Nhân Tổ

Chương 52: Khổ vì thiếu tiền


Tôn Kỳ đảo qua một vòng các cửa hàng đan dược tại chợ đen nắm bắt giá cả.

Giá mọi thứ tại chợ đen phi thường bất ổn, hoàn toàn phụ thuộc vào nhu cầu mà giá cả lên xuống theo. Không giống như giá cả bên ngoài đã bị các thế lực thao túng.

Tôn Kỳ bán đi đan dược mình đã luyện, tất cả được ba trăm năm mươi ma thạch nếu như bán bên ngoài có lẽ được thêm hai mươi ma thạch.

Nhu cầu đối với các loại đan dược hắn luyện hiện không cao.

Nhưng Tôn Kỳ lại hoàn toàn hài lòng, với hắn quan trọng nhất vẫn là tính bảo mật, thiệt hại một ít ma thạch hắn có thể kiếm lại được.

Dù sao thì tỷ lệ thành đan của hắn cũng cực cao, chất lượng đan lại tốt không bao giờ sợ lỗ vốn.

Tôn Kỳ lại thăm dò thông tin vài loại đan dược đang hút hàng. Hắn muốn kiếm lời nhiều hơn.

Một loại đan dược trị thương luôn được giá tốt là Trị Thương Đan đủ các cấp độ từ Trị Thương Đan nhất hoàn đến cửu hoàn. Tôn Kỳ nhớ là Hắc Tông có đan phương loại đan này.

Tôn Kỳ chọn Trị Thương Đan nhị hoàn cùng tam hoàn là mục tiêu luyện đan tiếp theo.

Tôn Kỳ rảo qua các cửa hàng bán thảo dược.

Vì nhu cầu Trị Thương Đan đang cao nên thảo dược luyện đan này cũng cao hơn bên ngoài, Tôn Kỳ mua thảo dược cho Trị Thương Đan tam hoàn còn nhị hoàn hắn sẽ ra ngoài mua. Như vậy sẽ không ai hoài nghi hắn.

Tôn Kỳ trở lại phủ mà trong túi xẹp lép, hắn tưởng bán đi đan dược sẽ thoát cảnh nghèo nhưng mà chỉ mới mua ít thảo dược hắn đã lại hoàn nghèo.

Chẳng lẽ hắn là nghèo bền vững.

Tôn Kỳ đem thảo dược của ba loại đan Ảo Hoá Đan, Phá Linh Đan, Ma Hồn Đan luyện hết thành đan.

Được tất cả bảy viên hoàn toàn là nhị hoàn cao giai.

Tôn Kỳ đem bán được ba trăm ma thạch ít hơn bên ngoài hai mươi ma thạch.

Tôn Kỳ dùng hết số ma thạch này mua thảo dược cho Trị Thương Đan nhị hoàn.

Tôn Kỳ lúc này đang dốc hết sức luyện đan kiếm tiền.

Tu vi hắn đã đến bình cảnh muốn đột phá Thiên Linh cần có Nhập Linh Đan mà Nhập Linh Đan giá hơn hai ngàn viên ma thạch.

Còn tự mở Thiên Linh không nằm trong kế hoạch của hắn tuy tự mở Thiên Linh là có thật không phải truyền thuyết nhưng từ xưa tới nay ngoại trừ vị đầu tiên chưa nghe có ai tự mở thành công, cho thấy tự mở Thiên Linh khó khăn đến mức độ nào. Tự mở Thiên Linh quả thật không khác truyền thuyết là mấy.

Hắn còn không tự đại đến mức so minh với vị đã mở ra một con đường tu luyện.

Tôn Kỳ cả ngày chìm đắm trong luyện đan.

Ba tháng sau, Tôn Kỳ luyện thành công Trị Thương Đan nhị hoàn cao giai.

Tôn Kỳ luyện được ba viên, bán được một trăm ba mươi năm ma thạch cao hơn bên ngoài mười năm ma thạch.

Trừ đi phí thảo dược, ba viên đan dược hắn lời một trăm lẻ năm ma thạch.

Tính ra là một số lời khủng khiếp nhưng nếu tính cả số thảo dược bỏ ra để luyện tập thì vẫn còn thiếu rất nhiều.

Tôn Kỳ lấy số tiền lời này mua toàn bộ thảo dược Trị Thương Đan. Sau đó đảo tay luyện đan kiếm lời được hơn ba trăm ma thạch.

Lấy hai trăm ma thạch mua thảo dược, đảo tay luyện đan lại kiếm lời thêm sáu trăm ma thạch cộng với một trăm ma thạch dư thì được bảy trăm ma thạch.

Đây cũng là số tiền không nhỏ.

Nhưng khi cầm đi mua thảo dược cho Trị Thương Đan tam hoàn thì túi hắn hoàn toàn teo tóp chỉ còn hai mươi ma thạch.

Tôn Kỳ mua được tổng cộng một trăm phần thảo dược luyện Trị Thương Đan tam hoàn.

Nếu như là đan nhị hoàn thì với một trăm phần hắn hoàn toàn có thể luyện ra tới nhị hoàn cao giai mà còn dư vài phần thảo dược. Nhưng với đan tam hoàn thì hắn không dám nói chắc điều gì.

Hai tháng sau, Tôn Kỳ mở cửa bước ra khỏi phòng luyện đan.

Mặt nhìn trời cao, hít thật sâu từng ngụm ma khí. Vì đây là cách duy nhất mà hắn có thể bổ sung linh khí.

Hai tháng này, hắn đã hoàn toàn thất bại tiêu sạch số thảo dược mà vẫn không luyện ra Trị Thương Đan tam hoàn.

Trong tay hắn chỉ còn hai mươi ma thạch là số vốn cuối cùng hắn không dám dùng để hấp thụ, chỉ có thể hít không khí sống tiếp qua ngày.

Tôn Kỳ cầm hai mươi ma thạch đi mua thảo dược cho Trị Thương Đan nhị hoàn.

Nhưng đáng thương cho Tôn Kỳ là giá Trị Thương Đan nhị hoàn lại giảm thấp hơn giá bên ngoài.

Thế nhưng giá Trị Thương Đan tam hoàn trở lên không giảm làm giá thảo dược vẫn cao hơn bên ngoài.

Điều này cũng dễ hiểu vì đan sư tại chợ đen không chỉ có Tôn Kỳ, lại nói đến những tay buôn mua hàng bên ngoài đưa vào chợ đen bán kiếm tiền chênh lệch, lại có những thế lực âm thầm thao túng nguồn hàng.

Đủ mọi duyên cớ mà giá chợ đen lên xuống thất thường, ngay cả những tay buôn lão luyện nhất cũng có lúc lỗ vốn. Buôn bán tại chợ đen có thể một đêm phất nhanh nhưng cũng có thể một khắc mất tất cả.

Tôn Kỳ không hiểu rõ chuyện thị trường lên xuống, hắn chỉ biết cố gắng luyện đan.

Với tỉ lệ thành đan cao cùng chất lượng đan tốt nên đan dược có giảm giá thì Tôn Kỳ vẫn kiếm lời.

Rất nhanh qua vài lần đảo tay luyện đan, Tôn Kỳ từ hai mươi ma thạch đã thành năm trăm ma thạch.

Tôn Kỳ giữ lại một trăm ma thạch còn lại thì mua thảo dược luyện Trị Thương Đan tam hoàn.

Một tháng sau, Tôn Kỳ cầm trong tay một lọ đan ba viên.

Lại đến cửa hàng quen thuộc, Tôn Kỳ bán ra ba viên đan dược: một viên tam hoàn trung giai, hai viên tam hoàn bình giai. Thu được tổng cộng một trăm năm mươi ma thạch cao hơn bên ngoài mười ma thạch.

Tôn Kỳ đảo tay luyện đan không ngừng. Sau hơn một tháng hắn đã có được hai ngàn ma thạch.

….

Tôn Kỳ vui vẻ nhận túi ma thạch từ tên chưởng quầy, đang quay bước ra ngoài thì có tiếng gọi:

“Đại sư xin dừng bước!”

Tôn Kỳ quay đầu tìm xem nơi phát tiếng nói.

Một bóng dáng yểu điệu thướt tha từ cầu thang nhẹ bước xuống.

Kết hợp với giọng nói dịu dàng trước đó có thể đoán đây là một nử tử tuy mang mặt nạ, thân mặc áo choàng nhưng lại cho cảm giác đây là một nữ tử tuyệt sắc.

Tôn Kỳ nhíu mày hỏi: “Cô nương gọi ta?”

Cô gái tiến tới trước mặt Tôn Kỳ, nói:

“Đúng vậy. Đại sư! Chúng ta có thể nói chuyện.”

Tôn Kỳ lạnh nhạt: “Giao dịch đã xong, còn gì có thể nói chứ.”

Cô gái vẫn dịu dàng: “Đại sư có thể hợp tác với bổn tiệm, chỉ cung cấp đan dược độc quyền cho bổn tiệm.”

Tôn Kỳ: “Ta được lợi gì?”

Cô gái: “Đại sư khi bán đan dược nếu giá thị trường chợ đen thấp hơn bên ngoài sẽ tính theo giá bên ngoài, nếu giá thị trường chợ đen cao hơn giá bên ngoài sẽ tính theo giá chợ đen.”

Tôn Kỳ ngạc nhiên:

“Ồ! Như vậy thì ta luôn chiếm lợi. Thế nhưng cái lợi này cũng không dễ có như vậy. Vả lại ta mới là luyện đan sư tam cấp còn chưa đủ bổn tiệm ra giá tốt như vậy chào mời.”

Cô gái cười đáp:

“Đại sư nói đùa. Từ một đan sư nhị cấp trong vòng mấy tháng liền có thể luyện đan dược tam hoàn thì sao có thể là bình thường.”

“Nhìn phong thái, giọng nói của đại sư thì hẳn là đại sư còn trẻ.”

“Một thiên tài luyện đan thì đáng giá bổn tiệm kết giao. Mà đại sư lại không giống như một trong tam đại thiên tài hiện nay.”

“Một thiên tài mới ẩn danh, trình độ luyện đan còn cao hơn tam đại thiên tài.”

“Tất cả đều đáng giá bổn tiệm mời chào giá cao.”

Tôn Kỳ nghe xong có chút nhíu mày, đưa tay sờ sờ lên mặt nạ.

Thiếu nữ chợt hiểu ý, chữa lời trước đo:

“Đại sư yên tâm! Mặt nạ, áo choàng tuyệt không có vấn đề gì. Tất cả chỉ là suy đoán của tiểu nữ.”

“Mặt nạ và áo choàng thì ngay cả Tạo Thể cảnh hậu kỳ cũng khó dò ra. Đại sư yên tâm.”

Thiếu nữ tiếp tục trấn an.

Tôn Kỳ cân nhắc một chút rồi nói:

“Điều kiện của tiểu thư thật hấp dẫn, ta cũng không có lý do gì để từ chối.”

Nghe thế thiếu nữ vui vẻ lấy ra một tấm lệnh bái cho Tôn Kỳ, dặn:

“Đây là lệnh bài đặc biệt của bổn tiệm. Sau này đại sư dùng lệnh bài này sẽ được ưu đãi như đã nói.”

Tôn Kỳ gật đầu, nhận lệnh bài.

Trên lệnh bài có hình một đám mây và một chữ “Vân” cái này chính là đại diện cho cửa hàng Liên Vân.

Liên Vân cửa hàng chính là bắt chước tên của Liên Vân sơn mạch, đây là chiêu trò lấy tiếng của thương gia.

Phía sau thế lực chống lưng cho Liên Vân cửa hàng hẳn là không phải tên như vậy.

Mỗi một cửa hàng tại chợ đen đều do một thế lực ngoài sáng bố trí.

Thử nghĩ một chút chợ đen tồn tại đến nay ngay tại trong thành có thể qua mắt thành chủ cùng các thế lực lớn sao? Câu trả lời là không thể.

Chợ đen chỉ sợ do chính các thế lực này lập nên. Dùng để mua bán một ít đồ không muốn ai biết.

Bọn họ mới thực sự là chủ các cửa hàng.

Tôn Kỳ cầm lệnh bài rồi nhanh chóng biến mất trong chợ.

Tôn Kỳ đi được một quãng, sau đó cầm lệnh bài vất vào góc xó xỉnh nào đó.

Tôn Kỳ biết thân phận mình đặc biệt, không muốn bị ai để ý. Nhất là bị kẻ thông minh để ý.

Nếu như bị để ý, hắn sẽ luôn có cảm giác không an toàn, lo lắng, chợt hốt hoảng vậy thì không tốt cho tu luyện và luyện đan.

Còn lợi ích? Một chút lợi ích này sao khiến hắn động tâm, với trình độ luyện đan của hắn bán tại đâu mà không được, tuy có ít đi một chút ma thạch nhưng hắn vẫn lời to.

Không lâu sau khi Tôn Kỳ bỏ đi.

Hai bóng hình xuất hiện chỗ này, nhặt lên lệnh bài.

“Tiểu thư! Hắn đây là ý gì?”

“Có thể do ta đã phát hiện ra thân phận đan sư thiên tài của hắn. Hắn không thích nên bỏ đi.”

“Tiểu thư đừng tự trách. Có thể do ta để lại ám hiệu trên lệnh bài bị hắn phát hiện.”

“Tiền bối là Tạo Thể cảnh, sao hắn có thể phát hiện được thủ đoạn của tiền bối.”

“Tên này không biết tốt xấu, tiểu thư không cần bận tâm.”

“Một tên đan sư tam cấp, ta còn không để trong mắt. Nhưng ta cảm giác mình đã bỏ lỡ một đại cơ hội.”

Hai bóng hình tiếp tục trò chuyện vài câu rồi cũng biến mất.

Tôn Kỳ hoàn toàn không biết những chuyện này.

Hắn vẫn đang lao đầu vào luyện đan kiếm ma thạch.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhân Tổ