Nhân Đạo Kỷ Nguyên

Chương 31: Thị kiếm


Dịch giả: quantl

“Vạn Cầm Triêu Phượng pháp hội, mười năm một lần, mỗi lần ba tháng. Hai tháng trước là để giải quyết ân oán và mâu thuẫn, một tháng sau là lúc Phượng Hoàng Cung khai đàn diễn giải. Ngươi làm thị kiếm đồng tử của Khổng Tuyên Thái Tử, được phép sát phạt, đây là việc liên quan tới mặt mũi của Khổng Tước Điện và Phượng Hoàng Sơn. Ta giảng cho ngươi một số việc cần phải chú ý” Chi Lan Tiên Tử sóng vai với Nam Lạc đi vào trong Khổng Tước Điện

Chóp mũi Nam Lạc ngửi thấy một mùi hoa lan đàm đạm.

Kiếm giả, lễ khí... Thị Kiếm giả chính là người chấp lễ pháp, làm việc đều có danh đạo nghĩa. Nhưng danh thị kiếm của Nam Lạc là do Khổng Tuyên ban tặng, cho nên hắn chỉ nghe lời của Khổng Tuyên.

Kiếm, là binh khí, có hung tính. Cầm kiếm là phục vụ cho việc sát phạt.

Khi Khổng Tuyên trở về, Chi Lan Tiên Tử đã nói tất cả những việc phải chú ý cho Nam Lạc nghe.

Chỉ thấy trong tay Khổng Tuyên có một thanh kiếm dài ba xích, vỏ kiếm màu xanh, toát ra màu lửa đỏ.

“Là thị kiếm đồng tử, không thể không có kiếm. Chuôi kiếm này ta tìm ở trong Tàng Bảo Các, lấy nó làm pháp kiếm trong pháp hội” Khổng Tuyên dứt lời liền đưa kiếm cho Nam Lạc...

Chi Lan Tiên Tử đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Đây là Tiên Thiên Kiếm trong Tàng Bảo Các? Ha ha, Nam Lạc đồng tử là người đầu tiên kể từ khi pháp hội tổ chức đến giờ cầm Tiên Thiên Kiếm làm Pháp Kiếm”

Nam Lạc nhận thanh bảo kiếm vỏ xanh, nghe được lời của Chi Lan Tiên Tử, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, hắn đã thấy qua uy lực của Tiên Thiên Bảo Vật. Quạt ba tiêu trong tay Kim Giác chẳng qua là dùng lá cây của cây chuối tiêu đầu tiên luyện thành, uy lực đã cường đại như vậy... Chuôi Tiên Thiên Bảo Kiếm này còn lợi hại tới mức nào. Hơn nữa trên đường đi tới Ngọc Hư Cung hắn đã gặp qua nữ tử mặc đạo bào vàng đỏ, dùng Tiên Thiên Linh Bảo giữ mạng trước đòn đánh lén của yêu thú cao hơn mình vài cảnh giới, cuối cùng bình yên thoát thân. Có thể thấy được Tiên Thiên Linh Bảo lợi hại ra sao.

Tay hơi trầm xuống, lạnh buốt, vỏ kiếm sắc xanh, như rêu cỏ. Trên vỏ kiếm khắc một con Phượng Hoàng màu lửa đỏ bay lượn trên mây. Chuôi kiếm màu đỏ, hiển nhiên là đồ được gắn vào.

Chuôi Tiên Thiên bảo kiếm này trên vỏ có đồ án Phượng Hoàng bay lượn, lại bị Phương Hoàng Cung đoạt được

Khổng Tuyên thấy Nam Lạc nghi hoặc nhìn vỏ kiếm cười nói: “Kiếm này được Cung Chủ tìm được thì chỉ có lưỡi dài ba thước tuy cứng rắn sắc bén vô cùng nhưng không chứa Tiên Thiên Đại Đạo, Cung chủ toan nung chảy nó ra luyện lại để khắc pháp quyết vào. Không nghĩ tới lửa của Cung Chủ không có tác dụng nào với nó, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải gắn nó vào chuôi nhét tạm vào vỏ”

Thậm chí ngay cả Phượng Hoàng Thần Hoả cũng không thể làm làm tổn hại nửa phần, quả là một thứ nguyên liệu kỳ diệu...

Nam Lạc không khỏi nắm chuôi kiếm, chậm rãi rút ra, một đạo kiếm quang chói mắt xuất hiện trước mắt hắn. Khí lạnh đập vào mặt.

“Còn có một đạo Phượng Hoàng Phù do Phượng Hoàng Cung Chủ ban cho, ngươi cầm lấy rồi làm quen một chút” Khổng Tuyên lắc cổ tay, một đạo phù màu lửa đỏ xuất hiện trong tay, trong đó có một con Phượng Hoàng bay lượn trong hoả diễm.

Khổng Tuyên truyền pháp quyết để thu nhiếp Phượng Hoàng Phù cho Nam Lạc rồi nói tiếp: “Từ lúc pháp hội bắt đầu tới kết thúc, ngươi chỉ cần ở Phượng Hoàng Sơn thì có thể thông qua Phượng Hoàng Phù để điều động thiên địa nguyên khí. Còn có uy lực như thế nào thì phải phụ thuộc vào ngươi rồi.”

Phù chú này trong Phượng Hoàng Sơn có uy lực vô cùng, do Khổng Tuyên dùng thì hiển nhiên là có thể điều động linh khí của cả Phượng Hoàng Sơn. Nhưng nếu rời khỏi nơi này thì ngay cả phù thường cũng chẳng sánh được.

Nam Lạc không phải là kẻ ngờ nghệch như ngày xưa, nghĩ một chút liền lập tức hiểu ra, Phượng Hoàng Phù là một đạo linh dẫn, dẫn động thiên địa linh khí của Phượng Hoàng Sơn mà thôi... Phượng Hoàng Phù này cũng chỉ có Phượng Hoàng Cung Chủ có thể luyện. Năm đó Phượng Hoàng có thể dùng Bất Tử Cung đại chiến chư thiên đại thần thông giả vây công, liền có thể nhìn ra Phượng Hoàng Sơn chỉ sợ đã dung hợp thần niệm, cả Phượng Hoàng Sơn đã thành thân ngoại hoá thân của nàng.

Phượng Hoàng Sơn Bất Tử Cung ngoài trừ chủ điện Phượng Hoàng còn có tam đại điện thứ tự là Khổng Tuyên Khổng Tước Điện, Chu Tước Chu Tước Điện và Kim Sí Đại Bằng điện chỉ là bây giờ Kim Sí Đại Bằng Điện đã không còn gọi là Kim Sí Đại Bằng Điện nữa...

Mười năm trước Kim Bằng đã bị Khổng Tuyên chặt đứt đại đạo chi cơ, liền không còn trở mình được nữa, chủ động giã tử Phượng Hoàng Cung Chủ, từ đó tới nay không biết tông tích ở đâu.

Khi tất cả mọi người cho rằng Kim Sí Đại Bằng điện sẽ phải bỏ trống thì Phượng Hoàng đột nhiên chiêu Thiên Thủ Tiên Đại Vương tiến cung, phong gã là Thái Tử, chưởng quản Kim Sí Đại Bằng Điện, từ đó trở đi đổi tên làm Thiên Thủ Tiên Điện.

Không ai biết lai lịch của gã, chỉ là thông qua tên của điện mà suy đoán, có lẽ Thiên Thủ thái tử điện hạ có một ngàn cái đầu

Nam Lạc đi tới nơi đã từng là Kim Sí Đại Bằng Điện, trong lòng lúc này hoàn toàn bình tĩnh.

Điện vẫn như cũ, không có biến hoá gì lớn, chỉ là bảng hiệu từng được một đồng tử tên Thiên Diệp lấy làm tự hào đã thay đổi.

“Thiên thủ tiên điện” vài chữ to đó mang theo một tia sát ý, phảng phất người viết chữ khi đó trong lòng cũng ẩn chứa sát khí và oán hận khôn cùng. Sau ba chữ là lạc ấn của Điện Chủ.

Biển của Khổng Tước điện có chân thân lạc ấn của Khổng Tuyên, lãnh ngạo khí trùng thiên... Còn trên tấm biển này chân thân lạc ấn lại mông lung mơ hồ, phảng phất như lọt vào sương mù, Nam Lạc nhìn thật kỹ rồi mới nhận ra giữa sương mù có một quái điểu hiên ngang đứng thẳng, thân hình có chút giống Phượng Hoàng nhưng lại mang theo khí tức hắc ám.

Nam Lạc muốn nhìn chân thân quái điểu có mấy đầu nhưng chỉ có một màu xám, dùng ra Thiên Thị Nhãn vẫn chỉ có thể thấy mơ hồ.

Trong Thiên Thủ Tiên Điện có đồng tử đi ra dẫn Nam Lạc vào trong điện. Thiên Diệp đồng tử trước kia đã không còn được ở lại, trang sức và phong cách trong điện cũng bất đồng, nếu trước kia là kim sắc xa hoa thì bây giờ chính là một màu xám mang theo vài phần hắc ám.

Vừa tiến vào trong điện, Nam Lạc liền cảm nhận được một luồng áp lực, phảng phất như trong đại điện có vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Trong không gian yên lặng còn có một chút cô tịch. Ngoại trừ đồng tử dẫn Nam Lạc vào trong điện thì không còn một người hầu nào khác.

Càng đi vào sâu ánh sáng càng yếu cho tới khi tới được chính đường thì đồng tử dẫn đường liền hướng về phía bảo toạ của Điện Chủ hành lễ, báo rằng Nam Lạc đến.

Nam Lạc híp mắt nhìn về phía bảo toạ chỉ thấy Thiên Thủ Thái Tử mặc áo xám, ngồi im lặng, nhắm hai mắt, tựa hồ không nghe thấy lời bẩm báo của đồng tử.

“Khổng Tước Điện Thị Kiếm Đồng Tử Nam Lạc bái kiến Thiên Thủ Thái Tử” Nam Lạc xoay người khom mình hành lễ cao giọng nói. Dứt lời đứng thẳng dậy, hiên ngang nhìn về phía Thiên Thủ Thái Tử

Thiên Thủ Thái Tử nhắm mắt, tựa hồ như đang ngồi tu luyện, một lát sau đột nhiên mở miệng nói: “Đồng tử nhìn thấy Thái Tử vì sao không bái”

Thanh âm này phảng phất có một loại ma lực Nam Lạc đột nhiên cảm thấy tâm thần hoảng hốt, linh hồn tựa như thoát thể bay ra. Thân thể đường như không nghe mình khống chế, muốn quỳ xuống bái lạy

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhân Đạo Kỷ Nguyên