Nguyệt Nguyệt Luân Hồi

Chương 4: 4: Một Thoáng Kinh Hồng 1


Nhìn xa, Vân Phong Môn - Cửu Trùng Đài quả là một mảnh mây khói lững lờ trôi.

Trong vòng không gian huyền ảo còn vang vọng tiếng róc rách của con suối nhỏ len lỏi trong tiếng đổ ào ạt của thác nước.

Lặng tai lắng nghe lại thấy một khoảng âm vang khác lạ, khi thì như tiếng người va chạm, khi lại giống tiếng vũ khí leng keng.

Đó đều là những thanh âm quen thuộc của đỉnh Thiên Sơn.

Trên quảng trường rộng lớn, hàng ngàn môn sinh hàng lối xếp đều tăm tắp.

Đứng ở nơi cao nhất trước bọn họ là hai bóng dáng quen thuộc, chính là đại đệ tử của Vân Phong Môn, được mệnh danh là Phượng Ứng Bàng Uy - Song Nhân Hợp Kỹ.

Một người là Vân Cảnh Ngạn soái khí dịu dàng, phong thái trầm ổn, ôn nhu như nước, nhưng nội công lại sôi trào mạnh mẽ, y chính là nhân tài trăm năm hiếm gặp.

Người còn lại là Phong Thời Uyển sắc nước hương trời, băng cơ ngọc cốt.

Vẻ đẹp của nàng không rực rỡ chói chang, ngược lại ôn nhu như dòng thủy lưu êm ả, dịu dàng, ấm áp.

Nội công của nàng cũng đẹp mắt tựa như người, uyển chuyển, lưu loát, nhưng lực tấn công thực chất mạnh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Vẫn như thường ngày, buổi sáng chúng đệ tử cùng học tập tại quảng trường - gọi là Thấu Thuật Trường.

Bình thường đều do hai đại đệ tử chỉ đạo và trực tiếp dạy.

Tiên tôn chỉ giảng tại Thấu Tâm Điện - nơi dạy đạo nghĩa, chữ nghĩa, nhân tâm.

- "Rất tốt.

Người nào đã hiểu rõ bộ pháp vừa rồi thì tiến hành tự luyện tập.

Còn ai cần nghiên cứu thêm thì xếp thành hàng đứng sang bên tả."

Sau khi nghe dứt mệnh lệnh của Vân Cảnh Ngạn, các đệ tử bắt đầu tản ra.

Cảnh này đều như vắt chanh, cứ cách một ngày lại diễn ra một lần, đều đều và thường xuyên.

Chính vì lẽ đó mà đệ tử Vân Phong Môn ai nấy tài giỏi hơn so với nhiều người cùng niên tuế.

Hai đại đệ tử chia nhau ra quan sát, chính tay chỉnh sửa động tác cho mỗi một người còn thiếu sót, không bỏ lại một ai.

Sau nửa canh giờ thì họ rời khỏi Thấu Thuật Trường.

Song nhân sánh đôi sải bước trên nền đá lạnh lẽo của Thiên Sơn vị ngoài (ngoài rìa đỉnh Thiên Sơn) mà trông thật oai nghiêm, uy hùng như hình ảnh trong truyền thuyết cõi bồng lai.

Không gian vắng vẻ mang nét đẹp của thiên nhiên, tới cả âm thanh lẫn sắc màu đều từ tự nhiên mà hiện hữu.

Bất quá, thỉnh thoảng cũng có tiếng nói của con người.

- "Cảnh Ngạn, phía đó là cái gì?"

Phong Thời Uyển hướng mắt nhìn về xa xăm phía trên đỉnh ngọn đồi đằng xa, ngón tay chỉ thẳng nơi đó.

Nàng vừa mới nhìn thấy một ngọn sáng đỏ như pháo bắn lên trời rồi tan ra thành trăm mảnh.

Vân Cảnh Ngạn lờ mờ mà nói:

- "Đó...!Hình như là tín hiệu cầu chi viện, mà hướng đó là Tây Sơn."

- "Muội đi xem thử."

- "Khoan đã.

Đã nói lát nữa sư tôn sẽ dạy chúng ta quyển pháp mới."

- "Muội đi một lát sẽ về ngay.

Huynh đến Cửu Thải Cửu Trùng Đài trước đi."

Dứt lời, Phong Thời Uyển lập tức ngự kiếm phi hành theo đường chim bay tới ngọn đồi đó.

Mắt thấy nàng ngang bướng khó ngăn, Vân Cảnh Ngạn chỉ đành thở dài một hơi, rồi rời gót đi gặp tiên tôn.

___________________

"Á á cứu mạng."

"A giết người rồi.

Chạy đi! Mau chạy đi."

"Ta sắp không cản được rồi.

Ngươi mau sơ tán người dân, mở khiên phòng ngự!"

Dưới chân đồi miền Tây là một mảnh hỗn loạn, nào là dân lành người bế con, người đỡ già, có người hoảng hốt chạy trối chết.

Khoảng trống trải gần nhất có hai nam tử là người học võ, một người tên Thanh Tuyền, một người tên Tử Thạnh, thân khoác đạo bào đang chống đỡ với thủ pháp liên tục công kích tới của người đứng đầu trong đám người gây sự phía đối diện.

Hắn ta cao lớn oai hùng, đứng hiên ngang oai vệ, một tay giơ lên vận linh lực đã đủ làm cho hai nam tử kia chật vật.

Giọng hắn đầy khinh miệt mà nói:

- "Hừ...!Bổn vương chơi chán rồi.

Vĩnh biệt, hai thiếu niên và...!dân ngoại thành Tây Môn Sơn.

Haha."

Dứt tiếng cười, nội lực xoay quanh tay hắn từ đỏ tươi thành đỏ thẫm, từ thẫm hóa đen ngày càng cuồn cuộn.

Cảm tưởng một búng tay là đủ khiến tất cả người ở đây tan xương nát thịt.

Phía sau hắn còn bốn người khác nữa, hẳn là thuộc hạ, chỉ đứng đó nhếch mép cười cợt.

Áp lực từ hắn phát ra đã phá vỡ tấm phòng ngự bảo vệ dân rõ ràng khá vững chắc kia.

Mắt thấy người dân bắt đầu hoảng sợ, mặt mũi tái mét, nhiều người vô lực ngã xuống, có đứa trẻ khóc vang.

- "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao phải đối đầu với Tây Môn Môn Phái?!!"

Tử Thạnh nghiến răng hét.

Vậy mà hắn chỉ nhận lại được ý cười mỉa mai trên khuôn mặt người kia.

- "Xuống dưới Diêm Vương sẽ nói cho ngươi biết."

Hỏa diễm bọc trong lớp màng không khí màu đỏ, bùng bùng cháy mà không bắn ra ngoài.

Cầu lửa thuận theo tay nam nhân bắn thẳng về phía trước, rất có khả năng sẽ thiêu cháy cả đám người kia ngay tức khắc.

Bỗng "bùng" một tiếng vang lớn.

Quả cầu lửa kia nổ tung khi đập vào tảng núi không một bóng người rồi lập tức tắt hẳn trong dòng nước trong vắt róc ra róc rách chảy xuống.

Tây Sơn này làm gì có con thác nào đâu, một khe suối cũng không, thế thì nước này từ đâu mà có? Nhưng nhìn kĩ thì đây cũng không giống nước tự nhiên, khả năng là linh lực.

Giống như một quả cầu nước trực tiếp trở thành khắc tinh của hỏa diễm, dập lửa xì xèo.

Chỉ là khi hai nguồn linh lực va chạm làm hiện trường mịt mù một mảnh, nhất thời không ai thấy rõ.

Tới khi lửa đã tắt, linh lực tan dần, còn nước dư thừa rỉ rách chảy ra thì người xung quanh mới nhìn rõ mà thôi.

Lúc này, trạng thái khuôn mặt ai nấy đều thay đổi, kể cả người tấn công kia cũng có chút bất ngờ.

Một tia sáng lam quang vụt qua rồi tan biến, một thân nữ tử vận bạch y tinh khiết xuất hiện trước hai nam tử học võ kia.

Ánh mắt người này sâu mà sắc bén nhìn thẳng vào kẻ gây loạn ở đối diện, noãn thủ cầm quạt ngọc lam vẫn khép gọn gàng để hờ hững trước eo, dáng đứng cực oai vệ.

Trên khuôn nhan diễm lệ kia đã được che đi bởi tấm khăn voan mỏng, ngọc khẩu khai ngôn:

- "Là tà nhân phương nào tác oai tác quái?"

@Cố_Tiểu_Hoa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nguyệt Nguyệt Luân Hồi