Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 33: 33: 《 Trời Biết Đất Biết Mọi Người Đều Biết 》


Phượng Cửu ngưng thần suy nghĩ sâu xa một lát, xác nhận mình mấy ngày gần đây cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ngoan như con chim nhỏ, vẫn chưa gây ra bất cứ tai họa gì, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy vấn đề là, phụ thân đại nhân luôn luôn uy nghiêm hiển hách của nàng, sắc mặt sao lại...!kỳ lạ thế?

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, Bạch Dịch vẫn luôn ngồi yên đó thổi râu trừng mắt không nhúc nhích, mặt đen như đáy nồi, hai má và tai lại nghẹn đến mức đỏ bừng, có vẻ đang cực kỳ giận dữ, khóe miệng càng không chịu khống chế mà liên tục run rẩy, rồi thỉnh thoảng lại như không thể nề hà mà than nhẹ một tiếng, cuối cùng còn lấy hai tay che mặt lắc đầu, dường như đau vô cùng!

Con người Bạch Dịch ngay thẳng chính trực nhất, luôn luôn ăn nói thẳng thắn, trong lòng không có nửa phần uyển chuyển quanh co, ngôn hành cử chỉ không chỗ nào không thể hiện phong phạm thẳng nam.

Theo lẽ thường mà nói, lúc này nên giận dữ vỗ án mới phù hợp với tâm tính, đâu thể lộ ra thái độ ngây thơ này?

Cho nên Phượng Cửu kinh ngạc vô cùng.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà có thể kích thích phụ thân đại nhân của nàng đến vậy? Ngay cả lúc trước mình không màng nữ nhi rụt rè và mặt mũi của Thanh Khâu mà theo đuổi Đế Quân không tha, cũng chưa từng thấy cha xấu hổ, giận dữ, khó chịu đến thế.

Thấy Hồ đế cùng Hồ hậu nhàn nhã mà đến, Bạch Dịch nhảy dựng lên, nhưng mà ấp úng cả buổi, một chữ cũng nói không nên lời, tay áo vung lên, lại rầm rì ngồi xuống.

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.

Hồ hậu nhấc vạt áo bước tới, nghi hoặc hỏi: "Dịch Nhi đây là làm sao vậy?"

Bạch Dịch nâng tay lên chuẩn bị nói thỏa thích, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy hiếu học của Hồ hậu, lại không biết nên nói từ đâu, tay áo lại vung lên, lần này ngay cả cổ cũng đỏ.

Hồ đế cảm thấy rất mới mẻ, "Ôi chao!" một tiếng cười rộ lên: "Hiếm khi thấy lão nhị nghẹn khuất như thế, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Nói ra cho chúng ta cùng cao hứng đi."

"Phụ thân!" Bạch Dịch oán trách một tiếng, chưa xong còn thở dài một hơi.

Hồ đế chắp tay sau lưng, ung dung nói: "Con cứ nói đi xem nào!"

Hồ hậu hùa theo: "Nói đi!"

Bạch Dịch muốn nói lại thôi, ngừng rồi lại muốn, đang lúc mọi người cho rằng hắn rốt cuộc chuẩn bị đầy đủ tinh thần sắp mở miệng, hắn lại chỉ vào Phượng Cửu và Mê Cốc, lạnh giọng nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ con đi ra ngoài!"

Phượng Cửu nhún nhún vai, ngoan ngoãn mang theo Mê Cốc ra ngoài, lúc tới cửa thân hình chợt lóe, lôi kéo Mê Cốc trốn vào góc tường.

"Tiểu điện hạ, người đừng như vậy..." Mê Cốc sợ hết hồn, nếu bị phát hiện, Phượng Cửu tiểu điện hạ nhất định trốn không thoát một trận quở trách của phụ thân, mà chính mình cũng không tránh được tai bay vạ gió.

Hắn không muốn làm đệm lưng đâu!

"Suỵt, đừng ồn đừng ồn!" Phượng Cửu khi nào thì nghe Mê Cốc? Ra hiệu cho hắn trật tự xong liền dựng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Phía trong, Bạch Dịch đằng hắng giọng, căng da đầu mở miệng: "Là...!Là Tiểu Tứ..."

"Chân Chân?" Hồ hậu vội hỏi: "Chân Chân làm sao vậy?"

"Nó và Chiết Nhan Thượng Thần, bọn họ...!Chuyện riêng tư của phu phu hai người họ lúc này đã thành tin đồn lan khắp Tứ Hải Bát Hoang, ai ai cũng biết rồi!"

Các vị huynh trưởng của Bạch Chân từ nhỏ đã vô cùng kính trọng Chiết Nhan, hiện giờ tuy Chiết Nhan đã thành phu quân của tiểu đệ nhà bọn họ, nhưng vẫn rất tôn kính xưng hô một tiếng Thượng Thần.

Hồ đế hoàn hồn, quanh thân dần dần nổi lên sát ý: "Kẻ nào lớn mật như thế? Dám tản ra chuyện tư mật của con ta, tùy ý bại hoại thanh danh con ta, đây là coi Thanh Khâu ta với rừng đào mười dặm không biết giận sao?" Ngẫm lại một chốc, lại nghiến răng nghiến lợi mắng sang Chiết Nhan: "Tiểu tử Chiết Nhan kia sao lại thế này? Mặc kệ người khác chửi bới con trai ta, không làm gì hết hay sao?"

"Nóng cái gì?" Hồ hậu vội vàng trấn an Hồ đế chưa rõ nguyên do sự việc đã nổi trận lôi đình: "Chàng cứ nghe Dịch Nhi nói hết đã nào!"

Bạch Dịch đầy bụng hận sắt không thành thép, đấm ngực dậm chân nói: "Một đường đến đây, con nghe hết phong lưu vận sự của hai phu phu bọn họ.

Nam Hải Thủy quân còn kéo riêng con qua hỏi thăm, hỏi con chuyện bọn họ nửa lộ bay lên không phiên vân phúc vũ là thật hay giả?"

Hồ đế há hốc mồm, không thể tin nổi: "Cái gì?!"

"Việc này..." Hồ hậu cảm giác đầu óc có chút choáng váng: "Sao bỗng dưng...!hỏi con cái này làm cái gì?"

"Con cũng thấy kỳ quái." Bạch Dịch buông thõng hai tay, bất đắc dĩ đến cực điểm: "Lúc đầu con cũng căn bản không nghe hiểu ông ấy đang nói cái gì, cẩn thận hỏi lại ông ấy mới kể cho con nghe."

Thủy Quân kia ngôn từ uyển chuyển, nếu không phải Bạch Dịch sớm đã chỉ ra chuyện liên quan đến phong nguyệt, Hồ hậu thì thôi, chứ Bạch Chỉ tính tình thẳng như ruột ngựa giống hệt Bạch Dịch thật sự không nhận ra đây là chuyện Vu Sơn mây mưa.

Bạch Dịch từ từ kể lại: "Ông ấy cũng là ngẫu nhiên nghe chưởng sứ dưới tòa của mình nói, vị chưởng sứ kia có bà con xa là tiểu đồng chăm sóc hạc dưới tòa của Linh Bảo Thiên Tôn, tiểu đồng kia lúc trước khi đang chăm sóc tiên hạc đột nhiên nghe thấy một tiếng phượng hoàng hót vang..."

Phượng hoàng hót vang đều có vạn điểu triều bái, hơn nữa Tứ Hải Bát Hoang không ai là không muốn được một lần trông thấy phong thái chân thân của Chiết Nhan Thượng Thần, một tiếng hót vang kia, có thể tưởng tượng được sẽ dẫn tới cảnh tượng gì.

"Trời ơi!" Hồ hậu ôm ngực, run giọng cắt ngang lời Bạch Dịch, sợ hãi nói: "Tức là, Chân Chân nhà ta và Chiết Nhan..." Tình sự bị phá đám tại trận?

Lửa giận của Hồ đế càng bốc cao: "Lão Chiết Nhan kia cây khô gặp mùa xuân tình khó kiềm chế thì thôi đi, Tiểu Tứ cũng hồ nháo theo là sao? Sao nó có thể tùy ý cho Chiết Nhan muốn làm gì thì làm chứ? Không thể nhịn về nhà đóng cửa lại giải quyết sao?"

"Không không không!" Bạch Dịch liên tục xua tay, cuống quýt giải thích: "Phụ thân đừng nóng, yên tâm, lúc bọn họ bị mọi người phá đám cũng không có cử chỉ bất nhã, chỉ là tư thế quá mức thân mật, xiêm y hơi hỗn loạn chút thôi.

Bọn họ vốn là phu phu đứng đắn, hai vợ chồng thân mật với nhau cũng không có gì, vẫn giữ thể diện!"

"Ồ, vậy à! Thế vẫn ổn, vẫn ổn!" Hồ hậu tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Hồ đế hừ hừ cái mũi, không nói gì.

"Được Nam Hải Thủy Quân nhắc nhở, con liền lưu ý một chút, quả nhiên việc này đang bị các giới thần ma bàn tán say sưa." Bạch Dịch bỗng lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Nghe nói lúc ấy Chiết Nhan Thượng Thần bị quấy nhiễu chuyện tốt, mặt mày khó chịu, sát khí quanh thân, suýt nữa tàn sát tại trận.

Đều nhờ Tiểu Tứ nhà ta gia phong nghiêm khắc, một động tác liền dập lửa của Chiết Nhan Thượng Thần, mọi người mới có thể thoát được một kiếp.

Bọn họ lòng mang cảm nhớ, bây giờ nhắc đến Tiểu Tứ nhà chúng ta là khen không dứt miệng, đều nói nó đã đánh bại được người như Chiết Nhan Thượng Thần, nhất định cũng là đỉnh của tốt trên thế gian này."

Hồ hậu hơi hơi mỉm cười: "Cái đó không cần phải nói, Chân Chân nhà ta đương nhiên là cực tốt, Chiết Nhan coi trọng sủng ái nó cỡ nào cũng không quá, nó đáng được nhận!"

Hồ đế híp mắt gật gật đầu: "Ta biết, Chiết Nhan nhất định không nỡ làm Tiểu Tứ chịu uất ức.

Nhưng mà, ta vẫn cứ muốn khiển trách hắn!"

Nhịn suốt mấy chục vạn năm rồi, sao ngay cả chút thì giờ về nhà cũng không nhịn nốt đi? Con của ông thật sự tú sắc khả xan, nhưng đó cũng không phải lý do Chiết Nhan tùy hứng làm bậy!

"Con còn nghe thấy những người đó nói Chiết Nhan Thượng Thần yêu chiều Tiểu Tứ đến cực điểm, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Hừ, nói như thể Tiểu Tứ nhà chúng ta không coi Chiết Nhan Thượng Thần là bảo bối vậy!" Thần sắc Bạch Dịch dần hòa hoãn lại, bưng chung trà nóng lên nhấp một ngụm: "Trước kia con còn ngẫu nhiên nghe thấy Tiểu Ngũ oán giận với Dạ Hoa, nói có lần con bé chỉ vô tình nói một câu rượu không phải thứ tốt, nhất thời lỡ miệng bôi nhọ Đào Hoa Túy, chỉ một lời vô tâm thôi mà Tiểu Tứ đã muốn dùng ánh mắt xẻo sống nó.

Người thì thôi đi, ngay cả đồ vật của rừng đào mười dặm cũng không cho nói nửa chữ không tốt, nếu việc này cũng truyền ra, bọn họ nên biết, bất luận Chiết Nhan Thượng Thần sủng ái Tiểu Tứ cỡ nào cũng đều là đương nhiên!"

Không ngờ Nhị điện hạ đứng đắn nhất Hồ tộc bọn họ lại là người nghe nhiều nhàn thoại nhất!

Hồ hậu nhìn chằm chằm Bạch Dịch một lát, đột nhiên hỏi: "Việc này không ảnh hưởng toàn cục, cũng không kéo theo chửi mắng ác ý, vậy vừa rồi sắc mặt con làm sao lại đến nỗi như thế?"

Bạch Dịch nao nao, thôi rồi, bị cha mẹ kéo lệch khỏi trọng điểm quỹ đạo!

Bạch Dịch hồi tưởng lại mấy kẻ mặt dày đó hỏi chuyện, phẫn nộ đứng bật dậy: "Mấy tên khốn đó đúng là nực cười! Chỉ một việc này thì thôi, lại cứ không biết một vừa hai phải! Cũng không biết người trong nhà giáo dưỡng thế nào, không hiểu chút nào là phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, không biết xấu hổ, dám...!dám bàn luận chuyện riêng tư của Tiểu Tứ nhà chúng ta! Thậm chí có kẻ còn chẳng biết xấu hổ viết tiểu thuyết truyền bá khắp nơi, đây chẳng phải là sinh sự từ việc không đâu sao? Tiểu Tứ của chúng ta tuy tính tình có phần phóng khoáng, nhưng da mặt nó luôn luôn mỏng nhất, thế này bảo nó làm sao dám ra ngoài gặp người nữa?"

"Xem ra con có điều hiểu lầm tứ đệ con rồi!" Hồ đế kéo kéo khóe miệng, không khỏi nhớ tới hình ảnh Bạch Chân khi còn bé chết sống bám theo Chiết Nhan làm cái đuôi nhỏ.

Sau khi Bạch Chân ra đời, ba đứa con trưởng của Hồ đế yêu thương cực kỳ, hận không thể cung phụng như bảo bối, thậm chí ngày ngày ra ngoài khoe khoang tiểu đệ nhà mình xinh xắn đáng yêu cỡ nào, xứng đáng là tiểu hồ ly xinh đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang.

Đại khái là bởi vì lúc tiểu hồ ly còn rất nhỏ đã bị Chiết Nhan tha đi mất, ham muốn đệ khống của các vị huynh trưởng không được thỏa mãn, thế cho nên ngay cả địa vị của muội muội duy nhất Bạch Thiển cũng có đôi khi không sánh bằng Bạch Chân trong lòng họ.

Nghĩ như vậy, Hồ đế hoàn toàn giải thích được vì sao Bạch Dịch hiểu lầm Bạch Chân!

Hồ hậu càng trực tiếp hơn, nói thẳng: "Nếu chỉ có như thế, e là trong lòng đệ đệ con đã vui muốn chết rồi!"

Còn không phải sao? Lần này cả thế giới đều biết Chiết Nhan chỉ toàn tâm toàn ý yêu chàng, chiều chàng, muốn ngừng mà không được, bọn họ chỉ thuộc về nhau, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp hắn khỏi chàng.

Cho dù có chút nhàn ngôn toái ngữ, chàng cũng vui sướng.

Bạch Dịch tỏ vẻ không hiểu: "Mẫu thân nói lời này ý gì?"

Hồ hậu vỗ vỗ cánh tay hắn, cười nói: "Việc này con không cần phải lo, tóm lại không có ác ý, nếu thật sự có người nói năng vô lễ, Chiết Nhan sẽ tự ra tay."

"Thế sao được?"

Hồ đế cười khẽ lắc đầu: "Không có gì không được cả, ai bảo đệ đệ con vui!"

Bạch Dịch không còn lời gì để nói.

Đúng vậy, chỉ cần đệ đệ hắn vui, không có gì là không được!

Hồ hậu che miệng ho nhẹ một tiếng, kéo tay áo Hồ đế nhỏ giọng nói: "Này...! Mấy ngày gần đây ta thấy nhàm chán quá, ban nãy Dịch Nhi nói tiểu thuyết gì đó, chàng sai người tìm một ít về đây, để ta giết thời gian cũng đỡ."

Hồ đế gật đầu đồng ý: "Được, vừa lúc ta cũng đọc thử xem.

Nếu viết không tốt hoặc là ngược con ta, ta sai người bắt kẻ viết về lăng trì."

Bạch Dịch: "..."

Ngoài cửa, Phượng Cửu nghe góc tường xong lôi kéo Mê Cốc nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi cũng đi tìm ít tiểu thuyết về cất trong phòng ta." Nói xong liền xoay người chạy, chưa được hai bước lại quay đầu dặn dò: "Nếu cha ta hỏi, ngươi cứ nói ta lên Thiên cung tìm cô cô ta."

Lúc Phượng Cửu đến Thiên cung, Bạch Thiển đang ngồi dựa trên giường cắn hạt dưa, bên cạnh A Ly ôm sách vở hết sức nỗ lực.

Thấy Phượng Cửu đến, hai mẹ con đều vô cùng cao hứng.

Bạch Thiển là có việc vui.

A Ly là có cớ lười biếng.

Phượng Cửu đẩy tiểu A Ly ra ngoài, kéo Bạch Thiển qua, đem chuyện nghe góc tường thêm mắm dặm muối kể lại một lần, sau đó hai người kết bạn tới rừng đào mười dặm.

Hai người vừa đi khỏi, A Ly liền hiện thân trong chỗ tối, quay đầu tìm phụ quân bé.

Dạ Hoa đang xử lý chính vụ, thấy A Ly vào mà Bạch Thiển lại không đi theo phía sau, tức khắc lông mày nhíu lại: "A Ly, mẫu thân con đâu? Không phải bảo con đi theo mẹ sao? Sao lại tới đây một mình?"

A Ly vẻ mặt ngây ngốc, thành thật nói: "Mẫu thân cùng Phượng tỷ tỷ đến rừng đào mười dặm, nói là muốn đi xem kết cục tiểu cữu cữu Vu Sơn mây mưa xong không xuống giường được."

Liên Tống bên cạnh vừa uống ngụm trà lập tức sặc ngược từ yết hầu lên lỗ mũi, thoáng chốc ho tê tâm liệt phế.

Dạ Hoa một tay bóp gãy bút lông đập lên bàn, huyệt Thái Dương đập thình thịch: "Thiển Thiển thật là hồ nháo, không sợ dạy hư trẻ con!"

Hoàn toàn đã quên là chính chàng phái A Ly đi làm nội tuyến bên người Bạch Thiển.

"Phụ quân, con cũng tới rừng đào mười dặm rất nhiều lần rồi, sao chưa bao giờ biết nơi đó còn có một tòa Vu Sơn?" A Ly không hiểu bọn họ vì sao phản ứng kịch liệt như thế, mà không hiểu thì phải hỏi.

"Tiểu cữu cữu lợi hại như vậy, sao ở Vu Sơn hô mưa gọi gió xong lại không xuống giường được?"

Liền Tống vỗ vỗ ngực, thản nhiên nói: "Khụ, A Ly, đừng vội, chờ lớn lên con sẽ biết vì sao."

A Ly khó hiểu: "Vì sao phải đợi lớn lên ạ? Bây giờ mọi người không thể nói cho con sao?"

"A Ly, không được hỏi nữa!" Dạ Hoa xấu hổ ho khan, nói với Liên Tống: "Tam thúc, phiền thúc trông A Ly một lát, cháu đến rừng đào mười dặm đem Thiển Thiển về.

Nếu chọc giận tứ ca, chúng ta sợ là không tránh được chịu tội!"

Liên Tống vốn định đi theo xem náo nhiệt chút, nhưng vừa nghe Dạ Hoa nói vậy, lại nghĩ tới tính tình chọc một chút là nổ tung của Bạch Chân cùng với thói bênh vực người mình của Chiết Nhan, bản năng sinh tồn khiến cho y quyết đoán lựa chọn ở lại trông trẻ: "Được, cháu mau đi nhanh đi kẻo không kịp."

Nhưng mà bọn họ cuối cùng cũng không thể tìm được hai phu phu kia ở rừng đào mười dặm.

Chiết Nhan và Bạch Chân lúc này đang ở nhân gian thảnh thơi mà dạo hội chùa.

Hai người thần nhan kinh thiên loá mắt, làm người xung quanh ảm đạm lu mờ, không ít ánh mắt cả trai lẫn gái dính lên liền không bóc xuống được, nhưng phong tư xuất trần kia thật sự làm cho bọn họ tự biết xấu hổ, cho dù nội tâm khát vọng cách mấy cũng không dám mạo muội bước tới quấy nhiễu.

Tuy trên đường phố biển người tấp nập, Chiết Nhan cũng vẫn che chở Bạch Chân rất kỹ.

Chiết Nhan vòng ra một mảnh thiên địa xung quanh hắn, bất cứ kẻ nào cũng không thể tới gần được.

Bạch Chân tay cầm một xâu kẹo hồ lô, chậm rãi liếm hết lớp bọc đường bên ngoài xong liền đút quả sơn tra chua lòm cho Chiết Nhan ăn, đợi Chiết Nhan ăn hết một viên, chàng lại liếm viên tiếp theo.

Chàng thích ăn ngọt, nhưng không thích ăn chua.

Chiết Nhan cũng không thích ăn chua, nhưng quả sơn tra kia Bạch Chân đã liếm qua, mang theo hương vị của Bạch Chân, hắn chua ở trong miệng, ngọt ở trong lòng!

Tuy ánh mắt của vô số người đang nhìn vào, nhưng bọn họ không thẹn với lương tâm, tự đắc vui vẻ.

Phía trước có đoàn xiếc ảo thuật, Bạch Chân kéo kéo tay áo Chiết Nhan, kinh ngạc thốt lên: "Chiết Nhan, ngươi xem, tiểu cô nương kia thật lợi hại!"

Chiết Nhan theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi đang diễn xiếc trên tầng tầng ghế chồng lên nhau, thân thể nhỏ bé lảo đảo lắc lư, xem vừa kinh ngạc vừa thán phục.

Nhưng Chiết Nhan không quan tâm, nói chua loét: "Cũng được..."

Hắn không thích Bạch Chân khen người khác.

Bạch Chân cười khúc khích, duỗi tay giữ chặt Chiết Nhan gãi gãi lòng bàn tay hắn: "Ngươi ăn nhiều trái cây chua quá rồi à?"

Chiết Nhan thò lại gần thổi lên chóp mũi Bạch Chân một cái, cười nói: "Thế nào, ngửi thấy chua không?"

Bạch Chân nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút: "Sao ta cảm thấy là ngọt?"

Chiết Nhan vung tay lên, đám người muôn hình muôn vẻ trên đường đột nhiên ngừng hẳn lại một lát, đủ để hắn liếm một cái lên đôi môi dính đầy nước đường của Bạch Chân: "Ừm, rất ngọt!"

Bạch Chân liếm liếm khóe miệng, liếm đi cảm giác thấm ướt Chiết Nhan để lại trên môi, sau đó ngậm kẹo hồ lô quay đầu đi cười trộm: "Lão phượng hoàng, hừ!"

Bóng đêm sâu dần, bờ sông lục tục bày đầy ống pháo hoa, Bạch Chân lôi kéo Chiết Nhan tìm trà lâu có vị trí đẹp ở bờ sông chờ xem pháo hoa.

Vừa ngồi xuống được chốc lát, một đứa bé trông nhỏ hơn A Ly bỗng chạy tới muốn kéo góc áo Bạch Chân: "Ca ca thật đẹp mắt."

Chiết Nhan bụng dạ hẹp hòi, cho dù trẻ con cũng ghen, thấy tay đứa bé kia sắp đụng tới xiêm y của Bạch Chân, Chiết Nhan duỗi tay kéo Bạch Chân sang bên cạnh mình che lại: "Nhóc con ở đâu ra đây?"

Hắn vẻ mặt hung dữ, suýt nữa dọa khóc người ta.

Bạch Chân thọc thọc eo Chiết Nhan, cười nhạo nói: "Một đứa bé thôi mà, làm gì hung dữ vậy?"

Lúc này một thiếu nữ xinh xắn hoảng hốt chạy tới, đứa trẻ kia thấy vậy vẫy tay: "Tỷ tỷ, ở đây có ca ca xinh đẹp!"

Sắc mặt Chiết Nhan càng kém, trực tiếp ôm Bạch Chân vào lòng tỏ rõ chủ quyền.

Thiếu nữ kia tìm được đứa bé, thở phào một hơi, kéo qua mắng hai câu xong lại liên tục xin lỗi với bọn họ.

Chiết Nhan xụ mặt không đáp, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Chân, rất có ý tứ chàng dám trả lời một chữ sẽ đem chàng ra tử hình ngay tại chỗ.

Chiết Nhan bày ra tư thế như vậy, Bạch Chân nào còn dám lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn mặc hắn ôm không phản kháng.

Cũng may thiếu nữ đó không dây dưa nhiều, xin lỗi xong liền kéo đứa trẻ kia xoay người đi, lúc này một nam tử tuấn tiếu cũng chạy tới, ánh mắt nữ tử tức khắc mềm mại, nũng nịu nói mấy câu với y, hai lớn một nhỏ dần dần biến mất trong biển người.

Chiết Nhan sờ sờ cái mũi.

Hắn cho rằng cô gái kia là muốn lợi dụng đứa bé để tiếp cận Chân Chân nhà hắn!

"Nghĩ nhiều rồi chứ gì?" Bạch Chân cười nhéo ngón tay Chiết Nhan: "Ta đâu có thu hút người khác đến thế!"

Chiết Nhan theo bản năng phản bác: "Ngươi không thu hút người khác chỗ nào?"

Đối với hắn, chỉ cần có dính líu đến Bạch Chân, ngay cả một ánh mắt cũng đều là chứng cứ rắp tâm bất lương!

"Đó là ngươi, người khác chưa chắc thích ta như vậy."

"Tốt nhất đừng thích!" Chiết Nhan hừ hừ, ôm người càng chặt hơn: "Ngươi là bảo bối của một mình ta, một mình ta thích là đủ rồi!"

"Ta sẽ yêu ngươi nhiều hơn tất cả những người yêu ngươi trên thế giới này cộng lại!"

Chiết Nhan cho rằng Chân Chân sẽ rất cảm động, nhưng mà đối phương chỉ dừng một chút, sau đó hỏi hắn: "Chúng ta lên nóc nhà đi được không?"

"Hả?" Chiết Nhan đang đắm chìm sâu trong tình yêu, không có thể đuổi kịp tiết tấu của Bạch Chân.

Bạch Chân dán vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Nóc nhà không có ai, lúc pháo hoa nở rộ ta có thể hôn ngươi!"

Nghe vậy, trái tim Chiết Nhan trong khoảnh khắc hòa tan thành mật, không đợi Bạch Chân phản ứng, đã ôm người dùng Thuấn Di thuật lên nóc nhà.

Bạch Chân chỉ cảm thấy ánh sáng trắng chợt lóe, mình đã bị Chiết Nhan ấn trên nóc nhà chặn môi.

Chiết Nhan hôn dịu dàng lạ thường, làm lúc thở hổn hển chàng vẫn còn hơi trêu chọc Chiết Nhan: "Ngươi nhẹ chút, đừng...! đừng làm sập nhà người ta!"

"Không chuyên tâm, nên phạt!" Tất cả âm cuối biến mất trong nụ hôn càng thêm triền miên lâm ly.

Một tiếng nổ tung, pháo hoa nở rộ trong trời đêm.

Chiết Nhan buông môi Bạch Chân ra, hôn lên đôi mắt, ý bảo chàng mở mắt ngắm pháo hoa rực rỡ.

Bạch Chân mở mắt liền thấy khung cảnh đẹp nhất, mà Chiết Nhan chống trên người, giúp chàng ngăn cách tất cả bụi mù rơi vỡ.

Hắn chỉ chừa cho chàng những gì đẹp nhất.

Bạch Chân lại không còn tâm tư thưởng thức pháo hoa, ôm cổ Chiết Nhan rướn lên tiếp tục cùng hắn hôn môi.

So với cảnh đẹp bày ra cho mọi người, chàng hiển nhiên càng thích ngắm Chiết Nhan chỉ thuộc về mình.

Chiết Nhan cũng là như thế, rốt cuộc với hắn mà nói, trên thế gian không có phong cảnh nào có thể đẹp hơn Chân Chân của hắn.

Tối nay vẫn là hạnh phúc, có người yêu nhất, bầu trời đêm đẹp nhất, cùng nụ hôn ngọt ngào nhất!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y