Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 76: Lại Chọc Phiền Phức


Thiên Vân đã từng tới chấp sự đường một lần, ngựa quen đường cũ, chỉ một lát liền đi vào cửa.

Nội môn chấp sự đường không biết hôm nay là ngày gì, người đến người đi rất đông.

Không ít nội môn đệ tử đi thành từng nhóm, tươi cười hớn hở hướng bên ngoài sơn môn bay đi.

Thiên Vân tuy rằng hiếu kì, lại vừa vào tông chưa quen biết ai, chỉ đành đứng sang một bên không có nói gì.

"Vị sư đệ này, ngươi là mới tiền vào nội môn sao? Đã có người cùng ngươi tổ đội thực hiện nhiệm vụ hay chưa? Có cần ta mang ngươi cùng đi hay không?" Thiên Vân vốn không muốn gây chú ý, lúc tiến vào trong chấp sự đường đã cố ý cúi đầu, che mặt, lại không nghĩ vẫn sẽ có người tìm đến hắn.

Thiên Vân có chút khó xử, lại không dám thất lễ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Vừa ngẩng đầu Thiên Vân không khỏi sững người, có chút thất thần.

Người này là một cô gái, xinh đẹp cực kỳ, so sánh với Ngưng Hương cũng không hề kém.

Nàng mang đồng phục nội môn đệ tử, khuôn mặt như vẽ, hàng mi cong, đôi mắt to tròn, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy đáng yêu.

Nàng này thân hình cũng không tính hoàn hảo, có lẽ do tuổi tác còn quá trẻ, nhìn qua cũng chỉ 15, 16 mà thôi.

Thiên Vân ngẩn người không phải vì nàng đẹp, chỉ là trong lúc vô thức hắn thấy nàng rất quen, tựa như đã từng gặp ở đâu mà không nhớ.

"Xin lỗi sư tỷ, ta tới đây không phải để làm nhiệm vụ cống hiến.

Hay là sư tỷ đi tìm người khác a".

Thiên Vân cũng không có truy cứu người này là ai.

Hiện tại hắn cần giải quyết vấn đề thư khiêu chiến, sau này có dịp tìm hiểu cũng chưa muộn.

"Băng tỷ, ngươi xem ta vừa mời được một vị sư huynh tu vi rất cao, sư huynh đã đồng ý nhập đội với chúng ta.

Lần nhiệm vụ này chúng ta chắc chắn sẽ an toàn..." Thiên Vân vừa nói lời từ chối xong, bên cạnh lại có người đi tới.

Đi tới có tất cả ba người, một nam hai nữ.

Nữ nhân vừa gọi "Băng tỷ" kia là một cô gái rất trẻ, tuổi chỉ 13, 14 mà thôi.

Nàng này dung mạo cũng rất xinh, tuy không bằng người gọi Băng tỷ kia, nhưng cũng không quá kém.

Nàng vừa tiến tới chỗ hai người Thiên Vân liền ngây ra, chân tay luống cuống, mặt đỏ hồng một mảnh.

Cô gái còn lại cũng biểu tình tương tự, Thiên Vân cũng không hiểu mấy người này bị làm sao.

Nam tử duy nhất kia lúc này mặt mũi hơi tái, ánh mắt như muốn phun lửa, chằm chằm nhìn vào Thiên Vân.

Thiên Vân nội tâm không khỏi lộp bộp, thầm hỏi.

"Ta làm gì nha? Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Mẹ nó có bệnh a"

Thiên Vân trong bụng thì mắng chửi, mắt ngoài vẫn luôn bảo trì nho nhã, lễ độ.

Chắp tay với bốn người, nói.

"Các vị sư huynh sư tỷ, sư đệ có việc xin phép đi trước"

Thiên Vân đã nhìn ra, đám người này tu vi rất cao, hiển nhiên không phải tu sĩ Khai Linh cảnh.

Thiên Vân tuy không sợ tu sĩ Phân Chi cảnh, nhưng tránh được hắn cũng không có dại mà đi trêu chọc.

"Ngươi là cái kia phế vật Thiên Vân sao?" Thiên Vân vừa bước được hai bước, phía sau tên sư huynh kia bỗng nhiên hỏi.

Thiên Vân hơi ngẩn ra, quay đầu lại, đánh giá tên này một lần nữa.

Tên này tu vi cao không sai, thế nhưng cũng không có cái gì khí vận.

Thiên Vân có thể kiêng kị đám khí vận chi tử, nhưng với hạng người như tên sư huynh này, hắn một đao tự tin có thể chém giết.

Thiên Vân không hiểu chính là, mình đắc tội người này lúc nào? Tại sao hắn lại biết chính mình?

Hiển nhiên lời nói của gã sư huynh đã gây chú ý cho đám nội môn đệ tử xung quanh, có không ít đệ tử nhìn tới, đủ loại vẻ mặt.

Có người chấn kinh, có người nghiến răng, có người thì cười khẩy, có người si ngốc nhìn.

"Mã sư huynh, tại sao ngươi lại nói Thiên Vân sư đệ như vậy? Ngươi làm sư huynh, ăn nói như vậy là không đúng đâu".

Cô gái vừa tính giới thiệu vị Mã sư huynh cho Băng tỷ lúc này chợt lên tiếng, vậy mà lại quay sang nói giúp Thiên Vân.

"Đúng vậy, Mã sư huynh, ngươi nói như vậy là có ý gì?" Đám nữ đệ tử xung quanh nhao nhao gật đầu, hiển nhiên cũng không đồng tình câu nói của Mã sư huynh.

"Các vị sư muội, Mã sư huynh nói không sai nha.

Tên tiểu tử này ỷ rằng bản thân có quan hệ, vậy mà dám lấy tu vi Khai Linh tam đoạn tiến nhập chúng ta nội môn tu hành.

Kẻ này không phải phế vật, vậy ai mới là phế vật?" Một nam tu sĩ xem Thiên Vân vô cùng chướng mắt, vội vàng vì Mã sư huynh giải vây.

"Ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi đều phế vật".

Một nữ tu đang khó chịu lườm Mã sư huynh, lại thấy có kẻ dám nói giúp hắn, lúc này nổi giận mắng to.

"Đúng, cả nhà ngươi đều là phế vật, có giỏi tiến lên đấu pháp một chút".

Một nữ tu khác cũng lên tiếng mắng.

— QUẢNG CÁO —

"Ngươi, ngươi.

Các ngươi điên rồi, chẳng phải mấy bữa trước còn tụ tập tới động phủ của hắn chửi bới hay sao? Tại sao lúc này các ngươi lại nói giúp hắn?".

Tên tu sĩ nọ không hiểu ra sao, nổi giận gầm lên.

"Im miệng".

Một bàn tay trắng như tuyết không biết từ lúc nào đã phiến trên mặt y.

Chỉ thấy trước người y xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, cô nàng này Thiên Vân biết, chính là thánh nữ Vân Hà.

Thiên Vân cả tràng không hiểu thấu, thấy có người giải vây cho mình liền chắp tay nói.

"Cám ơn sư tỷ giải vây"

Vân Hà gật gật đầu, nói.

"Các ngươi ai làm việc của người đó, Vân sư đệ tiến vào nội môn là bằng bản lãnh của mình, nếu không phục có thể chờ nội môn tỉ võ 5 năm một lần quyết đấu với hắn.

Các ngươi làm loạn như vậy là muốn phá hỏng môn quy hay sao?"

Mã sư huynh cùng gã nam tu không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu vâng dạ.

Đám người rất nhanh rút đi, chỉ còn một ít nữ tử thỉnh thoảng nhìn tới.

"Vân công tử, lần sau ngươi ra ngoài tốt nhất nên che mặt lại a".

Vân Hà mỉm cười trêu ghẹo.

"Tại sao? Ta không hiểu?" Thiên Vân ngẩn người, không biết mình đã làm cái gì khiến đám nam tu này thống hận mình như thế.

"Ài! Nếu Vân huynh đủ thực lực, vậy cũng không cần thiết, chỉ là nếu chưa đủ, che đi thì tốt hơn.

Tiểu nữ trước kia cũng phải làm như vậy, nếu không chỉ sợ đã bị người hủy dung".

Vân Hà mỉm cười, nói chuyện rất có ý tứ.

Thiên Vân ngẩn người, lúc này mới hiểu ý của nàng.

Hắn chắp tay cám ơn, xem như nhận đồng.

"Không biết Vân công tử tới nơi này có mục đích gì? Muốn làm nhiệm vụ, kiếm điểm cống hiến hay sao?" Vân Hà lại hỏi.

Thiên Vân lúc này mới nhớ tới việc của mình, lắc đầu đáp."Ta tiến vào tông môn, cũng chưa từng ra ngoài trêu chọc người nào, vậy mà không hiểu vì lý do gì, ta vừa xuất quan đã nhận được cả trăm lời thách đấu.

Ta sợ nếu không đáp ứng sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, đành phải tới đây tiếp nhận một lần"

"Là như vậy.

Không biết vì lý do gì, ngày Vân công tử gia nhập bản tông, có một số đệ tử ngoại môn đã nghe ngóng tin tức về ngươi.

Có lẽ họ nghĩ Vân công tử sẽ đi ngoại môn, nào ngờ ngươi được mời tiến thẳng vào nội môn.

Trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn lại không thiếu hạng người thiên tài.

Rất nhiều người trong số họ có thể tùy thời tiến nhập nội môn.

Chỉ có điều bọn họ quá kiêu ngạo, nhất định phải đợi Phân Chi cảnh hoặc có trưởng lão tới thu đồ mới đồng ý đi.

Cuối cùng tạo thành loại chuyện này.

Chỉ cần ai nhờ quan hệ tiến vào nội môn, bọn họ sẽ gửi lời thách đấu, bằng vào việc đánh bại nội môn đệ tử, đường đường chính chính tiến vào nội môn.

Vừa có tiếng, lại vừa có miếng, một công đôi việc".

Vân Hà che miệng cười giải thích.

Thiên Vân giờ mới hiểu, hoá ra bọn họ xem mình là tiểu nhân, phải nhờ quan hệ mới có thể tiến nhập nội môn.

Xem ra đám người Lê Thiện, Lạc Thương cũng không đi ra giải thích cài gì.

Nếu có hai người bọn họ giải thích, sự tình cũng không phức tạp thế này.

"Đa tạ sư tỷ đã giải hoặc, vậy sư đệ xin phép đi trước.

Sư tỷ cứ làm việc của mình là được".

Thiên Vân chắp tay chào, chuyển thân tìm kiếm Trương Tấn.

"Vì cái gì nha...!Mị lực của ta thấp đi rồi sao? Tại sao hắn nhìn ta lại không có lấy một tia cảm xúc như vậy?" Vân Hà dõi theo bóng lưng Thiên Vân rời đi, trong lòng không khỏi một trận nghi hoặc.

Nàng không thể nói nàng tới đây là để tìm hắn, càng không thể thừa nhận ngay từ lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã luôn nhớ đến hắn được.

Nàng là nữ tử, cũng là Thánh Nữ của Lạc Diệp Tiên Tông, nàng phải giữ cho mình một chút kiêu ngạo.

Thiên Vân nào dám nghĩ mình lại được Thánh Nữ để ý, tuy rằng đã trải qua một lần rung động, có điều đối với chuyện tình cảm hắn vẫn còn rất mù mờ.

— QUẢNG CÁO —

"Trương quản sự, ngài khoẻ không?" Thiên Vân tìm kiếm một hồi, cuối cùng mới gặp được Trương quản sự.

Cũng may vừa rồi có Vân Hà dăn đe đám đệ tử nội môn, giúp Thiên Vân loại bỏ không ít phiền phức.

Tuy đám đệ tử này vẫn còn chú ý tới hắn, nhưng nói cho cùng là không dám xông tới gây chuyện.

"Thiên Vân huynh đệ.

Ngươi tới rồi nha, dạo gần đây tiếng tăm của ngươi cũng không nhỏ a".

Trương Tấn vẫn như trước kia, thấy Thiên Vân liền chào, vô cùng khách khí.

Đám nam tu gần đó để ý cảnh này, không khỏi nhíu mày.

Tuy Trương Tấn đối với bọn họ cũng không tệ, nhưng nào có giống với cái tên Thiên Vân này khách khí như vậy a.

"Xem ra người chống lưng của tên này năng lượng cũng không phải nhỏ".

Không ít nam tu thấy cảnh này âm thầm đánh trống thu binh, thầm nghĩ sẽ không tìm Thiên Vân gây phiền phức nữa.

Dù sao có chống lưng đủ mạnh, chính là thực lực một bộ phận, ngươi có thể đánh Thiên Vân, nhưng không chắc có thể chịu được lửa giận của kẻ đứng phía sau hắn a.

Tất nhiên những kẻ có suy nghĩ rút lui chỉ là một phần nhỏ, phần lớn còn đang thầm hận Thiên Vân, nào có thời gian suy tư nhiều như vậy.

Nhất là đám người thấy nữ nhân mình hâm mộ nhìn chằm chằm vào Thiên Vân, càng là trong lòng phát sầu.

Chỉ muốn ngay lập tức tiến lên giết chết tên mặt trắng này báo thù rửa hận.

Thiên Vân nào hay biết, trong lúc vô tình mình lại kéo về nhiều cừu hận đến thế.

Có điều cho dù biết hắn cũng không có cách, ai bảo hắn khuôn mặt đẹp làm chi.

Thiên Vân cùng Trương Tấn thương lượng nửa giờ, rất nhanh liền rời đi.

"Vân công tử muốn đi ngoại môn quảng trường sao?" Thiên Vân ra khỏi chấp sự đường, lại nghe thấy giọng nói Vân Hà thánh nữ vang lên.

"Sư tỷ còn chưa có tiếp nhận nhiệm vụ hay sao?" Thiên Vân thấy Vân Hà đứng trước mặt, vội vàng chắp tay, hỏi.

Trương Tấn không biết chuyện gì xảy ra, lúc này mở miệng giải thích.

"Vân huynh đệ mới nhập tông còn chưa biết, Thánh Tử cùng Thánh Nữ không cần phải chấp hành nhiệm vụ a"

"Là có việc này?" Thiên Vân lại lần nữa nghi hoặc.

Vân Hà vừa tính nói chuyện với Thiên Vân, nghe Trương Tấn nói vậy thì trừng mắt.

Trương Tấn cũng là ngẩn người, một lúc sau mới ý thức được mình làm sai, vội vàng cúi đầu.

"Hay là để ta tới giúp công lược trận, thế nào?" Vân Hà cố gạt đi sự xấu hổ, hỏi.

"Cái này, vậy làm phiền sư tỷ rồi".

Thiên Vân cũng không tiện từ chối, đành phải gật đầu để nàng cùng đi.

Hướng phía trước chính là ngoại môn khu quản hạt.

"Nội môn đệ tử Thiên Vân, đồng ý tiếp nhận khiêu chiến cùng các vị ngoại môn đệ tử, những người từng phát qua chiến thiếp, mau chóng tiến về tỷ võ lôi đài tại trung tâm quảng trường".

Trương Tấn ngự không mà đứng, giọng nói uy nghiêm truyền khắp ngoại môn.

— QUẢNG CÁO —

"Đến rồi.

Ha ha, cái tên phế vật kia vậy mà dám ứng chiến".

Một gã đệ tử ngoại môn tu vị Khai Linh chín đoạn, từ trong động phủ chạy ra, ha hả cười, nhanh chóng chạy về phía quảng trường.

"Diệp huynh, tên phế vật này đã tới, lần này phải giáo huấn thật tốt".

Một tên mập mạp vừa đi vừa nói chuyện với gã tu sĩ dung mao anh tuấn bên cạnh.

"Đúng vậy! Dù sao cũng phải dạy dỗ cho đám con ông cháu cha này một chút, không phải cứ có quan hệ liền muốn làm gì thì làm".

Diệp Mặc ha hả cười nói, hiển nhiên không có coi Thiên Vân ra gì.

Việc như vậy diễn ra khắp nơi trong ngoại môn, đoàn người nối đuôi nhau tiến về quảng trường trung tâm.

Có người là vì chiến đấu, có người là vì xem kịch vui.

Lôi đài trung tâm quảng trường ngoại môn chẳng mấy chốc đã chật kín người.

Cũng không phải chỉ có ngoại môn đệ tử, tạp dịch đệ tử cũng tới không ít.

Cả đám cố gắng tìm địa điểm cao một chút giúp quan chiến được dễ dàng.

Đứng trên lôi đài lúc này là một thanh niên toàn thân màu lam.

Ngay cả tóc cùng đồng tử cũng có màu lam nhạt.

Tóc dài ngang lưng, môi hồng răng trắng, đẹp tựa tiên thần, cái gì mà nhân gian trích tiên, đây chính là.

Cả quảng trường lúc này lặng ngắt như tờ, nhìn về thân ảnh phía trên lôi đài, trong lòng không khỏi thầm than.

"Quá đẹp"

Đám nữ tu lúc này toàn thân cứng đờ, tựa như trúng phải định thân thuật, chằm chằm nhìn về thân ảnh đang đứng trên đài, vẻ mặt u mê.

Đám nam tu giờ khắc này ánh mắt lấm la lấm lét, rất muốn nhìn Vân Hà, lại sợ bị nàng một kiếm chém giết.

Cảm giác vụng trộm khổ không thể tả.

"Tại hạ Thiên Vân, nội môn đệ tử, hôm nay tiến về ngoại môn nhận lời tuyên chiến từ chư vị.

Theo quy định ta chỉ cần giao chiến với một người là được, không biết các vị người nào muốn đấu cùng ta?" Thiên Vân dù đứng trước hàng trăm người, thế nhưng lại không có lấy một tia áp lực, ung dung nhìn xuống hỏi.

"Là ai dám khiêu chiến Thiên Vân sư huynh?" Đám nữ tu nghe Thiên Vân nói vậy không khỏi giận dữ quát.

"Tiểu Thanh, ngươi hình như cũng có gửi thư khiêu chiến a"

"Cái này..."

Quảng trường lúc này một mảnh nhốn nháo, ngươi một lời ta một câu, không khác gì cai chợ.

Thiên Vân thấy cảnh này không khỏi âm thầm kêu khổ, thầm nói.

"Tại sao đang nghiêm túc lại thành ra thế này a? Lần tới trước khi ra ngoài, nhất định phải dịch dung mới được".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm