Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 20


Trần Khai lại quay trở lại không gian này.

Cũng là khung cảnh hoang vu rộng lớn. Cũng là chú áo đen đầy hùng dũng với thanh kiếm trong tay này.

Nhưng hắn không còn là bé Trần Khai dễ bị ức hiếp nữa!

Hắn đã học được cơ sở kiếm pháp! Hắn bây giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn! Hắn bây giờ không cần phải sợ chú này nữa!

"Ngươi và ta! Chỉ có thể một người còn sống rời khỏi đây!"

Ừm... Vẫn là câu nói quen thuộc này!

Cảm nhận được thanh kiếm gỗ quen thuộc trên tay. Trần Khai ngạo nghễ mỉm cười, đến bây giờ thì thanh kiếm gỗ này mới làm đúng bổn phận của nó.

Còn mấy lần trước thì... Khụ khụ, không cần phải nói.

Nhận thấy chú áo đen cầm kiếm lao về phía hắn, nắm chặt thanh kiếm trên tay, Trần Khai hít một hơi thật sâu. Bắt đầu nhớ lại những gì đã học.

Đầu tiên, giữ lấy trọng tâm của cơ thể.

Trần Khai nhẹ nhàng đứng vững lấy cơ thể, lấy kiếm chặn trước ngực nhằm giảm bớt diện tích có thể bị chú áo đen đâm trúng.

Sau đó, chú áo đen lao vào. Một kiếm chặt đôi thanh gỗ trên tay Trần Khai.

Trần Khai:...

Hai mươi giây sau, Tử Dạ trầm mặc nhìn thấy Trần Khai lại xuất hiện trước mặt mình.

Hai mươi giây? Hóa ra không chạy thì cái tên này sẽ nhanh chết hơn nữa à?

Trần Khai chợt cảm thấy trong lòng không nói lên người.

Chú áo đen quả nhiên vẫn là chú áo đen.

Còn nữa! Ai lại dùng đưa kiếm gỗ cho mình để đánh lại chú áo đen cầm kiếm sắt cơ chứ?

Mẹ nó! Không ngờ hắn lại quên mất điều này. (Đập bàn)

"Lại lần nữa!"

Trần Khai đầy quyết tâm nói với Tử Dạ.

Nghe Trần Khai nói vậy, Tử Dạ chậm rãi lắc đầu, nói:

"Không được! Nếu dùng thêm nữa thì mảnh gỗ này có thể bị ảnh hưởng. Mai lại thiếp lại đưa ngươi vào tiếp tục..."

Trần Khai nghe vậy, toàn bộ ý chí quyết thắng như là đi đâu mất. Nằm sụp xuống giường, hắn chán nản nói:

"Mệt chết đi được. Nếu biết tu tiên nản như thế này thì tôi thà làm người bình thường suốt một đời còn hơn!"

Con mèo nhảy lên đầu của Trần Khai. Yên vị nằm ở trên đó.

Tử Dạ ngồi một bên nhìn thấy một người một mèo như thế khẽ lắc đầu.

Không được! Tu luyện mà lười như tên này thì đến bao giờ mục đích của nàng mới được thực hiện đây?

Khẽ nhấp một ngụm trà, Tử Dạ lại trầm tư suy nghĩ.

Hai người một mèo đang lười biếng thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Trần Khai ngẩng đầu, bước chân ra định gõ cửa thì đằng sau cửa lại vang lên một giọng nói đầy thô kệch:

"Trần Khai! Anh tới chơi đây. Mau mở cửa ra cho anh vào cái coi!"

Trần Khai:...

Quay lại giường, Trần Khai nằm ỳ xuống.

"Xem ra mối quan hệ giữa ngươi và bạn ngươi rất tốt nhỉ?"

Nghe thấy Tử Dạ hỏi như vậy, Trần Khai hỏi lại:

"Tại sao cô lại nói như vậy?"

Tử Dạ mỉm cười, nhấp trà không nói gì.

Thấy Tử Dạ không trả lời, Trần Khai lại lười biếng nằm xuống.

Ngày hôm nay đã đủ mệt rồi, không cần kéo theo rắc rối nữa.

Tên Thiệu Tổ đó một lúc sau cũng sẽ đi thôi.

Có lẽ là vậy...

Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc!

Một lúc sau Thiệu Tổ cũng sẽ bỏ đi thôi...

Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc!

Hắn ta sắp hết kiên nhẫn rồi...

Cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc cốc!

"Hư cửa bây giờ!"

Một lúc sau, không chịu được việc bị tra tấn bởi tiếng gõ cửa của Thiệu Tổ suốt hồi lâu, Trần Khai mở cửa tức giận hét.

Về phần Tử Dạ... Cô ta đã sớm đi ra khỏi đây.

Ừm... Bằng đường cửa sổ.

Thiệu Tổ nhìn thấy Trần Khai mở cửa ra, cười ha hả mà nói:

"Anh biết ngay là chú đang ở trong phòng mà! Chú nghĩ như thế là anh sẽ bỏ đi ư?"

Nói rồi, Thiệu Tổ tự nhiên đi vào trong phòng Trần Khai, mở tủ lạnh ra lấy một hộp kem flan ra.

Trần Khai thấy cảnh này, thở dài hỏi Thiệu Tổ:

"Chú qua nhà tôi làm gì? Đang yên đang lành mà?"

Thiệu Tổ múc một thìa kem flan vào trong miệng, vừa nhai vừa đáp lại Trần Khai:

"Anh sợ chú bị gì về tinh thần sau khi bị cuốn vào bí cảnh mới qua đây thăm chú thôi!"

Chú tới thăm làm tôi cảm thấy tinh thần mình ngày càng có vấn đề hơn đấy!

Trần Khai nhổ nước bọt trong lòng, sau đó nằm ườn ra giường. Con mèo leo từ trên giường lên đầu hắn híp mắt ngủ tiếp.

Thiệu Tổ một bên ăn kem flan lơ đãng liếc mắt qua.

Ừm... Con mèo này trông thật quen mắt.

"Khục... Khục!"

Bỗng nhiên, như nhận ra điều gì. Thiệu Tổ ho sùng sục. Ánh mắt không thể tin nổi nhìn về Trần Khai.

Cái gì đây? Đây không phải là con mèo mà bọn hắn nhìn thấy ở trong Thần Ma Chiến ư?

Móa! Hắn cho là mình lấy được một vật liệu để nâng cấp pháp bảo là kinh lắm rồi. Ai ngờ cái tên Trần Khai này lại lôi nguyên con mèo về.

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.

Trần Khai đang lim dim mơ màng chợt cảm thấy có tiếng nói chuyện xunh quanh.

A? Tên Thiệu Tổ này còn chưa về nhà à?

Bình thường mình ngủ là hắn ta tự giác khóa cửa rồi ra về chứ?

Khụ khụ! Đừng hiểu lầm. Hai người không có vấn đề gì về xu hướng giới tính. Chẳng qua là thường xuyên qua nhà chơi game hay là nhậu nhẹt gì đó thôi.

"Nên hai anh thường xuyên ở lại nhà nhau?"

Giọng nói này sao nghe quen thế?

Hình như là của cái cô gì đó mà one hit chết boss?

Đột nhiên, Trần Khai cảm giác như có chuyện gì đó không ổn xảy ra.

Mở mắt ra, hắn thấy Thiệu Tổ đang không ngừng giải thích thứ gì đó. Trước mặt Thiệu Tổ, Thanh Ly đang cuồng nhiệt ghi chép lại thứ gì đó lên sổ.

Trên bàn, hai cốc kem flan đã ăn hết chỉ còn lại vỏ trống rỗng nằm ở trên đó.

Trần Khai:...

CMN! Sao mấy người này thích đột nhập vào nhà hắn thế?

Còn nữa! Trong lúc hắn đang ngủ thì đã có chuyện gì xảy ra hả?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà