Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 87


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 87: Thiên Ma giáo hành động

Ngôn Âm trải qua việc này liền ngủ đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại, vừa mở mắt thoáng giật giật thân thể, nàng đã cảm thấy toàn thân khó chịu, nhất là thắt lưng, cùng hai cánh tay bị trói tối qua, quả thực rất đau, hơn nữa bên dưới cũng thấy xót, trên người đều là vết tích ám muội của Y Mặc lưu lại.

"Xú Y Mặc!" Ngôn Âm thở hổn hển mắng, tối qua nàng bị Y Mặc làm nhiều lần đến thảm.

Vừa lầm bầm vừa chống người ngồi dậy từ trên giường, mò đến y phục được gấp sạch đặt dưới giường mặc vào, Ngôn Âm quyết định dỗi Y Mặc vài ngày.

Két ~

Đang lúc Ngôn Âm vừa mặc xong y phục, Y Mặc liền đẩy cửa vào trong, tay bưng một chén cháo nóng hổi.

Nhìn thấy Y Mặc đi tới Ngôn Âm một bụng ủy khuất, xú Y Mặc!

Y Mặc buông chén cháo cười đi đến trước mặt Ngôn Âm, ôn thanh nói: "Đói không?"

"..." Ngôn Âm quay đầu chỗ khác không để ý đến Y Mặc.

Y Mặc thấy bộ dạng Ngôn Âm như vậy cũng biết Ngôn Âm đang giận mình, với lúc như vậy thì phải dỗ dành.

"A Âm." Y Mặc thả nhẹ âm thanh mềm mại.

"..." không thèm để ý ngươi!

Y Mặc liền ngồi xuống, tự tay ôm lấy Ngôn Âm: "đừng giận mà có được không? ta biết là do ta tối qua làm quá mức."

Không nói tối qua thì thôi, nói đến tối qua Ngôn Âm liền tạc mao, nàng ngẩn đầu phẫn nộ trừng Y Mặc một cái.

"Ngươi cũng biết là ngươi làm a, không tháo dây cho người ta thì thôi, còn muốn người ta hơn năm lần, ai mà lần đầu tiên.... lại nhiều như vậy a..."

Nói đến phần sau Ngôn Âm có chút ngượng ngùng, âm thanh cũng nhỏ đi.

Y Mặc không nhanh không chậm đưa tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang thở phì phò của Ngôn Âm, vô tội nói: "đó là vì A Âm quá mê người, ta nhịn không được mà muốn thêm mấy lần nha."

"Hừ!" hiển nhiên Y Mặc giải thích như vậy cũng không khiến Ngôn Âm nguôi giận được, nàng khẽ hừ một tiếng, liền tiến đến cổ Y Mặc mở miệng cắn một cái, để lại dấu hôn thật đậm, "đây là trừng phạt."

Nàng cảm thấy Y Mặc để lại trên người mình nhiều vết tích như vậy, nàng cũng muốn để lại dấu vết trên người Y Mặc một cái, nếu không.... thì thiệt thòi lớn quá rồi, cho nên nàng cứ làm như vậy.

Đối với lần này, Y Mặc không dấu vết nhíu mày, nàng đối với sự trừng phạt này của Ngôn Âm cũng không chút uy lực, ngược lại càng khiến nàng thêm thích thú thoải mái.

Bất quá nhìn bộ dạng Ngôn Âm đắc ý như tiểu hài tử, nàng quyết định không nói nhiều, miễn cho Ngôn Âm lại tạc mao, chính mình lại một hồi công phu đi hống.

"Nhanh uống chút cháo a, không sẽ nguội a." Y Mặc ôn thanh nói.

Ngôn Âm nghe lời chuẩn bị rời giường đi ăn cháo, kết quả hai chân nàng vừa chạm đất, thì đã mềm nhũn, lảo đảo một chút xem ngã xuống đất, may mà Y Mặc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

"Thân thể ngươi còn chưa khôi phục, để ta đỡ ngươi đi." Y Mặc cười ôn nhu.

Ngôn Âm tức giận trừng Y Mặc, trong lòng mắng thầm, bộ dạng ta như vậy còn không phải do ngươi hại, hừ.

Y Mặc đỡ Ngôn Âm đến cạnh bàn ăn, sau khi ngồi xuống liền đưa chén đến từng muỗng từng muỗng ăn.

Nàng thực sự đói bụng, cho nên chốc lát đã ăn hết cháo.

Y Mặc giúp Ngôn Âm lau miệng, cười không ngớt nhìn nàng nói: "xem ra A Âm rất đói a, khó trách a, dù sao tối hôm qua vận động cũng rất nhiều mà."

Ngôn Âm liền đỏ mặt.

A a a! cái người này bị sao vậy a! nói chuyện không đàng hoàng chút nào! Y Mặc trước kia đâu phải như vậy!

Khi hai người về phái Thiếu Dương, vừa vào Mặc Âm Các liền thấy Tử Linh cùng Phong Khê ngồi trong tiền viện uống trà.

Nhìn thấy Ngôn Âm cùng Y Mặc về, Tử Linh im lặng đưa mắt nhìn hai người, sau đó nàng nhìn thấy trên cổ Y Mặc có vết hôn đậm cùng Ngôn Âm tư thế đi đứng có chút kỳ quái.

Nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng, Tử Linh không dấu vết thu hồi ánh mắt quan sát. Ân, xem ra hai người này đã xong chuyện rồi, Ngôn Âm quả nhiên bị ăn sạch một chút cũng không còn...

"Các ngươi về rồi, đúng lúc ta và Tử Linh mới pha bình trà long tỉnh thượng hạng, cùng uống đi." Phong Khê nói.

"Ta không có hứng thú với trà, nên không uống đâu, ta về phòng trước đây." Ngôn Âm cười cự tuyệt, hai chân nàng hiện tại mềm nhũn, thầm nghĩ phải nhanh về phòng nghỉ ngơi, làm gì có tâm tư đi uống trà.

"Vậy thì tiếc quá, đây là dùng nước linh tuyền ngâm a."

Ngôn Âm xin lỗi cười cười, sau đó vội vàng quay về phòng.

Y Mặc cũng không đi theo, nàng ngồi bên cạnh chỗ Tử Linh.

"Hôm nay nhìn ngươi thật cao hứng." Tử Linh rót cho Y Mặc một chén trà.

Y Mặc nâng chung trà nhấp một miếng, cười nói: "đạt được ước nguyện dĩ nhiên là cao hứng."

"Mùi vị thế nào?" Tử Linh cũng cười, nhìn trà trong tay Y Mặc hỏi.

"Lưu hương trong miệng." Y Mặc nhíu mày, nàng tự nhiên hiểu Tử Linh hỏi đơn giản không phải là trà.

Phong Khê một bên thức thời không quấy rầy hai người nói chuyện, nàng tự mình uống trà, hai người nói chuyện nàng nghe cũng không hiểu.

"Vẫn nên khiêm tốt một chút, miễn cho kẻ khác có ý đồ dòm ngó, sinh thị phi." Tử Linh nhắc nhở, tay trái lại hữu ý vô ý sờ cổ mình một cái.

Y Mặc là người thông minh, tự nhiên xem hiểu Tử Linh tay trái ám chỉ cái gì, nàng rõ ràng nói vết hôn kia trên cổ mình quá mức rõ ràng.

Bất quá, mặc dù biết Tử Linh nói có ý, nhưng gia hỏa Y Mặc xấu tính vẫn không nhịn được trêu đùa Tử Linh một cái.

"Ngươi đây là không ăn được nho thì nói nho xanh sao?" Y Mặc cười híp mắt nói.

Khóe miệng Tử Linh giật một cái, nụ cười trên mặt cứng đờ, nữ nhân này da mặt thật dày.

"Mùa này chưa có nho ăn."

Y Mặc không đáp lại, nàng đặt chén trà xuống cười đứng dậy, đi về phòng mình.

"Tử Linh tỷ, vừa rồi các chủ nói ăn nho là sao?" Phong Khê mơ màng liền hoàn hồn nghe thấy Tử Linh và Y Mặc nói cái gì không ăn không ăn nho không phải nho.

"Nàng nói nàng muốn ăn nho." Tử Linh nâng chung trà lên một hơi uống hết trà bên trong.

"Oh ~" Phong Khê cái hiểu cái không gật đầu.

Qua vài tuần yên ổn, đang lúc tình cảm Ngôn Âm cùng Y Mặc càng thêm mặn nồng, thì tu tiên giới xảy ra chuyện lớn.

Phái Tiêu Dao bị diệt!

Phái Tiêu Dao trong Ngũ đại môn phái tu tiên bị diệt trong một đêm, ngoại trừ chưởng môn và vài vị trưởng lão thì còn có vài đệ tử quan trọng thì căn bản không còn ai sống sót.

Chưởng môn phái Tiêu Dao mang theo trưởng lão còn may mắn sống sót cùng vài vị đệ tử đến trốn ở phái Thiếu Dương.

Phái Tiêu Dao toàn bộ mất vào tay Thiên Ma giáo.

Mọi thứ đều đến rất bất ngờ, không hề có sự báo trước, nháy mắt một môn phái lớn như vậy cứ thế bị tiêu diệt, người may mắn sống sót ngoại trừ bỏ trốn thì không thể vãn hồi được.

Sau khi Ngôn Âm biết tin này thì càng thêm hoảng sợ, phái Tiêu Dao ngàn năm là một đại môn phái, cứ vậy bị Thiên Ma giáo tiêu diệt trong một đêm?

Nàng tìm được Y Mặc muốn hỏi chút tình huống cụ thể.

"Y Mặc, ta cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, phái Tiêu Dao dù sao cũng là một đại phái danh môn, sao có thể bị tiêu diệt trong một đêm được."

"Cũng không phải là không được, ngươi còn nhớ lúc môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái bắt được hai ma tu trong phái Tiêu Dao không?" Y Mặc không nhanh không chậm giải thích cho Ngôn Âm.

"Là Du Thanh và Ân Minh?"

"Phải, chính là hai người đó, ngươi nghĩ đi đường đường là một phái Tiêu Dao sao lại để cho hai ma tu xâm nhập làm đệ tử chân truyền, mà Du Thanh còn là đệ tử trưởng lão, nếu nghĩ kỹ hơn thì e là trong phái Tiêu Dao sẽ còn có những người khác của Thiên Ma giáo nữa, những kẻ này là nội ứng của Thiên Ma giáo."*

*

"Nói đúng hơn đám nội ứng này gây loạn bên trong, liên kết với ma tu ngoài Thiên Ma giáo tiêu diệt phái Tiêu Dao?" Ngôn Âm nhíu mày, nếu thực sự là như vậy thì đúng là đáng sợ.

"Đúng vậy, cho dù phái Tiêu Dao có lợi hại hơn nữa, cũng không thể dẹp được nội chiến." Y Mặc gật đầu.

Ngôn Âm trầm mặc, nàng biết việc này vô cùng nghiêm trọng, đây là chuyện lớn của tu tiên giới, nhưng khiến nàng càng khiếp sợ là thủ đoạn của Thiên Ma giáo, người của bọn họ còn thâm nhập vào cả phái Tiêu Dao, môn phái có mạnh bao nhiêu khi mà nội bộ lục đục thì cũng như thỏ trước miệng cọp mà thôi.

"Bọn họ đến nhất định có chuẩn bị, nếu không cũng không lớn lối như vậy." Y Mặc có chút suy tư nói, "nói chung xảy ra chuyện lớn như vậy, thì những đại môn phái khác nhất định sẽ không ngồi yên được, không lâu sau các môn phái khác sẽ phái người đến thôi."

"Xem ra chuyện này sắp diễn biến thành đại chiến tiên ma rồi."

"A Âm không cần lo lắng, nếu thực sự là tiên ma đại chiến, ta sẽ bảo vệ ngươi." Y Mặc cười ôn nhu.

Ngôn Âm không trả lời, chỉ đáp lại Y Mặc nụ cười nhẹ nhàng, nàng biết trong lòng Y Mặc đang nghĩ gì, Y Mặc muốn bảo vệ nàng, nhưng nàng cũng muốn bảo vệ Y Mặc, cũng vì sự tin tưởng bảo vệ này nàng mới cố gắng nỗ lực tu luyện khiến mình càng mạnh hơn.

Nàng không muốn một mình bị Y Mặc bảo vệ, trốn phía sau Y Mặc, nàng cũng muốn đứng trước người Y Mặc bảo vệ cho Y Mặc, được người bảo vệ là chuyện hạnh phúc nhất, nhưng nàng không muốn nhìn thấy Y Mặc bị thương, môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái ở trong Huyễn Lâm bí cảnh bị Huyễn điệp ngàn mắt vây công nàng đã trơ mắt nhìn Y Mặc vì mình bị thương mà hôn mê một lần, nàng không muốn có lần thứ hai nữa.

Cho nên nếu như đại chiến đến thật, nàng nhất định sẽ tận dụng hết khả năng bảo vệ Y Mặc.

Sau đó qua vài ngày như lời Y Mặc nói, các chưởng môn cùng trưởng lão và đệ tử chân truyền từ các môn phái khác chạy đến phái Thiếu Dương.

Mọi người đối với chuyện lần này cũng không thể làm ngơ, đối với Thiên Ma giáo chỉ hận không thể diệt trừ cho thống khoái, dù sao Thiên Ma giáo cũng đã uy hiếp đến sự tồn vong của tu tiên giới.

Qua ba ngày thương nghị, Ngũ đại môn phái nhất trí quyết định lập thành đồng minh thảo phạt, liên thủ đối phó Thiên Ma giáo, diệt trừ Thiên Ma giáo, minh chủ đồng minh thực lực mạnh nhất dĩ nhiên là Chung Ly Quyền đảm nhận, đây là lần đầu sau ngàn năm ngũ đại môn phái tu tiên cùng đồng tâm hiệp lực, cùng chung mối thù.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nữ Chủ Cầu Buông Tha