Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 61


Yêu Cảnh.

Yêu cảnh không giáp ranh với ba mươi sáu châu mà ngăn cách bởi Thập Tam Hải. Mà Thập Tam Hải mênh mông vô cùng, vượt qua Thập Tam Hải là đến Ma Vực rộng lớn vô biên. Phần lớn yêu thú trong thiên hạ đều sinh sống ở Yêu cảnh, vì vậy trong Thập Tam Hải cũng có rất nhiều yêu thú, ẩn nấp ở sâu trong biển cả.

Từ sau khi Huyền Linh Tử xé bỏ khế ước, trong Yêu Cảnh cũng không xảy ra biến động gì quá lớn.

Giống như nhân tộc, biết đến khế ước này chỉ có yêu thú cấp cao. Mà có thể cảm nhận được khế ước đã chấm dứt cũng chỉ có tứ đại Yêu Tôn mà thôi. Tứ đại Yêu Tôn không nói gì, những yêu thú cấp thấp cũng không biết. Nhưng mà gần đây, Yêu Tôn Âm Cơ, kẻ có thực lực yếu nhất trong tứ đại Yêu Tôn lại xuất quan, bắt đầu chấp chưởng những sự vụ lớn nhỏ ở Yêu Cảnh.

Trong một tòa cung điện màu đen tráng lệ, một nữ tử yêu diễm mỹ lệ đang nửa nằm nửa ngồi ở bảo tọa trên đài cao, cười khẽ nhìn xuống đám thủ hạ dưới đài. Thân thể của nàng ta mềm mại như không xương, giống một xà nữ mỹ lệ, chỉ một ánh mắt cũng có thể câu hồn đoạt phách, khiến người ta phải cam tâm tình nguyện thuận theo nàng ta.

Âm Cơ mặc một bộ váy lụa màu xanh lá, cổ chân đeo một cái vòng chân nho nhỏ rất tinh xảo. Mỗi khi nàng cử động, vòng chân kia liền phát ra tiếng vang thanh thúy, cũng làm tôn lên mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh động lòng người.

“Đã nhiều năm rồi Tiểu Thiên Thu không hề rời khỏi Ma Đạo Cung sao?”

Âm Cơ vừa cất tiếng lên hỏi, thanh âm xinh đẹp liền vang vọng cả tòa cung điện.

Thanh âm kia khiến đám yêu thú dưới đài ngứa ngáy không thôi, liền hành lễ đáp: “Bẩm tôn giả, đúng vậy. Thuộc hạ là Thập Nhị Hải chủ trong Thập Tam Hải, có lãnh địa giáp giới với Ma vực, vẫn luôn để ý hành tung của Ma Tôn kia. Đã vài chục năm nay y không xuất hiện ở Ma Vực, nửa năm trước, nhân tu chính đạo ở ba mươi sáu châu còn mượn danh nghĩa đến mừng đại thọ của y, tới thăm y một phen, chỉ là không biết có thấy hắn hay không thôi.”

Âm Cơ nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, nâng tay che đôi môi đỏ mọng, đáp: “Y cũng không giống một tiểu gia hỏa thích trốn tránh.” Dừng một chút, Âm Cơ lại hỏi: “Không có chuyện gì khác?”

Thập Nhị Hải chủ nghĩ một chút, nói: “Nghe nói, Ma Tôn lại thu thêm một đồ đệ.”

Âm Cơ hơi ngẩn ra, con ngươi co rụt lại, ngồi thẳng người: “Sao lại thu một đồ đệ mới?”

Thập Nhị Hải chủ đáp: “Đồ đệ kia tên là Mặc Thu, mười năm trước bỗng nhiên xuất hiện ở Ma Đạo cung, cũng được Ma Tôn thu làm đồ đệ. Nhưng hành tung của Mặc Thu kia có chút quỷ dị, vô cùng cảnh giác, người của thuộc hạ an bài trong Ma Đạo Cung cũng không thể tiếp cận được y, nhưng có thể biết được địa vị của y trong Ma Đạo Cung rất cao.”

Trên mặt Âm Cơ lộ ra vẻ suy tư, cúi đầu cười: “Thú vị thật, tiểu Thiên Thu sắp chết rồi, sao còn thu thêm hai đồ đệ? Ngươi phải thật chú ý hai đồ đệ này của y, có lẽ có thể tìm ra một vài điều thú vị.”

Thập Nhị Hải chủ lập tức ứng thanh đáp lại, nhưng lại không rời đi.

Thấy thế, Âm Cơ cười cười, hỏi: “Sao lại không đi?”

Thập Nhị Hải chủ lặng lẽ nhìn Âm Cơ, không dám lên tiếng.

Âm Cơ buồn cười nhìn gã, trong đôi mắt nhỏ dài diễm lệ dao động ánh sáng xanh, hai người cứ thế nhìn nhau. Đến khi Thập Nhị Hải chủ đánh bạo định nói gì đó thì đột nhiên, cặp chân thon dài thẳng tắp của Âm Cơ bỗng hóa thành đuôi rắn thật dài, ầm một tiếng quất Thập Nhị Hải chủ bay ra ngoài.

Thập Nhị Hải chủ rơi xuống đất liền hộc máu, còn chưa kịp hoàn hồn thì từ trong cung điện truyền ra tiếng cười đầy mị hoặc của Âm Cơ: “Trăm năm nay bản tôn chưa từng xuất quan, xem ra lá gan của tiểu Thập Nhị ngươi đã lớn thêm không ít. Cút cho bản tôn!”

Thập Nhị Hải chủ nhanh chóng đứng lên, sợ đến tè ra quần mà chạy trốn.

Gã cũng không hiểu sao Yêu Tôn Âm Cơ đột nhiên lại trở nên lãnh huyết vô tình như thế, phải biết rằng rắn vốn bản tính dâm. Âm Cơ tuy nói không phải Xà Tộc thông thường mà có huyết mạch của Thần thú thượng cổ, nhưng vẫn nuôi hơn chục nam sủng, cả ngày vui đùa cùng nàng ta. Năm đó Âm Cơ cũng mập mờ với Thập Nhị Hải chủ, sao bây giờ lại thành như vậy chứ?

Trong cung điện, chiếc đuôi rắn màu xanh biếc nhẹ nhàng hất lên, một lần nữa hóa thành cặp chân trắng nõn như ngọc. Âm Cơ nửa nằm ở trên bảo tọa, vừa vuốt vuốt sợi tóc của mình, vừa híp con ngươi lại, cẩn thận suy tư.

“Ma Thiên Thu bế quan nhiều năm không ra, nhưng lại thu hai đồ đệ.”

“Huyền Linh Tử phá vỡ khế ước rời khỏi Thái Hoa Sơn, là vì đến Ma vực cứu đồ đệ của mình.”

“Thật thú vị, trăm năm không thấy, hai người này thế mà đều đã thu đồ đệ.”

Khế ước bị hủy, hai tộc đều trong tình trạng đề phòng khẩn cấp, Âm Cơ tất nhiên là không thong dong như trước. Thân là một trong Tứ Đại Yêu Tôn, nàng ta lãnh huyết thông minh, mưu kế thâm sâu. Hàng ngàn năm sau khi nàng quật khởi, bày binh bố trận ở yêu tộc tiến bộ cực lớn, nàng ta có công lao khá cao, có thể coi là quân sư của yêu tộc.

Đây cũng là lý do vì sao Thiên Yêu Tôn để Âm Cơ xuất quan trước điều tra chuyện Ma Tôn đột phá.

Đồng tử xanh biếc dựng thẳng lên, trong đôi mắt rắn kinh khủng kia tràn ngập ý cười lạnh lẽo. Một tay Âm Cơ chống cằm, cười trầm thấp, lưỡi rắn dài nhỏ phun ra: “Tất cả chuyện này… đều có liên quan tới đồ đệ của các ngươi sao?”

Trong yêu cảnh hoàn toàn tĩnh lặng, tiếng cười âm u của Âm Cơ truyền khắp cung điện.

Mà cùng lúc đó, ngoài Ma Vực mấy vạn dặm, Ma Đạo cung không còn yên bình như lúc trước Lạc Tiệm Thanh tới.

Mặc Thu bế quan không ra, sớm đã đột phá Xuất Khiếu kỳ, lúc này đang cố gắng trùng kích Xuất Khiếu hậu kỳ. Tốc độ tu luyện của y thật sự là nhanh hơn tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào, vô số linh lực huyết khí từ trong Huyết Linh quả tuôn ra, chui vào trong thân thể y.

Mà ở bên ngoài, hai Đại hộ pháp và quản sự Ma Đạo Cung đều đang vội vàng đi tới đi lui, sắc mặt âm trầm.

Việc Huyền Linh Tử vi phạm khế ước, Mặc Thu đã biết từ lúc nhìn thấy hắn. Lúc biết được chuyện này, Tả hộ pháp Tần Quy Hạc đã tức giận đến mức rút đại đao muốn đánh giết tới Thái Hoa Sơn, muốn Huyền Linh Tử cho Ma Đạo Cung bọn họ một lời giải thích.

Ma đạo cung canh giữ ở Ma vực trăm năm nay, không biết đã ngăn cản bao nhiêu yêu thú cho ba mươi sáu châu, bây giờ Huyền Linh Tử xóa bỏ khế ước, sao bọn họ không tức được?

Giống như lời Quảng Lăng tử Tôn giả nói lúc trước, trên đời này người duy nhấy có thể khiển trách Huyền Linh Tử, chỉ có Ma Tôn Ma Thiên Thu thôi.

Nhưng Mặc Thu lại lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Quy Hạc một cái, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ giải trừ khế ước thì nhân tộc ta sẽ sợ yêu tộc sao? Một trăm năm trước có thể đánh cho bọn họ phải ký khế ước, một trăm năm sau cũng có thể như thế!”

Tần Quy Hạc bất mãn nói: “Nhưng cung chủ, ngài bây giờ đã là Xuất Khiếu kỳ, chỉ cần thêm mấy năm nữa, ngài thậm chí có cơ hội tu luyện tới Độ Kiếp kỳ, thậm chí Đại Thừa kỳ! Khi hai thể hợp nhất, chân chính bước vào Hóa Thần kỳ, chúng ta còn cần e ngại yêu tộc sao! Hiện tại nếu như đột nhiên khai chiến, sẽ ảnh hưởng đến Huyết Linh đại pháp của ngài!”

Mặc Thu cười nhẹ một tiếng: “Bản tôn sợ bọn họ sao?”

Tần Quy Hạc lại gắt lên: “Cung chủ!”

Mặc Thu bình tĩnh đáp: “Chuyện này cũng không cần quá trách Huyền Linh Tử, trong trăm năm qua bản tôn chí ít còn có thể âm thầm rời khỏi Ma vực, nhưng Huyền Linh Tử kia thì thật sự ở Thái Hoa Sơn chờ đợi trăm năm. Khế ước bị giải trừ thì như thế nào, các ngươi nhớ chú ý Thập Tam Hải và vùng giáp giới Ma vực, đề phòng yêu tộc tiến công.”

Mặc Thu nói xong liền trực tiếp bế quan, quẳng lại cục diện rối rắm cho bọn người Tần Quy Hạc.

Trong toàn bộ Ma Đạo Cung, người biết Mặc Thu chính là Ma Thiên Thu chỉ có Tả hộ pháp Tần Quy Hạc, Hữu hộ pháp Tần Tư Di, quản sự Thích Lạc và ma nữ Vân Hương. Bây giờ Mặc Thu muốn bế quan, toàn bộ sự vụ đương nhiên đều rơi lên đầu bọn họ, ngay cả Vân Hương cũng bận rộn không thôi.

Ròng rã mấy tháng, bọn họ đều phải vùi đầu vào bố trí công việc, chú ý động tĩnh của Thập Tam Hải. Tần Quy Hạc buồn bực nhíu mặt, bất mãn phàn nàn nói: “Nếu như có thể chậm thêm mấy năm nữa, chỉ cần để thân thể này của cung chủ tu luyện tới Đại Thừa kỳ thì thật là tốt biết bao! Vì sao cố tình phải là lúc này…”

Tần Tư Di liếc y một cái, mặt than đáp: “Thiên đạo hữu thường*, ngươi ở đây phàn nàn thì có thể thay đổi cái gì sao.”

*Đạo trời vận hành có quy luật nhất định

Tần Quy Hạc giật giật khóe miệng, đáp: “Ngươi không thể an ủi ta một hai câu sao!”

Tần Tư Di lắc đầu: “Ta chỉ nói sự thật.”

Tần Quy Hạc:”………”

Một lát sau, Tần Quy Hạc rút đại đao trực tiếp bổ tới Tần Tư Di. Tư Di một mực trốn tránh, không ra tay đánh trả. Hai người ngươi truy ta đuổi trong Ma Đạo Cung, đến cuối cùng vẫn là Thích Lạc ra tay ngăn bọn họ lại, bất đắc dĩ nói: “Nếu để cung chủ biết ngươi lại gây rối, chắc chắn sẽ lại phạt ngươi.”

Tần Quy Hạc tự biết Thích Lạc đang nói mình, hắn buồn bực phủi miệng, không nói thêm gì nữa.

Trong Ma Đạo Cung, mọi người đều vội vàng chuyện của mình, mà ở Thái Hoa Sơn, Hạo Tinh Tử cũng nhận được thư mà Huyền Linh Tử gửi tới. Lập tức, lão liền triệu tập Tứ đại tông môn và Bát đại thế gia tới Thái Hoa Sơn, thương thảo xem nên thanh trừ dư nghiệt yêu tộc còn sót lại trăm năm trước ở ba mươi sáu châu như thế nào.

Lần thảo luận này kéo dài đến ba ngày ba đêm, cuối cùng Hạo Tinh Tử Tôn giả tổng kết lại: “Trong một trăm năm này, hai tộc hòa bình nên những quân cờ của yêu tộc này không có tác dụng gì. Nhưng giờ khế ước đã hủy, yêu tộc có thể tùy thời xâm phạm, chúng ta cần nhổ bỏ những quân cờ này đi. Yêu tộc một khi đã ẩn nấp, khí tức yếu ớt, rất khó phát hiện hành tung của bọn chúng. Nhưng lần tìm kiếm yêu tộc này rất cấp bách, các đại tông môn sau khi trở về lập tức thu xếp, phải giải quyết trong vòng một năm!”

Hạo Tinh Tử Tôn giả ngôn ngữ trang nghiêm, không ai có thể xen vào.

Nguyên bản trưởng lão Đoạn Hồn Tông còn muốn nói gì đó, giành một chút lợi ích cho tông môn của mình, ai ngờ Hạo Tinh Tử Tôn giả cầm kiếm chỉ đến, lạnh lùng nói: “Đại địch trước mặt lại còn nghĩ tới lợi ích cá nhân! Đoạn Hồn Tông muốn vứt bỏ nhân tộc, phản bội nhân tộc ta sao!”

Lời nói này của Hạo Tinh Tử quá nghiêm trọng, khiến trưởng lão kia á khẩu không trả lời được.

Cùng lúc đó, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử trải qua nhiều ngày bôn ba, rốt cục cũng tới một thành thị có chút danh tiếng, tên là Nghênh Phong thành.

Nghênh Phong thành cách Thái Hoa Sơn khoảng trăm dặm, là một thành trong Vũ Sa quốc gần Thái Hoa Sơn. Vũ Sa quốc thuộc Lưu Châu trong ba mươi sáu châu, cũng là một quốc gia trong hơn chục quốc gia trong Lưu Châu. Trong Nghênh Phong này có không ít người tu chân tới, vậy nên khi Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử vừa vào thành đã có người chạy đến dẫn đường cho bọn họ.

Đi theo người dẫn đường, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử nhanh chóng tìm được khách điếm chuyên cung cấp nơi ở cho tu sĩ. Cho người dẫn đường một khối linh thạch, người này liền vui vẻ rời đi, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử liền đi vào khách điếm thuê một gian phòng hảo hạng.

Hai người sửa sang lại hành trang một chút, một lát sau liền đổi lại một bộ y phục đơn giản mộc mạc, cùng nhau ra ngoài.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Mặc dù ta đã từng đi qua mấy tòa thành của phàm nhân này, nhưng chưa từng tìm hiểu sâu. Ta đã từng tới Nghênh Phong thành, lúc Trúc Cơ kỳ ta có dẫn đám đệ tử mới tới Lưu Châu tiến hành rèn luyện, cũng có nghỉ chân ở Nghênh Phong thành. Nơi này của bọn họ có một món điểm tâm rất ngon, tên là Phong Cao*.”

*cao: bánh ngọt.

Huyền Linh Tử tích cốc nhiều năm, không có hứng thú với mấy thứ quà vặt của phàm nhân, nhưng thấy Lạc Tiệm Thanh có vẻ rất thích thú, hắn liền hỏi: “Vì sao gọi là Phong Cao?”

Lạc Tiệm Thanh cười thần bí, đáp: “Bởi vì trong loại Phong Cao này có một loại nguyên liệu rất quan trọng, là mật hoa Phong Tê. Khi ăn bánh, có thể cảm nhận được vị ngọt của hoa Phong Tê, phảng phất như có từng cơn gió nhẹ thổi qua, ngon vô cùng.”

Lạc Tiệm Thanh nhanh chóng tìm được cửa hàng chuyên môn làm loại Phong Cao kia.

Quả nhiên, dù cho Phong Cao này rất đắt đỏ, còn dùng nhất phẩm linh dược – Phong Tê hoa làm nguyên liệu thì vẫn có không ít người chấp nhận mua với giá cao để được nếm thử nó một lần. Lạc Tiệm Thanh lôi kéo Huyền Linh Tử đứng vào hàng, bắt đầu chờ mua Phong Cao.

Chờ đến phiên bọn họ thì chỉ còn lại một khối Phong Cao cuối cùng, Lạc Tiệm Thanh lấy ra ba khối linh thạch hạ phẩm để mua khối Phong Cao này. Bọn họ vừa mới xoay người định rời đi lại nghe được tiếng nức nở.

Thính giác của Lạc Tiệm Thanh vượt xa người bình thường, y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu nha đầu tầm sáu tuổi đang dùng bàn tay nhỏ mập mạp lau má. Mặc dù đã cố không để phát ra âm thanh quá lớn nhưng trong đôi mắt to tròn vẫn có nước mắt chảy xuống.

Người phụ nữ ôm lấy tiểu nha đầu có vẻ là mẹ của tiểu nha đầu, vừa ôm vào ngực an ủi vừa bế nhóc rời đi.

Lúc hai người rời đi, tầm mắt của tiểu nha đầu vẫn còn dính chặt lên đĩa bánh ngọt trống không của chủ quán, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt rốt cục vẫn chảy ra, đôi vai nhỏ bé khẽ run rẩy.

Hai mẹ con này vừa rồi xếp ngay sau Lạc Tiệm Thanh, tình huống hiện giờ vừa nhìn đã hiểu.

Lạc Tiệm Thanh chỉ bất động trong chốc lát, cuối cùng than nhẹ một tiếng, bẻ khối Phong Cao nho nhỏ kia thành hai nửa, một nửa nhét vào trong tay Huyền Linh Tử, sau đó lại bước nhanh đi đến trước mặt đôi mẹ con kia, đặt một nửa khác vào trong tay tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu cầm một nửa khối Phong Cao, ngây ngốc nhìn Lạc Tiệm Thanh.

Mẫu thân của nhóc thấy thế vội vàng nói: “Không được không được! Đây là Phong Cao các ngươi mua được, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lại tới xếp hàng, sao có thể như vậy.”

Lạc Tiệm Thanh lại cười nói: “Một khối Phong Cao mà thôi, chúng ta nếm thử là tốt rồi, tiểu nha đầu không được ăn sẽ khóc.”

Mẫu thân kia vẫn muốn trả Phong Cao lại cho Lạc Tiệm Thanh, tiểu nha đầu tuy luôn nuốt nước miếng nhìn Phong Cao nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn nhìn mẫu thân trả lại Phong Cao. Đến cuối cùng, thấy Lạc Tiệm Thanh vẫn không có ý nhận lại khối Phong Cao này, mẫu thân kia liền lấy ra hai khối linh thạch hạ phẩm, đáp: “Ít nhất cũng phải đưa cho các ngươi một ít linh thạch, Phong Cao này không hề rẻ.”

Lạc Tiệm Thanh thừa cơ rời đi, đời nào sẽ nhận lấy linh thạch của hai mẹ con họ.

Sau khi hai người Lạc Tiệm Thanh rời khỏi cửa hàng Phong Cao, y thở phào một cái, nhìn về phía Huyền Linh Tử: “Ta không chịu nổi cảnh tiểu nha đầu khóc, nhớ khi còn bé, chỉ cần tiểu sư muội khóc là ta không thể làm gì nàng, nàng nói cái gì ta đều đồng ý. Đặc biệt là tiểu nha đầu phấn điêu ngọc mài này, chỉ cần nước mắt rơi xuống là ta không thể chịu nổi.”

Huyền Linh Tử lạnh nhạt nói: “Ngươi đối xử với Tiểu sư muội ngươi rất không tệ.”

Lạc Tiệm Thanh không nghĩ quá nhiều, nói rất đương nhiên: “Tất nhiên rồi, nàng chính là tiểu sư muội. Bảy sư huynh muội chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lúc Tam sư muội đến Thái Hoa Sơn đã là mười mấy tuổi, nhưng ta đã nhìn Tiểu sư muội lớn lên. Sư phụ, ngươi không biết đâu, tiểu sư muội khi còn bé rất nghịch ngợm, mỗi lần ngươi phạt ta tới Huấn Giới môn hối lỗi, tám chín phần là ta gánh tội thay cho Tứ sư đệ và tiểu sư muội… Úi…”

Nhìn biểu cảm lạnh lẽo của bạch y tôn giả, Lạc Tiệm Thanh run lên, không hiểu sao cảm thấy có chút lạnh. Giờ phút này trên mặt Huyền Linh Tử không chút biểu tình, một đôi mắt phượng lạnh lùng rủ xuống, khẽ mím môi, hiển nhiên tâm tình không vui.

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh gióng lên vài tiếng trống, y nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ngươi làm sao vậy, sư phụ?”

Huyền Linh Tử không trả lời, vẫn im lặng nhìn y.

Lạc Tiệm Thanh nghĩ một lát, bỗng nhiên nghĩ đến: “Đợi một chút, đừng nói ngươi đang ghen chứ? Ăn dấm với tiểu sư muội? Sư phụ, đó chính là tiểu sư muội, sao ngươi lại ghen với nàng. Ta chỉ là coi nàng như muội muội thôi, ta đã sớm nói rõ với nàng, ngươi…”

“Ngươi đã giới thiệu bằng hữu kia của ngươi cho sư muội của ngươi chưa?”

Lạc Tiệm Thanh: “…”

Im lặng một lát, Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Bằng hữu của ta trong lời người nói không phải là Mặc Thu chứ?”

Huyền Linh Tử nhẹ nhàng gật đầu.

Lạc Tiệm Thanh bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, ngươi có thể từ bỏ cái ý nghĩ không ra sao này không? Lúc trước Mặc Thu đến Thái Hoa Sơn đã gặp tiểu sư muội rồi. Bọn họ gặp nhau một câu cũng chưa nói, căn bản là không hợp chút nào cả!”

Huyền Linh Tử trấn định đáp: “Bọn họ rất giống nhau.”

Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Chỉ là đều mặc đồ màu đỏ mà thôi, căn bản là không giống có được không!” Nói xong, Lạc Tiệm Thanh lập tức nói sang chuyện khác, không muốn kéo dài đoạn hội thoại ngớ ngẩn này với Huyền Linh Tử, y hỏi: “À đúng rồi, nửa khối Phong Cao vừa rồi đâu?”

Hai tay Huyền Linh Tử trống trơn, mặt mày thanh lãnh, thản nhiên nói: “Ăn hết rồi.”

Lạc Tiệm Thanh: “…..”

Ăn dấm chính là ăn dấm, lại còn giận chó đánh mèo! =))))

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phản Phái Hữu Thoại Thuyết