Phong Thần Châu

Chương 74: Sâu không lường được


Nghe Đỗ Khiết nói vậy, người thanh niên kia cũng càng vui mừng hơn.

“Kiếm Thanh Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được mày!”

Lúc này hắn ta vui vẻ vô cùng.

Là nhị hoàng tử của đế quốc Bắc Minh, Minh Vũ hiểu được rất rõ phụ hoàng mình có nhiều con trai, ai cũng thèm hoàng vị.

Mẹ hắn ta xuất thân kém, nên không cho hắn ta được nhiều vinh quang.

Mà hắn ta tự mình tranh đấu từng bước, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn kém hơn so với vài vị huynh đệ.

Lần này có được kiếm Thanh Nguyệt sẽ hoàn thành một tâm nguyện của phụ hoàng, vì thế mà hắn ta cũng sẽ được thưởng lớn!

Mà lúc này, cũng đã có người kinh ngạc hô lên.

“Đây là... kiếm Thanh Nguyệt!”

Một lão già tóc bạc nhất thời nói lớn: “Hoàng thất của đế quốc Bắc Minh treo thưởng hàng chục triệu hoàng kim cho ai tìm được kiếm Thanh Nguyệt!”

Kiếm Thanh Nguyệt!

Ông ta nói xong, cả đám người đều sửng sốt.

Kiếm Thanh Nguyệt vô cùng nổi danh trong đế quốc Bắc Minh.

Không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là hoàng thất đế quốc Bắc Minh đã sớm treo giải mười triệu hoàng kim cho ai tìm được kiếm này.

Mười triệu hoàng kim có thể được coi là nhà giàu bậc trung trong Đế Đô rồi!

Mà quan trọng nhất là, mười triệu hoàng kim có thể mua được linh khí nhị phẩm.

Nhưng hoàng thất đế quốc Bắc Minh dường như lại chẳng quan tâm đến chuyện này.

Khiến nhiều người không hiểu gì cả!

Nhưng xem ra, có vẻ như vẫn còn nhiều người quan tâm lắm.

Nhất thời, ánh mắt nhìn thanh kiếm này của mọi người trở nên nóng bỏng vô cùng.

Kiếm này đáng giá mười triệu hoàng kim đấy!

Lúc này, sắc mặt Vương Trấn Vũ trắng bệch ra.

Thanh kiếm này thế mà lại ấn giấu huyền cơ.

Nhưng Tần Ninh mới chỉ ở cảnh giới Linh Hải tầng 1, sao có thể thấy được huyền cơ này?

Ai mà không biết nó là linh khí cao cấp nhất phẩm chứ?

Tần Ninh cũng không quan tâm ánh nhìn kinh ngạc của mọi người mà nói: “Vương Trấn Vũ, đơn cũng đã ký rồi, đưa ta một triệu hoàng kim đi?”

Vương Trấn Vũ có muốn trốn cũng không trốn được.

Nhưng một triệu hoàng kim đó, dù gã có là con nhà họ Vương đi nữa thì cũng khó mà lấy ra luôn được.

“Trong vòng bảy ngày ta sẽ trả cho ngươi!”

Vương Trấn Vũ hừ một tiếng, sắc mặt hơi tái.

“Cũng được!”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Thánh Tâm Duệ, ngươi mở tài khoản ở Thánh Đan các cho ta đi, khi ấy bảo Vương công tử chuyển số tiền đó vào trong tài khoản kia là được!”

Tần Ninh nói xong thì quay người đi luôn.

“Tần công tử xin dừng bước!”

Lúc này, bỗng có giọng nói vang lên.

Đám người tản ra, có bóng người đi lên đài đấu giá.

Chính là người thanh niên trong phòng bao.

Nhị hoàng tử Minh Vũ!

Nhìn thấy người này, đám Thánh Tâm Duệ cũng ngạc nhiên vô cùng.

“Nhị hoàng tử điện hạ!”

Thánh Tâm Duệ cùng đám Vương Trấn Vũ cung kính hành lễ.

Tần Ninh xoay người, cũng nhìn người thanh niên trước mặt. Người này tầm 20 tuổi gì đó, nở nụ cười thản nhiên, giữa hai lông mày còn có phần thoát tục.

Nhưng cũng không che giấu được một sự buồn bã nhẹ.

“Có chuyện gì không?”

Tần Ninh lạnh nhạt hỏi.

Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ không khỏi cười khổ.

Vị Tần đại sư này... thật sự không coi ai ra gì.

Nhưng nghĩ cũng phải, dám thẳng tay đánh lục hoàng tử Minh Triệt trong quán rượu Thánh Tước thì cũng chỉ có Tần Ninh mà thôi. Thế thì sao hắn có thể đối xử đặc biệt với nhị hoàng tử này được chứ?

Chỉ e là dù hoàng đế của đế quốc Bắc Minh đến thì Tần Ninh vẫn sẽ là cái bộ dạng lười nhác như cũ ấy?

“Tần công tử, Minh Vũ ta có được kiếm này là cũng nhờ ơn công tử. Cảm ơn công tử giúp đế quốc Bắc Minh ta tìm lại được một món bảo vật!”

Minh Vũ nói xong thì nhóm người vốn đang động tâm cũng trở nên yên tĩnh lại.

Hóa ra vị khách phòng thứ 6 chính là Minh Vũ đây!

Mười triệu lượng bạc khiến rất nhiều người chịu mạo hiểm để cướp về, nhưng muốn cướp từ tay của vị nhị hoàng tử này thì khác nào chạm vào ổ kiến lửa.

Minh Vũ lại nói tiếp: “Không biết Tần công tử có thời gian đi cùng bỉ nhân uống cốc trà hay không!”

Nghe vậy, có không ít thanh niên tài giỏi đều đỏ mắt vì ghen tỵ.

Đế quốc Bắc Minh có vô số gia tộc lớn mạnh, ví dụ như các nhà Diệp, Vương, Tần, Quách...

Nhưng so với hoàng thất thì mấy gia tộc này có liên kết lại cũng không thể chống lại được.

Cho dù là con cháu nhà họ Vương như Vương Trấn Vũ cũng muốn được ôm lấy chân một vị hoàng tử nào đó rồi sống tự do cả đời.

Hiện giờ vị nhị hoàng tử này lại đích thân xuất hiện, mời Tần Ninh.

Đây đúng là một đặc ân trời cho, không ít võ giả trong hội đấu giá đều kích động vô cùng.

“Ờ, nhưng ta đúng là không có thời gian thật!”

Tần Ninh lại đáp: “Ta có một số việc bận cần làm bây giờ, để sau đi!”

Tần Ninh nói xong rồi quay đi.

Hả?

Nghe vậy, những người có mặt ở đây đều sững sờ!

Không có thời gian? Việc bận?

Cái tên này... có vấn đề về đầu óc à?

Đây là lời mời của nhị hoàng tử đó.

Thế mà hắn nói không rảnh... có việc bận...

Thực tế thì Tần Ninh đúng là có việc bận thật.

Chuyện thi thố của cha Thánh Tâm Duệ, rồi Diệp Viên Viên đến đây chắc cũng vì mẹ, lại còn vết thương của đại ca Tần Sơn...

Với lời mời của một vị nhị hoàng tử lạ mặt là Minh Vũ.

Trong mắt hắn, đây cũng chỉ là một đứa cháu chắt chút chít từ 18 đời trước của đồ tôn của mình thôi. Hắn thật sự không có hứng đi uống trà với người này...

“Đứng lại!”

Thống lĩnh Đỗ Khiết đứng cạnh Minh Vũ lại hừ lạnh: “Nhị hoàng tử đích thân mời, ngươi nói từ chối là từ chối được chắc?”

“Không được hỗn láo!”

Minh Vũ nói: “Tần công tử là thiên tài, sao ngươi lại vô lễ thế?”

“Dạ, điện hạ!”

Đỗ Khiết đó thủ thế rồi lui về bên cạnh Minh Vũ.

Minh Vũ nhìn Tần Ninh, lại nói: “Tần công tử, kiếm này đúng là có giá trị liên thành. Ta đã mua lại với giá hai trăm vạn hoàng kim thì khác nào lợi dụng công tử. Ta không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn Tần công tử mà thôi!”

Nghe vậy, Tần Ninh dừng lại.

Hắn quay lại, nhìn Minh Vũ.

Rồi lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng bớt bày trò đi, không cần phải nói năng kiểu đó đâu. Ta nói rồi, ta không rảnh, chính là không rảnh, hiểu ý chưa?”

“Đừng để chút hành động sau này của ngươi khiến một chút thiện cảm của ta về ngươi cũng tiêu tan luôn!”

Tần Ninh nói xong thì chậm rãi rời đi.

Cả hội đấu giá trở nên yên tĩnh hẳn lại.

Tần Ninh này... điên thật!

Đối diện với nhị hoàng tử mà còn nói chuyện như thế, sợ là ở Đế Đô chằng còn mấy ai.

Mà lúc này, Diệp Viên Viên đã theo bước Tần Ninh rời đi.

Nàng hiện giờ hoàn toàn tâm phục khẩu phục Tần Ninh.

Diệp Viên Viên vốn là kỳ tài thiên phú, những ngày này, nàng đã nhớ lại từng cảnh tượng khi gặp Tần Ninh.

Cuối cùng thì nàng tổng kết ra bốn chữ!

Sâu không lường được!

Đây chính là cảm giác mà Tần Ninh đem lại cho nàng!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phong Thần Châu