Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 61: Lại Có Người Vì Thành Tiên Mà Chết


Dương Kinh hôm nay phát sinh sự lạ, bầu trời không biết từ lúc nào xuất hiện mây ngũ sắc, toàn thành dân chúng nô nức vây xem.

Mọi người thấy sự lạ thì nhao nhao hỏi thăm, đáng tiếc bọn họ người trần mắt thịt, làm sao biết thiên tượng như vậy đại biểu cho cái gì.

Đại Việt hoàng đế đứng trên đài cao, nhìn về tầng mây ngũ sắc, trong lòng cũng là phức tạp cực kỳ.

"Thành tiên Đại Việt chúng ta liền an toàn, không thành vậy tránh không được một trân đổ máu"

Bên bờ Tây Hồ có một thiếu niên đang nhâm nhi chén trà, lúc này hắn ngửa mặt nhìn trời, nở một nụ cười.

Nếu có đồng đạo giang hồ tiến về nơi đây, lập tức sẽ nhận ra kẻ này.

Kẻ này tên Tô Thành Vũ, giang hồ gọi Cổ Hoặc Kim 14 tuổi Hóa Cảnh, tư chất có thế nói nghịch thiên.

Cổ Hoặc Kim trả tiền liền rời đi, trong miệng lẩm bẩm.

"Thành tiên sao mà khó, ta đời này cũng chỉ nắm chắc ba thành"

Dương Trung Hiếu lúc này đang ngồi trong thư phòng, ông đã chuyển hóa linh lực hoàn toàn, bởi vì thể chất kì lạ, lúc này trong khí hải đan điền của ông đã xuất hiện một tòa tiên kiều.

Cầu này cong cong hình con tôm, tựa như bạch ngọc tinh mĩ không tì vết, trên cao sấm chớp nổ vang, dưới cầu có dòng suối chảy.

Dương Trung Hiếu vẻ mặt lúc này vô cùng ngưng trọng, ông cuối cùng đã đi tới một bước này, tiên kiều không cần tìm kiếm, nội lực chuyển hóa thành linh lực liền xuất hiện.

Thế nhưng tiên kiều xuất hiện không đại diện cho Dương Trung Hiếu đã là người tu tiên, nếu muốn chân chính trở thành ngươi tu tiên, ông phải đi ra hai bước tiên kiều.

Dương Trung Hiếu không có nắm chắc, nhưng ông cũng chẳng còn cách nào.

Tuổi thọ của Dương Trung Hiếu chỉ còn được tính bằng ngày, nếu không đạp vào tiên lộ, vậy sớm muộn cũng chôn thây nơi phàm trần.

Dương Trung Hiếu hít một hơi thật sâu, thần hồn tiến vào thể nội.

Lập tức thân ảnh Dương Trung Hiếu hiện ra trước tiên kiều, hai mắt lộ vẻ kiên định, nắm đấm xiết chặt bước ra.

"Ầm"

Dương Trung Hiếu gầm lên, đạp một chân vào tiên kiều.

Chỉ là một chân, thần hồn Dương Trung Hiếu đã bị áp lực đè xuống đất, phải cố gắng lắm mới trụ vũng được không trực tiếp nằm sấp.

Dương Trung Hiếu thần hồn ngày càng mờ, nhưng trong hai mắt sự kiên định vẫn không hề giảm.

Nghiến răng đứng dậy, phải mất một lúc lâu ông mới có thể đứng thẳng thân.

"Bước cuối cùng, ta phải thành tiên".

Dương Trung Hiếu thét dài tự cổ vũ, chân trái bước ra bước thứ hai.

"Oành"

Dương Trung Hiếu chân còn chưa đạp vào nấc thang thứ hai, thân hình đã bị áp lực đè úp sấp.

Một đạo thiểm điện từ trên cao đánh xuống, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh rồi tan biến.

Trong thư phòng Dương Trung Hiếu thân hình từ từ tiêu tán, biến mất không để lại một chút vết tích.

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, cơn mưa rất lớn, tựa như than khóc, tựa như chia buồn cho một sinh mệnh ngoan cường.

— QUẢNG CÁO —

"Ài! Truyền lệnh của trẫm, tập hợp binh sĩ chuẩn bị đối kháng Đại Chu".

Đại Việt hoàng đế thấy mưa rơi không khỏi thở dài, lập tức truyền lệnh.

Ngoài đường đám dân chúng nhao nhao tìm chỗ trú, có ít người không khỏi mắng to thời tiết thất thường.

"Lại mất đi một đồng đạo, thành tiên sao mà khó".

Cổ Hoặc Kim mặc cho mưa táp vào mặt, ngẩng đầu nhìn trời khẽ thở dài.

Thiên Vân lúc này đang ngồi câu cá, tâm tình cũng là có chút khó chịu, vội vàng bấm đốt ngón tay, cuối cùng cau mày lắc đầu.

"Có chuyện gì sao?" Thái Thành Phong thấy con trai tâm tình không tốt, vội hỏi.

"Không có việc gì, sắp tới ngài sẽ biết".

Thiên Vân không có nói Dương Trung Hiếu đã chết, tiếp tục buông dây câu.

Tuy Thiên Vân rất cảm kích Dương Trung Hiếu, nhưng cuối cùng ông cũng là người họ Dương, Thiên Vân không muốn dính dáng gì tới người nhà họ Dương nữa.

Thái Thành Phong cũng không có hỏi thêm, lặng lẽ thả câu.

Ba ngày sau tin tức Huyết Y Hầu Dương Trung Hiếu chết truyền ra, không ít người tỏ vẻ tiếc thương, càng nhiều hơn là sự sợ hãi.

Bọn họ sợ Đại Việt sắp tới sẽ chính thức bước vào một trận chiến lớn, không còn đơn giản là một vài người chết nữa, mà hàng ngàn hàng vạn sinh linh tắm trong biển máu.

Vận mệnh đôi khi thực buồn cười, có rất nhiều người vốn đang sống trong tốt đẹp, lại vì một người khác mà phải dấn thân vào hiểm cảnh.

Thái Thành Phong cuối cùng cũng biết việc này, ông cũng chỉ thở dài không có quá mức bi thương.

Hai anh em Thiên Vân vẫn giống như mọi này, chỉ là trong lòng thỉnh thoảng cầu chúc Dương Trung Hiếu lên đường bình an mà thôi.

Cuối cùng người sống trên đời ai cũng phải chết, cái được gọi là trường cửu nào ai có thể chứng minh.

Con dân Đại Việt mặc dù không muốn phát sinh chiến tranh, có điều Đại Chu không nghĩ vậy.

Đại Chu từ trước tới nay vẫn nuôi ý định nhất thống thiên hạ, tuy nhiều lần tiến vào Đại Việt mang thất bại mà về nhưng họ vẫn chưa từng từ bỏ ý đồ.

— QUẢNG CÁO —

Sau khi Dương Trung Hiếu chết, chỉ trong vòng nửa năm thời gian, quân đội Đại Chu đã tràn vào Đại Việt.

Lần này bên phía Đại Chu được chỉ huy bởi đại tướng quân Thoát Hoan.

Người này vừa tiến vào đất Đại Việt đã lớn tiếng tuyên bố.

"Ta lần này nếu không đem Đại Việt nhập vào lãnh thổ Đại Chu liền tự kết liễu tạ tội".

Binh sĩ Đại Chu nghe chủ tướng tuyên bố hùng hồn không khỏi sĩ khí tăng cao, liên tục hô vang khẩu hiệu.

"Nhập vào Đại Chu"

"Nhập vào Đại Chu"

"Nhập vào Đại Chu"

Đại Việt hoàng đế nghe tin báo về, không khỏi cười lạnh, Đại Chu lần nào đem quân tới cũng hùng hổ, đến lúc bị đánh cho tan tác cũng chỉ biết cun cút nằm một chỗ tự liếm láp vết thương.

Đại Chu tuy nhân tài đông đúc, nhưng Đại Việt cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.

Trong thời bình triều đình cùng giang hồ thường không qua lại, mỗi phe đều có chế tài riêng của mình, nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng chỉ cần Đại Chu tiến vào biên giới Đại Việt, các thế lực giang hồ liền nhao nhao ngoi đầu lên.

Rất nhiều cái tên có máu mặt xuất hiện.

Trịnh Bình tuyệt đỉnh cao thủ, xuất thân Hoa Dương quận, thống lĩnh hai ngàn giang hồ đồng đạo thẳng hướng Dương Kinh đồng ý gia nhập quân đội.

Đại Việt hoàng đế phong y làm Hoa Dương tướng quân, ban hàm tam phẩm, trao cho y 20 vạn đại quân, tiếp viện tiền tuyến.

Mạc Thiên tuyệt đỉnh cao thủ, đại diện Mạc Phủ, thống lĩnh 500 Mạc Phủ đệ tử gia nhập quân đội.

Đại Việt hoàng đế phong hắn làm Mạc Thiên tướng quân, ban hàm tam phẩm lại trao cho y 20 vạn đại quân cứu viện chiến trường.

Ngoài hai vị này còn có rất nhiều nhất lưu cao thủ khác, bọn họ lựa chọn nhập đội với Mạc Thiên, Trịnh Bình xông ra chiến trường giết địch, đa số bọn họ hi sinh bản thân không cầu hồi báo.

Đất Đại Việt đời nào cũng vậy, tuy rằng không thực sự hùng mạnh, nhưng lòng yêu nước có thể khiến các nước khác phải khiếp sợ.

Bọn họ có thể đầu hàng, có thể lựa chọn bị đồng hoá, thậm chí được mời về Đại Chu làm quan, nhưng họ không có chọn cách này, họ thà chết làm quỷ phương nam, còn hơn làm vương đất bắc.

Chiến tranh nổ ra, tình hình ngày càng căng thẳng, rất nhiều nam đinh trong làng gia nhập quân ngũ.

Làng chài ngày nào còn đầy ắp tiếng cười, giờ chỉ còn tiếng khóc của phụ nữ, trẻ em, tiếng thở dài của những cụ già.

Bên phía Viêm Quốc chiến sự cũng rất căng thẳng, ba nước chư hầu của Đại Chu là Phong Quốc, Vân Quốc cùng Lôi quốc liên hiệp với nhau.

Một lần liền tràn sang biên giới Viêm Quốc, tình hình khẩn trương cực kỳ.

Thiên Vân không để ý tới tình hình chiến tranh, hắn đã cách tiên kiều một đoạn thời gian rất ngắn.

Nếu Thiên Vân chủ quan khinh thường hậu quả sẽ rất bi thảm.

— QUẢNG CÁO —

Thọ mệnh của Thái Thành Phong còn rất ít, Thiên Vân tính qua chỉ không tới một tháng.

Thiên Vân không có nói cho Thái Thành Phong cùng tiểu muội, hắn muốn hai người hưởng chọn quãng thời gian quý báu này.

Muốn để họ thấy vui vẻ nhất, an toàn nhất, không cần vì bất cứ việc gì mà lo lắng.

Thiên Vân đã lần nữa đưa thân thể trở lại đỉnh phong, ẩn ẩn còn có chút tăng lên.

Đoạn thời gian gần đây hắn đã nghe giang hồ truyền lưu cái tên Cổ Hoặc Kim.

Nghe được sự tích của tên tiểu tử này, Thiên Vân cũng là líu cả lưỡi, 14 tuổi Hoá Cảnh hơn lữa còn thông kim bác cổ, quả thực yêu nghiệt, không hổ danh tiên nhân chuyển thế.

Thiên Vân không biết trước lúc chuyển thế Cổ Hoặc Kim tu vi gì, nhưng nhìn đám người Cổ Thi Điệp mạnh mẽ, hắn đoán Cổ Hoặc Kim có lẽ càng kinh khủng.

Thiên Vân dám khẳng định Cổ Hoặc Kim sẽ thành tiên, dù sao hắn đã từng làm được một lần.

Cho dù lần trước hắn lấy thảo mộc chi thân thành tiên, lần này là lấy nhân loại chi thân thành tiên cách biệt cũng không lớn.

Xét về độ khó khi thành tiên, thảo mộc chi thân còn khó hơn lấy nhân loại chi thân thành tiên một đoạn.

Các loại tinh linh, thảo mộc muốn thành tiên bắt buộc phải trải qua lôi kiếp tẩy lễ.

Rửa đi một thân thảo mộc, dị loại hoá thành hình người, có được kinh mạch tu luyện.

Tinh linh, thảo mộc vốn là cỏ cây, rất sợ lôi điện, đa số bọn chúng đều thất bại tại một bước này, thế nhưng một khi thành công chúng liền không giống người tu tiên bình thường.

Chúng có thể hấp thu linh khí nhanh hơn, linh căn càng là yêu dị hơn nhân loại bình thường, bản chất của họ chính là cây cỏ.

Năm đó Cổ Hoặc Kim có thể thống lĩnh mười cổ trùng giết chết quỷ Xương Cuồng nào phải chuyện may mắn.

Thiên Vân càng thưởng thức vị này Cổ Hoặc Kim ở chỗ, hắn không phải là người thích gây chuyện.

Qua truyền ngôn cho thấy, kẻ này đối xử với mọi người đều rất tốt, chỉ cần không xúc phạm gia đình hắn, mắng chửi hắn quá mức, liền không sao.

Tất nhiên những kẻ phạm vào cấm kỵ cũng không ít, tuy nhiên Thiên Vân chưa từng nghe qua Cổ Hoặc Kim từng giết người nào.

Nếu đổi lại là Thiên Vân, những kẻ xúc phạm hắn có lẽ đã chết từ lâu.

Thiên Vân cũng không để những chuyện này trong đầu, hắn giờ đây chỉ muốn bồi tiếp cha cùng tiểu muội mà thôi..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm