Nguyên Tôn

Chương 41: Huyền mang thuật


Dịch giả: Oa la la

Biên: Xiaooo

- Chỉ còn lại mỗi vật này thôi?

Chu Nguyên sững sờ nhìn ngọc giản bị Thôn Thôn phun ra, một lát sau mới hiểu được cái gã xui xẻo đó đã bị Thôn Thôn trực tiếp nuốt vào bụng rồi.

- Thật là chết vô cùng xui xẻo.

Khóe miệng Chu Nguyên co giật một cái, trong lòng hắn cảm thấy đồng tình sâu sắc đối với gã kia. Gã kia cũng quá thảm rồi, thật không biết ám ảnh trong lòng gã lớn đến mức nào nữa.

Chu Nguyên bèn cúi người nhặt ngọc giản trên mặt đá lên, sau đó nhìn thoáng qua một cái thì giật mình nhìn lại, bởi vì hắn thấy được có chút ánh sáng lóe lên ở trên ngọc giản, mà bên trong còn có mấy dòng chữ mờ mờ.

- Có lẽ cái này dùng để ghi chép lại nguyên thuật.

Yêu Yêu thuận tiện nói.

- Hả?

Khi Yêu Yêu nói vậy, cặp mắt Chu Nguyên chợt sáng lên, thầm nghĩ, mấy loại nguyên thuật phổ thông bình thường cũng không đáng giá đến mức phải dùng phương pháp ghi chép như thế này, không lẽ trên người hai tên xấu xa này còn thứ tốt chăng?

Nghĩ vậy Chu Nguyên bèn vận chuyển nguyên khí vào bên trong ngọc giản hắn đang cầm trong tay. Ánh sáng trên ngọc giản chợt rực rỡ hẳn lên sau đó thì phát ra tạo thành một tấm bảng ánh sáng trước mặt Chu Nguyên, chữ viết bên trên cũng trở nên rõ nét hơn nhiều.

Ánh mắt Chu Nguyên đảo qua một vòng chợt khựng lại:

- Huyền nguyên thuật hạ phẩm, Huyền Mang Thuật ư?

- Thật không ngờ lại là huyền nguyên thuật.

Trên khuôn mặt Chu Nguyên có chút kích động. Trong bảo khố hoàng thất, nếu có loại nguyên thuật cấp cao như huyền nguyên thật thì nhất định sẽ là bảo bối, mà theo thông lệ chỉ có thể phong thưởng cho đại công thần mà thôi.

- Có điều sao ta có cảm giác Huyền Mang Thuật này nghe thật quen tai.

Chu Nguyên trầm tư suy nghĩ một lát, hắn đang nghĩ xem mình đã nghe qua ba chữ này ở đâu.

“Ta nhớ ra rồi, là Tề vương phủ! Huyền Mang Thuật chính là nguyên thuật cao cấp nhất của Tề vương phủ. Ta còn nghe nói nguyên thuật này là do Đại Vũ vương ban thưởng cho bọn hắn nữa.”

Sắc mặt Chu Nguyên chợt thay đổi, hắn suy đoán hai tên xấu xa này có khi nào lại là người của Tề vương phủ hay không, mà nếu như vậy thì chỉ bằng thực lực của hai gã này làm sao có thể có được nguyên thuật cấp cao của Tề vương phủ được cơ chứ?

Chu Nguyên lắc đầu một cái, hắn cảm thấy hơi khó hiểu.

Mặc dù không thể hiểu được chuyện này nhưng Chu Nguyên nhếch môi cười mỉa một cái rồi lập tức cất ngọc giản vào trong lòng. Trước đây phụ hoàng hắn, Chu Kình đã có nói qua với hắn, Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ cực kỳ lợi hại, cho dù nó chỉ là huyền nguyên thuật hạ phẩm nhưng uy lực của nó khi phát ra lại có thể sánh ngang với huyền nguyên thuật trung phẩm.

Mà hiện tại đồ tốt này đã rơi vào tay hắn thì cũng đừng hòng hắn trả lại.

“Tại sao đến bây giờ mà Lục thống lĩnh vẫn còn chưa tới?”

Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn ra xa, hắn cau mày thầm nghĩ, với thực lực của cường giả cấp bậc Thiên Quan kỳ thì đáng lẽ bọn họ phải cảm nhận được chuyện xảy ra ở hướng này mới đúng?

Quay lại nửa canh giờ trước.

Lục Thiết Sơn đã phái ra hai người đi bảo hộ Chu Nguyên nhưng qua một lúc thì hắn lại cảm giác được có tiếng đánh nhau truyền đến ở vị trí cách đó không xa trong khu rừng này.

- Chúng ta đi xem thử!

Lục Thiết Sơn cau mày nghe thử tiếng động, đột nhiên hắn đứng dậy, cũng không thèm nghe Tề Lăng nói chuyện mà khởi động nguyên khí quanh thân rồi hóa thành một luồng sáng bay thẳng tới chỗ phát ra tiếng động ấy.

Chỉ qua vài phút thì bóng dáng Lục Thiết Sơn đã xuất hiện ở nơi đó. Hắn nhìn khu đất trống trước mắt thì thấy có bốn người đang đánh nhau, mà trong số đó có hai người được hắn phái đi bảo hộ Chu Nguyên cách đây không lâu.

- Các ngươi đang làm gì thế?!

Lục Thiết Sơn vung tay áo một cái, ngay lập tức một luồng nguyên khí bắn về phía trước, tách đám người đang đánh nhau kia ra.

Mà lúc này, hai người cấm vệ quân cũng nhìn thấy Lục Thiết Sơn xuất hiện bèn vội vàng bẩm báo:

- Đại nhân, khi nãy hai người bọn ta phụng lệnh ngài chạy đến chỗ điện hạ, mà hai người kia đột nhiên chặn đường bọn ta ngăn cản không cho bọn ta đi.

- Các ngươi muốn chết sao?

Nghe thuộc hạ báo cáo lại, ánh mắt Lục Thiết Sơn tràn đầy hàn khí, lập tức nhìn về phía hai gã kia.

- Lục thống lĩnh, ngài không nên tức giận. Bọn họ là người của Tề vương phủ chúng ta, mà lúc trước ta có ra lệnh cho bọn họ thăm dò tìm kiếm tên trộm, trường hợp vừa rồi có lẽ do bọn họ nhận lầm người của ngài là kẻ trộm.

Tề Lăng từ phía sau chạy tới, trên mặt lão lộ vẻ áy náy rồi quay sang hai người kia quở trách:

- Hai kẻ ngáng đường các ngươi sao còn không chịu cút đi mà còn đứng đó.

Ánh mắt lạnh lẽo cùa Lục Thiết Sơn xem hết cảnh này sau đó nhìn chằm chằm vào Tề Lăng hỏi:

- Tề Lăng, đám người các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì hả?

“Rống!”

Tề Lăng cười một tiếng, lão vừa muốn nói gì đó thì từ nơi xa trong khu rừng vang lên một tiếng hổ gầm.

- Hổ Khiếu Vân?! Nguy rồi, điện hạ ở chỗ đó!

Vừa nghe tiếng hổ gầm vang lên, con ngươi Lục Thiết Sơn chợt co rụt lại, lúc này hắn giống như đã biết được điều gì đang xảy ra, khuôn mặt trở nên dữ tợn nhìn chằm chằm Tề Lăng:

- Tề Lăng, gan chó của ngươi thật lớn!

- Ha ha, lục thống lĩnh đang nói cái gì sao lão phu không hiểu gì hết.

Tề Lăng mỉm cười nói.

Lão nghĩ trong lòng, tính toán thời gian thì chắc giờ này hai tên ác độc kia cũng ra tay rồi nhỉ?!

- Nếu điện hạ thật sự xảy ra chuyện gì, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Nghe vậy, Lục Thiết Sơn gằn giọng nói, mà nguyên khí xung quanh người hắn chợt bùng phát, chân hắn giẫm mạnh khiến mặt đất nứt ra, đồng thời thân thể hắn cũng biến thành một vệt sáng phóng lên cao bay về khê cốc.

Thấy Lục Thiết Sơn vội vã rời đi như vậy, khóe miệng Tề Lăng nhếch lên cười mỉa mai, sau đó lão vung tay lên rồi cũng dẫn người đuổi theo hắn.

Đoàn người cứ thế vội vàng chạy đi mà phải qua một lúc lâu mới tới được khê cốc.

Khi vừa đến nơi, Tề Lăng cười híp mắt đi ra khỏi khu rừng đồng thời lão cũng nhìn về hướng khê cốc. Lão nghĩ trong lòng nơi này chắc đã thành một mớ hỗn độn mà tên Chu Nguyên kia chắc cũng bị đánh nửa sống nửa chết rồi?!

Vừa nghĩ đến điều đó, nụ cười của lão càng ngày càng sâu.

Nhưng mà lão chỉ vui vẻ được một lát, ngay khi lão quét ánh mắt nhìn về khê cốc thì chợt nhìn thấy một thiếu niên vóc dáng cao gầy, trên mặt cũng nở nụ cười nhìn chằm chằm vào lão đang đứng cách đó không xa.

Nụ cười trên khóe miệng Tề Lăng chợt khựng lại.

- Chu Nguyên? Tại sao hắn lại không bị gì cả?!

Khóe mắt Tề Lăng khẽ co giật nhưng trong lòng lão lại không thể tin được với chuyện này.

- Điện hạ thứ tội, mạt tướng đã đến muộn một bước!

Khi Lục Thiết Sơn nhìn thấy Chu Nguyên vẫn bình yên vô sự, hắn thở dài một hơi như vừa trút được một gánh nặng to lớn rồi quỳ một chân xuống đất, trầm giọng nói.

- Lục thống lĩnh mau đứng lên đi, ta không có sao cả.

Chu Nguyên cười một tiếng.

Lúc Lục Thiết Sơn vừa đứng dậy thì đã dời ánh mắt tràn ngập khí tức hung bạo nhìn về phía La Thống đang ngất, giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo:

- Tên này chính là người đã đánh lén điện hạ sao?

- Quả nhiên là tên ác tặc này!

Chu Nguyên còn chưa kịp nói thì từ sau lưng Lục Thiết Sơn phát ra một âm thanh tức giận, sau đó mọi người chỉ nhìn thấy Tề Lăng đột nhiên bước nhanh đến chỗ La Thống, nắm lấy gã lên rồi tát một cái.

- Mau nói, các ngươi trộm đồ của Tề vương phủ bọn ta giấu đi đâu rồi?!

Bản thân La Thống đang hôn mê bị lão tát đến tỉnh ra, sau khi gã nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của Tề Lăng thì vội vàng giãy giụa, giống như muốn nói chuyện:

- Tề..

- Cái thứ ngu xuẩn hồ đồ này, ngươi đi chết đi!

Không để hắn nói hết câu thì trong mắt Tề Lăng chợt lạnh lèo, bàn tay dùng lực một chút liền bẻ gãy cổ họng của La Thống.

Đến khi chết, La Thống vẫn mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tề Lăng, trong mắt giống như không thể tin được.

Mà Tề Lăng cũng không thèm để tâm đến ánh mắt của một người đã chết, lão xé nát quần áo của gã đó rồi tìm kiếm khắp nơi, có điều qua một lúc sau, sắc mặt lão trở nên khó coi mà dừng lại hành động này.

- Tề Lăng ngươi làm vậy không lẽ là đang giết người diệt khẩu ư?

Ánh mắt Lục Thiết Sơn âm u, hắn vung tay lên, đã có mười tên cấm vệ quân âm thầm bao vây xung quanh Tề Lăng.

Vẻ mặt Tề Lăng cũng không thay đổi chút nào, còn thản nhiên nói:

- Lục thống lĩnh, ngài đang nói gì vậy? Rõ ràng tên ác tặc này dám ra tay với điện hạ, chỉ riêng việc này thì gã chết cũng không đền hết tội huống chi bọn hắn còn trộm đi Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ chúng ta.

“Huyền Mang Thuật?” Lục Thiết Sơn giật mình, nhủ thầm trong lòng, không ngờ Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ cũng bị trộm.

Tề Lăng nhìn Chu Nguyên ôm quyền nói:

- Điện hạ, bọn trộm này vốn có hai người, chẳng hay còn một người nữa điện hạ có biết hắn đang ở đâu không? Huyền Mang Thuật của Tề vương phủ bọn ta nhất định bị tên đó giấu trên người.

Nghe Tề Lăng nói vậy, Chu Nguyên chỉ cười một tiếng rồi đáp:

- Việc này ta cũng không biết, khi nãy ta chỉ thấy có một tên mà thôi, mà tên kia có thể đã cầm bảo bối bỏ trốn rồi!

Khuôn mặt Tề Lăng khẽ giật, giọng nói giống như vô cùng chắc chắn nói:

- Không có khả năng!

- Vậy Tề quản gia ông làm sao chắc chắn được tên kia sẽ không bỏ trốn chứ?

Chu Nguyên cười như không cười nói.

Trong lòng Tề Lăng giật mình một cái, biểu cảm trong mắt cũng không ổn định.

- Ta thật sự chưa từng thấy qua gã đó, Tề quản gia, ông mau tiếp tục cho người lục soát tìm hắn đi!

Chu Nguyên phất tay, hờ hững nói:

- Hiện tại chỗ này cũng loạn lắm rồi nên bọn ta cũng không giữ Tề quản gia ở lại nữa.

Thấy Chu Nguyên bắt đầu đuổi người, sắc mặt Tề Lăng trở nên cực kỳ xấu xí. Chuyện hôm nay là do bọn họ cố ý muốn đối phó với Chu Nguyên nhưng không ngờ hắn ta có thể bình yên vô sự, mà ngược lại, Huyền Mang Thuật của bọn họ lại không thấy tung tích, thật sự là tiền mất tật mang. Nếu như vương gia trở về biết được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình cho xem.

Mặc dù lão không nắm rõ nơi đây đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng lão có linh cảm, Huyền Mang Thuật đã rơi vào tay Chu Nguyên rồi. Có điều lão suy đoán đúng thì thế nào? Không lẽ lão có thể cưỡng ép mà soát người Chu Nguyên hay sao? Lão làm sao không biết bên cạnh lão, ánh mắt Lục Thiết Sơn nhìn lão giống như hận không thể nuốt sống lão vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tề Lăng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi, ôm quyền chào mấy người Chu Nguyên rồi sau đó không nói một lời nào, vung tay lên mang theo người rời đi.

Lão biết rõ, lần này Tề Vương phủ bọn họ thiệt thòi lớn rồi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nguyên Tôn