[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 61


Hashi thở dài: "Thổ thần, ta là Himemiko, người vừa gọi ta như vậy mà?".

Thổ thần chớp mắt" "À ra vậy...".

Hashi nhíu nhíu mày, thổ thần này mặt dày quá. Nhưng mà tự nhiên thành ra thế này, Hashi thấy có gì đó không ổn.

"Thổ thần đừng nói với ta, Bạch nhãn chi lực gặp vấn đề gì nên người mới không đưa cho ta nhé?"

Sắc mặt thổ thần rất nhanh xanh tái, vội vàng xua tay: "Không có, đâu có".

Đúng là có vấn đề rồi. Hashi nghiêm mặt chất vấn: "Người mau nói ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bạch nhãn chi lực không phải đồ chơi có thể tùy tiện xem thường!"

Thổ thần cuối cùng thở dài vỗ vỗ trán: "Cái đó... không phải ta cố ý. Không phải do ta đâu mà... Hiện tại Bạch nhãn chi lực không có ở chỗ ta".

Hashi sầm mặt, ánh mắt dần tối lại lạnh như băng. Thổ thần đứng đối diện nàng vốn đã có lỗi nên không dám hó hé, giờ không tránh khỏi bị nàng áp đảo. Nét mặt bí bách như muốn nói, ta biết ta sai rồi ta biết ta sai rồi đừng khủng bố ta nữa.

Không khí cứ lạnh lẽo kết lại, cả hai đều im lặng. Tới khi thổ thần chịu hết nổi vừa muốn nói gì đó, thì từ trong đền một thân ảnh màu vàng nhảy ra, không chút câu nệ ôm chầm lấy Hashi. Hashi vốn thân thủ không tốt nhất thời không thể né tránh, bị người đó ôm cứng.

"Himemiko! Cuối cùng cũng gặp lại chị".

Hashi thu hồi hàn khí nhìn lại, người kia cũng buông nàng ra cười hi hi. Hashi im lặng quan sát. Một cô gái yêu kiều xinh đẹp, trên trán điểm đoá hoa cúc vàng nhỏ nhắn, dáng người như liễu, thanh bạch thoát tục, lại có nét tinh nghịch đáng yêu.

Người này, nàng hình như có gặp qua... trí nhớ Hashi vốn không tốt lắm, nàng âm thầm hồi tưởng...

"Ai nha, Himemiko lại không nhớ ta sao? Ta thật buồn nha! Có muốn được ta kéo đi một đoạn nữa không?".

Đầu Hashi nổ "oành" một cái có chút manh mối. Nàng chưa kịp nói gì thì đã nghe một giọng nam vang lên: "Kiiro, tiên tử đừng chọc ghẹo người ta, ta không còn sức chạy theo cô đâu.".

Kiiro quay sang nam tử đó: "Ta có mượn ngươi chạy theo sao? Đồ con khỉ!"

"..."

Hashi dời tầm mắt sang phía có tiếng nói liền thấy được một nam tử, dáng người cao lớn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh ranh. Người này cũng rất quen.. Còn có cái tên Kiiro, Hashi quay sang cô gái: "Cô là tiên tử Kiiro thần trí không bình thường, còn cứ chạy đi đòi tìm con tìm phu quân gì đó đúng không?"

Cô gái có chút nghẹn, nhìn nàng trân trối: "....Himemiko chỉ nhớ ta thần trí không bình thường còn cứ chạy đi đòi tìm con tìm phu quân thôi sao?".

Hashi không trả lời nàng, quay sang nam tử cao lớn hỏi: "Còn ngươi là linh thần khỉ... tên là Saruchi đúng không?".

Nam tử gật gật đầu: "Chính vậy... Himemiko có thể đừng nhắc chữ "khỉ" không?"

Hashi càng ngạc nhiên hơn quan sát lại một vòng. Kiiro vốn không bình thường giờ đã tỉnh táo, còn rất tinh nghịch thông minh, tiên khí của nàng cũng rất mạnh. Nhưng sao nàng và Saruchi lại ở đây?

Hashi quét mắt về phía thổ thần, người nãy giờ vẫn im lặng. Thổ thần thấy vậy như nghĩ ra cái gì đó liền chỉ tay về phía Kiiro: "Himemiko cô đừng nhìn ta nữa! Là do con bé này nha..".

"Ca ca, có chuyện gì sao?". Kiiro thấy lạ hỏi hắn.

Hashi ngạc nhiên, Kiiro là muội muội của thổ thần?

Thổ thần vỗ trán: "Muội sớm đã gây họa rồi. Lần này muội tự lo liệu với Himemiko đi".

Hashi chắc mẩm mấu chốt nằm ở cô gái trước mặt, không nhanh không chậm chất vấn nàng: "Như vậy là sao? Kiiro, hôm nay ta đến đây là để lấy lại Bạch nhãn chi lực".

Lần trước gặp nàng và Saruchi nàng không được ổn định, nếu trong khoảng thời gian đó mà gây họa cũng không có gì là lạ. Còn nếu nàng thực sự là muội muội của thổ thần, việc nàng khôi phục tiên khí cùng thần thức cũng không còn khó hiểu.

Kiiro không ngờ tới chính là chuyện này, nàng nhất thời không biết nói sao: "Ta... Bạch nhãn chi lực.. Ách, Himemiko, chuyện này nói ra rất dài dòng, có thể vào đền từ từ nói hay không?". Nàng đây là đang sợ hàn khí ban nãy sẽ bức chết nàng như ca ca vậy, vẫn là nên kéo dài thời gian chuẩn bị chút...

Hashi cũng cảm thấy việc này có uẩn khúc, gật đầu xem như đồng ý với nàng.

____________o_____________o____________

Yuku nhắm nghiền mắt nằm im trên nền đất, tâm trí mơ hồ lộn xộn.

Nàng nhìn thấy gia đình của mình ở hiện đại, thấy gần như toàn bộ quá khứ, cả quá trình mình xuyên không nhập xác.

Yuku chau mày trong vô thức... đừng bắt nàng nhớ những thứ nàng dụng tâm quên đi, đừng khiến nàng phải đối diện vết thương đó một lần nữa...

Nhưng kí ức cứ chậm chậm hiện lên trong đầu, nàng muốn chối bỏ cũng không sao chối bỏ được.

Nàng thấy mình ngồi úp mặt vào gối ở đó, chán nản tuyệt vọng... Nàng bất lực nhìn hạnh phúc gia đình dần rời xa, nàng chỉ biết rơi nước mắt trong đêm tối...

Hẳn rồi.

Chẳng có ai là yêu thương ai thật lòng, chẳng có hạnh phúc nào là vô tận, cũng không còn thứ êm ấm cho nàng... Cha hay mẹ, họ đều phải có cuộc sống riêng, không thể cứ vì nàng mà sống một cuộc sống hòa hợp giả dối....

Yuku mơ hồ cảm thấy không khí lạnh dần, bên má tự lúc nào ướt đẫm nước mắt của nàng cũng theo đó lạnh lẽo.

Nàng lại thấy một cô bé mười hai tuổi, nhỏ nhắn nhưng mang ánh mắt đơn độc nhìn thấu mọi vật, phảng phất hiu quạnh cùng bất cần.

Đến nỗi cô lao ra đầu xe tải cứu sống một cậu bé khác cũng không chớp mắt, khoé môi còn mang theo ý cười được giải thoát.

Cô bé đó xuyên không về thế giới kì lạ, nhập vào cơ thể khác, gặp được một người thầy tài ba, được người đó dạy dỗ.

Lâu dần cô xem người thầy đó thành cha, thành mẹ, thành người thân duy nhất của mình. Người khiến cô quên đi nỗi đau nơi thực tại trong quá khứ, khiến cô nguyện ý mãi ở lại nơi này, tin tưởng tuyệt đối, dựa dẫm tuyệt đối. Luôn nhìn dáng người trơ trọi của người đó để phấn đấu, luôn cố gắng làm vui lòng người đó.

Thời gian trôi chảy, cô được người đó bảo bọc mà lớn lên.

Rồi, trong một ngày xuân còn buốt giá, người đó, vẫn bỏ cô mà đi. Lặng lẽ không từ biệt, bỏ cô lại trong bóng tối mênh mang, sợ hãi, đau đớn, mất đi điểm tựa.

Không có lí do cũng không có cơ hội làm gì khác, chỉ có thể bị động trơ mắt nhìn điều quý giá biến mất như thế.

Cô như trở lại thành cô bé năm ấy, tuyệt vọng hụt hẫng. Lại khắc khoải ngày nào cũng cầm một mảnh than viết lên tường nhà, một gạch, rồi một gạch.

Con ngày nào cũng chờ ân sư, có phải hay không một trăm gạch, một nghìn gạch, đến một con số nào đó ân sư sẽ quay trở lại với con?

Thấm thoắt cũng đã hai năm trôi qua, con đã mười sáu, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa từ bỏ được thói quen, ngày nào cũng qua quýt gạch một gạch lên tường.

Tâm Yuku ẩn ẩn đau, nước mắt rơi thành một mảng. Lạnh buốt, xung quanh lạnh buốt, lạnh cả vào từng ngóc ngách trong nàng.

Sao Người vẫn không trở lại?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện [Phần 1] Bảo Bối À!