Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 89: Giai nhân ước hẹn


Long Ưng lập tức buông tay đầu hàng, cầu xin tha thứ:

- Vạn lần không nên làm thế, là ta bịa chuyện.

Tiểu Ma Nữ cười ngất, thở hổn hển nói:

- Ha ha! Muốn bổn cô nương ngậm miệng thì ngươi phải trả giá đắt. Long Ưng! Tiên Nhi rất muốn tham gia dạ yến đêm nay ở phủ Lương Vương, nhưng lại sợ cha quở trách. Ông không muốn ta tham gia bất cứ hoạt động nào của con cháu nhà họ Võ. Ngươi mau nghĩ cách đi!

Long Ưng mừng thầm, cố ý nhíu mày, vờ buồn bã nói:

- Biện pháp không phải không có, đại tỷ cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu ta là được.

Tiểu Ma Nữ nhích tới trước mặt hắn, giận dỗi:

- Biện pháp ngu xuẩn của ngươi còn không lừa được con nít lên ba! Trâu không chịu uống nước, làm sao bắt trâu cúi đầu? Mau suy nghĩ đi!

Long Ưng nắm lấy hai vai nàng, cảm nhận cơ vai mềm mại và đầy co giãn. Lần này Tiểu Ma Nữ không tránh đi, cũng không mắc cỡ, trừng mắt đẹp nhìn hắn, khiến hắn thiếu chút nữa không nói nên lời, lại không thể biểu lộ sự hưng phấn quá mức, gắng gượng ra vẻ điềm nhiên, nói:

- Mấu chốt ở chỗ này. Sau khi sự việc xảy ra, nói với phụ thân nàng, là ta xúi giục nàng đi. Bởi vì đây là vương yến, chỉ kém quốc yến một bậc, lại có tỉ võ giữa cao thủ Trung Thổ và quan ngoại, Tiểu Ma Nữ đại tỷ là một những cao thủ hàng đầu, đương nhiên sẽ không phân biệt cái quái gì Ngụy Vương hoặc Lương Vương, mà chỉ lấy đại cục Trung Thổ làm trọng. Hắc! Hiểu chứ?

Hắn vừa nói, đôi mắt đẹp của Địch Ngẫu Tiên sáng lên, thấy vậy hắn thần hồn điên đảo, không kìm lòng được, hướng đôi môi hồng của nàng mà hôn.

Địch Ngẫu Tiên khẽ nghiêng đầu, khiến hắn hôn trúng khóe môi, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra, giọng như năn nỉ:

- Người ta chưa gả cho ngươi, không được làm càn!

Long Ưng biết, thái độ của nàng như thế là đã nhượng bộ hắn rất nhiều rồi, cảm thấy thỏa mãn, buông nàng ra. Hắn chu miệng huýt sáo, gọi Đề Đạp Tuyết trở về. Chú ngựa ngoan ngoãn quay lại.

Địch Ngẫu Tiên đến bên cạnh hắn, nắm cánh tay hắn, nói:

- Tên khốn nhà ngươi có phải đang tức giận?

Long Ưng cảm nhận được bàn tay mềm mại, ấm áp của nàng, như mở cờ trong bụng, nói:

- Tiểu đệ sao dám giận Tiểu Ma Nữ đại tỷ?

Địch Ngẫu Tiên cúi đầu nói:

- Lần trước rõ ràng ngươi đang giận ta, tại sao lại ngầm theo ta?

Long Ưng cười khổ:

- Chẳng phải đại tỷ đã nói, tiểu đệ luôn cuồng si vì đại tỷ đó sao?

Địch Ngẫu Tiên nói:

- Nhưng chưa đủ cuồng si! Nếu làm cho người ta “thoát thai hoán cốt” thì phải mất bao nhiêu lâu?

Long Ưng trong lòng hơi động, lần đầu tiên suy xét kỹ việc này. Hắn tự thấy mình không có bản lĩnh làm điều đó, nhưng vẫn có thể hỏi người khác, chẳng hạn Bàn công công, nên nói:

- Đợi ta nghĩ cách đã. Không sợ ta thừa cơ hội chiếm tiện nghi của tỷ sao?

Tiểu Ma Nữ cười nhẹ, lườm hắn, nói;

- Vẫn quen cái thói đó thôi, không sao sửa được! Một lời đã định, cứ như vậy đi. Đêm nay chờ ngươi ở đâu?

Long Ưng nói:

- Nàng phải mặc y phục cao quý trang nhã, trang điểm thật đẹp vào. Dạ yến bắt đầu khoảng giờ Thân đến giờ Dậu, giờ Thân ta đến phủ Quốc lão đón nàng.

Tiểu Ma Nữ giật mình:

- Như thế cha sẽ biết việc ta theo ngươi dự tiệc?

Long Ưng nói:

- Nàng càng điềm nhiên như không có việc gì, cha nàng càng không hỏi đến. Ta sẽ gặp ông ấy trước, sau đó công khai đón nàng đi. Hiểu chứ?

Tiểu Ma Nữ nói:

- Nhưng người ta ăn mặc như ngươi nói, làm sao cưỡi ngựa?

Long Ưng nói:

- Nàng chỉ cần ngồi lên ngựa, ta sẽ đỡ nàng.

Tiểu Ma Nữ nói:

- Thế thì cả thành đô đều chứng kiến ta và ngươi cưỡi chung một ngựa?

Long Ưng cười ha hả:

- Chuyện đó là đương nhiên, trừ phi họ bị mù. Ha ha!

Hắn đến Ngự Thư Phòng trước nửa canh giờ. Viết với tốc độ nhanh nhất có thể, sau nửa canh giờ đã ghi xong thiên thứ 11, Võ Chiếu vẫn không tới. Hắn nóng lòng gặp Đoan Mộc Lăng, trời sập còn không sợ, huống chi Võ Chiếu?

Hắn rời Ngự Thư Phòng, Vinh công công chặn hắn lại, nói:

- Thánh thượng đang tiếp kiến khách ngoại quốc ở Thần Cung, Người bảo, trước dạ yến, ngươi thế nào cũng phải đến gặp Người.

Long Ưng lòng như lửa đốt, đáp ứng một tiếng, rồi vào chuồng ngựa tìm Đề Đạp Tuyết, cột yên cương, lên ngựa phi nước đại đến cung Thượng Dương. Không biết có phải vì hắn mang theo nhiều vật nặng, Đề Đạp Tuyết rất sung, thỉnh thoảng ngửa cổ hí lên một cách phấn khởi, khiến người qua đường phải quay lại nhìn.

Hắn vừa mới lên Thiên Tân Kiều, đã thấy mấy kỵ mã phi tới trước mặt. Khiến người ta chú ý nhất là Thái Bình Công Chúa thiên kiều bá mị. Không biết có phải nhờ được “vui vầy” thỏa mãn với Phù Quân Hầu, trông nàng càng kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp lúng la lúng liếng.

Nhìn thấy Long Ưng, nàng vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt phức tạp.

Ngồi chung ngựa với nàng là Thương Quân Phù Quân Hầu, vẫn phong thái kiêu ngạo nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Thoạt nhìn, hai người là đôi trai tài gái sắc, hết sức xứng đôi.

Ba kỵ mã khác dừng ở phía sau, tất cả đều có phong độ của cao thủ đứng đầu một phái, nhưng lạ mặt, hắn chưa từng thấy qua.

Trong phút chốc Long Ưng hiểu hai người mới từ Thần Đô Uyển trở về, còn lưu luyến chưa muốn chia tay, cùng đến nội thành ăn điểm tâm, đến giờ này Phù Quân Hầu mới tiễn Thái Bình Công Chúa về cung.

Thái Bình Công Chúa tưởng hắn còn đang ở Ngự Thư Phòng ghi chép, cho nên yên tâm quấn quít bên Phù Quân Hầu. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, lại đụng mặt hắn ở chỗ này.

Hắn thầm thở dài, ghìm cương ngựa lại.

Phù Quân Hầu cười ha hả, nói:

- Trên đường gặp quý nhân, không biết Long huynh đi đâu mà vội vậy?

Long Ưng dừng ngựa bên đường, thầm nghĩ, đi đâu thì có liên quan quái gì tới ngươi? Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, lễ độ chào hỏi.

Phù Quân Hầu quay lại nhìn ba kỵ mã phía sau:

- Các ngươi về trước đi.

Ba người kia nhìn Long Ưng, lãnh đạm gật đầu chào, rồi quay ngựa bỏ đi. Còn lại ba người đối diện nhau, không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập.

Thái Bình Công Chúa hỏi:

- Long tiên sinh đi đâu vậy?

Cũng một câu hỏi tương tự như Phù Quân Hầu, nhưng câu của Thái Bình Công Chúa có hàm ý khác. Ý nàng hỏi hắn có rảnh không, bởi vì lúc này nàng có thể đi cùng hắn.

Đối với tâm tính của mỹ nữ hoàng tộc, Long Ưng hiểu khá rõ. Thái Bình Công Chúa bị ảnh hưởng của Võ Chiếu, xem đàn ông như một thứ đồ chơi, hôm nay ôm ấp người này, ngày mai ôm ấp người khác, tương tự như cách hành xử của đàn ông có quyền thế đối với phụ nữ, chỉ khác là đổi ngược vai trò. Nhưng do Thái Bình Công Chúa có tình cảm với Long Ưng, mặc dù không kìm chế được dục vọng, quấn lấy Phù Quân Hầu, lại biết không cách nào khống chế Long Ưng, nên mới dè chừng hắn, sợ hắn tức giận.

Quả nhiên Phù Quân Hầu nghe vậy, vẻ mặt liền lộ vẻ không vui.

Long Ưng thật sự không oán trách Thái Bình Công Chúa. Chỉ có điều, hắn không thể đối xử nhiệt tình với nàng như trước kia được nữa, nhất là khi nàng từ Thần Đô Uyển trở về, vẫn khó dứt Phù Quân Hầu ra được. Hắn cảm thấy không nên dính vào vũng bùn này nữa, tự dưng rước thêm phiền phức cả về thể xác lẫn tinh thần. Long Ưng khách khí nói:

- Tiểu đệ đang lúc gấp rút tới gặp một vị bằng hữu thâm giao.

Lại mỉm cười, nói thêm:

- Tối nay nhất định gặp lại công chúa và Phù huynh, lúc đó sẽ nói chuyện nhiều hơn?

Phù Quân Hầu thản nhiên nói:

- Nghe nói có đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Khiết Đan, gọi là Nhạc Trung Thiên trong đoàn. Người này từng đến chỗ Hề tộc, đánh bại hết cao thủ của họ, thanh thế lừng lẫy. Lần này y xuôi nam, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tranh cao thấp với Long huynh.

Long Ưng cười vang:

- Phù huynh thì như thế nào? Phù huynh từng cùng người anh em của tiểu đệ là Hoành Không Mục Dã đại chiến một trận, tiểu đệ nghe nói cũng cảm thấy ngứa tay. Tối nay có cơ hội tốt như vậy, tiểu đệ cùng Phù huynh chơi đùa một hồi, được chứ?

Đôi mắt Phù Quân Hầu hiện lên sát cơ, ung dung nói:

- Hiếm khi gặp lúc Long huynh cao hứng như vậy, Quân Hầu nào dám từ chối?

Thái Bình Công Chúa nhìn hắn, lại nhìn Phù Quân Hầu, dường như nhận ra điều gì, hơi giật mình.

Long Ưng hô lên:

- Tối nay gặp.

Rồi thúc ngựa chạy đi.

Đến phố Định Đỉnh, đúng thời điểm đường phố tấp nập nhất, người ngựa đông đúc, tuy Long Ưng có thể khéo léo lách qua được, nhưng không muốn phô trương quá mức, cho ngựa đi chầm chậm.

Con người thật kỳ lạ, sau khi rời hoang cốc, Thái Bình Công Chúa là người hắn muốn lấy được nhất, nhưng quan hệ hai người phát triển đến ngày hôm nay, trời xui đất khiến thế nào, hắn đã không còn thiết tha với nàng, gặp nhau cũng như không gặp. Đây có phải như Phật giáo nói là duyên phận? Người ta nói vợ chồng là có duyên từ kiếp trước, là điều mà không ai có thể thay đổi được, phải chăng Tiểu Ma Nữ sẽ là vợ của hắn? Nếu không có chuyện hiểu lầm do bắt kẻ gian ở Bắc thị, e là Địch Nhân Kiệt không cho phép hắn theo đuổi con gái mình nhanh như vậy, Tiểu Ma Nữ càng không cho rằng hắn cuồng si nàng.

Chao ôi! Tối nay là lần đầu tiên chính thức hẹn hò với Tiểu Ma Nữ, lần ra ngoài thành so tài cưỡi ngựa, không tính là hẹn hò, lần thất hẹn kia lại càng không tính đến.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, có người đi đường phía trước vẫy tay với hắn, thì ra là Vạn Nhận Vũ. Long Ưng đi bên cạnh y, vui vẻ xuống ngựa, thuận tay cầm lấy Thiên Đao, giảm bớt sức nặng cho Đề Đạp Tuyết.

Vạn Nhận Vũ khen:

- Đúng là ngựa rất tốt, mang trên lưng tới 400 cân (200 ký), mà vẫn nhẹ nhàng như không.

Long Ưng đeo Thiên Đao sau lưng, sực nhớ, cầm Bách Biến đưa cho y, nói:

- Vật này còn nặng hơn Thiên Đao nhiều, tới 120 cân, huynh xem có thể dùng được không?

Vạn Nhận Vũ nhận lấy túi đựng chiếc thuẫn Bách Biến, reo lên:

- Trời ơi! Thật sự rất nặng, là áo giáp ư?

Long Ưng nói:

- Đi theo ta một đoạn đường. Báu vật này tên là Thuẫn Bách Biến, nhưng mặc lên người, cũng có thể làm áo giáp, nó có thể cứng, cũng có thể mềm, hết sức lợi hại. Bàn công công từng tay trái dùng Bách Biến, tay phải dùng Thiên Đao, giao đấu với ta một hồi, nhưng đây cũng không phải là binh khí ông ấy am hiểu; vào tay một người chuyên sử dụng đao như huynh lại là chuyện khác.

Vạn Nhận Vũ khoác Bách Biến lên vai, hỏi:

- Đi đâu?

Long Ưng nói:

- Bây giờ tiểu đệ đang đi tìm Tiên Tử, có muốn đi cùng không? Nàng sẽ rất vui khi nhìn thấy huynh.

Vạn Nhận Vũ hai mắt sáng lên, rồi chán nản nói:

- Không gặp thì hơn, sợ chịu không nổi sức hấp dẫn của nàng, tranh giành với huynh thì không hay chút nào!

Câu cuối cùng là câu Long Ưng từng nói với y trước kia.

Hai người nhìn nhau, cùng cười vang, tràn ngập tình huynh đệ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Được lọt vào mắt xanh của Phương Hoa, ta đã thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời rồi, những cô gái khác đều trở thành dĩ vãng. Huynh và Tiên Tử có giống như vậy không?

Long Ưng nói:

- Rất khó nói. Trái tim nàng ta khó dò, nhưng sự hấp dẫn lẫn nhau giữa Ma Chủng - Tiên Thai lại càng khó ngăn cản, rốt cuộc vẫn phải chờ xem ý của ông trời.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đối với bản lĩnh phong lưu của huynh, ta và Quá Đình càng lúc càng tin tưởng, chúc huynh mã đáo thành công. Hắc! Lên ngựa đi!

Long Ưng nói:

- Còn muốn nói vài lời. Dạ tiệc tối nay không phải là dạ tiệc tốt lành. Vừa rồi, ta gặp tiểu tử Phù Quân Hầu kia, không biết y có mục đích gì, cố ý nhắc tới một cao thủ trẻ tuổi Khiết Đan tên là Nhạc Trung Thiên, từng đánh bại tất cả cao thủ Hề tộc, tối nay chắc chắn sẽ khiêu chiến ta. Mẹ kiếp!

Vạn Nhận Vũ giật mình, nói:

- Từ thái độ của Nhạc Trung Thiên tối nay, có thể gián tiếp thăm dò được Khiết Đan có ý định xâm lấn hay không.

Long Ưng nói:

- Từ việc huynh cũng được mời, có thể biết là do yêu cầu tỉ võ của đoàn. Bây giờ địch biết ta mà ta không biết địch, tốt nhất nên tìm hiểu cách sử dụng Bách Biến, để đánh thắng bất ngờ.

Vạn Nhận Vũ gật đầu, nói:

- Có lý! Ta lập tức đi tìm Phong huynh.

Long Ưng nói:

- Giờ Thân ta sẽ đến phủ Quốc lão đón Tiểu Ma Nữ đi dự yến, chi bằng tới đó tập hợp, nói không chừng có tin tức mới.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Quyết định như vậy đi!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhật Nguyệt Đương Không