Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 6: Kiếm Thánh Cùng Đao Thánh


Ngay lúc này, đại môn hầu phủ mở rộng, hai hàng binh sĩ trường thương đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị, mắt không hề chớp.

Dưới chân thảm đỏ trải dài từ chính sảnh tới đại môn, đèn lồng đỏ treo cao, thị nữ, người hầu cung kính cúi đầu.

Một nhà già trẻ, trai gái vẻ mặt mang cười, cùng hướng ra đại môn.

Không chỉ có đám người dòng chính, những phân chi của Dương gia cũng đều đến đông đủ, có già có trẻ, ai cũng vẻ mặt nghiêm túc.

Dương Trung Hóa hai tay chắp sau lưng, phía sau ông là các huynh đệ cùng bối phận, đi sau cùng là Dương Hiển.

Đi tới đại môn, Dương Trung Hóa ánh mắt quét hai bên đường, chỉ thấy người dân tụ tập đông đúc, xì xào bàn tán.

Ngay lúc này trên cao truyền tới một tiếng huýt dài, một đạo thân ảnh từ xa đạp gió mà tới, người thường nhìn không rõ còn tưởng tiên nhân hạ phàm.

Dương Trung Hóa vẻ mặt hơi ngưng, rất nhanh liền trở lại bình thường, cúi đầu làm lễ.

"Chất nhi Dương Trung Hóa, xin ra mắt Thiết Phong thúc"

Thấy lão thái gia cúi đầu làm lễ, đám người hầu phủ lúc này cũng lục tục bái xuống, hô vang.

"Cung nghênh Thiết Phong thúc tổ"

"Cái gì? Thiết Phong? Này...!Không lẽ là Kiếm Thánh Thiết Phong, một kiếm bổ đôi Kiến An sơn".

Một giang hồ cao thủ đứng trong đám người vây xem, giật mình hô lên.

"Ngươi điên rồi a! Thiết Phong Kiếm Thánh nếu còn sống năm nay cũng đã một trăm năm mươi tuổi rồi đi.

Chẳng lẽ ông ta là tiên nhân?" Một người khác không thể tin nói.

"Tiên nhân? Trên đời thực sự có tiên sao?" Đám dân chúng cũng ồn ào lên.

"Không biết, nhưng hẳn là có.

Nhớ năm đó, Đao Thánh cùng Kiếm Thánh vượt qua ngưỡng cửa tuyệt đỉnh, bước vào "Hóa Cảnh" có nói.

"Chỉ cần bước tới Hóa Cảnh, thực lực tăng vọt là một chuyện, cái làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là, tuổi thọ cũng tăng trưởng thêm năm mươi năm".

Như vậy có thể thấy, Thiết Phong kiếm thánh chưa thành tiên, nhưng chắc cũng không còn xa nữa".

Vị cao thủ kia lẩm bẩm nói.

Đạo thân ảnh chỉ chớp động vài cái, liền đã đi tới trước mặt Dương Trung Hóa, quét mắt một vòng trên dưới hầu phủ mỉm cười nói.

"Đứng dậy cả đi, đều là người nhà không cần khách sáo"

Đám người hầu phủ lúc này mới ngẩng đầu, nhìn kĩ thân ảnh phía trước.

Người này tuổi ngoài sáu mươi, râu dài điểm bạc, mái tóc hoa dâm, miệng mang ý cười cho người ta cảm giác hòa ái, dễ gần.

Ông ta cầm trong tay một cây phất trần, thắt lưng bội kiếm, quần áo không biết dùng chất liệu gì tạo thành, một màu trắng sáng, lóa mắt người nhìn.

"Thiết Phong thúc, nhiều năm không gặp...!Ngài đã bước vào cảnh giới kia rồi sao?" Dương Trung Hóa quét mắt một lần, thần tình ngưng trọng hỏi.

Dương Trung Hóa lần này được tin, bạn tốt của phụ thân mình "Thiết Phong Kiếm Thánh" trở lại, thì giật mình lắm.

Dương Trung Hóa nhớ rất rõ, năm đó cha hắn Dương Thanh Long kì tài ngút trời, một thân thực lực khủng bố, đánh đông dẹp bắc không ai có thể cản.

Nếu nói Huyết Y hầu là thiên hạ đệ nhất, thì con trai ông ta, Dương Thanh Long chính là Thiên Trì đại lục đệ nhất cao thủ.

Một thân đao pháp xuất thần nhập hóa, tìm không thấy đối thủ, người đời xưng ông là Đao Thánh.

Dương Thanh Long nổi danh nhiều năm, bất ngờ giới võ lâm giết đi ra một kì tài cũng kinh khủng không kém.

Người này chính là Thiết Phong, không nổi danh hung tàn như Đao Thánh, không chiến công hiển hách như Đao Thánh, thế nhưng Kiếm Thánh một kiếm bổ đôi "Kiến An sơn" đã đủ người đời kinh diễm.

Tiên nhân a! chỉ có tiên nhân mới có thể xuất ra một kiếm bá đạo tuyệt luân như thế.

Từ đó trở đi Kiếm Thánh, Đao Thánh, được người đời xưng là địa tiên.

Cũng không biết chữ tiên kia có sức hút, hay thực sự trên đời có tiên.

Đao Thánh vì tìm cơ hội thành tiên, mà từ bỏ vinh hoa phú quý, một mình khăn gói ra đi.

Võ lâm Đại Việt nghe tin Đao Thánh nhập giang hồ thì sợ vỡ mật, các đại cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ, bế quan không ra.

Đao thánh đi khắp đại giang nam bắc, chỉ cầu một lần đột phá cực hạn.

Năm năm qua trong chớp mắt, Đao Thánh một người một kiếm đi tới chân núi Kiến An.

Chỉ thấy Kiến An sơn, sơn mạch đứt gãy, một chia thành hai, kiếm khí ngút trời, lúc này đao trong tay run lên bần bật.

Đao thánh một đời chỉ sử dụng một thanh đao, đao này có tên "Tuyệt".

Tại sao lại chỉ một chữ "Tuyệt"? Không ai biết, chính đao thánh cũng không nói ra.

Chỉ biết rằng, một khi đao ra khỏi vỏ, kẻ đối đầu với đao thánh đều phải chết.

— QUẢNG CÁO —

Đến mãi sau này Dương Trung Hóa mới biết lý do nó tên là "Tuyệt" bởi lẽ đao ra khỏi vỏ, ngươi không chết thì ta vong.

Một khi khai đao, tay cầm đao phải có máu, máu chảy vào đao, người đao hợp nhất.

Vung đao như vung mệnh, càng đánh sẽ càng mạnh, đến khi máu trong người ngươi cạn sạch mà chết.

Chỉ khi ngươi giết chết địch nhân, đao và máu mới ngừng chảy.

Dương Thanh Long chết cũng hơn ba mươi năm, ông hưởng thọ một trăm năm mươi tuổi mới mất.

Sau khi Dương Thanh Long chết, thanh đao kia được giữ lại trong từ đường gia tộc, không ai còn thấy nó xuất thế một lần nào nữa.

Lại nói năm đó, sau khi nhìn thấy Kiến An sơn bị bổ thành hai, đao trong tay Dương Thanh Long run lên không ngừng.

Nó liên tục phát ra những tiếng "ông, ông" như muốn ra khỏi vỏ, đao khí tung hoành, muốn đi chém giết hết thảy kiếm khí còn đọng tại xung quanh.

Đao thánh lúc này cũng vẻ mặt ngưng trọng lắm, ông biết người bổ ra ngọn núi này, tuyệt không phải kẻ dễ trêu.

Ông giữ chặt chuôi đao, bước chân chậm rãi tiến lên núi.

Mỗi bước chân Đao Thánh đi qua, kiếm khí ầm ầm nổ vang đến đó, khí thế của ông tăng lên theo từng bước chân.

Bước lên đỉnh núi, cả người Đao Thánh như biến thành một tôn cự nhân, áo bào phần phật lay động, ánh mắt như điện nhìn về phía trước.

Trước mặt ông là một khe rãnh dài cả trăm mét, chỉ nhìn qua cũng lờ mờ có thể đoán, một kiếm kia khủng bố tới mức nào.

Bên kia đỉnh núi là một thanh niên tuổi tầm ba mươi, mày kiếm, mắt sáng, dung mạo phi phàm.

Người này dáng đứng thẳng tắp, tóc dài, áo trắng tung bay trong gió, ánh mắt không chớp nhìn về phía Đao Thánh, tựa như một thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, lặng yên mà nguy hiểm.

"Đao Thánh, Dương Thanh Long..." Người thanh niên áo trắng mở miệng nói chuyện.

"Kiếm Thánh, Thiết Phong..." Dương Thanh Long cũng gật đầu mở miệng.

Hai người không ai nói gì nữa, bắt đầu dõi theo từng cử chỉ của đối phương, mắt không chớp dù chỉ một lần.

Đao khí tung hoành, kiếm khi ngang dọc, hai thân ảnh một đen một trắng đứng đó hơn một canh giờ.

Hai người đều đứng trên đỉnh của võ đạo, cũng hiểu rằng giao phong ở cấp độ này chỉ một sơ hở nhỏ nhoi liền đủ để bồi tính mạng.

Trận giao phong này, so sánh không phải võ công ai mạnh ai yếu, mà là xem ai lộ sơ hở trước.

Đột nhiên Thiết Phong động, tay không động tới kiếm, kiếm tự hành chém tới.

"Ông...!ông" Chỉ nghe một tiếng ngân dài, một đạo kiếm khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường lao đi, kinh khủng tuyệt luân.

Đao thánh khóe miệng nhếch lên, đao ra khỏi vỏ.

Chỉ nghe trong gió có tiếng rít gào, một vệt sáng đỏ phát sau mà tới trước lao tới.

"Ầm...!Ầm" Đá vụn rơi xuống, tứ tán nổ tung.

Hai thân ảnh bay lên, khinh công thi triển đến cực hạn, hai bên sườn Kiến An sơn chằng chịt vết đao, vết kiếm.

Khí thế trên người Đao Thánh cấp tốc kéo lên, ra đao mỗi lúc một hung lệ.

Kiếm Thánh thân hình phiêu dật, chân mượn vách đá đạp không mà lên, vừa tránh vừa phản kích.

Chỉ nhìn tới đây, ai cũng có thể thấy thân pháp của Kiếm Thánh mạnh đến bất thường, tiên nhân có lẽ cũng chỉ đến thế này.

Đao Thánh tuy thân pháp thấp hơn một điểm, thế nhưng khí thế của ông lại vô cùng kinh khủng, cả người như hóa thành một vầng mặt trời màu đỏ, mỗi đao chém ra, núi đá tựa như đậu hũ nhẹ nhõm rơi xuống, ngay cả một tiếng nổ vang cũng không có.

Hai người đánh tới đánh lui, một ngày một đêm đi qua, gió núi rít gào, đá văng tứ tán, muông thú không con nào dám xuất đầu lộ diện.

— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này, khí thế trên người Kiếm Thánh đột nhiên tăng mạnh, một đầu tóc dài bay múa, kiếm trong tay cũng ông ông run lên.

Đao Thánh đồng tử co rụt, hoảng sợ cực kỳ.

Thế nhưng ông cũng không có thu tay lại, hai chân mượn lực lao tới, ánh mắt một ngưng, tay phải chém ra một đao.

Một dải ánh đao đỏ như máu thuận thế mà ra, không gì cản nổi.

Kiếm Thánh lại cười, tùy ý một kiếm.

Kinh hồng một kiếm, gió ngừng thổi, cây ngừng lay.

Đao quang phá toái, kinh hồng kiếm khí vẫn không ngừng mà chém tới.

Huyết vụ tuôn trào, thân hình Đao Thánh lảo đảo mà lui.

Một ngày một đêm, lần đầu tiên có người bị thương.

"Tốt một kiếm".

Đao Thánh chống đao ngẩng đầu, một chữ phun ra, chiến ý vẫn không ngừng kéo lên.

Kiếm Thánh cũng không có trả lời, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Đao Thánh.

Đao Thánh nhìn về phía cánh tay phải, chỉ thấy một đạo vết thương sâu tận xương, mặc dù ý chí ông vô cùng mạnh, cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.

Người luyện võ chia làm sáu đại cảnh giới "không nhập lưu, nhập lưu, tam lưu cao thủ, nhị lưu cao thủ, nhất lưu cao thủ, tuyệt đỉnh cao thủ" Không nhập lưu, cùng nhập lưu đều cần luyện thể phách tới đồng cân, thiết cốt mới có thể tu luyện chân khí.

Sau khi võ công tu luyện tới tam lưu, chân khí bắt đầu sinh ra.

Chân khí không những khiến võ giả sinh ra nội lực, hơn nữa nó còn giúp thể phách võ giả cường kiện hơn trước rất nhiều.

Không cần nhắc tới tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ cần tam lưu cao thủ thì thể phách đã có thể sánh ngang với sắt thép rồi.

Dương Thanh Long từ khi sinh ra đã được Huyết Y hầu bồi dưỡng lên con đường võ đạo, thiên tài địa bảo không hề thiếu.

Đừng nói là đao kiếm bình thường, hắn đã từng có lần đứng yên cho một cao thủ tuyệt đỉnh chém, vậy mà trên da chỉ lưu lại một điểm hồng rất nhỏ bé.

Chỉ nghĩ tới đây cũng có thể lờ mờ hiểu ra, thực lực của Kiếm Thánh khủng bố tới cỡ nào.

"Cảnh giới đó có tên là gì?" Đao Thanh ánh mắt nhìn thẳng, mở miệng hỏi.

"Không biết, ta cũng chỉ lâm trận đột phá mà thôi".

Kiếm Thánh lắc lắc đầu trả lời.

"Còn muốn đánh nữa sao?" Kiếm Thánh hỏi lại.

Đao Thánh cũng không có đáp lời, hắn chuyển tay cầm đao, hai mắt từ từ biến thành màu đỏ.

"Tốt a! Vậy ta cũng muốn thử cảnh giới đó mạnh thế nào...!Phá cho ta..." Gầm lên một tiếng, gió lớn lại thổi, bụi bay mù mịt.

Toàn thân Đao Thánh lúc này huyết quang thu lại, máu ngừng chảy tóc đen bay phần phật, trong cơ thể từng tiếng xương vang răng rắc.

Kiếm Thánh hai mắt co rụt, hắn không ngờ một người trung niên đã ngoài năm mươi tuổi, nói đột phá liền đột phá, quả thực khó có thể tin.

Hai người giao thủ với nhau, không có nghĩa hai người là kẻ thù, Kiếm Thánh cũng không có ý định động thủ lúc này.

Đao Thánh khí tức không ngừng kéo lên, cuối cùng khi lên tới đỉnh thì đao cũng rơi xuống đất.

Đao đã không thể thừa nhận huyết dịch mà chủ nhân cung cấp, nó chỉ có thể ảm đạm mà trượt xuống.

— QUẢNG CÁO —

Đao Thánh đưa mắt nhìn qua thanh đao, lắc đầu.

Thanh đao này đã theo hắn cả cuộc đời, không ngừng tầm bổ bằng máu huyết của hắn, linh tính cũng đã sinh ra, vậy mà hiện tại chỉ vì khí thế trên người hắn quét qua mà linh tính ma diệt.

"Ngươi rất mạnh!" Đao Thánh nhìn về phía Thiết Phong Kiếm Thánh nói.

"Ngươi cũng rất mạnh!" Kiếm Thánh cũng gật đầu đáp lời.

"Không cần đánh nữa, ta đã không còn là Đao Thánh nữa rồi" Đao Thánh nói xong liền thu đao mà đi.

"Ngươi có nhận ra, chúng ta có lẽ đã không còn là phàm nhân?" Kiếm Thánh không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

"Không sai! Ta chỉ thấy có gì đó đang khóa chặt ta lại, dường như muốn tẩy đi một thân nội lực của mình".

Dương Thanh Long ngừng bước chân, ngẫm nghĩ nói.

"Chúng ta không phải kẻ thù đúng chứ?" Kiếm Thánh không đi sâu vào vấn đề trước, mà hỏi sang chuyện khác.

"Không phải!" Dương Thanh Long lắc đầu đáp.

Kiếm Thánh mỉm cười, chắp tay nói "Không bằng chúng ta kết bái huynh đệ, thế nào?"

"Vậy tiến về hầu phủ lại nói".

Dương Thanh Long mỉm cười, gật đầu.

Hai thân ảnh cứ thế đi xa, chỉ để lại Kiến An sơn khắp nơi đổ sụp.

Kiếm Thánh rất trẻ tuổi, năm đó mới chỉ ba mươi mà thôi, còn Dương Thanh Long năm đó cũng đã hơn năm mươi tuổi.

Hai người kết nghĩa huynh đệ, khắp nơi trong lãnh thổ Đại Việt không khỏi khiếp sợ, ngay cả những thế lực ngoại bang đang có ý đồ xấu cũng cúp đuôi không dám nhúng chàm.

Triều đình nghe tin, liền tặng thưởng rất nhiều bảo vật.

Cũng đúng thôi, hai tồn tại khủng bố này, có lẽ chỉ cần một chiêu kiếm, một cái vung đao, cũng đủ để diệt cả một vương triều.

Rất nhiều đại thần dâng tấu, xin hoàng đế ban thánh chỉ, lệnh cho hầu phủ mang binh công phạt các nước.

Chỉ tiếc cuối cùng mọi chuyện cũng không như ý.

Chỉ nghe hầu phủ truyền tin lại "hai ta đã không còn là người phàm tục, nếu muốn tiêu diệt phàm nhân sẽ bị trừng phạt, mong bệ hạ thu hồi thánh chỉ"

Hai vị cao thủ kết bái xong, liền cho truyền xuống tin tức về cảnh giới mới.

Hai người đặt tên là "Hóa Cảnh" bước đến bậc cửa này, nội lực bắt đầu biến hóa, linh tính hơn, mạnh mẽ hơn.

Hai người cũng công bố, nếu đạt tới Hóa Cảnh, tuổi thọ con người sẽ tăng mạnh, nếu nội lực chuyển hóa hết, có lẽ sẽ bước vào cánh cửa tiên nhân.

Tất nhiên đó chỉ là suy đoán, không ai kiểm chứng, không ai chạm tới..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhất Kiếp Tiên Phàm