Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 98: Tà Đế Thương Quân


Nói xong, Tiếp Thiên Oanh đã đến đỉnh đầu, tay trái điều khiển, xoáy động, từ chậm chuyển sang nhanh, đến cuối cùng biến thành một cái máy xay gió, phản chiếu ánh sáng ngọn đèn bốn phía, hóa thành một quầng sáng chói mắt chia ra hai đầu phát ra tiếng sấm rền động, tiếng gió rít vù vù.

Ngay cả Phủ Quân Hầu, không ai hiểu hắn đang làm chuyện gì. Tất cả chỉ thấy hắn dùng một tay đã sử dụng thứ kỳ binh quái môn dài hai trượng một cách thuần thục thì biết tay của hắn linh hoạt đến cỡ nào. Nhưng bởi vì hai người cách nhau năm mươi bước, nhất thời không uy hiếp được đối phương.

Ngay trong lúc mỗi người đang trăm mối không có cách giải, vượt ngoài dự tính của mọi người, Tiếp Thiên Oanh rời tay mà đi, lao về phía Phù Quân Hầu.

Phù Quân Hầu mừng rỡ, Phi Phục Thương trên tay hóa thành mấy chục bóng thương, xuất hiện phía trước người, phát ra thanh âm xé gió.

Dù cho thanh âm của Tiếp Thiên Oanh như sấm sét nhưng cũng không che lấp được thanh âm kia cho thấy công lực đối phương thâm hậu, có thể phát ra uy lực của cây thương. Y tính toán, chờ binh khí của địch tới chính giữa hai người, sau đó lập tức cầm thương xuất kích. Chỉ cần chọn đúng điểm Tiếp Thiên Oanh rơi xuống, Long Ưng sẽ phải cúi đầu xưng thần.

Tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há hốc mồm, ngưng hô hấp đứng ngoài quan sát, nhìn Tiếp Thiên Oanh xoáy xuống điểm chính giữa.

Tiểu Ma Nữ lo lắng đến lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng chưa bao giờ xem một cuộc chiến như vậy. Do đó càng tập trung và dè chừng hơn bao giờ hết.

Long Ưng lao đến hơi ngửa người, ngay khi Tiếp Thiên Oanh rơi xuống điểm chính giữa, từ dưới chộp lên trên, trúng ngay Tiếp Thiên Oanh.

Phù Quân Hầu phát ra thế thương càng mạnh. Bóng thương đầy trời lao đến đối thủ, nhưng trong mắt cao thủ như Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình thì biết tuy hắn có uy thế mười phần nhưng lại bị động.

Quan tâm nhất chính là thủ thế.

Long Ưng người thương kết hợp, dùng một độ cong ưu mỹ đến tột đỉnh, phá vỡ bóng thương của Phù Quân Hầu.

- Đ-A-N-G...G!

Bóng thương của Phù Quân Hầu như bị cuồng phong thổi tan. Phi Phục Thương va chạm với Tiếp Thiên Oanh, phát ra tiếng vang rung động toàn trường, khiến cho mọi người đinh tai nhức óc... Mọi người nhìn thấy rõ, Phù Quân Hầu không thể chịu đựng được một đòn toàn lực của Long Ưng, bị áp chế lùi về phía sau.

Long Ưng rơi xuống đất, xoay người một cái. Mâu kích áp chế Phù Quân Hầu đang lui bước thứ hai.

Phù Quân Hầu dùng đuôi thương đẩy Tiếp Thiên Oanh, nhưng vẫn bị khí thế của Long Ưng đẩy lùi. Sau đó vũ khí xoay tròn đánh thẳng vào ngực y. Mặc dù bộ pháp của Phù Quân Hầu bị loạn, nhưng tâm pháp không loạn. Hai mắt y bắn ra thần quang, bật hơi giương giọng. Phi Phục Thương vội đánh xuống. Chiến thuật ứng phó của y thật sự tinh diệu. Nhưng vấn đề là Long Ưng đã đoạt trước ưu thế, còn y thì bị ép phải biến chiêu, không thể sử dụng tới tám phần công lực được, rất có khả năng chịu thiệt. Đáng sợ nhất là cho đến giờ phút này, y không thể nắm giữ được đối thủ.

Coong!

Long Ưng lựa chọn nghênh tiếp Phi Phục Thương.

Cơ thể Phù Quân Hầu run lên, lay động Phi Phục Thương, vội vàng thối lui. Long Ưng cười dài nói:

- Lùi thật hay!

Tiếp Thiên Oanh hóa thành một quầng sáng kỳ lạ, phản ánh qua ngọn đèn dầu, chiếu vào hai mắt Phù Quân Hầu, giống như dòng nước xiết ở Hổ Khiêu Hạp, như bóng với hình tấn công Phù Quân Hầu.

Tiểu Ma Nữ dẫn đầu hoan hô. Thượng Quan Uyển Nhi phụ họa, dẫn tới âm thanh lan khắp toàn trường. Nói cho cùng, Phù Quân Hầu cũng là người ngoài, làm sao thân thiết bằng Long Ưng. Ngưng Diễm ngây ngốc nhìn xem, nghĩ đến việc Tiếp Thiên Oanh của Long Ưng có thể phát ra uy lực trên sa trường.

Âm thanh binh khí va chạm giống như tiếng pháo vang lên. Rốt cuộc Phù Quân Hầu cũng cố gắng đứng vững. Long Ưng như thiên mã hành không, không để lại dấu vết để tìm kiếm. Thế công của hắn cuồng mãnh như gió lốc làm đổ núi, vỡ đá khiến cho y hoàn toàn không có cách nào triển khai thương thế.

Bỗng Tiếp Thiên Oanh hóa thành một thứ công tới Phù Quân Hầu khi y chưa kịp biết đó là cái gì. BOANG, mũi thương Phi Phục Thương trúng vào mũi Tiếp Thiên Oanh. Phù Quân Hầu lảo đảo ngã ra đằng sau. Ai cũng hiểu được, nếu như Long Ưng thừa cơ truy kích, chỉ trong mấy chiêu sẽ lấy đi tính mệnh của y ngay.

Long Ưng đứng im. Tiếp Thiên Oanh chạm xuống vai.

Phù Quân Hầu miễn cưỡng đứng được, bỗng lui thêm bước nữa, phun máu tươi đầy trời.

Kết quả như thế này thật sự không ai nghĩ tới. Thương Quân Phù Quân Hầu uy chấn phương Nam lại bị Long Ưng đánh đến mức không thể đánh trả.

Chỉ có Long Ưng và Vạn Nhận Vũ mới biết Phù Quân Hầu mạnh đến mức nào. Thắng bại chỉ cách nhau một đường tơ kẽ tóc. Thất sách lớn nhất của y chính là để cho Long Ưng lợi dụng hoàn cảnh tại hiện trường, binh khí kỳ dị và cộng với quyết định ngu dốt của đối phương, dùng một đòn sấm vang chớp giật, khiến cho Phù Quân Hầu khí huyết sôi trào, trận cước đại loạn, mất đi tính chủ động, lại bị Long Ưng dùng ma chủng linh dị, cạn tàu ráo máng, không cho y có cơ hội thở dốc, áp chế làm cho y rơi vào thế hạ phong. Tuy Long Ưng đang chiếm hết ưu thế, nhưng không thể phá thương pháp của y. Hắn chỉ có thể dùng ma kình làm bị thương y. Từ đó có thể biết Phù Quân Hầu lợi hại như thế nào. Long Ưng tùy ý ném Tiếp Thiên Oanh. Tiếp Thiên Oanh rời tay liền xoay tròn, so với trước kia còn nhanh hơn gấp đôi, trong nháy mắt đã bay đến phía trên Phong Quá Đình. Phong Quá Đình cũng không thèm nhìn, bắt lấy Tiếp Thiên Oanh một cách chính xác.

Toàn trường vẫn lặng ngắt như tờ. Động tác của Long Ưng đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho người khác phải bó tay.

Phù Quân Hầu lập tức bất động, nắm chặt Phi Phục Thương, vận khí điều tức. Nhưng nhìn nội thương nghiêm trọng của y, cũng biết rõ uy thế của Long Ưng như thế nào.

Phong Quá Đình đưa Tiếp Thiên Oanh ra đằng sau. Tiểu Tăng và Tiểu Từ cung kính đón lấy, khiêng lên vai. Bộ pháp của cả hai gần như nhảy lên, thở hổn hển chạy đến chủ đường, có chút buồn cười đến khôi hài.

Khi bọn họ biến mất trong tầm mắt, bất luận là ai cũng đều có cảm giác buông lỏng.

Khí thế lăng lệ ác liệt, kỳ binh thần khí khiếp người. Chỉ sợ không ai có thể quên được.

Long Ưng lạnh lùng nhìn Phù Quân Hầu, ma mục không ẩn chứa một chút cảm xúc, lãnh khốc.

Phù Quân Hầu thở dài một hơi, nói:

- Quân Hầu không tiếp nhận thiện ý của Long huynh, thật khiến cho Quân Hầu hối hận không kịp. Hiện tại Quân Hầu lập tức trở về phía nam, dốc lòng suy nghĩ. Ngày khác hữu duyên sẽ lĩnh giáo cao minh của Long huynh.

Tại hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, cảm phục phong độ của y.

Phù Quân Hầu khom mình thi lễ với Long Ưng, rồi cầm Phi Phục Thương, bước đến chủ đường.

Sau khi đáp lễ, Long Ưng tươi cười quay người bước đến chỗ công chúa Ngưng Diễm, nói:

- Biểu diễn hoàn tất, luận võ bắt đầu. Chi bằng tiểu đệ xung phong, đánh thêm một lúc?

Mọi người, bao gồm cả công chúa Ngưng Diễm đều cảm thấy không ổn. Sau màn biểu diễn "kinh tâm động phách" như vậy, ai cũng cảm thấy mình gặp phải dân chơi thứ thiệt, có cảm giác không phải là đối thủ của Long Ưng.

Long Ưng bước đến trước mặt nàng, ánh mắt liếc qua hơn mười bàn tiệc của đám chư hầu ngoại tộc. Bọn họ cũng nhìn trở lại với những biểu hiện khác nhau. Một nữ võ sĩ trong số đó thu hút hắn. Có thể nói ánh mắt của nàng như muốn thổ lộ hết mọi thứ với hắn.

Sự chú ý của Long Ưng trở lại bàn của Ngưng Diễm. Võ sĩ ngồi cùng bàn là cao thủ đến từ Bí Tộc. Vẻ mặt của mỗi người đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.

Long Ưng tỏ ra giống như chưa bao giờ động thủ, mỉm cười nói:

- Hy vọng công chúa ban thưởng cho chính xác, khiến cho tiểu đệ có thể nhìn thấy được tuyệt nghệ kinh thế của Bí Tộc. Trong tương lai, nếu có thể gặp lại trên sa mạc, trong lòng cũng có ấn tượng. Tiểu đệ vô cùng cảm kích.

Ngưng Diễm nhất thời biến sắc. Ánh mắt cao thủ của Bí Tộc cũng trở nên sắc bén. Long Ưng không chỉ bóc trần tư cách, địa vị của cao thủ Bí Tộc mà trong giọng nói còn mang âm hưởng đe dọa, tỏ vẻ sẽ tiếp tục đến sa mạc mang xui xẻo đến cho bọn họ.

Ngưng Diễm lãnh đạm nói:

- Long tiên sinh thật biết nói đùa. Tại sao lại nói chuyện Bí Tộc ở đây?

Nàng lại quát:

- Nhạc Trung Thiên.

Võ sĩ bên trái nàng lên tiếng đáp:

- Có Trung Thiên.

Long Ưng không để ý đến việc quả quyết từ chối của Ngưng Diễm, ánh mắt nhìn về hướng cao thủ Khiết Đan Nhạc Trung Thiên mà Phù Quân Hầu và Võ Chiếu đã nhắc qua. Người này thấp hơn hắn một tấc, thể trạng nhanh nhẹn, dũng mãnh, mặt dài như sói, hai mắt sắc bén tràn ngập thần sắc hung hiểm tà ác. Mũi gãy môi mỏng mặt thanh. Nhìn y như sát thủ thích khách âm độc vô tình, khiến người khác nhìn thấy phải lạnh run.

Ngưng Diễm có một chút bất đắc dĩ nói:

- Ngươi hãy lĩnh giáo tuyệt kỹ của Long tiên sinh.

Nhạc Trung Thiên không hề sợ hãi nói:

- Long huynh, xin mời.

Ánh mắt Long Ưng nhìn xuống Trảm Mã Đao trên tay hắn, cười hì hì nói:

- Thì ra Nhạc huynh là cao thủ dùng đao, vậy thì tiểu đệ không cần nhường trước. Tiểu đệ ra tay trước, công chúa sẽ không phản đối chứ?

Ngưng Diễm rõ ràng thở dài một hơi nói:

- Sao lại phản đối?

Long Ưng quay người thi lễ, bước đến chỗ bàn của mình nói:

- Vừa rồi đã chiếm phần của huynh. Hiện tại nên đền bù tổn thất. Đến phiên Vạn huynh đấy.

Toàn trường nổ lên thanh âm hoan hô. Nếu bàn về danh vọng, Vạn Nhận Vũ là đệ nhất đao thủ danh tiếng thiên hạ, nằm trên Long Ưng. Nhưng Long Ưng lại hung ác áp chế Phù Quân Hầu trước đó.

Vạn Nhận Vũ vươn người đứng dậy, trao đổi ánh mắt với Phong Quá Đình, trong nội tâm đều bảo hay. Chư tộc bên ngoài gần đây sùng bái vũ lực, cường giả là Vương. Long Ưng ra tay trước, đánh bại Phù Quân Hầu, khiêu chiến cao thủ Bí Tộc. Hiện tại đổi lại Vạn Nhận Vũ ra trận, khiến cho võ sĩ Thổ Phiên vốn thích tranh đấu tàn nhẫn phải ấn tượng. Từ sâu trong nội tâm của võ sĩ chư tộc, sau khi về nước, sẽ làm cho người đứng đầu chư tộc phải suy nghĩ về khuynh hướng với người Đột Quyết có phải là cử chỉ sáng suốt hay không.

Nhạc Trung Thiên bước đến chỗ trung tâm, đi ngang qua người Long Ưng và Vạn Nhận Vũ. Long Ưng nhẹ nhàng nói:

- Trên cổ tay của kẻ này có dấu bao thiết nhọn hoắc.

Vạn Nhận Vũ hớn hở nói:

- Hắn chính là tìm chết.

Không ngừng lại, bước ra nghênh đón Nhạc Trung Thiên.

Long Ưng ngồi lại vào ghế của Vạn Nhận Vũ. Võ Thừa Tự và Lý Đa Tộ vui vẻ chúc mừng. Tiểu Ma Nữ và Thượng Quan Uyển Nhi nhìn nhìn hắn với ánh mắt nhiệt liệt hoan nghênh.

Phong Quá Đình nói:

- Nếu như ngay cả Nhạc Trung Thiên cũng bị xử lý thì Ngưng Diễm còn có thể phái ai ra?

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Nhạc Trung Thiên không phải là người lợi hại nhất. Đó chỉ là kế sách.

Long Ưng nói:

- Thượng Quan đại nhân.

Võ Thừa Xuyên nói với Tiểu Ma Nữ:

- Có muốn Võ thúc đổi chỗ ngồi với Tiên Nhi không?

Tiểu Ma Nữ mặt đỏ lên, sẵng giọng:

- Võ thúc!

Phong Quá Đình nói:

- Nhìn kìa!

sau khi ôm quyền làm lễ, Vạn Nhận Vũ và Nhạc Trung Thiên đã đứng cách nhau hơn trượng, triển khai tư thế.

Soạt. Nhạc Trung Thiên rút đao ra khỏi võ, chỉ về phía đối thủ, ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên đang đề tụ công lực, từ bên trong hiện ra bên ngoài, rất thần kỳ.

Vạn Nhận Vũ ung dung rút Tỉnh Nguyệt Trung để cho mọi người nhìn rõ. Khi thấy đó chỉ là một thanh đao cũ kỹ, rỉ sét, nhất thời tất cả kinh ngạc, xì xào bàn tán.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhật Nguyệt Đương Không