Nghịch Thủy Hàn

Chương 65: Sơn Thần Miếu lý đích phong lôi


Thiết tật lê đã đến trước mắt Trương Ngũ!

Cho dù là Trương Ngũ luôn luôn cơ biến cũng không kịp có bất kỳ một ứng biến nào.

Đó là một mũi ám khí đoạt mệnh!

Bởi lần này tránh cũng không thể tránh, không thể không chết, giữa một sát na, trong đầu Trương Ngũ vì tự nghĩ mình chết chắc, trái lại không một chút chấn động, không một chút hoảng kinh, hoàn toàn dồn tâm thần vào một chữ "Tử"!

--- Không ngờ ta chết như vầy!

Đó là chuyện duy nhất Trương Ngũ nghĩ đến vào sát na sinh tử treo trên đầu sợi tóc đó!

Y chăm chăm nhìn Thiết tật lê thần tốc bay tới, không ngờ không nháy mắt chút xíu nào.

Chính ngay lúc đó, đột nhiên một vật nhỏ xoáy vùn vụt tới!

Lúc Thiết tật lê xém một phân đâm vào sống mũi, sự vật đi sau mà tới trước, đập xéo bên hông, "bộp" một tiếng tung tóe hoa lửa.

Trương Ngũ thậm chí cảm thấy chót mũi mình hơi ngưa ngứa.

Mũi Thiết tật lê đó bị đập vào, đột nhiên bay nhanh hơn, văng về phương hướng ngược lại, thần tốc như sao băng!

Còn vật kia đã hết dư lực, rơi xuống đất.

Trương Ngũ la lớn một tiếng, ngã ngửa người ra.

Hồ Chấn Bi đột nhiên hú lên một tiếng: "Đến rồi!". Giơ tay phóng một cây pháo hỏa tiễn, nổ đẹp mắt giữa bầu trời đêm!

Hơi thở của Thích Thiếu Thương đã điều hòa lại.

Hai mắt chàng phát ra thần quang lạnh lẽo.

Chàng chăm chăm nhìn ngọn lửa xanh dờn, gằn từng tiếng: "Cửu U Thần Quân, hổ cho người là võ lâm tiền bối mà trong bóng tối thi triển phương thức giả thần giả quỷ đó, có ra gì chứ?!".

Chỉ nghe một giọng quỷ dị vừa nói vừa cười khành khạch: "Hảo nhãn quang, không ngờ lại nhận ra "Đoạt Phách Hồi Âm" của lão nhân gia ta".

Thích Thiếu Thương lạnh lùng thốt: "Còn có "Câu Hồn Quỷ Hỏa"".

Thanh âm u dị kia chợt lại réo rắt chuyển thành giọng nữ yêu yêu kiều kiều: "Tĩnh tại không chút ý niệm hư hão, chế ngự ngàn vạn ảo tưởng, Thích trại chủ đến nước này mà còn có thể có định lực như vậy".

Thích Thiếu Thương mỉm cười: "Quá khen".

Giọng nói chuyển thành âm trầm, như từ tận lòng đất truyền lên: "Bất quá định lực đâu có đủ dùng, trên giang hồ phải nói tới thực lực, mà giữa ngươi và ta tất phải đọ công lực".

Ngay vào lúc đó, ngoài miếu chợt nhoáng ngời lên.

Thích Thiếu Thương liếc thấy bầu trời đêm nổ một đóa kỳ hoa, tỏa ra như tàng cây, rơi xuống như sao băng, chiếu rọi mặt mày, nghe Cửu U Thần Quân cười nói: "Lưu Độc Phong đã đi cứu bộ thuộc thương yêu của y, y có nhanh tới đâu cũng không kịp về cứu ngươi".

Câu nói mới vừa dứt, màn sa mỏng màu lục ngọn lửa nâng lên đột nhiên chấn động, vồ qua!

Màn sa mỏng đó xem ra chỉ là một thứ ảo giác hình thành lúc lửa cháy, nhưng tấm "lục sa" đó không ngờ đã rời khỏi ngọn lửa, như một cái đầu thú màu xanh trờ về phía Thích Thiếu Thương!

Thích Thiếu Thương mặt mũi một màu xanh dờn.

"Lục sa" đã trùm xuống, một mùi tanh tưởi ô uế xộc vào mũi.

Thích Thiếu Thương đột nhiên rút kiếm.

Trên mình chàng không có kiếm, kiếm ở đâu ra?

Thì ra kiếm giấu trong ống tay áo của cánh tay cụt!

Lúc kiếm rút ra, "lục sa" chỉ còn cách đỉnh đầu chưa tới nửa thước, thanh quang thoạt hiện, thần tốc như ánh chớp chém "lục sa" thành hai mảnh!

"Lục sa" một khi toét ra, liền phát ra một tiếng kêu thảm khan khản, khiến người nghe phải rùng mình sởn tóc gáy!

"Lục sa" vừa chia làm hai, không ngờ một tả một hữu, một trên một dưới chẻ ngang về phía Thích Thiếu Thương!

Thích Thiếu Thương cả đời trả qua không ít hiểm nguy, giao thủ với không ít cao nhân, nhưng hiện giờ thủy chung là một mảng "lục sa" truy đánh, thật chưa từng nghe chưa từng gặp!

Thích Thiếu Thương cước bộ trượt lùi, đột nhiên lật mình, xuyên qua giữa hai mảng lục quang tựa như không có cách nào thoát nổi, thanh quang lóe lên, lại chém hai mảng "lục sa" thành bốn mảng!

Kiếm trên tay Thích Thiếu Thương chính là "Thanh Long kiếm".

"Thanh Long kiếm" đã mất lúc chàng giao thủ lần đầu với Lưu Độc Phong, Lưu Độc Phong biết đệ tử của Cửu U Thần Quân đã xuất hiện, liền đem "Thanh Long kiếm" hoàn trả lại cho Thích Thiếu Thương, để dùng ứng phó khi cần kíp. "Thanh Long kiếm" là ái kiếm của Thích Thiếu Thương, ngày trước phản đồ Liên Vân Trại ai ai cũng nghĩ Thích Thiếu Thương đã bị nổ chết, duy có Cố Tích Triều thấy "Thanh Long kiếm" không có ở hiện trường, nhận ra Thích Thiếu Thương nhất định đã chạy thoát.

Bốn mảng "lục sa" rên la rền rỉ, phất phưỡng giữa không trung, chợt bốn mảng lại hợp thành một, không một khe hở, như áo trời không thấy đường may, thoạt vang lên một tiếng cười khành khạch quái dị, vù một tiếng chẻ ngang về phía Thích Thiếu Thương!

Phiến "lục sa" đó không ngờ lại như vật sống!

Thích Thiếu Thương nhất thời cũng không biết làm sao để ứng phó!

Mảng "lục sa" đó bay cắt tới!

Thích Thiếu Thương như mầm nảy khỏi mặt đất, như chim hạc vút bay, toàn thân vọt lên, "lục sa" chém hụt, đâm phập vào cột miếu, xà nhà gạch ngói rớt lụp bụp, một cây cột khổng lồ bị cắt thành hai đoạn, khiến cho tòa miếu bỏ hoang lâu năm lung lay một chặp!

"Lục sa" lại hệt như người sống, lấy sau làm trước, thoái đập tới!

Thích Thiếu Thương thúc thủ vô sách đối với "sự vật" nào có sinh mệnh để sợ bị tổn thương mà lại ựa như có sinh mệnh có thể đả thương người ta, thoạt ở phía trước thoạt ngay đằng sau sau này, chàng búng người nhảy ra xa cả trượng, mắt thấy "lục sa" bay đánh tới gần!

Thích Thiếu Thương đột nhiên lách mình.

Sau lưng chàng thì ra là ngọn lửa.

Chàng quét một cước, đá lò lửa bay đi!

Mấy khúc củi bỗng nhiên cháy lên bắn thẳng về phía "lục sa".

Thích Thiếu Thương muốn dùng lửa diệt "lục sa".

Đống lửa đó bay lên mình "lục sa", quả nhiên tản mác, đâu đâu cũng là lửa, thiêu đốt biến thành một ống tay áo đầy chấm chấm lửa xanh, ở giữa lõm xuống, hai bên bao bọc, như một tấm áo mở tung rồi cuốn hai bên tả hữu lại, thành ống tay áo lửa xanh ôm bó Thích Thiếu Thương!

"Lục sa" đó cả cây cột nhà cũng chẻ dễ như tạt tro, thêm vào lửa cháy khắp mình, một khi bị nó chạm phải, làm sao mà sống sót được?

Thích Thiếu Thương chưa từng gặp một "địch nhân", một thứ "vũ khí" như vậy, mặc cho đón đỡ hoặc phản kích nó thế nào đi nữa, đều chỉ khiến cho nó càng gia tăng uy lực!

Thích Thiếu Thương chỉ còn nước thoái lùi hoài. Chàng thoái tới một góc miếu tăm tối xám xịt. Chân chàng giậm chặt, hoành kiếm ngang ngực, đang định toàn thần đối phó "lục sa" đó, bỗng nhiên trời đất u ám hẳn.

Thì ra chỗ chàng thoái vào không phải là chỗ nào mà là một cái áo bào xám.

Áo xám cuộn lại.

Thích Thiếu Thương đang định vùng vẫy, chợt ngửi thấy một làn hương như lan như huệ, toàn thân hụt hẫng như lọt vào một nơi không có bến bờ, thân người mất hết hơi sức, cảm thấy mê man.

Lúc đó, Thích Thiếu Thương đã hoàn toàn mất đi sức đề kháng.

Áo xám phủ trùm lên chàng, giống như một màn thiên la địa võng!

Đột nhiên chàng bị một tiếng động sắc bén chói tai làm sực tỉnh!

Chàng gắng sức vùng vẫy, lộn mình, ngã nhào ra!

Người lao ra tới hơn một trượng, chân vừa đứng vững, xoay kiếm chống đỡ, lại nhìn thấy cái áo tro kia đã tan nát lả tả mù trời, dật dờ trong miếu như bướm xám bay lượn.

Chỗ áo bào xám nát vụn, có một người tay cầm một thanh kiếm.

Hồng quang lấp lánh.

Râu dài đen bóng, mắt lộ thần quang, chính là Lưu Độc Phong!

Lục quang hồng quang chiếu rọi mặt mày người đó lúc tối lúc sáng.

Vải xám tung bay, chỉ nghe trong miếu hồi vọng một giọng nói hung tàn: "Ngươi đâu có đi!".

Lưu Độc Phong thốt: "Ta vốn đâu có rời khỏi đây".

Giọng nói kia dữ dằn: "Ngươi vứt bỏ sinh tử của hai thủ hạ thân tín không để ý tới, lại đến cứu tính mạng của tiểu tử này?".

Lưu Độc Phong đáp: "Bởi ta biết ngươi sẽ đến, ngươi nhất định sẽ đến".

Giọng nói vụt tắt lịm, phiến "lục sa" còn thưa lại đột nhiên run run chấn động uốn khúc, kết thắt lại như một con rắn lục co cuộn.

Lưu Độc Phong thốt: "Ngươi đã trúng "Nhất Lôi Thiên Hạ Hưởng" của ta, bao nhiêu tiếng động thành không nghe thấy gì, lại như sấm sét nổ đùng, ngươi phải chịu hết".

Lúc "lục sa" kia cuộn thành một cụm, thanh âm kia lại vang lên: "Ngươi... lão hồ ly ngươi, ngươi ám toán ta, đả thương hình thần của ta...".

Lưu Độc Phong hít sâu một hơi: "Không sai, ta đã ám toán ngươi". Ông ta lại rút một kiếm sau lưng ra, lam quang hừng hực, hòa chung với hồng kiếm bên tay phải thành màu tím, trên mặt ông sát khí rừng rực: "Ta còn muốn giết ngươi nữa".

Giọng nói của Cửu U Thần Quân thê thê thảm thảm: "Ta đã sớm biết ngươi và họ Gia Cát đều không dung tha ta được".

Lưu Độc Phong thở dài một tiếng: "Ngươi cũng đâu thể dung tha cho ta!".

"Lục sa" đột nhiên tỏa sáng, bất ngờ quăng mình đi, bóng dáng tức thì biến hình, hóa thành một đám khói xanh, nhắm nóc miếu lướt lên!

Lưu Độc Phong hú dài một tiếng.

Bên trên gần chỗ nóc lủng vốn có cắm một thanh kiếm.

Tiếng hú vừa vang dậy, Lưu Độc Phong lăng không vọt lên, phát lực cách không, hoàng quang vụt sáng, phá vỏ bay ra, cản chặn khói xanh!

"Lục yên" đó không ngờ như có nhân tính, nửa đường uốn người, vọt vào sau màn trướng cũ rách, nhắm khám thờ lướt tới!

Trên khám thờ mạng nhện giăng đầy, tượng Sơn Thần khó mà nhận ra mặt mũi!

Lưu Độc Phong trầm giọng quát: "Chạy đi đâu!". Song kiếm xanh đỏ hợp nhất, bắn như chớp vào sau rèm màn, song kiếm vừa phân ra, một chém đầu khói xanh, một chặn đuôi khói xanh!

Thích Thiếu Thương đã trải qua không ít trận đánh, nhưng đấu pháp quái dị này bình sinh mới thấy lần đầu, chàng cảm thấy thần trí mơ hồ, tứ chi không còn hơi sức, chưa thể khôi phục, nhất thời cũng không biết làm sao để xen tay trợ giúp.

Lại mắt thấy Lưu Độc Phong ngự kiếm chặn hai đầu, vùng khói xanh không còn đường đi, Lưu Độc Phong lướt nhanh tới, bức màn vàng cũ kỹ bụi bặm cũng vút lên.

Thích Thiếu Thương nhanh mắt, thấy thần tượng Sơn Thần đột nhiên chớp chớp mắt.

--- Thần tượng sao lại có thể chớp mắt?

Ánh mắt đó vụt biến thành cực kỳ ác độc!

"Sơn Thần" đột nhiên động đậy: song thủ vung ra, đã có thêm một cây Tề Mi Côn ba mũi nhọn nối xích sắt, một côn từ trên đập xuống, nhắm đánh vùng hông Lưu Độc Phong.

Thích Thiếu Thương gắng sức kêu lên một tiếng: "Coi chừng!".

Lưu Độc Phong thân người vụt ngưng sựng, song kiếm đón đỡ, chặn giữ Tề Mi Côn!

Chính vào lúc đó, tấm màn vải vàng bỗng xoáy vùn vụt, cuốn lên hông Lưu Độc Phong!

Lúc này trong miếu đột nhiên tràn đầy tiếng sét dội.

Những tiếng nổ liên hồi đó khiến cho Thích Thiếu Thương cảm thấy một luồng lực đạo to lớn vô hình như sóng thần cuồn cuộn, hung dũng phá vỡ bờ bến, tai nghẽn nghẹn, mũi bịt kín.

Chỉ nghe tiếng phành phạch vang vọng, đến khi nhìn lại, thấy tấm màn vàng cuộn bọc bên hông Lưu Độc Phong đã nát vụn.

Tiếp đó là một tiếng rú dữ dội, như đau đớn đến cùng cực, không phải nam không phải nữ, chọc thủng màng nhĩ, lúc này thần tượng trên khám và vùng khói xanh nhất tề biến mất không thấy đâu.

Chỉ còn lại một mình Lưu Độc Phong, sắc mặt hơi hơi vàng, hồng thanh song kiếm của ông ta cắm phập xuống đất, lung lay không ngớt.

Song thủ chấp giữ hoàng kiếm, cứng đơ bất động. Thích Thiếu Thương dẫn người đối địch mấy lần với ông ta, thậm chí hủy đi thanh – hắc – bạch tam kiếm của ông ta, chưa từng thấy ông ta động dụng hoàng kiếm ứng địch.

Thích Thiếu Thương nói: "Ông...".

Lưu Độc Phong vụt mở mắt, thần quang rừng rực, quát: "Thoái ra sau!". Lời này vừa thoát ra, trong miếu bỗng vang lên một tiếng tiếng rú giận dữ kinh tâm động phách, như vạn quân ùa tới, như vạn cây cung nỏ đang căng dây muốn bắn ra, ngàn vạn giọt mưa rát xót bay đánh tràn ngập miếu đường.

Thích Thiếu Thương cảm thấy cửa miếu "bình" một tiếng, bị đánh văng ra, bên ngoài không trăng không sao, một màn đen sì, "khung trời" đen sì cũng dùng thanh thế cao xa bát ngát phủ vồ tới!

Thích Thiếu Thương không nhìn thấy địch nhân.

Chỉ thấy một tấm hắc bào!

Chàng thậm chí nhất thời không có cách này nhận ra là khung trời hay là một tấm hắc y!

Hắc ảnh vừa tới, thiên địa đen thui.

Lưu Độc Phong toàn thân đột nhiên phát ra một tiếng sét nổ, nhoáng mình đến trước người Thích Thiếu Thương, trụ chân thủ thế, song chưởng đây ra!

Sau khi đẩy ra hai chưởng, bên ngoài đột nhiên lại nổ vang một tiếng, pháo bông nổi sáng giữa không trung, tiếng rú dữ vụt tăng cường, nhưng từ gần biến đi xa, kình khí ngập miếu chợt quét sạch hết.

Trăng sao đầy trời.

Cổ miếu lặng lẽ.

Lưu Độc Phong chầm chậm thu chưởng, lắc lư, lại lắc lư, lắc lư thêm lần nữa, Thích Thiếu Thương muốn bước tới đỡ, lại không còn chút sức lực, chỉ thấy Lưu Độc Phong lảo đảo, dựa vào một cái giá gỗ, quay đầu cười khổ, giơ tay áo chùi máu bên khóe miệng, thốt: "Một chưởng đó thật cứng cựa!".

Lại xoay lại hỏi Thích Thiếu Thương: "Ngươi cảm thấy sảo".

Thích Thiếu Thương vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, chuyện hồi nãy như một cơn ác một đến đi như gió.

"Chuyện này... là sao?". Thích Thiếu Thương bần thần mơ hồ.

Lưu Độc Phong thở dài: "Địch nhân đã thoái đi rồi".

Thích Thiếu Thương vẫn cảm thấy đầu óc mờ mịt, Lưu Độc Phong thốt: "Ngươi đã trúng "Thi Cư Dư Khí Vô Tâm Hương", may là "Nhất Nguyên thần công" của ngươi cơ sở vững chãi, cho nên trúng độc không nặng lắm, nhưng một canh giờ ba khắc sợ rằng vẫn khó phục nguyên, cần phải bão nguyên quy nhất, vận hành mạch máu, bức ép độc lực thoát ra. Trương Ngũ Liêu Lục e rằng đã gặp nguy, ta đi xem thử. Nếu không tính lầm, địch nhân đã đi xa, sẽ điều binh khiển tướng phát động công kích lần nữa, nhưng quyết không phải là chuyện trong khoảnh khắc".

Thích Thiếu Thương biết ông ta lo cho bộ thuộc, liền nói: "Ta không có gì, ông cứ đi cứu người đi".

Lưu Độc Phong dợm chân, chợt thốt: "Ta không an tâm, bọn ta đi chung tốt hơn".

Thích Thiếu Thương biết ông ta lo cho an nguy của mình, chứ không phải đề phòng mình chạy trốn, trong lòng cảm động vô cùng. Lưu Độc Phong một tay đặt trên vai chàng: "Ngươi bất tất phải vận lực chạy cho nhanh, chỉ cần đề khí là được rồi". Liền dùng một tay đỡ Thích Thiếu Thương phóng đi.

Lưu Độc Phong và Thích Thiếu Thương tìm thấy mấy thi thể ở khe nước đá dựng lởm chởm.

Một là người chết bị chém thành hai đoạn.

Một là lão hán đầu chỉ còn một chút da dính vào cổ.

Một là Liêu Lục bị rạch bụng, lưng cắm thiết xoa.

Lưu Độc Phong vuốt đôi mắt mở trừng trừng của Liêu Lục: "Tiểu Lục tử, ngươi chết không nhắm mắt, ta biết các ngươi gặp khó, ta lại không chạy đến cứu viện, nhưng ta cũng biết mục đích của Cửu U lão yêu, là muốn dụ ta đi, bọn chúng sẽ giết chết Thích Thiếu Thương, bọn chúng đã tính trước như vậy, tất đã đề phòng ta chạy tới, cho nên ta vạn vạn lần không thể trúng kế, không thể rời khỏi Thích Thiếu Thương". Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lưu Độc Phong bình tĩnh thốt: "Ta tuy không thể đến kịp, nhưng ta nhất định sẽ báo cừu cho các ngươi, nhất định".

Thích Thiếu Thương nhờ gió đêm lùa qua đã tỉnh được phần nào, thêm vào lên đường huyết mạch vận chuyển, chút độc lực còn sót lại cũng đã ép thoát khỏi thân thể. Chàng đương nhiên biết rõ Lưu Độc Phong đang bi thống cực độ. Lòng chàng hối tiếc, biết Lưu Độc Phong vì bất nhẫn bỏ rơi không để ý cho chàng mà không có cách nào kịp thời cứu viện hai bộ thuộc của ông ta.

Chàng chỉ có thể nói: "Trương Ngũ không có ở đây. Có thể y còn sống".

Lưu Độc Phong lẩm bẩm: "Phải, y có thể vẫn còn sống".

Thích Thiếu Thương cúi đầu: "Đều là ta làm liên lụy, đã hại chết...".

Lưu Độc Phong thở dài một tiếng: "Cũng không chỉ là vì ngươi. Ta đã liệu tính Cửu U lão quái dùng mấy đồ đệ của lão ta để điệu hổ ly sơn, ra mặt giết ngươi. Lão ta nghĩ ta xông ra cứu viện, đến lúc quay về Sơn Thần Miếu đại để lão ta đã có thể chế ngự ngươi, lão ta cũng sẽ kiếm cách lấy mạng ta luôn, cho nên ta để cho lão ta nghĩ lầm ta đã bỏ đi, tiên phát chế nhân, nhất cử đả thương lão ta trước".

Thích Thiếu Thương buồn bã nói: "Lão ta... lão ta thật ra là người hay là quỷ? Là yêu ma? Sao lại có thể biến thành một đạo lục quang? Lục quang đó là cái gì?".

Lưu Độc Phong đáp: "Cửu U lão quái có năng lực hơn người, cực nhiều võ công cổ quái, lão ta có thể dựa vào Ngũ hành Ngũ độn để công tập đối phương, thình lình khó đề phòng, màn lục sa dùng ngọn lửa luyện hóa ra đó là một hóa thân ngưng tụ hình thần của lão, chỉ cần có thể khiến cho lục quang vỡ nát, liền có thể sát thương lão. Nhưng ta vẫn quá sơ suất".

Thích Thiếu Thương cũng rất muốn hiểu thấu thực hư, không khỏi hỏi: "Tại sao?".

Lưu Độc Phong đáp: "Ta đã quên lão ta còn có một tiểu đồ đệ tên "Bào Bào"".

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thủy Hàn