Nhân Thường

Chương 77: Truyền Thừa của Tỏa Thánh


Lúc mà Hàn Phong đang đánh nhau với con Bạch Linh Xà, thì tại một mảnh đất gần đó đám người Duy Long vẫn còn ngồi quây quần bên đống lửa….

"Dô nào Du sư huynh, đệ kính huynh một chén."

"Tốt lắm Bùi sư đệ, nâng ly nào…"

"Du sư huynh, chúng ta cũng nên lên đường đi thôi, còn chưa biết Hàn sư huynh…."

Người nói là gã thiếu niên kêu đói khi trước, thấy hai kẻ mải mê chén tạc chén thù, một đám không khỏi sốt ruột.

"Đỗ sư đệ đừng lo, Hàn sư huynh không có chuyện gì đâu. Nào, đệ cũng tới đây làm vài chén đi."

"Phải đấy Đỗ sư huynh, huynh cũng biết Hàn sư huynh bình thường hiền như bụt. Nhưng đó chỉ là bản tính bên ngoài, một khi dở giời tính cách lại khác một trời một vực mà, huynh đừng lo."

"Ừm… nói cũng đúng, ta lắm lúc cũng nghi ngờ. Không biết có phải tên đó là giả lợn què ăn thịt hổ hay không?."

"Không không, ta nghĩ hắn là kẻ hai mặt thì đúng hơn…"

Gã nam tử họ Đỗ cũng bất giác cầm bình rượu ngồi xuống bàn luận rôm rả.

Hàn Phong lúc này vừa thay xong một bộ y phục mới, sau dọn dẹp qua một chút…

Hắn bắt đầu xem xét xung quanh địa thế, tiếp đó nhớ lại con Bạch Linh Xà. Nó hẳn phải là cấp 4 sơ giai, ở trong bí cảnh này đã gần như vô địch, vậy mà tại sao lại bị thương?

Hoặc là đánh nhau với một con cùng cấp hoặc là nó làm gì đó ở đây mới vậy, Hàn Phong nghĩ tới khả năng thứ hai nhiều hơn. Trên cơ bản, chỉ cần không tới mức hấp hối hoặc là hôn mê, ngồi điều tức một hai canh giờ là đảm bảo nàng ta có thể đập chết Hợp Linh sơ kỳ trở xuống.

Vậy mà đập không chết được Hàn Phong, lại làm món ngon trong miệng hắn, như vậy khẳng định là nàng ta chỉ vừa mới bị thương thôi. Cũng tức là nói nàng bị thương ở ngay tại tòa nhà này, nghĩ tới đây hắn cảnh giác nhìn xung quanh một lượt.

Tòa nhà này có ba tầng, bọn hắn chiến đấu đã phá nát sàn cả tầng một và tầng hai, hắn ngưng trọng nhìn lên tầng ba.

Hắn tới đây là để rèn luyện bản thân, thêm vào đó là thu lấy truyền thừa, chính vậy nên không có rời đi. Bước chân hắn bắt đầu nhẹ nhàng bước từng nhịp đi lên, tay phải cầm Hàn Tước kiếm, tay trái một cái Ngọc Phù màu lục.

Thứ có thể làm Vương cảnh sơ kỳ thương nặng như vậy, tất nhiên cũng có thể làm hắn chết mất xác. Bước chân càng lên cao hắn càng cẩn thận nhẹ nhàng.

Tuy thế có một điều hắn hơi yên tâm, khả năng rất cao trên này không có vật sống, hắn đánh nhau ở dưới vang dội như thế không lý nào trên này không biết.

Hắn lại ngồi điều tức bất động tận hai giờ cũng không có gì phát sinh, như thế tới chín phần con Bạch Linh Xà kia là chạm phải thứ gì đó mới vậy.

Quả nhiên như hắn đoán, trên này căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, hắn quay sang chằm chằm nhìn về một phía.

Phía tường treo một bức tranh, trên có vẽ thân ảnh một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, như một tiên nữ đang cầm đóa thanh liên.

Mà dưới bức tranh, một chiếc quan tài màu vàng vẫn còn đậy nắp, được đỡ bên dưới bởi hai chiếc lư hương.

"Đây… là Pháp Bảo."

Hàn Phong nhìn chiếc quan tài đánh giá, xung quanh linh quang nhàn nhạt, tỏa ra giao động.

Nhìn thứ này hắn càng tin vào đánh giá của bản thân, xem chừng là nàng ta động vào cái quan tài này mới vậy. Người chết vì tiền, trai chết vì gái và chim chết vì mồi, Hàn Phong cũng không ngoại lệ, hắn là đang đỏ mắt thèm cái quan tài này.

Đột nhiên Hàn Phong phát hiện ra gì đó, hắn vội vàng đi tới góc nhà cúi xuống xem xét, kế đó lại đi góc khác. Sau cùng hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, quả là "sung rụng đúng lúc, há miệng đúng chỗ" rồi.

Phải, bốn phía dấu vết còn sót lại của Pháp Trận, tới bảy phần là con Bạch Linh Xà kia đen đủi dẵm phải nó, sau đó chưa kịp làm gì thì thấy hắn đi lên. Hàn Phong quan sát rất tỉ mỉ, chiếc quan tài ở đây đã rất lâu, bụi vẫn còn bám y nguyên.

"Bảy phần đúng ta sẽ có cái pháp bảo này, nhưng rơi vào ba phần còn lại, vậy thì…"

Hắn do dự, nhưng phần liều cao hơn phần nhát, để thêm chút tự tin, hắn lôi ra một cái Hộ Phù màu cam. Sau cùng liều mạng kích phát, chiếc phù bay lên đỉnh đầu tỏa ra quang mang màu cam che phủ cả người hắn.

Kế đó Hàn Phong từ từ tiến lại, khi còn cách một trượng hắn tung chân đá một phát vào nắp quan tài.

Ồ ồ ồ….

Từng âm thanh như tiếng ma khóc quỷ kêu, từ trong quan tài tỏa ra từng luồng khí bạch ngân. Hàn Phong giật mình lùi lại một trượng thủ thế, hắn có chút hoảng, kia sao mà giống pháp bảo ma đạo đến thế?

Chỉ thấy quang mang bạch ngân dần hội tụ thành thân ảnh một lão giả, trường bào màu bạc, tóc bạc với ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn.

"Tiểu tử, gặp bản thánh mà vẫn giữ được bình tĩnh, rất tốt. Bản thánh quyết định thu ngươi làm đệ tử."

Lão giả nhìn Hàn Phong gật đầu hài lòng, ngược lại hắn lại có chút khóe miệng giật giật.

"Tiền bối, ta còn chưa biết người là ai. Lại nói, ta đã có hai vị sư tôn rồi, không muốn nhận thêm nữa."

"Rất tốt, thấy lợi không hề quên nghĩa. Càng hợp ý ta. Nào, hãy tới đây dập đầu đi tiểu tử, ha ha ha."

Hàn Phong không biết nên nói gì, hắn còn đang do dự muốn từ chối. Lão giả thấy vậy liền vội vàng nói tiếp.

"Thôi vậy, việc bái sư để sau vậy. Trước đó đồ nhi, con có thể đưa vi sư ra ngoài hay không?."

"Tiền bối, việc đó thì không khó, chỉ là đám vãn bối vào đây là để kiếm truyền thừa và bảo vật. Cho tới nay ngoài vài cây thảo dược ra, thứ khác đều chưa có thấy."

Hàn Phong bộ dáng ngây thơ vô số tội nói ra.

"Tưởng gì, chưa nói cho con biết. Ta vốn là chủ nhân nơi này, có bảo vật gì còn không biết hay sao. Bảo vật vốn không có, nhưng truyền thừa lại có, hắc hắc."

Lão giả thò tay vào quan tài lấy ra một quyển sách, vung vẩy trước mặt hắn.

"Kia là truyền thừa hay sao?."

"Đúng thế, để ta kể cho mà nghe…"

Kế đó lão kể lại chuyện xưa..

Lão vốn là Tỏa Thánh thiên tôn, một lòng nghiên cứu võ học tâm pháp, muốn sáng tạo ra một bộ nghịch thiên. Vì thế sau ngàn năm bế quan cực khổ trăm bề, lão đã sáng tạo ra kỳ tích. Chỉ tiếc rằng còn chưa kịp thử nghiệm đã có vài kẻ thù tìm tới, đúng lúc lão lại vừa độ Lôi Vấn kiếp.

Tuy chạy thoát nhưng mà bản thể đã bị bọn chúng đánh tan, lão chỉ đành ôm theo một chút chấp niệm mà thoát khỏi đó. Sau nhiều lần lưu lạc khổ cực, lão đã tìm tới nơi đây rồi quyết định ẩn cư luôn.

Cuối cùng dưới chấp niệm không bỏ, lão đã thành công tạo ra bản tâm pháp hoàn chỉnh. Nhưng chỉ tiếc rằng, lúc này lão cũng phát hiện thọ nguyên đã hết, vì không muốn tâm sức uổng phí. Lão đã mở cửa cho bên ngoài biết bí cảnh mà tìm tới, vừa hay lại gặp chính Hàn Phong.

"Con đã là người có duyên với ta, chúng ta có duyên với nhau. Vi sư quyết định truyền lại bộ tâm pháp này cho con, hãy cầm lấy."

Kể lại chuyện xưa, nhìn thấy Hàn Phong nước mắt đã rưng rưng, lão cảm thán một câu sau đó đưa quyển sách cho hắn.

"Sự tôn… đệ tử không biết là quá khứ người lại thê thảm như vậy. Xin nhận của đệ tử mấy lạy."

Hàn Phong quỳ sụp xuống bái lạy mấy cái.

"Đồ nhi ngoan…"

Lão cũng sụt sùi đến bên vỗ vỗ vai mấy cái, khóe miệng mỉm cười…

"Sư tôn, người theo con ra ngoài, con đưa người về gặp hai vị sư tôn kia của con. Biết đâu sẽ tìm ra biện pháp…"

"Hai vị kia của con cảnh giới gì?."

Đang định làm gì đó, nghe thế lão quay ngoắt qua hỏi hắn.

"Dạ một người là Hoàng cảnh hậu kỳ, người kia theo nghiệp bói toán chỉ mới vào Vương cảnh hậu kỳ chưa lâu."

"Ừm, cũng không tệ lắm…"

Lão gật gù.

"Dạ?."

"Ta muốn nói rằng thật tiếc, nếu như con đến sớm hơn, nhất định là ta có thể dạy cho con thêm một đoạn thời gian."

"Sư tôn vừa nhận con đã phải lìa xa, lòng ta thật không muốn thế. Cái quan tài này đã theo ta nhiều năm, nay ta cũng để lại cho con."

"Sư tôn…."

Hàn Phong càng thêm xúc động.

"Có điều con phải nhớ kỹ, chuyện này chỉ có chúng ta biết, con không được nói cho ai khác, kể cả hai vị kia…"

"Vì sao vậy sư tôn?."

"Kẻ thù của ta có rất nhiều, ta không muốn danh hào của ta lộ ra ngoài. Lúc đó không chỉ hại đến con, còn hại tới cả bọn họ…"

Lão bộ dáng nghiêm túc nhắc nhở.

"Vâng, con hiểu."

Hàn Phong lại càng cảm động hơn.

"Để tránh cho người ngoài nghi ngờ, ta sẽ chỉ cho con chỗ cất giữ ít vụn vặt tài nguyên còn lại của ta. Nhớ kỹ lời ta, sau này thành tài không được phép làm điều xấu."

"Đệ tử ghi nhớ."

Hàn Phong vừa vừa nói xong thì lão cũng mỉm cười, thân hình dần dần tan theo hư vô.

Căn phòng chỉ con mỗi hắn trống vắng với chiếc quan tài, hắn ngồi sụt sùi suốt nửa ngày mới thôi.

"Sư tôn yên nghỉ, đệ tử nhất định sẽ nghe lời răn dạy, quyết không phụ lòng."

Lau đi giọt nước trên khóe mắt, hắn đứng dậy đi tới chỗ chiếc quan tài, thu nó vào túi càn khôn.

Kế đó vừa ra khỏi cửa thì gặp cả đám người Du Long khật khưỡng đi tới.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhân Thường