Phán Thần Hệ Thống

Chương 78: Khai Linh Đan


Trần Dương nghe thêm nửa ngày, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi đi một hồi, nhìn thấy một toà nhà có mấy lầu, trước cửa có bảng hiệu đề ‘Thiên Bảo Phường’ thì liền gật nhẹ đầu bước vào.

Theo thông tin mà Trần Dương nghe ngóng được, tu sĩ khi đến nơi này thì đều đi qua nơi này một lần, từ việc tìm mua đồ vật thích hợp hay là bán ra tài liệu đồ vật mình có thì đều cực kỳ tin tưởng.

Nghe danh tiếng nơi này, Trần Dương dĩ nhiên cũng muốn đến thử xem cho biết. Ngoài ra, cái tên này cũng làm cho Trần Dương cảm thấy một loại khí thế và thực lực không tầm thường.

Dù sao, Trúc Cơ Đan của Trần Dương không phải vật thường, cho nên tìm một nơi có nội tình tốt một chút thì sẽ đảm bảo hơn nhiều.

Trần Dương cũng không muốn tìm cách che giấu thân phận, nhân dịp này, Trần Dương còn có một cái thâm ý khác, cũng không sợ đám người này làm khó dễ, thậm chí Trần Dương còn có thể ngư ông đắc lợi nữa.

Vừa đi thẳng vào bên trong, ánh mắt của Trần Dương đã không nhịn được mà sáng lên.

Nơi này mặc dù bày biện không quá hào nhoáng, nhưng lại có một cỗ ý vị hoà hợp tự nhiên, làm cho người ta có cảm giác thoải mái nói không nên lời.

Dưới hoàn cảnh này, tâm lý của người mua tất nhiên sẽ càng dễ dàng đồng ý chi tiền.

Trần Dương đưa mắt quan sát thì thấy có chừng hơn mười người mặc bạch y có thêu chữ Thiên Bảo Phường trên ngực, đồng thời còn có một cái danh tự nhỏ được thêu bên dưới.

Trần Dương thầm than, người nơi này lại chú ý tiểu tiết như vậy, hèn chi sinh ý Thiên Bảo Phường nơi này tốt như vậy.

Mà giờ phút này, một số người mặc bạch y đang chậm rãi đưa tay giới thiệu, giải thích gì đó cho mấy tu sĩ đang đứng xem.

Một số thiếu nữ mặc bạch y giải thích cho tu sĩ thì còn thỉnh thoảng che miệng cười duyên, khéo léo khen mấy tiếng liền làm cho tu sĩ nam kia mặt mày hưng phấn, ra vẻ cao ngạo mua ngay lập tức.

Trần Dương thấy chuyện này thì chỉ biết lắc đầu.

Bỗng nhiên, có một thiếu nữ chừng mười tám tuổi chạy đến chỗ Trần Dương, niềm nở:

- Khách quan, ngài cần gì?

- Tiểu thư, ta có đồ vật muốn bán, xin hỏi nơi này có thu hay không?

Trần Dương cũng không muốn dài dòng, trực tiếp nói.

- Dĩ nhiên là có. Thiên Bảo Phường hoan nghênh mọi người chiếu cố sinh ý, làm ăn với bổn điếm. Xin hỏi ngài cần bán là gì?

- Ồ? Còn phải khai báo với nàng hay sao? Ở chỗ này…

Trần Dương liếc mắt thâm ý nhìn chung quanh.

Cô gái cười duyên, nhẹ nhàng giải thích:

- Tiên sinh, ngài có lẽ lần đầu mới tới chỗ chúng ta có phải không. Vừa rồi ta hỏi ngài như vậy cũng không phải ngài phải nói chi tiết, chỉ là muốn hỏi loại hình đồ vật như tài liệu hay là pháp bảo…để chúng ta cử chuyên gia đến gặp riêng ngài bàn bạc thôi. Mong tiên sinh đừng hiểu lầm!

Trần Dương nghe vậy thì khuôn mặt giãn ra, hài lòng nói:

- Ta muốn bán ra đan dược!

Cô gái hơi đánh giá lại Trần Dương.

Người đến Thiên Bảo Phường bán đan dược không phải không có, nhưng đều là một số Luyện Đan Sư tóc tai bạc trắng, ít nhất cũng là bộ dáng trung niên mới rèn luyện được một thân bản lĩnh luyện đan đủ để đem đi bán. Còn lại, hầu như đan dược đều là thứ thiết yếu, chỉ có tích luỹ càng nhiều càng tốt chứ tu sĩ bình thường hiếm ai đem nó bán ra.

Trong đầu cô gái tuy có phán đoán, nhưng ngoài mặt cũng rất niềm nở nói:

- Tiên sinh, vậy xin mời ngài vào phòng chờ một chút, ta sẽ gọi chuyên gia đến gặp ngài.

Nói rồi, cô gái dẫn Trần Dương vào một căn phòng.

Căn phòng này rộng chừng hai mươi mét vuông, chính giữa có một cái bàn gỗ, bên cạnh là một hàng ghế.

Mà bất ngờ là, cũng có hai người đang ngồi sẵn ở đấy.

Cô gái dẫn Trần Dương vào rồi nói:

- Tiên sinh, xin mời ngồi. Chuyên gia giám định đan dược của chúng ta sắp tới rồi.

Nói xong, liền cúi người đi ra ngoài.

Quả nhiên, cửa hàng lớn thì thái độ nhân viên cũng chuyên nghiệp hơn. Cô gái nhân viên này phục vụ khách nhân đều dùng thái độ rất đúng mực, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, làm cho người ta không nhìn ra chút sơ hở nào để bắt bẻ.

Trần Dương đi tới một cái ghế ngoài cùng ngồi xuống.

Hai người kia đều là hai lão giả mắt nhìn mũi nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ khi Trần Dương vừa được cô gái dẫn vào thì họ còn nhìn một chút, nhưng sau khi quan sát Trần Dương một cái thì cũng thu hồi ánh mắt lại.

Mặc dù vậy, Trần Dương phát hiện vẫn có hai đạo thần thức quét tới quét lui trên người mình một cái rồi mới thu hồi.

Đối với một tu sĩ xa lạ ở nơi như thế này, trực tiếp dùng thần thức cảm ứng một chút tu vi thì cũng coi là hành động bình thường, nhưng quét tới quét lui như nội soi thế kia thì đúng là một việc làm rất vô lễ.

Trần Dương cũng không khách khí, hừ lạnh một cái rồi thả ra uy áp Trúc Cơ Kỳ quét tới quét lui trên người hai lão, quét đến lúc hai người mặt mày nhăn nhó tái xanh tái mét hắn mới ngừng lại.

Ánh mắt Trần Dương từ đầu đến cuối còn không nhìn tới hai người lấy một lần!

Hai lão giả này đều là Luyện Khí Trung Kỳ tu vi, nhưng thân phận có chút quý trọng. Thân là Luyện Đan Sư, cho dù đối mặt tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì bọn lão cũng có ngạo khí của bản thân. Mà các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bình thường cũng nói chuyện khách khí với hai lão.

Bởi vậy, tính cách hai người vốn đều thích gì làm nấy, thậm chí không kiêng nể gì một số quy tắc ngầm của giới tu sĩ.

Tất nhiên, hành động quét thần thức tới lui như vừa rồi, hai người không phải mới làm lần đầu.

Bởi vì hai người mặc dù là Luyện Khí Trung Kỳ, nhưng thật ra là một đôi huynh đệ song sinh, trời sinh thần giao cách cảm, tâm linh tương thông.

Lại thêm, từ nhỏ sinh ra trong một gia tộc có chút quan hệ với một thế lực môn phái lớn của Tu Tiên Giới nên may mắn có được một bản công pháp hợp sức.

Với bản công pháp này, hai người vừa tu luyện vừa tham ngộ đan đạo. Trên phương diện tu vi cũng có tu vi thâm sâu, nhưng trên đan đạo thì càng mạnh mẽ hơn.

Mà Trần Dương cho dù biết mấy chuyện này, thì một khi bị xúc phạm như vậy, hắn cũng không nể mặt ai. Nếu như nhân nhượng, thì lần sau người ta không phải là dùng thần thức quét tới quét lui như vậy, mà chính là cầm cái bô ụp lên đầu hắn a!

Mà hai lão đầu thấy vậy thì cũng biết bên cạnh họ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Nhất thời thái độ có thu liễm lại, nhưng cũng không quá sợ hãi mà hừ một tiếng, cũng không dám manh động nữa.

Đùa sao! Dù hai lão có cường thế cỡ nào thì cũng không thể làm quá đáng, làm um lên thì cũng không ai bênh được.

Không khí nhất thời có chút căng cứng.

Cũng may, ngay lúc đó một trung niên mặc hoàng bào nhanh chóng mở cửa đi vào, ánh mắt nhìn vào bên trong, cười nói:

- Để các vị chờ lâu, lão phu là Trần Dịch Tùng, là giám định sư của Thiên Bảo Phường. Ra mắt các vị đạo hữu!

Trần Dương ánh mắt chớp động.

Người này tu vi mặc dù đã Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng thái độ niềm ở khách khí, hầu như vừa bước vào đã tự mỉm cười giới thiệu, không có chút ngập ngừng nào. Hiển nhiên, lão không cần quan tâm tu vi của khách nhân, mà chỉ quan tâm tới thái độ chiếu cố và danh tiếng của Thiên Bảo Phường.

Không thể không nói, chiêu này quá tuyệt!

Trần Dịch Tùng vừa chào hỏi xong, ánh mắt liền nhìn thấy hai lão giả và một thanh niên.

Thanh niên nhìn lạ lẫm, nhưng ánh mắt bình tĩnh trong suốt đang nhìn gã, còn hai lão giả thì Trần Dịch Tùng rất quen thuộc, bèn bước tới chào:

- Xin chào hai vị đạo hữu, xem ra tu vi của Song thủ nhị tiên càng tiến thêm một tầng, ha hả, chúc mừng chúc mừng.

Hai lão giả nghe vậy thì khuôn mặt có chút ngẩng lên, cười nói:

- Chào Trần đại sư. Ngài cũng không cần tâng bốc chúng ta như vậySong thủ nhị tiên cái gì, chỉ là một chút danh hiệu đồng đạo nể mặt đặt cho, không đáng nhắc tới.

Khi nói, ánh mắt cả hai người rõ ràng hiện lên vẻ đắc ý, như vô tình liếc qua chỗ Trần Dương đang ngồi, ý như muốn nói:

‘Trúc Cơ Kỳ thì sao? Có thể so với nhị tiên chúng ta hay sao?’

Tất nhiên Trần Dương không so đo với loại tranh đấu vô vị đó, làm như không thấy.

Trần Dịch Tùng cũng không phải người thường, phút chốc liền nhận ra giữa hai bên chắc có vấn đề gì đó xích mích.

Nhưng thân là giám bảo đại sư, Trần Dịch Tùng cũng không phải hạng người lỗ mãng, liền chắp tay khách khí nói:

- Không biết, vị đạo hữu này là…

- Trần mỗ chỉ là một tán tu, danh hiệu không đáng nhắc tới. Vả lại, chúng ta chỉ là làm cái sinh ý, đôi bên hoà khí sinh tài, có cần thiết phải tra rõ thân phận đối phương hay không?

Trần Dương mỉm cười, lãnh đạm nói.

Trần Dịch Tùng thần thức đảo qua, không nhìn thấy tu vi của Trần Dương thì trong lòng cả kinh, lại khách khí cười bồi:

- Đạo hữu nói phải.

Nói xong, Trần Dịch Tùng liền đi đến phía sau chiếc bàn ngồi xuống, nói.

- Không biết vị nào muốn giám định trước?

- Để chúng ta đi!

Hai lão giả mệnh danh ‘Song Thủ Nhị Tiên’ tiến lên trước. Xem ra muốn cho gã Trúc Cơ Kỳ kia mở rộng tầm mắt một chút.

Trần Dịch Tùng thấy thái độ của hai lão như vậy thì có chút cười khổ, nhìn nhìn Trần Dương với vẻ áy náy.

Trần Dương lắc đầu cười cười, ra vẻ không sao.

Bấy giờ Trần Dịch Tùng mới ho khan một tiếng, nói:

- Không biết hai vị lão hữu lần này muốn ta giám định thứ đan dược gì? Loại Vô Ưu Đan lần trước vẫn còn làm cho ta rung động đây.

Song Thủ Nhị Tiên nghe vậy thì cười, đắc ý nói:

- Chuyện nhỏ mà thôi. Lần này, ta muốn mời Trần huynh giám định xem phẩm chất và giá trị của viên Khai Linh Đan này.

- Cái gì? Khai Linh Đan? Loại đan dược có thể khai mở linh trí linh thú đó sao?

Trần Dịch Tùng thoáng cái trở nên hứng thú.

Song Thủ Nhị Tiên nghe vậy thì mở miệng cười:

- Tất nhiên không phải, loại đan dược kia chỉ có cổ tu sĩ mới có đan phương, chúng ta chỉ là dựa vào những thông tin còn sót lại mà phỏng chế ra. Tuy rằng dược lực có kém, nhưng nếu dùng dài lâu có thể giúp linh thú càng thêm linh động sắc sảo, so với Khai Linh Đan, ta cho rằng cũng có được hai phần công hiệu!

Trần Dương nghe vậy thì khoé miệng co quắp. Nếu hai người này biết, hắn luyện Khai Linh Đan cho đám tiểu thú trong rừng ăn như ăn kẹo thì không biết có sùi bọt mép hay không.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phán Thần Hệ Thống