Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 79: Vô đề


Cự hán giống như đang nhấc một chú gà con, một tay cầm Lam y hán tử đang bất tỉnh nhân sự, từ trong rừng cây vững vàng đi ra, trên người hắn dính không ít vết máu, những điểm tinh huyết lốm đốm dính trên áo vải xanh, trông giống như hoa đào tươi đẹp chói mắt.

Lệ Phi Vũ thở ra một hơi lạnh.

Cự hán bước vài bước tới trước mặt hai người, ném lam y nhân xuống đất, lập tức Lệ Phi Vũ cảm thấy một cỗ máu tươi đến gắt cả mũi, trực diện bay đến.

Sắc mặt hắn đại biến, bất giác lùi lại nửa bước, thực hiện tư thế cảnh giới.

Cự hán không để ý đến động tác của Lệ Phi Vũ, mà bước thêm một bước, trở về đứng sau lưng của Hàn Lập, im lặng không chút nhúc nhích, tựa như từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi đó.

Lệ Phi Vũ lúc này mới thở phào một hơi, thu lại tư thế phòng bị, hắn nhìn lam y nhân đang nằm dưới đất, nhòm nhòm vào Hàn Lập từ nãy tới giờ vẫn giữ thần tình thản nhiên, rồi đột nhiên cười.

"Ta nói ngươi tại sao lại trấn tĩnh được đến như thế? Hoá ra ẩn dấu một vị đại cao thủ ở bên cạnh ah! Sao không sớm nói với ta? Làm cho ta căng thẳng bao nhiêu lâu." Ngoài mặt thì Lệ Phi Vũ nói rất nhẹ nhàng, những bên trong lòng đang thầm thì, bắt đầu đoán về quan hệ của Hàn Lập với vị cự hán áo xanh.

Hàn Lập nhìn ra được tâm tư của đối phương, nhưng không có ý giải thích, mặt gã hiện lên vẻ như cười mà không cười, chậm rãi nói:

"Tên lam y chấp pháp này chắc biết được không ít tin tức, hai người bọn ta ai tra khảo đây? Ta thấy Lệ đại đường chủ người tốt hơn nhiều so với ta, giao cho ngươi nhé!"

Lệ Phi Vũ thấy Hàn Lập chặn đầu, không có ý muốn giới thiệu cho hắn làm quen với cự hán, trong lòng có chút bất cam.

Nhưng, hắn đối với việc tra khảo tên chấp pháp cũng có chút hứng thú, nghe Hàn Lập nói thế, cũng thuận nước đẩy thuyền, đáp ứng luôn.

Lệ Phi Vũ dựng lam y nhân đang hôn mê dậy, nhẹ nhàng tiến vào trong rừng cây, bắt đầu sự nghiệp bức cung của hắn, Hàn Lập thì đặt mông ngồi xuống bãi cỏ, bắt đầu chờ đợi.

Không quá lâu, Lệ Phi Vũ với vẻ mặt âm trầm từ trong rừng bước ra.

"Sao nhanh thế? Có tin tức nào hữu dụng không?" Hàn Lập không đứng dậy, nhíu mày, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Hừ! Là một gã gia hoả tham sinh uý tử, ta vẫn chưa cần động thủ, đã khai ra toàn bộ rồi. Tin tức có hai loại, một tin tốt, một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?" Lệ Phi Vũ buồn bực nói.

"Nói tin tốt trước đi! Nghe xong có thể cao hứng một chút." Hàn Lập lộ rõ vẻ không quan trọng

"Tin tốt chính là, ngươi đã đoán đúng về kế hoạch của Dã lang bang. Đối phương quả nhiên đều vây khốn tất cả các ngọn núi, không hề chủ động tấn công, mà đem hết chủ lực điều tới Lạc nhật phong, liều chết tiến công, nghe nói đã hạ được mấy cửa quan rồi." Những lời này, Lệ Phi Vũ nói một cách bình thản, xem ra hắn không hề quan tâm đến an nguy của tầng lớp cao cấp.

"Tin tốt là như vậy, không cần hỏi, còn tin xấu kia chắc là xấu đến tột đỉnh rồi." Hàn Lập dùng tay sờ sờ mũi, tự nhủ.

"Cái miệng quạ đen của ngươi nói thật sự chính xác, tin xấu chính là, địch nhân tấn công lên núi lần này ngoại trừ Dã lang bang, còn có một số bang phái nhỏ Thiết thương hội, Đoạn thuỷ môn, xem ra môn phái chúng ta thực sự là đại nạn lâm đầu rồi."

Hàn Lập nghe xong liền sửng sốt, xem ra tin này cũng nằm ngoài dự liệu của gã.

"Đừng quan tâm tới số người tiến công là bao nhiêu, trước hết hãy nhanh cùng tiểu tình nhân và thuộc hạ của ngươi hội họp, thừa dịp bên ngoài đang hỗn loạn, đi nhanh lên!" Hàn Lập không sửng sốt quá lâu, ngay lập tức đưa ra quyết định.

Lệ Phi Vũ vội vàng gật đầu đồng ý, kiến nghị này chính là đúng với ý của hắn.

"Tên gia hoả kia, ngươi giải quyết thế nào?" Hàn Lập đột nhiên hỏi một câu.

"Diệt khẩu rồi, còn mang theo hắn làm gì?" Lệ Phi Vũ đầy vẻ không quan tâm nói.

Hàn Lập nghe xong liền mỉm cười, một tay chống xuống đất, người liền từ bãi cỏ nhẹ nhàng đứng dậy.

"Đi thôi! Tận lực mà tránh địch nhân. Nếu như thực sự tránh không được, liền đem những người phát hiện ra chúng ta, giết cho sạch, không cần thủ hạ lưu tình, không thì người của chúng sẽ càng ngày càng tới đông." Lời nói của Hàn Lập rất nhẹ nhàng đơn giản, những hàm ý bên trong thì đằng đằng sát khí, tràn ngập mùi máu tươi.

Tại địa phương cách Thần thủ cốc khoảng mấy dặm đường. Bên trong sân nhà của Lý trưởng lão, lúc này tụ tập rất đông người. Đám người này có nam có nữ, già có trẻ có, xem ra bọn họ không hề biết chút nào về võ công, nhưng đều đang thấp giọng bàn luận cái gì đó, ngoài ra trên mặt ai cũng mang vẻ âu sầu lo lắng.

Gần trong sân, có hai mươi vị thanh niên, thân mặc hắc y, tay cầm đao kiếm, đang cảnh giới bốn phía, cùng với mấy người tay không tấc sắt ở trong sân tạo thành cảnh tượng thật bắt mắt.

Bên trong phòng khách của khu nhà, có hai người đang tranh luận vấn đề gì đó.

"Ta không đồng ý với việc phái người ra bên ngoài, phòng vệ của chúng ta tại nơi này không mạnh, lại phái thêm người ra ngoài, càng khiến cho yếu đi. Không được, tuyệt đối không được!" Một trung niên bụng to mập mạp, phun cả nước miếng ra ngoài, đồng thời đầu lắc nguầy nguậy, đang kiên quyết phản đối vấn đề gì đó.

"Nhưng chúng ta không biết là cuối cùng ngoài kia đang phát sinh chuyện gì, không phái người đi tìm hiểu một chút, khác gì bôi đen hai mắt, một chút tình huống cũng không biết, thật quá là bị động." Cùng với người kia tiến hành tranh luận, chính là ái đồ của Lý trưởng lão – Mã Vinh.

"Bị động thì bị động, ngoài kia phát sinh chuyện gì có quan hệ tới ta sao, đối với ta mà nói, an toàn của nơi đây là quan trọng nhất. Lẽ nào ngươi dám kháng mệnh?" Trung niên mập mạp nháy đôi mắt nhỏ vài cái, đột nhiên từ trong ngực rút ra một kim sắc yêu bài, ở trước mặt của Mã Vinh loá lên một lúc, rồi sau đó trên khuôn mặt hiện lên đầy vẻ kiêu ngạo ngang ngược.

Mã Vinh đưa mắt nhìn gã mập ở trước mặt, lại nhìn nhìn yêu bài, thở dài một hơi, chắp tay xá: "Không dám, tại hạ khẩn tuân thượng mệnh."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phàm Nhân Tu Tiên