Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 Chương 27: Kinh Sợ Bỏ Chạy


Vừa dứt lời, Diệp Khôn và Lục Thiên Hào liền rút kiếm ra và lui về phía sau ba bước rồi quay người tựa lưng vào nhau chuẩn bị nghênh chiến.

“Được lắm, nếu đã như vậy thì các ngươi chịu chết ở đây đi. Lên! giết chúng trước rồi tính sau.” Trung niên thấy hành động của hai người như vậy lạnh lùng nói.

Nhận được lệnh của trung niên, đám người ở phía sau không nói gì đồng loạt rút binh khí ra xông lên bao vây Diệp Khôn và Lục Thiên Hào vào trong.

Thấy vậy, tinh quang trong mắt Lục Thiên Hào lóe lên, chân bước qua phải một bước, đồng thời kiếm trong tay vung lên chém ra một chiêu, ngay lập tức kiếm khí lăng lệ phóng tới hai tên đang đứng phía trước.

Địch người đông thế mạnh cho nên Lục Thiên Hào không muốn dây dưa với chúng, vì vậy vừa ra tay hắn đã xuất ra tám thành công lực muốn một kiếm giết chết đối phương.

Cùng lúc đó Diệp Khôn cũng đã ra tay, hắn vung kiếm giơ ngang người rồi vận chuyển linh lực trong cơ thể quán chú vào thanh kiếm trên tay, kế đó cổ tay hắn khẽ lật tùy ý quét ngang một kiếm. Ngay lập tức một đạo kiếm khí bức người quét ngang từ chiêu kiếm phóng xuất ra, nhằm vào năm tên ở phía trước lao tới.

Cũng như Lục Thiên Hào, vì không muốn dây dưa với bọn chúng nên vừa ra tay Diệp Khôn đã sử dụng một chiêu hiểm nhất hòng lấy mạng của đối phương.

Cảm nhận được kiếm chiêu của Diệp Khôn đánh ra uy lực rất lớn, cả năm tên đều giật mình kinh hãi.

Tốc độ của kiếm khí rất nhanh hơn nữa khoảng cánh lại gần có muốn tránh cũng không kịp, cho nên cả năm người đều không dám coi thường, bọn họ liền vận công lên đến cực hạn đồng thời sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình đánh ra, hòng ngăn cản luồng kiếm khí đang đánh tới.

Phản ứng và cách ứng phó của bọn này khá nhanh và khá chuẩn, không hổ là những tay cao thủ từng trải trên giang hồ. Thế nhưng kiếm khí của Diệp Khôn là do linh lực tạo lên chứ không phải là do nội lực, nó có uy lực mạnh gấp mấy lần bình thường, muốn đỡ đâu phải đơn giản như vậy.

“A……”

Liên tục năm tiếng kêu thảm vang lên, bọn chúng bị luồng kiếm khí của Diệp Khôn bổ nhào lên người. Toàn bộ binh khí của năm người bị kiếm khí chấn gãy hoặc văng ra một bên, ngay lập tức có ba tên bị chém ngang người ngã lăn ra đất mất mạng.

Hai tên khác phản ứng khá nhanh nên may mắn hơn một chút, tuy không bị mất mạng nhưng một kẻ bị cụt mất cánh tay trái, một kẻ bị cụt mất bàn tay phải, cả hai nằm bệt dưới đất ôm tay kêu la.

Trung niên thấy cảnh này trong lòng tràn đầy kinh hãi lẫn khiếp sợ. Một kiếm lấy mạng ba người, trọng thương hai người, đổi lại là hắn hoàn toàn không thể làm được.

Phải biết rằng lần này để nắm chắc phần thắng hắn đã tuyển chọn kỹ lưỡng, tất cả những người đi theo đều là cao thủ thuộc dạng nhất lưu trên giang hồ đấy.

Vậy mà chỉ một kiếm nhìn rất nhẹ nhàng của đối phương cũng không thể đỡ nổi. Trong lòng hắn khiếp sợ mãi không thôi, thiếu niên trước mắt không biết là loại người gì đây mà võ công lại cao đến như vậy. Nếu đem ra so sánh, khẳng định ngay cả Môn Chủ cũng không thể làm được như vậy.

Lục Thiên Hào đang định biến chiêu tấn công tiếp thì nghe thấy tiếng la thảm cũng giật mình thu kiếm, vội quay đầu lại nhìn. Đập vào mắt hắn là một cảnh tượng khó có thể tưởng tượng nổi, khiến cho vẻ mặt hắn biểu lộ không khác gì trung niên kia là mấy.

Lúc này Lục Thiên Hào phải nhìn Diệp Khôn với ánh mắt đầy kinh sợ rồi.

Những tên còn lại cùng với hai tên vừa tiếp được một kiếm của Lục Thiên Hào nghe thấy tiếng la của đồng bọn cũng giật mình kinh hãi, bọn chúng còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy đồng bọn ba chết hai bị trọng thương. Trên mặt mỗi người bọn chúng biểu hiện ra ngoài cũng không sai biệt lắm.

Trong lòng kẻ nào cũng dâng lên một nỗi sợ hãi đến cực điểm, không cần nhắc nhau, cả đám đồng thời cùng nhau lui lại phía sau nhìn Diệp Khôn với ánh mắt kinh sợ và đề phòng.

“Hô! Ta chỉ tùy ý xuất ra một chiêu mà các ngươi đã không đỡ nổi rồi, lần này ta sẽ dùng năm thành công lực các ngươi hãy cẩn thận đấy.” Biểu hiện của đám người này đều rơi vào mắt của Diệp Khôn khiến hắn nảy ra chủ ý bèn thản nhiên nói.

Tiếp đó Diệp Khôn nâng kiếm lên, động tác không nhanh không chậm chuẩn bị xuất ra kiếm thứ hai.

“Cái gì? Không lẽ chiêu vừa rồi hắn chỉ dùng dưới năm thành công lực? Thật hay đùa đây? Nếu là thật thì không biết hắn là loại người gì nữa đây, một cao thủ như thế này tại sao ta chưa từng nghe danh? Không đúng! Nhìn hắn còn rất trẻ, có lẽ mới bước chân vào giang hồ không lâu. Điều này…Được rồi, không cần biết lời hắn nói là thật hay giả, nhưng biểu hiện vừa rồi cũng đã thấy võ công của hắn rất cao, nếu cứ tiếp tục thì cả đám sẽ bị hắn giết chết mất. Trước tiên cứ rút lui đã rồi tính sau.” Nghe Diệp Khôn nói vậy trung niên âm thầm kinh hãi suy tính, bên ngoài nhìn vào thì thấy rõ ánh mắt của hắn chuyển đổi liên tục.

“Chậm đã! Việc này vốn dĩ không liên quan tới ngươi, nhưng hôm nay gặp được ngươi coi như chúng ta xui xẻo. Nể mặt ngươi chúng ta sẽ bỏ qua việc lần này, đi thôi.” Ý nghĩ trong đầu trung niên xoay chuyển, hắn liền khoác tay lên nói.

Vốn dĩ hắn làm như vậy là không muốn động thủ với Diệp Khôn nữa, căn bản hắn không có lòng tin có thể tiếp tục chiến đấu.

Hắn đã nghĩ rất kỹ, không cần biết Diệp Khôn nói thật hay giả vờ, chỉ dựa vào một kiếm tùy ý xuất ra như vừa rồi đã khiến hắn phải nghĩ lại. Nếu thực sự Diệp Khôn vận dụng năm thành công lực thì không biết sẽ như thế nào đây.

Hắn không muốn khi mà chưa đạt được mục đích thì đám đã phải bỏ mạng ở nơi này, dù gì hắn cũng đã tung hoành giang hồ nhiều năm rồi, thực lực của đối phương như thế nào ít nhiều thì hắn cũng có thể nhìn ra, hắn thực không dại gì lại đi đánh cược mạng sống của mình vào điều mà hắn không chắc chắn.

Sau đó trung niên phất tay gia hiệu cho đám thuộc hạ còn lại nhanh chóng rút lui, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn Lục Thiên Hào với ánh mắt tức giận nói: “Lục Thiên Hào, tiểu tử ngươi chớ có đắc ý vội, phía trước sẽ có rất nhiều cao thủ của các môn phái khác đón chờ ngươi đấy.”

Dứt lời trung niên liền thi triển kinh công tung mình nhảy lên vách đá rồi theo lối cũ bỏ đi, những kẻ còn lại cũng thi triển kinh công đuổi theo sau, thoáng cái đã không thấy bóng dáng của bọn chúng đâu nữa.

“Nhanh như vậy đã bỏ đi rồi sao?” Diệp Khôn hơi kinh ngạc trước hành động của đám người Ngũ Độc Môn, hắn liền thu kiếm lại tra vào vỏ rồi khẽ nhíu mày nhìn lên vách đá thì thào nói.

“Diệp huynh không phải bọn chúng sợ huynh nên mới bỏ đi sao.” Nhìn theo bóng dáng đám người Ngũ Độc Môn khuất sau vách núi, Lục Thiên Hào thu lại ánh mắt rồi quay sang nhìn Diệp Khôn khẽ cười nói.

“Lục huynh đã quá lời rồi, ta làm gì có bản lĩnh đó chứ. Chẳng qua bọn này chột dạ nên mới bị ta dọa cho một trận khiếp vía mà bỏ đi thôi.” Diệp Khôn đưa tay sờ sờ mũi nói.

“Chi chi” Diệp Khôn vừa dứt lời thì Tiểu Bạch đứng ở trên vai hắn ngoác miệng ra cười với bộ dạng rất hứng thú.

Thấy vậy Diệp Khôn khẽ mỉm cười đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu nó vài cái, vừa rồi Tiểu Bạch đúng là can đảm, trong lúc hắn gặp cường địch mà nó không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại nó cứ ngồi im trên vai của hắn trố mắt là nhìn coi như không có chuyên gì xảy ra vậy.

“Diệp huynh quá khách khí rồi, bản lĩnh của huynh như thế nào ta làm sao lại không nhìn ra chứ.” Lục Thiên Hào liếc mắt nhìn Tiểu Bạch rồi lại nhìn Diệp Khôn cười cười nói.

“Được rồi, chúng ta cũng mau lên đường cho sớm thôi.” Diệp Khôn không phủ định lời của Lục Thiên Hào, thản nhiên nói.

Sau đó hắn lên ngựa đi trước dẫn đường.

Lục Thiên Hào thấy vậy cũng không dị nghị gì nữa, hắn lập tức trở lại xe ngựa nói vài câu với Ngọc Như và Lục Vân Tình rồi quất ngựa đuổi theo.

Ngồi trên xe ngựa Lục Thiên Hào mang một vẻ tâm tư, với biểu hiện của Diệp Khôn vừa rồi khiến trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ. Ban đầu hắn còn có chút tính toán muốn lợi dụng Diệp Khôn, nhưng với tình hình hiện giờ, hắn không dám nghĩ nữa.

Theo Lục Thiên Hào suy đoán thì thực lực của Diệp Khôn phải nói là quá mạnh, biểu hiện vừa rồi chẳng qua là giết gà dọa khỉ mà thôi. Thực lực của hắn mạnh đến mức nào thì có trời mới biết được, cho nên Lục Thiên Hào không dám đắc tội với hắn, tốt nhất là làm bạn chứ không nên làm kẻ thù.

Chỉ một chiêu đã khiến cho đám người Ngũ Độc Môn phải khiếp sợ mà lui bước, đổi lại là Lục Thiên Hào thì hắn không thể nào làm được điều đó. Trên giang hồ người có thể làm được điều đó thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi, bởi vậy lựa chọn của hắn như vậy là quá sáng suốt.

“Lục huynh! Mọi chuyện thế nào rồi?” Thấy bên ngoài vừa ồn ào, chỉ trong thời gian ngắn đã im ắng trở lại. Hơn nữa xe ngựa lại tiếp tục chạy, mặc dù vừa rồi Lục Thiên Hào đã nói qua vài lời nhưng Ngọc Như hơi tò mò hướng ra ngoài hỏi.

“Vạn tiểu thư, không có gì đâu, đám người kia bị Diệp huynh đuổi đi rồi.” Nghe Ngọc Như hỏi Lục Thiên Hào liền nói.

“Thì ra là vậy! Vừa rồi huynh chỉ bảo chúng ta là không có việc gì nữa rồi đi luôn, làm ta cũng hơi tò mò muốn biết…” Ngọc Như trong lòng yên tâm thì thào nói, chuyện này nàng cũng sớm có thể đoán ra được bảy tám phần, trước kia một mình Diệp Khôn còn dám xông thẳng vào Hắc Phong Trại đối mặt với rất nhiều cao thủ còn không có vấn đề gì nữa là, huống chi vừa rồi chỉ có một đám người chặn đường.

“Diệp huynh quả thật bất phàm a. Nhanh như vậy đã đuổi được đám người kia đi rồi.” Lục Vân Tình nghe vậy thầm kinh ngạc nói với Ngọc Như.

Ngọc Như nghe vậy nhưng không nói gì cả, nàng chỉ khẽ gật đầu mỉm cười với Lục Vân Tình mà thôi. Lục Vân Tình thấy vậy cũng ngầm hiểu không hỏi gì nữa, hai nàng lại tiếp lúc trò chuyện qua những vấn đề khác.

Thời gian thoáng cái trôi qua rất nhanh, trước khi trời tối đám người Diệp Khôn đã ra khỏi khe núi, cũng may trên đường đi bọn họ không hề gặp phải trở ngại nào cả.

Đi thêm năm dặm nữa, cả nhóm gặp một thôn nhỏ bèn dừng lại thuê phòng tá túc qua một đêm.

Lúc này là canh ba, tại một ngôi miếu cũ ở phía cuối thôn có hai bóng người đang đứng song song với nhau thì thầm nói chuyện gì đó.

“Lục huynh hẹn tại hạ ra đây chẳng nhẽ là vì chuyện hồi chiều?” Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn sao trên trời thì thào nói.

Tối nay trước khi đi ngủ Lục Thiên Hào đã hẹn gặp Diệp Khôn canh ba tới ngôi miếu hoang phía cuối thôn gặp mặt để nói chuyện, Diệp Khôn không biết là có chuyện gì nhưng hắn đoán chắc chắn có liên quan tới chuyện lúc chiều nên đã đồng ý.

Dù sao thì Diệp Khôn cũng muốn biết rõ chuyện này thực hư ra sao, vì tên trung niên hồi chiều trước khi đi đã nói đoạn đường phía sau sẽ có nhiều cao thủ của các môn phái trên giang hồ tìm đến bọn họ. Nếu chuyện này là thật thì quá phiền phức rồi, hắn cũng không muốn trở thành một kẻ hồ đồ bị cuốn việc này.

“Đúng thế! Tại hạ muốn nói rõ cho huynh biết về chuyện đó.” Lục Thiên Hào gật đầu nói.

“Vậy mời huynh nói.” Diệp Khôn có vẻ mong đợi nói.

“Huynh hãy xem vật này.” Lục Thiên Hào lấy trong người ra một cái hộp được làm bằng kim loại to bằng bàn tay đưa cho Diệp Khôn nói.

“Đây là cái gì?” Diệp Khôn đưa tay cầm lấy cái hộp giơ lên trước mặt mượn ánh trăng chiếu vào xem qua nói.

“Cái hộp này là di vật của một vị tiền bối võ lâm để lại, bên trong hộp có cất giữ bí kíp võ công thượng thừa, chỉ cần lấy được nó và luyện thành thì sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất không có đối thủ.” Lục Thiên Hào thở dài một tiếng nhớ tới lời đồn về cái hộp nói.

“Bí kíp võ công thượng thừa? Thiên hạ đệ nhất không có đối thủ? Nói như vậy, bọn người kia tìm đến huynh là muốn cướp đoạt vật này?” Diệp Khôn nghe vậy tỏ ra kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Một bảo vật như vậy đối với người luyện võ như chúng ta ai mà không muốn có chứ? Tuyệt thế võ công, đệ nhất thiên hạ, đừng nói là kẻ khác, ngay cả ta và huynh cũng mong có một ngày mình sẽ được như thế đấy. Tuy nhiên lời đồn về chiếc hộp này có thật hay không thì ta chưa dám khẳng định, dù sao thì đó cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Huynh thử nghĩ xem, nếu không có lửa thì làm sao có khói.” Lục Thiên Hào nghĩ đến việc trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ trong lòng hào khí nổi lên nói.

“Bảo vật như thế này quả thật rất chân quý và nguy hiểm. Chỉ là ta vẫn không hiểu một điều là, nếu như huynh đã có vật này tại sao lại không cất giấu rồi tự mình tu luyện, lại còn để người khác phát hiện dẫn đến sự việc ngày hôm nay.” Những gì Lục Thiên Hào nói hoàn toàn chính xác, mặc dù Diệp Khôn mới đi lại trong giang hồ nhưng hắn cũng đã từng nghe nhiều chuyện về giang hồ rồi nên cũng biết. Nhưng hắn không nghĩ tới Lục Thiên Hào có được bảo vật như thế này rồi lại để cho kẻ khác biết mà truy sát nên hơi tò mò hỏi.

“Ài, việc này cũng là do ta nhất thời sơ ý nên để lộ ra. Trước đấy ta dùng rất nhiều phương pháp nhưng không thể mở nó ra được, cuối cùng đành mang đến nhờ một tên thợ rèn tìm cách mở nó. Thật không ngờ tên thợ rèn này cũng là một người sành sỏi trong võ lâm, hắn đã nhận ra lai lịch của chiếc hộp qua lời đồn về nó và có ý đồ muốn cướp đoạt. Cũng may huynh muội ta phát hiện kịp thời nên đã cướp lại được, có điều bọn ta đã để cho hắn chạy thoát. Không cần nói nữa chắc huynh cũng đoán ra được rồi đấy.” Lục Thiên Hào có chút tiếc hận nghĩ lại nói.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên Tu Tiên