Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 21: Quyết chiến nơi hoàng thành (hạ) – Đe dọa vơ vét tài sản (thượng)


Long Ưng khen thầm. Một chiêu này của Võ Chiếu vừa giải quyết chuyện Tiết Hoài Nghĩa gây ra chuyện ở Thần Đô một cách quyết đoán, gọn gàng và linh hoạt. Hơn nữa nó còn như thể hiện mọi thứ luôn ở trong lòng bàn tay bà ta đồng thời nhân cơ hội mà lập uy. Tuy nhiên hắn cũng không ngờ được là bà ta lại mời chính mình lên xe ngựa.

Hai tên ngự vệ nhảy xuống ngựa. Xe ngựa càng lúc càng gần, người đánh xe là một thiếu nữ với đôi mắt sáng. Long Ưng cảm thấy nàng là một cao thủ ở trong cung đồng thời khiến cho cái xe ngựa kia lại càng thêm kỳ bí.

Ngự vệ kéo rèm xe mời Long Ưng lên xe.

Long Ưng cũng không biết nói gì đành phải trèo lên xe. Bên trong, cửa sổ màn xe được phủ kín khiến cho tối đen. Mùi hương quen thuộc đập vào mặt hắn. Một bàn tay thon thon nhưng cứng như gọng kìm chộp lấy kéo hắn về phía vị trí của người hầu đồng thời bụng cũng bị đối phương đánh cho một cái.

Xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Long Ưng đau tới mức gập người lên tiếng:

- Muốn lấy mạng ta sao? Đừng có quên ta vừa mới đại chiến với giả hòa thượng ba trăm hiệp, bản thân bị trọng thương.

Thái Bình công chúa lôi hắn ngồi xuống, hận tới mức nghiến răng:

- Tên xú tiểu tử ngươi dám lừa bản điện. Hóa ra ngươi đã luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp. Chưa bị Mẫu hoàng cười chết cũng coi như mạng của bản điện lớn.

Tiếp theo nàng đưa tay sờ hộ tí trong tay áo của hắn mà cười lạnh:

- Cứ tưởng tên tiểu tử ngươi lợi hại tới mức dùng tay không đánh chết lão hòa thường đao thương không sợ kia. Hóa ra là lén chuẩn bị trước.

Long Ưng cảm thấy rất thoải mái. Ngồi trong cái thùng xe tối om lại ở bên cạnh công chúa tôn quý, mặc kệ nàng nói gì nhưng so với trận chiến sinh tử vừa rồi thì đúng là một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Hắn thuận tay tháo hai miếng bảo vệ tay xuống rồi ghé vào tai nàng thổi một hơi mới lên tiếng:

- Phiền công chúa sai người trả lại cái bảo vệ tay này cho Bàn công công.

Thái Bình công chúa sẵng giọng:

- Ngứa chết ta. Ngươi học được ở đâu cái cách tán tỉnh này? Bản điện không chạm vào thứ hung khí vừa mới giết người. Ngươi vất ra sau, bản điện sẽ xử lý.

Long Ưng mừng rỡ, không ngờ hôm nay đùa giỡn nàng lại không bị đánh. Hắn ghé lại gần hơn một chút đồng thời lên tiếng để đánh lạc sự chú ý của nàng:

- Dường như công chúa không có cảm tình với cái tên Giả hòa thượng đó?

Thái Bình công chúa trầm giọng:

- Đôi tay của y nhuốm đầy máu tươi tôn thất Lý Đường của ta. Ngươi xử lý y, bản điện còn cảm thấy rất vui vẻ. Nếu không thì sao ta lại đồng ý cho cái tên giả sắc quỷ ngươi chiếm lợi?

Long Ưng thốt lên thất thanh:

- Giả sắc quỷ?

Thái Bình công chúa gắt:

- Chẳng lẽ sắc quỷ lại giống như ngươi? Vinh công công chọn từ trong cả ngàn cung nữ được mấy người mong tắm rửa và lên giường với Ưng gia nhưng Ưng gia lại đến nơi ngắm cảnh để trúng tên. Sau đó lại uy phong lẫm liệt quyết chiến với Giả hòa thường. Đó là sắc quỷ? Có ngươi là con quỷ đầu to thì đúng hơn.

Long Ưng vòng tay nhẹ nhàng kéo eo nàng, đầu thì ghé sát vào vai mà ngửi mùi thơm. Hắn chẳng biết trên đời có còn gì hơn thế này nữa không chỉ đành thở dài:

- Công chúa không biết, xin cho tiểu nhân cơ hội được bẩm báo. Tiểu nhân chấp nhận mọi gian khổ, chỉ sợ công chúa không cho tiểu nhân cơ hội thương nhớ, khiến tiểu nhân không được chải tóc cho công chúa.

Thái Bình công chúa cười tới mức run người. Nàng thở hổn hển:

- Trên chiến trường ngươi là cao thủ nhưng trong tình trường ngươi lại là kẻ kém nhất, còn dám nói với bản điện chải đầu chải tóc. Nhớ lại ta chỉ muốn chém chết ngươi.

Long Ưng không hiểu ý câu nói của nàng:

- Câu nói đó có vấn đề gì sao?

Thái Bình công chúa tức giận:

- Lúc đó ngươi đã nói gì?

Long Ưng cau mày:

- Ta nói thế nào?

Thái Bình công chúa nổi giận:

- Biết ngay đàn ông các ngươi chỉ biết thỏa mãn bản thân, chót lưỡi đầu môi rồi sau đó quên hết.

Long Ưng gãi đầu nói:

- Đêm đó ta còn chưa kịp thề non hẹn biển thì công chúa đã đuổi đi. Bây giờ ta quên mất đã lỡ nói câu nào để công chúa ôm hận?

Thái Bình công chúa ngây người nhìn hắn một lúc rồi nói thật dịu dàng:

- Long Ưng! Ngươi là một người rất ly kỳ có lẽ không ai sánh nổi. Ngươi có khi là anh hùng mà có lúc lại như một tên vô lại nơi phố phường. Có phải ngươi bị Ma chủng ảnh hưởng không?

Long Ưng nói:

- Lúc ấy người cũng ở Bát Phương quán hay sao?

Thái Bình công chúa mỉm cười nói:

- Ngoại trừ Bàn công công và Thánh thượng ra thì những nhân vật quan trọng trong cung đều có ở đây chỉ có điều không lộ diện. Ngươi đâu có để ý tới ai, chỉ lo nhìn Đoan Mộc Lăng tới tên của mình còn quên nói gì tới người khác?

Long Ưng mừng rỡ:

- Công chúa ghen với ta thế, sau này có khi nào tức giận tới rơi lệ không?

Công chúa sẵng giọng:

- Ghen! Có người con gái nào mà không ăn giấm. Ngươi bỏ cái tay và tránh xa ra. Ngươi có biết tay ngươi bây giờ dính đầy máu không?

Long Ưng lập tức thay đổi ôm cái eo chắc nịch của nàng rồi lảng sang chuyện khác:

- Chúng ta tới chỗ nào chơi nhỉ?

Xe ngựa dừng lại.

Công chúa chưa nguôi cơn tức:

- Ngươi không có mắt hay sao?

Nàng thoát khỏi vòng tay của hắn tự bước xuống xe, không thèm để ý tới Long Ưng đang đi phía sau.

Trong cung thành, Vạn tượng thần cung được lấy làm điện chính. Ở trước mặt của nó vào thời Tùy là điện Can Dương nhưng sau đó bị đốt.

Vào những năm đầu, Cao Tông cho xây dựng Can Nguyên điện hết sức xa hoa nhưng Võ Chiếu vẫn không hài lòng, lệnh cho Tiết Hoài Nghĩa làm đốc công bất chấp sự phản đối của triều thần san bằng điện Can Nguyên rồi hàng này cưỡng bức mấy vạn người trong thời gian chín tháng xây dựng lại Vạn Tượng thần cung. Kết cấu trong cung điện hết sức độc đáo, tập trung rất nhiều tác phẩm nghệ thuật trong kiến trúc, thể hiện đầy đủ khí phách và dã tâm của Võ Chiếu.

Thần cung cao tới ba tầng. Tầng dưới cùng hình vuông, mỗi mặt được trang điểm màu sắc khác nhau tượng trưng cho bốn mùa. Tầng thứ hai có mười hai cạnh thờ phụng mười hai con giáp đồng thời tượng trưng cho mười hai canh giờ. Tầng trên cung có hai mươi bốn mặt tượng trưng cho hai mươi bốn tiết (xuân phân, lập xuân....) trên đỉnh điện hình tròn có chín con rồng chầu ở giữa là Phượng hoàng đang ngẩng cao đầu giơ chân về phía Đoan môn, thể hiện hùng tâm cướp lấy thiên hạ của Võ Chiếu.

Vạn tượng thần cung cao 294 thước, bốn phía rộng ba trăm thước với đủ mọi trang trí, trang nghiêm hùng vĩ.

Phía sau Thần cung là Thiên Đường cao năm tầng, cao hơn Thần cung trăm thước. Có hình tượng phật khổng lồ. Sau Thiên Đường là điện Trinh Quán đó là tẩm cung chính của Võ Chiếu ở bên trong thành. Phía Tây là điện Võ Thành, nơi Võ Chiếu nghe báo cáo và giải quyết các sự viện, triệu kiến quần thần. Gần đó có Trung Thư tỉnh, Sử quán, Mệnh phụ viện, Nội Y cục và khu cung cấp đồ ăn cho nội cung.

Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông cầm đầu một đoàn mỹ nam ở Tập Tiên điện phía Tây điện Trinh Quán đi tiếp về phía Tây là điện Lạc Thành đó là thánh địa của sĩ từ trong thiên hạ tập trung. Võ Chiếu tự mình chủ trì thi Đình lựa chọn nhân tài xây dựng cơ cấu thống trị mới khiến cho nền chính trị của Đại Chu ổn định nhất từ trước tới nay.

Hành cung Đào Quang viên của Thái Bình công chúa nằm ở góc Đông Bắc của điện Trinh Quán, giáp với con sông đào sâu hơn một trượng.

Con sông đó chảy vào Thần Trì có Lệ Khinh các là nơi Long Ưng ở.

Mặc dù Đào Quang viên và Lệ Khinh các cánh nhau một khoảng rất xa nhưng với quy mô của cung thành thì có thể tính là hàng xóm.

Đêm qua, Long Ưng xuống xe chính là Đào Quang viên, bởi vậy mới có thể thấy được người con gái nhỏ nhất của Võ Chiếu.

Thái Bình công chúa đi thẳng vào trong hành cung để Long Ưng lại cho một đám thái giám cung nga đón tiếp. Cho tới khi hắn được đưa vào nơi nghỉ đừng nói là tết tóc chải đầu cho công chúa mà một cơ hội liếc mắt cũng không có.

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài khiến cho không khí của Đào Quang viên có một cảm giác khác. Cung nga đến gọi hắn rời giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo, hầu hạ hết sức chu đáo. Hắn cứ nghĩ sẽ bị trục xuất khỏi Đào Quang viên thì Thái Bình công chúa lại sai người tới mời hắn tới ăn sáng ở Vọng Hà hiên.

Long Ưng mừng rỡ đi theo thái giám tới Vọng Hà hiên. Tới nơi, Thái Bình công chúa không hề trang điểm ngồi ngoài hiên nhìn làn mưa to rơi xuống.

Long Ưng ngồi vào bên cạnh cái bàn đầy đồ điểm tâm, thấy nàng yên lặng thì mất hứng thú nói chuyện. Hắn cũng không dám làm nàng nổi giận chỉ cúi đầu ăn uống.

Mặc dù không hề son phấn lại đang buồn bực nhưng Thái Bình công chúa vẫn xinh xắn làm mê lòng người. Mặc dù bớt phấn son làm giảm một chút sắc sảo nhưng lại thêm phần thanh tú.

Cuối cùng Thái Bình công chúa cũng mở miệng nói chuyện:

- Đêm qua ngủ có ngon không?

Long Ưng rất muốn nói không có công chúa làm sao ngủ ngon được nhưng biết bầu không khí này không thể nói đùa vì vậy mà hắn đành đổi lời:

- Bẩm công chúa! Tiểu nhân ngủ cũng được.

Nét mặt của Thái Bình công chúa bình thản nhưng rồi dường như không nhịn được mà bất cười. Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại quay sang nhìn vào làn mưa mà lắc đầu:

- Đêm qua người ta chỉ vờ tức, đùa với ngươi một chút. Chỉ có điều sau đó lại nhận được một tin khiến cho tâm trạng của ta mới bị phá hỏng chứ không phải muốn im lặng với ngươi.

Long Ưng cảm thấy thoải mái hơn. Đặc biệt nghe nàng xưng là người ta khiến cho khoảng cách giữa hai người xích lại gần hơn:

- Cuối cùng thì Công chúa buồn vì chuyện gì?

Thái Bình công chúa như mất hết sức nói chuyện chỉ thở dài mà không trả lời hắn.

Long Ưng ngây người nhìn mỹ nữ mà thầm nghĩ "Từ khi ở căn nhà đá nơi hoang cốc được gặp công chúa Đại Chu xinh xắn, hắn luôn nói với nàng mà chưa bao giờ lựa lời. Tại sao lại như vậy? Gặp gỡ những mỹ nữ mà hắn ngưỡng mộ, bản thân như biến thành một người khác ngay cả Đoan Mộc Lăng ở chỗ đông người mà hắn vẫn không kiềm chế được. Chẳng lẽ một con người luôn bị bao phủ giữa bốn bức tường không có cơ hội tiếp xúc với nữ giới lại xem rất nhiều những chuyện ân ái nhưng chỉ biết tưởng tượng vì vậy mà mới tạo thành tác phong không e ngại trước mỹ nữ? Còn về việc có phải như vậy hay không thì chỉ có ông trời mới biết.

Tiếng của Thái Bình công chúa chợt vọng vào tai hắn:

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Long Ưng xuất hiện một suy nghĩ liền lên tiếng:

- Nét mặt của công chúa bây giờ khiến cho ta cảm thấy rất lạ. Có nên để cho ta đoán tâm sự của công chúa. Nếu ta đoán trúng, công chúa thưởng cho ta một cái thơm được không?

Thái Bình công chúa cười khổ:

- Thật sự không hiểu ngươi là kẻ thông minh hay ngu ngốc. Người ta chẳng có tâm trạng hôn môi, cho dù ngươi có đoán trúng thì người ta cũng trả lời cho xong. Đêm qua người ta suy nghĩ quá nhiều nên mệt mỏi.

Long Ưng mỉm cười:

- Vậy để sau này hôn có được không?

Thái Bình công chúa kinh ngạc:

- Ngươi thật sự đoán được?

Long Ưng thử nói:

- Nếu không phải liên quan tới Tam hoàng huynh thì cũng là Tứ hoàng huynh của ngươi đúng không?

Cao Tông có tám người con, bốn người do Võ Chiếu sinh ra. Mà Võ Chiếu sắp xếp bốn đứa con của mình nên đẩy từ Thất hoàng tử và Bát hoàng tử thành Tam và Tứ.

Thái Bình công chúa ngồi thẳng người, chớp chớp mắt nhìn hắn.

Long Ưng nói:

- Những việc đó cứ để ta, cam đoan sẽ giải quyết thỏa đáng. Mẫu hoàng của ngươi không có cớ gì để giáng tội hoàng huynh của công chúa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhật Nguyệt Đương Không