Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 38: Dứt Đời Không Dứt Tơ Lòng Vấn Vương Cuối


Editor: Mòi học tra

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Dưới ánh trăng sáng ngà, miếng ngói bằng ngọc trên mái hiên càng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Rơi trên bạch y như tăng thêm phần óng ánh, vạt áo mềm mại rủ xuống trên miếng ngói ngọc, khẽ phất phơ theo gió đêm.

"Sư tôn." Một thân huyền y dưới mái hiên ngẩng mặt gọi lên với nụ cười chói mắt.

Trong tay bưng một đĩa sứ trắng, hắn lùi về sau hai bước, chợt đạp đất phát lực mà nhảy lên nóc nhà.

"Sư tôn, đây là bánh thục lê đệ tử mới làm." Lãnh Văn Uyên như dâng vật quý mà đem đĩa sứ đến trước Lâm Dung Vi, trong mắt mang theo trông đợi.

Lâm Dung Vi nhìn trong mâm sứ, phía trên lớp băng mỏng là sáu viên bánh tròn vo, vỏ bánh trong trong khiến y có thể thấy được màu xanh lơ của nhân bánh.

Y thuận tay nhón lấy một chiếc, cắn một nửa mới biết đây là gạo giã thành bột sau đó hấp chín.

Phía trên còn có vị ngọt ngào của mứt Thùy Vân Hoa.

Chỉ ăn một miếng liền có thể cảm nhận hương vị đậm đà, mùi thơm của hoa và gạo như tan trong miệng.

"Sư tôn, đệ tử làm có được không?" Lãnh Văn Uyên ngầm giấu vài phần tự tin về trù nghệ của hắn.

"Ngon lắm." Lâm Dung Vi đặt nửa miếng bánh còn lại xuống, tinh tế thưởng thức hương vị còn lại trong miệng.

Lãnh Văn Uyên như thể có chấp niệm phải làm các loại thức ăn ngon cho y, nếu không phải đã xem qua nguyên tác thì y còn tưởng rằng mình xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mỹ thực rồi.

Nhưng điều khiến Lâm Dung Vi thấy kì lạ chính là vốn dĩ y rất thích ăn ngon, nhưng đồ hắn làm ra y chỉ nếm được một miếng, sau đó rất khó ăn được tiếp.

Cũng không phải là hắn làm không ngon, ngược lại là trong cuộc đời hai mươi mấy năm của y thì chưa từng nếm món nào ngon như của Lãnh Văn Uyên làm.

Có thể y không ăn được nhiều, chỉ nhìn cho no con mắt thế thôi.

Thèm thì thèm thật nhưng ăn nhiều nhất cũng chỉ hai ba miếng liền không muốn ăn tiếp nữa.

Chẳng lẽ là thân thể của Vi Sinh Huyền Dương có vấn đề?

Lâm Dung Vi cũng có chút buồn bực, mĩ vị ở trước mắt nhưng không cách nào nuốt trôi, Vi Sinh Huyền Dương này sao lại có cái tật xấu như thế chứ?

Nhưng Lãnh Văn Uyên hình như đã quen với việc y thường chỉ ăn một hai miếng rồi thôi.

Hắn chuẩn bị cả nửa ngày nhưng mình chỉ ăn một miếng mà hắn đã coi như không tệ.

Lãnh Văn Uyên đem đĩa sứ để qua một bên, lặng lẽ ngồi bên Lâm Dung Vi cùng y đắm mình dưới ánh trăng.

Khi đang lắng đọng dưới ánh trăng, Lâm Dung Vi chợt cảm thấy bên hông có gì đó chạm vào.

Y cúi xuống nhìn mới nhận ra Lãnh Văn Uyên ngồi sát bên nên bội kiếm bên hông của hắn mới đụng vào y.

Là Cực Tình Kiếm.

Dưới ánh trăng, Cực Tình Kiếm có huyết sắc vờn quanh, vỏ kiếm dường như cũng không áp chế huyết khí trong thân kiếm xuống được.

Lâm Dung Vi vô thức đưa tay ra muốn chạm vào chuôi kiếm để cẩn thận quan sát nhưng Lãnh Văn Uyên nhận ra rất nhanh, hắn ngay lập tức giật lại Cực Tình Kiếm đặt xuống bên kia.

"Sư tôn, đệ tử không cố ý." Trong mắt hắn đều là sự vô tội.

Tay Lâm Dung Vi ngừng giữa không trung, y chậm rãi đặt xuống, "Không sao."

Bầu không khí có chút nặng nề, y im lặng không nói gì.

Lãnh Văn Uyên lại hơi dịch chuyển ngồi tránh xa y một chút.

Tuy biết Lãnh Văn Uyên làm thế là vì không muốn mạo phạm y, nhưng trong lòng y vẫn có sự bất mãn.

Năm đó thanh kiếm này là do y đấu giá rồi tặng lại Lãnh Văn Uyên, hôm nay đụng một chút cũng không cho.

Y lại nhìn khung cảnh, không nhịn được mà nghĩ tung lung, cảm xúc cũng trở nên rối loạn.

Cảnh đêm lạnh lẽo này hợp với tâm tình như bị phụ lòng lắm.

Lâm Dung Vi đứng dậy nhảy xuống khỏi nóc nhà, y cũng không thèm nhìn Lãnh Văn Uyên một cái mà ngay lập tức về phòng mình đóng chặt cửa phòng.

***

Nhắc đến Thiên Cẩm phải nhắc đến một câu "Tú thiên cẩm địa nguyệt như khuê" (khuê tú Thiên Cẩm tựa trăng ngọc), phong cảnh rất đẹp lại còn sinh ra nhiều giai nhân.

Lâm Dung Vi và Lãnh Văn Uyên vừa vào Thiên Cẩm Thành liền thấy các thiếu nữ xinh đẹp lả lướt như mây.

Hai người tìm một nơi yên tĩnh ở tạm, Lãnh Văn Uyên đi ra ngoài mua ít đồ từ lâu vẫn chưa thấy về.

Lúc trở về hắn cầm theo một xấp khăn thêu.

Các tiên tử ở Thiên Cẩm Thành này quả thật nhiệt tình như lửa, dáng vẻ người người lại như hoa như ngọc.

Muốn bày tỏ cảm tình của mình thì các thiếu nữ sẽ tặng khăn thêu thể hiện sự đơn phương quý mến, mang theo tâm tư muốn kết tri kỉ.

Lâm Dung Vi tâm tĩnh như nước ngồi tĩnh tọa tu luyện, trong miệng khẽ niệm mấy lần Thanh Tâm Quyết, khiến cho cả người thoải mái không ít.

Tảng sáng y vừa thức dậy, chỉ mới mở cửa ra lập tức ngửi thấy mùi rất thơm.

Còn Lãnh Văn Uyên đang bận rộn trong phòng bếp, hình như hắn lại làm món gì mới cho y.

Vầng trăng đêm qua nay chỉ còn một mảnh lờ mờ treo nơi chân trời, sương sớm tinh mơ khiến bộ bàn ghế đá dưới tàng cây trong sân đều đọng một lớp hơi nước.

Lâm Dung Vi dùng ống áo bào lau sơ qua, sau đó lại bày ra một bàn cờ, vô tình hay hữu ý mà liếc nhìn người trong phòng bếp kia mấy lần.

"Thỉnh an sư tôn." Lãnh Văn Uyên thấy Lâm Dung Vi liền từ phòng bếp hướng y hành lễ.

"Ừ." Lâm Dung Vi tay cầm quân cờ trắng gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh ngọc thạch va vào nhau vô cùng trong trẻo.

"Sư tôn, đệ tử-" Lãnh Văn Uyên chưa dứt lời đã cảm thấy cấm chế trước cửa dao động như là có người xông vào.

"Lãnh lang quân ở đây sao?" Giọng địa phương mềm mại mang chút trầm của một thiếu nữ vọng vào.

Theo như Lâm Dung Vi thấy thì hẳn cô nương này thuộc kiểu người lưỡi ngắn nên phát âm nên hơi ngọng, giống như "con nhện" mà đọc thành "tre tím" vậy.

(*nhện là 蜘蛛: Zhīzhū, tre tím là 紫竹: Zǐzhú)

Lãnh Văn Uyên sau khi nhận ra người tới là ai, hắn nhìn về phía Lâm Dung Vi, cúi người thưa, "Sư tôn, vị này tới tìm đệ tử."

Lâm Dung Vi rủ mắt không nói gì nên Lãnh Văn Uyên cũng không dám đứng dậy, chỉ có thể len lén quan sát Lâm Dung Vi.

"Lãnh lang quân, hôm nay tiên lực của huynh trưởng ta tiêu tan đến suy kiệt.

Phụ mẫu đều quát mắng ta- ta..." Bên ngoài là tiếng khóc sụt sùi của cô nương kia, Lâm Dung Vi bèn giơ tay khiến cấm chế bên ngoài mở ra, nàng liền chạy vào đình viện.

"Sư tôn, hôm qua đệ tử thấy tiên tử này quỳ trước dược phường khóc nỉ non.

Đệ tử không đành lòng nên lại hỏi thăm mới biết huynh trưởng của nàng mắc bệnh lạ, tiên lực dần dần tẫn tán.

Đệ tử nhớ kỹ lời Dược Tôn dạy bảo, tận sức cứu giúp chúng sinh, nên đệ tử đi chẩn bệnh cho huynh trưởng nàng." Lãnh Văn Uyên kể lại toàn bộ.

"Lãnh lang quân, có thể cùng ta đi xem huynh trưởng một chút không? Huynh trưởng ăn đan dược của lang quân thì ngủ yên một đêm nhưng sáng nay bệnh lại trở nặng, tiên lực còn lại không bao nhiêu..." Thiếu nữ kia khóc sướt mướt lê hoa đái vũ mà túm lấy tay áo Lãnh Văn Uyên.

Tiên lực không còn thì mạng cũng dầu hết đèn tắt, chuyện liên quan đến mạng người nên Lâm Dung Vi không suy nghĩ nhiều liền cho phép, "Ngươi đi đi."

Lãnh Văn Uyên lúc này mới đứng dậy, sắc mặt lo lắng vội vã đi theo cô nương kia ra khỏi đình viện.

Hắn cũng không kịp làm tiếp việc dang dở trong bếp.

Lâm Dung Vi ngồi trong sân, một lần này ngồi hơn nửa ngày, cờ trên bàn chẳng còn mấy quân, y chẳng buồn động tới, Lãnh Văn Uyên một chút tin tức cũng không có.

Y đứng dậy bước ra ngoài, một thân một mình đi trên đường.

Tuy ẩn dung nhưng khí phách cao lãnh sương hàn vẫn khiến người đi đường liên tục quay đầu tò mò.

Là lữ khách lạ nước lạ cái, tuy không biết đường đi nhưng hơi thở mỏng manh của Lãnh Văn Uyên còn sót lại như kim chỉ nam dẫn y theo.

Tới một lối rẽ thì hơi thở quen thuộc liền bị loạn, Lâm Dung Vi đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải xong yên lặng chốc lát.

"Bán kẹo củ đậu* đây, chỉ một linh thạch hạ phẩm một túi! Nhanh nhanh thử một chút nào!"

(*豆哏糖: một loại bánh/kẹo làm từ đậu và đường đơn giản.)

Mắt thấy món ăn lạ, Lâm Dung Vi không tự chủ được mà tiến tới quầy hàng kia.

Y còn chưa thấy kẹo củ đậu bao giờ.

Kẹo chỉ dài như ngón tay, màu hơi vàng, bên ngoài có phủ một lớp đường đậu vụn có vẻ rất ngọt.

"Tiên hữu, mua một túi cho hài nhi sao?" Chủ sạp là một người đàn ông trung niên, tu vi chỉ ở chân tiên, tư chất thường thường.

Có lẽ là tự biết không có hi vọng tu tiên vấn đạo nên đành ở đây buôn bán tìm kế sinh nhai.

Lâm Dung Vi đưa tay ra thả một viên linh châu tử tới sạp.

"Cái này..." Chủ sạp sửng sốt một chút, "Tiên hữu, tại hạ không thối lại được."

"Không cần." Vẻ mặt y lạnh nhạt cầm lấy túi kẹo củ đậu vẫn còn hơi nóng tỏa ra qua lớp giấy gói.

Chủ sạp im lặng nhìn nam tử phong thái như gió như mây trước mắt không nhịn được lại lấy ra hai túi bánh đưa y, "Tiên hữu trả nhiều như vậy, nếu thích thì cầm thêm nữa đi."

Lâm Dung Vi đang bóc giấy gói ra liền cảm thấy hơi ngượng, y kẹp giấy gói giữa kẽ tay, thu vào mẩu giấy một ít hơi thở của Lãnh Văn Uyên sau đó niết quyết.

Mảnh giấy run lên, không gió mà bay về một hướng.

Y đuổi theo mẩu giấy ở xa, như thể mình không phải vì muốn ăn kẹo mà mua, chỉ là mua để lấy giấy gói thi phép tìm người thôi.

Sau khi Lâm Dung Vi rời đi một lúc liền có một thanh niên tiến tới trước gian hàng bán kẹo củ đậu, lỗ mũi hít hít như đang ngửi cái gì.

"Vị tiên hữu này tới mua kẹo củ đậu cho hài nhi sao?" Chủ sạp nhìn hành động khó hiểu của thanh niên làm tò mò.

"Đúng rồi nha." Thanh niên quỷ quyệt cười một tiếng tức thì búng ngón tay trước mặt chủ sạp khiến mùi thuốc thoang thoảng bao phủ gian hàng, ánh mắt chủ sạp chợt thất thần.

"Người vừa nãy ngươi có thấy dung mạo thật sự của y không?" Thanh niên cầm một túi kẹo lên áng chừng trong tay.

"Không thấy." Chủ sạp mơ màng trả lời.

"Hắn nói cái gì với ngươi?" Thanh niên rút ra một cây kẹo, cắn bể trong miệng.

"Hắn cho ta rất nhiều linh thạch, ta muốn đưa hắn thêm nhiều túi kẹo, hắn nói không cần." Chủ sạp hỏi gì đáp nấy.

"Kẹo ngươi làm không tệ, không lãng phí dược liệu của ta." Thanh niên liếm liếm kẹo vụn trên môi, lại ôm theo một đống túi kẹo, xoay người đi thẳng hòa vào biển người.

Qua hồi lâu chủ sạp mới giật mình tỉnh táo lại, chỉ thấy lượng kẹo bày ra ít đi phân nửa.

"Ta làm sao thế nhỉ?" Chủ sạp mặt đầy mờ mịt như thể hoàn toàn không nhớ chuyện gì vừa xảy ra.

Sau khi Lâm Dung Vi đi theo giấy gói vào một hẻm nhỏ không người, bốn phía yên tĩnh, y không nhịn được lấy túi kẹo ra.

Y cẩn thận bóc vỏ một cây, nếm thử chút, cảm thấy ăn ngon, trong lúc đi đường y đã ăn hết một cây lúc nào không hay.

Một cây kẹo này y ăn ba miếng không dừng.

Thấy lạ nên Lâm Dung Vi lại ăn thêm một cây nữa, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu gì.

Nhưng với thức ăn Lãnh Văn Uyên đưa tới, y nhiều nhất chỉ có thể cắn ba miếng.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở [ TгùмTru yện.

]

Chẳng lẽ là tâm lý có vấn đề?

Lâm Dung Vi đang suy nghĩ chợt cảm thấy có động tĩnh, y quay đầu nhìn liền nghe một tiếng huýt sáo, là một thanh niên ngả ngớn đứng dựa bên tường, ném cho y một thứ màu đỏ.

Y phản xạ đưa tay nhận lấy.

Mở ra nhìn một cái, hóa ra là khăn thêu hoa đỏ chót.

"Vị tiên hữu này, ngươi từng ăn Cửu Chuyển Thiên Nguyên Hồi Linh Đan rồi đúng không?" Thanh niên lững thững đi tới, dáng dấp tùy tiện phong lưu cùng đôi mắt phượng hơi nheo lại càng tăng vẻ tà mị.

Lâm Dung Vi hồi tưởng một chút, hình như đúng là Dược Tôn đã cho mình ăn đan dược gì đó, nhưng tên vừa dài vừa sặc mùi tiên hiệp, y đã sớm quăng sau đầu rồi.

"Tiên hữu không cần lo lắng, tại hạ đối với người ăn đan dược này đều ôm ác ý cực lớn.

Nhưng đối với mỹ nhân, tại hạ sẽ nhẹ tay một chút." Thanh niên nhếch môi cười, tỏa ra mấy phần âm hiểm.

Ôm ác ý cực lớn?

Lâm Dung Vi trong lúc nhất thời không biết nên đáp trả như thế nào, nên nói "Phàm người ôm ác ý với ta thi thể sớm lạnh" hay là "Ta cũng sẽ nhẹ tay với mỹ nhân".

Cái nào cũng quá sáu chữ, y đành giữ yên lặng vậy.

"Ngươi có vẻ không biết người ngươi đang đối mặt là ai nhỉ?" Thanh niên lao cực nhanh về phía Lâm Dung Vi, ánh mắt khẽ nheo lại, ý đồ muốn nhắm vào cằm y.

====================

Mòi: Yay xong phần nì rùi!! Huhu shizun của pé ngầu quó!! ₍₍ ◝(●˙꒳˙●)◜ ₎₎

Dạo nì Pỏn vả Blue bận thi cử nên phần nì pé beta lun hix.

Từ phần sau là bắt đầu bóc plot rùi!! TTwTT.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính