ gọi là "Nghiêm Lăng" kia, hắn cũng hiểu, vì vậy châm chước một phen, bổ sung: "Tuy nói vậy, nhưng lý do vẫn có chút gượng gạo, kẻ nắm giữ sức mạnh hệ Hỏa cường đại trong Tam giới không chỉ có một mình Chu Tước Thần Quân. Chuyện đã qua, cũng không cần phải băn khoăn nữa."

Tiểu Phượng Hoàng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, gật đầu: "Vâng, mẫu thân."

Con trai không muốn tiếp tục trò chuyện, Tự Khuynh cũng không tiện đi sâu hơn, chỉ hỏi: "Có phải gần đây không nghỉ ngơi tốt hay không? Ta thấy con gầy đi không ít?"

Tiểu Phượng Hoàng ý thức được mình biểu hiện quá rõ ràng, vội vàng khống chế ưu tư, lắc đầu phủ nhận: "Không có chuyện đó, mẫu thân."

Tự Khuynh thầm thở dài, "Nếu gặp phải vấn đề tự mình không lí giải được, hoặc chuyện khiến con cảm thấy khúc mắc, có thể chia sẻ cùng ta."

Tự Khuynh càng như thế, Tiểu Phượng Hoàng càng cảm thấy có tội với người. Nhìn ánh mắt quan tâm của mẫu thân, y chỉ muốn nhào vào lòng hắn, lớn tiếng khóc một trận, đem toàn bộ những tủi hờn bất an bày tỏ hết ra ngoài.

Nhưng mà y không làm như vậy.

Tiểu Phượng Hoàng cố nén xúc động muốn rơi lệ, hít sâu một hơi, đáp: "Không sao, con rất ổn. Ngài yên tâm, mẫu thân, nếu gặp phải vấn đề không thể giải quyết, con sẽ nói với ngài."

Không đợi Tự Khuynh đáp lời, Tiểu Phượng Hoàng liền vội vã lui ra ngoài như muốn chạy trốn, âm cuối còn mang theo chút ít run rẩy: "Mẫu thân, ngài mau sớm nghỉ ngơi, con về trước."

Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng chỉ chừa cho Tự Khuynh một cái bóng lưng nhỏ xíu, Tự Khuynh lắc đầu, lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này..."

Tiểu Phượng Hoàng nói dối Tự Khuynh.

Y không trở về tẩm cung, mà một lần nữa lên Thiên giới.

Mặc dù rất nhiều phỏng đoán đều chỉ ra rằng Chu Tước chính là Nghiêm Trường Tễ, nhưng y vẫn muốn nhìn tận mắt, xác nhận xem Trường Tễ ca của y có phải thật sự lừa gạt y hay không.

Thai nhi trong bụng dường như cảm nhận được lo âu của người mẹ, liền cũng có chút không yên, từng trận đau thắt truyền tới khiến Tiểu Phượng Hoàng toát mồ hôi lạnh, y nhẹ nhàng xoa bụng, nói: "Con phải ngoan một chút nhé, ta mang con đi tìm cha, đừng nghịch ngợm được không?"

Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, thời kỳ này, theo lý thuyết thai nhi chưa khai mở linh trí, nhưng lại giống như nghe hiểu lời mẫu thân, dần dần an tĩnh lại.

Tiểu Phượng Hoàng không khỏi tự giễu, ngay cả con đều biết xót ta, còn ngươi đang ở chỗ nào đây?

Nam phương thần điện của Chu Tước Thần Quân nằm trên Bát Trọng Thiên, Tiểu Phượng Hoàng chốc lát đã tìm được đại môn.

Có lẽ bởi tướng lĩnh dưới quyền Chu Tước đều hết sức kiêu hùng thiện chiến, thành ra ngoài cổng chỉ có hai tên thủ vệ đứng gác, phía sau cánh cổng là thang trời nối thẳng lên đại điện, điểm cuối ẩn mình hòa với mây mù, không thể thấy rõ, tựa như xa cách vô tận.

Tiểu Phượng Hoàng ôm bụng, hít sâu một hơi, chuẩn bị đi về phía trước.

Nhưng y còn chưa đi được hai bước, sau lưng đã truyền tới một loạt giọng nói.

Dẫu sao chuyện y lén lên đây kiểm chứng cũng không vẻ vang gì, Tiểu Phượng Hoàng nghĩ ngợi, rốt cuộc vẫn ẩn thân, tránh ra phía sau chiếc cây thần gần đó.

Người tới là hai tiên tử của thần điện phương Nam, dung mạo xuất chúng, khí chất thoát tục.

"Đúng rồi, Dao Y, cô có cảm thấy dạo này Lăng Quang Thần Quân, có chút thay đổi so với trước đây hay không?"

Tiên tử được gọi là Dao Y trả lời: "Ta cũng có cảm giác ấy, dường như sau khi ngài ấy trở về từ chỗ U Huỳnh Tiên Quân, liền không còn lãnh đạm như trước."

"Lãnh đạm?" Hồng y tiên tử để ý đối phương dùng từ ngữ khác người, hoài nghi lời nàng có ý, liền dứt khoát hỏi ra: "Chẳng lẽ cô cảm thấy bây giờ Thần Quân đối với cô rất nhiệt tình hay sao?"

Lục y tiên tử phát hiện đồng bạn hiểu lầm, vội vàng khoát tay: "Không, Hoa Thường tỷ, ta không có ý đó, ý ta là, trước kia Thần Quân vẫn luôn mang bộ dáng mặt lạnh tim lạnh, tỷ cũng như ta đều không dám ngẩng đầu nhìn ngài ấy dù chỉ một cái, rất sợ đụng phải ngài ấy, nhưng Thần Quân lúc này thoạt nhìn không còn vẻ bất cận nhân tình như thế nữa."

"Nói vậy cũng đúng." Hoa Thường gật đầu một cái, dừng chốc lát lại bắt đầu hăng hái tám chuyện, "Dao Y, cô nói xem, Thần Quân ngài ấy có phải là..."

"Là?"

"Hồng Loan tinh động ấy." Hoa Thường chỉ về phía xa xa, thần bí nói: "Trừ cái này ra tôi không nghĩ ra nguyên do gì khác nữa."

Dao Y như là xấu hổ, che miệng cười nói: "Ta lại không tưởng tượng ra đại hôn của Lăng Quang Thần Quân cao cao tại thượng là thế nào đấy, trong tam giới còn có nhân vật nào khiến Thần Quân cảm mến hay sao?"

Tiểu Phượng Hoàng nghe mà căng thẳng trong lòng.

Chỉ thấy Hoa Thường đáp: "Ai biết? Ngay cả U Huỳnh Tiên Quân lánh đời cả ngàn năm cũng lấy vợ sinh con rồi, còn có cái gì là không thể chứ?"

"Cô thôi đi." Dao Y quở trách, giả bộ đẩy nàng một cái, "Nhỡ mà bị kẻ khác phát hiện ra cô lén lén lút lút gán ghép cho Thần Quân của chúng ta, là cô ăn đủ đấy."

Trong lúc nàng đưa đẩy liền lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, mà trên đó lóe lên một màu xanh lục chói mắt.

Thân là tiên tử thần điện phương Nam, Hoa Thường hiểu văn hiểu võ, tu vi cao thâm, lập tức nhìn ra chỗ khác thường, hiếu kỳ hỏi: "Dao Y, cô đeo vật gì thế?"

"Không, không có gì!" Sắc mặt Dao Y khẽ biến, lập tức giấu tay ra sau lưng lui đi hai bước, ngay sau đó nàng ý thức được động tác này ngược lại càng thêm giấu đầu hở đuôi, nhưng đã muộn.

Hoa Thường vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng bộ dạng làm to chuyện của Dao Y lại để nàng nảy sinh nghi ngờ, quát lên: "Đứng lại, để ta nhìn một chút!"

Giọng nàng hung dữ chưa từng thấy, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng tránh một bên cũng giật nẩy mình.

Dao Y không dám động đậy, lệ ánh lên nơi khóe mắt: "Hoa Thường tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi, ta không hề làm chuyện gây bất lợi với Thần Quân, đây chỉ là đồ lặt vặt ta tiện tay đeo lên mà thôi."

Hoa Thường ở Nam phương thần điện có lý lịch dày nhất, gặp qua rất nhiều loại lời ngụy biện hay nói dấu, căn bản không chút dao động: "Giao ra, nếu không ta sẽ động thủ, Dao Y."

Dao Y khổ sở giãy giụa: "Hoa Thường tỷ, thật sự không có gì..."

Hoa Thường lặp lại một lần nữa: "Giao ra."

Dao Y không còn cách nào, chỉ có thể đưa tay ra một cách không tình nguyện, lắp bắp nói: "Này, tỷ, tỷ xem đi..."

Hoa Thường vén ống tay áo Dao Y lên một đoạn, khuôn mặt vốn không biểu cảm của nàng, sau khi thấy rõ vật trên cổ tay Dao Y, phút chốc hít một ngụm khí lạnh, "Đây không phải là vật sở hữu của Thần Quân sao, sao lại ở trên tay ngươi?"

Tiểu Phượng Hoàng cũng thò đầu ra, tò mò ngó xem----

Trên tay Dao Y bất ngờ là một vòng dây leo xanh biếc!

Đó chính là chiếc vòng bện nhỏ đội đầu Nghiêm Trường Tễ cứng rắn cướp đi từ tay y!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phượng Hoàng Vu Phi