Phù Thiên Ký

Chương 27: Thất nhật hoàng tuyền


...

"Vương sư đệ... Đệ... vẫn ổn chứ?". - Trần Biểu nhìn làn khói trắng đang bay lên từ đầu Vương Chi, hơi lo lắng hỏi.

"Sư huynh, ta không sao". - Vương Chi nói thêm: "Linh lực dư thừa thôi".

"Nhưng đầu đệ đang bốc khói...".

"Cao nhân khi tu luyện vẫn thường như vậy".

"Sư đệ, hình như đệ cũng không phải là cao nhân".

...

Trong lúc Trần Biểu cùng Vương Chi đối thoại thì Lăng Tố và mấy người Trần Bân, Nguyễn Oánh đã bắt đầu đi kiểm tra đan dược của những người dự thi. Mặc dù sau đó có đến chỗ Vương Chi nhưng Lăng Tố chỉ xem xét Thanh Linh Đan do hắn luyện chế chứ không hề nói thêm một lời dư thừa nào, nếu có thì đó cũng là cái nhìn "đầy ẩn ý" của Nguyễn Oánh dành cho hắn mà thôi.

Quá trình kiểm tra không có gì phức tạp nên rất nhanh tất cả đan dược đều được đánh giá và xếp hạng xong. Theo kết quả thì ba người sẽ thi đấu ở vòng chung kết là: Trần Biểu, Huỳnh Tiểu Liên, còn lại thì hiển nhiên là Vương Chi.

...

"Thất Nhật Hoàng Tuyền".

Vương Chi nhìn đan phương và tài liệu vừa được đưa đến, không nói hai lời lập tức mở ra xem. Đây là lần đầu tiên hắn nghe tới loại đan dược này.

Một lúc sau...

"Thì ra là một loại độc đan".

Theo những gì đan phương miêu tả thì Thất Nhật Hoàng Tuyền là một trong ba loại độc dược lợi hại nhất ở cấp phàm mà dù là tu sĩ Linh tuyền cảnh cũng cảm thấy e ngại. Đúng như cái tên của nó, hễ là người trúng độc, trừ phi tu vi đã đạt tới Linh tuyền cảnh bằng không sẽ bị độc tố hủy hoại suốt bảy ngày bảy đêm rồi mới chết. Đáng nói hơn đó lại là cái chết vô cùng đau đớn, chẳng khác gì bị hàng trăm con sâu gặm nhấm từng chút phủ tạng cả.

Nghĩ đến thảm trạng khi trúng phải Thất Nhật Hoàng Tuyền, Vương Chi bất giác chợt rùng mình. Hắn thầm nhủ: "Sau này phải luyện chế vài chục viên cất giữ trong người mới được".

Theo hắn thấy thì đây là loại đan dược rất thích hợp để đối phó với bọn người xấu. Còn nếu hỏi tiêu chuẩn người xấu trong lòng hắn là như thế nào thì câu trả lời là:

"Những kẻ đánh chủ ý lên linh thạch của hắn, tài bảo của hắn, túi tiền của hắn... Đó... chính là người xấu".

Tạm gác ý định sau này, tâm trí Vương Chi quay lại vấn đề trước mắt. Hắn kiểm tra số tài liệu trên bàn một chút, thầm tính toán:

"Tài liệu lần này được chuẩn bị tới ba phần, như vậy độ khó khi luyện chế Thất Nhật Hoàng Tuyền chắc chắn là cao hơn Thanh Linh Đan một bậc. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là phàm đan, hẳn là ta vẫn sẽ luyện ra được một lô có phẩm chất tốt; chỉ chưa biết là có thể thành công ngay lần đầu được không".

Tuy nói thiên phú đan đạo của hắn cực cao nhưng không có nghĩa rằng lúc nào hắn cũng có khả năng luyện chế thành công ngay lần đầu tiên được. Như quá trình học đan thuật với Lăng Mị chẳng hạn, có loại đan dược mà sau khi xem đan phương xong thì hắn lập tức luyện thành ngay, trong khi có loại thì phải vài lần mới luyện ra đến.

Thiên tài thì cũng là người, mà đã là người thì tất sẽ mắc phải sai lầm thôi.

Đạo lý là vậy nhưng tâm trí Vương Chi tuyệt không thả lỏng chút nào. Hắn tự trấn an mình: "Ngay cả nhất phẩm linh đan ta còn luyện ra thì lý nào lại tiêu tốn hết ba phần tài liệu được chứ".

Củng cố lòng tin xong, Vương Chi liền bắt đầu khai hỏa luyện đan...

Nửa canh giờ sau.

Vương Chi nhìn mớ đan dược đen thui nằm ngổn ngang bên trong lô đỉnh mà không nói được một lời.

Thất bại. Lô Thất Nhật Hoàng Tuyền đầu tiên đã bị hỏng, toàn bộ đều biến thành phế đan.

"Không sao. Vẫn còn hai phần tài liệu...".

Hít sâu một hơi, điều chỉnh để tâm tình bình ổn lại, Vương Chi đem lô đỉnh làm sạch, tiếp tục luyện chế lô Thất Nhật Hoàng Tuyền thứ hai...

Lại qua thêm nửa canh giờ...

Lần này thì đan dược luyện ra đã không phải đơn thuần một màu đen như trước nữa mà có đến hai màu. Tổng cộng tám viên: năm viên màu trắng và ba viên màu xám.

"Vậy mà chỉ có năm viên là đạt tiêu chuẩn".

Vương Chi dời ánh mắt khỏi lô đỉnh, lần lượt nhìn qua hai người Trần Biểu và Huỳnh Tiểu Liên ở gần đó thì phát hiện bọn họ cũng chỉ luyện ra được bốn năm viên đạt tiêu chuẩn, phần còn lại thì đều biến thành phế đan. Giống như hắn, hai người kia cũng không mấy hài lòng về lô đan dược nọ, thế là một việc tất yếu xảy ra: họ quyết định luyện thêm lô đan dược thứ ba, đồng thời cũng là lô cuối cùng.

Âm thầm buồn bực, Vương Chi đành phải một lần nữa gọi ra linh hỏa...

"Xèo xèo...".

"Xèo...".

Mắt thấy đã tới bước sau cùng của quá trình luyện chế Thất Nhật Hoàng Tuyền, Vương Chi tức thì mở to mắt, tập trung toàn bộ thần thức chú ý từng biến đổi nhỏ nhất của dung dịch nung chảy từ tài liệu bên trong lô đỉnh. Những giai đoạn trước hắn đều đã khống chế rất hoàn mỹ, nếu như bước sau cùng này cũng vậy thì phẩm chất đan dược luyện ra chắc chắn sẽ cực cao, bằng nếu như để xảy ra sai sót thì...

Thành bại là ở thời khắc này!

"Ngưng!".

Sau một tiếng hô khẽ, Vương Chi đột ngột điều khiển để linh hỏa tăng nhiệt độ lên mức tối đa. Hắn cũng không phải làm bừa mà là đã suy nghĩ kỹ càng mới hành động như thế. Sau lần luyện chế thất bại thứ nhất, đến lần thứ hai, ở bước cuối cùng này hắn đã thử tăng nhiệt độ của linh hỏa lên gấp rưỡi và kết quả là có năm viên Thất Nhật Hoàng Tuyền thành đan; do đó, hắn rút ra kết luận: Muốn luyện ra đến một lô Thất Nhật Hoàng Tuyền hoàn hảo với xác suất mười thành thì nhất định phải gia tăng nhiệt độ linh hỏa lên, đáng nói là mức nhiệt độ ấy phải cần linh hỏa tương đương với linh hỏa của tu sĩ Tích thủy cảnh hậu kỳ trở lên mới làm được.

Vấn đề chính là nằm ở đó!

Mặc dù linh hỏa của Vương Chi có cấp bậc cao hơn tu sĩ Khai nhãn trung kỳ một đại cảnh giới nhưng so với yêu cầu trước mắt thì vẫn còn thiếu một chút; trừ phi là bây giờ hắn có thể đề thăng tu vi lên, nếu không thì khả năng luyện ra đến một lô Thất Nhật Hoàng Tuyền có phẩm chất hoàn hảo với xác suất mười thành là chuyện hoàn toàn vô vọng.

Vương Chi hiểu rõ điều đó. Hắn vốn chẳng hy vọng có thể luyện ra lô đan dược hoàn hảo như vậy. Hắn chỉ cần để cho toàn bộ tám viên Thất Nhật Hoàng Tuyền đều thành đan với phẩm chất đạt tiêu chuẩn là đủ rồi. Bởi vì hai đối thủ của hắn tuyệt đối không có năng lực luyện ra một lô Thất Nhật Hoàng Tuyền đạt đến hoàn hảo! Bọn họ chưa phải là tu sĩ Tích thủy cảnh hậu kỳ.

Vài phút sau...

"Phù.. ù.. ù...".

Thở ra những hơi dài mệt nhọc, Vương Chi nhanh chóng ngồi xếp bằng đả tọa, thậm chí đến cả lô đỉnh cũng không mở ra xem. Linh lực của hắn đã lại lần nữa khô kiệt rồi. Đúng lúc này, một cơn đau bắt đầu kéo đến.

Thôi xong!

Hai mắt Vương Chi hiện lên vẻ lo lắng khác thường, trong lòng thì lại cực độ khẩn trương như sắp lâm đại địch. Mà sự thực thì đúng là hắn sắp lâm đại địch thật, có điều đây cũng không phải kẻ địch bên ngoài mà là bên trong. Hậu quả của việc uống cùng lúc mười viên Hồi Khí Đan đã phát tác!

Mới bắt đầu thì cơn đau chỉ giống như bị tức bụng thông thường, nhưng rất nhanh, càng lúc nó càng lớn dần, đến cuối cùng thì hệt như bị một đàn côn trùng cắn xé tim gan. Nếu thế thì cũng thôi, đằng này ngoài đau đớn, Vương Chi còn bị những cơn buồn nôn chóng mặt hành hạ... Đủ gọi là quằn quại a.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phù Thiên Ký