Nghịch Thiên Tam Giới

Chương 67: 67: Trở Về Cố Hương


Tất cả các ngươi qua bên đó đi còn các ngươi đi theo ta đến hộ giá Thái tử.

- Rõ !!! Đi thôi !!!

- Thái tử , Tiểu nhân hộ giá chậm trễ mong người trách phạt.

Thái tử tiến tới rồi nói.

- Ngươi không có tội có trách thì trách bản thân ta đã để bị tóm được nếu không đâu có xảy ra cái chuyện đó chứ.

- Không , trách nhiệm bảo vệ người không chu toàn là lỗi của tiểu nhân người không có tội gì cả.

Cả 2 nói chuyện 1 lúc rồi quay sang nhìn Thiên Vũ với mọi người thì chết lặng với Thiên Vũ.

- Đệ đang làm cái gì vậy ???

- Lão ta chết rồi mấy cái thứ đồ tốt bên trong cái nhẫn này bỏ đi thì uổng quá nên thay hắn sử dụng tốt mấy thứ đồ này thôi nhanh qua đây phụ ta lấy mấy cái đó đi nhiều thật đấy !!!

- Quân cướp cạn ( đồng thanh ).

Sau khi lấy được đồ xong xuôi Thiên Vũ quay người rời đi đồng thời cũng để lại 1 khoản tiền đủ để đám người kia đủ sống đến hết phần đời còn lại.

Trở về Vương phủ Bắc thành nơi này dường như đã xảy ra xung đột gì đó bên trong sảnh lớn xuất hiện vết máu kéo lết Thái tử sợ hãi kinh ngạc khi nhìn thấy thứ gì đó ở ngay cạnh vết máu đó.

- Đó là nhẫn Vô Tận của phụ thân mà lẽ nào người xảy ra chuyện gì rồi sao ??? Các ngươi lập tức đi tìm tung tích của phụ thân của ta cho ta mau !!!

- Ca , phụ thân đang ở thư phòng huynh mau qua đó đi !!!

- Ân Ly ??? Cha sao rồi chuyện gì đã xảy ra ???

- Nói ra dài lắm mau đi theo muội !!!

Mọi người cũng chạy theo đến thư phòng của Minh Đế tình trạng của ông ấy cũng không có bất cứ chuyển biến nào cả vẫn nằm đó bất động như người sắp chết vậy.

- Cha ??? Tại sao cha ta vẫn nằm đó sao không thấy cha ta tỉnh lại vậy ???

- Thần đã cố gắng hết sức rồi nhưng chỉ có điều thứ Linh Đan mà Nhị Thái tử đưa cho cũng có thể là nguyên nhân vì sao Minh Đế mãi vẫn chưa chịu tỉnh lại.

- Rầm !!! Lão già đó ta nhất định phải tra hỏi rõ ràng lão ta.

- Đứng lại đó cho ta Đào Mạnh Tùng ngươi có tý tu vi định làm cái gì hả ??? Muốn chết à hay bản thân ngươi muốn dùng cái mạng nhỏ đó liều chết với hắn ??? Tỉnh táo lại cho ta trời xanh không lo thiếu cơ hội báo thù nhẫn nhịn đi chờ đợi cơ hội mới là tốt nhất lần này chúng ta trở về cũng chỉ có thể lưu lại ở đây 1 năm thôi có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết cho xong đồng thời Thiên Vũ cũng đã có được sự chú ý của Vương Tôn chắc chắn sẽ ra mặt giúp ngươi tra hỏi hắn ta rõ ràng cho ngươi 1 lời giải thích thỏa đáng.

Hàn Đức thở dài nhìn dáng vẻ đó của Mạnh Tùng không khỏi thương tiếc.

- Mọi người sẽ ở lại đây trong 1 năm thôi sao ???

- Ừm , thực chất ta muốn trở về cố hương 1 chuyến có vài thứ rất hữu dụng ta đã để ở đó lần này trở về 1 mặt muốn dẹp phản loạn mặt khác là muốn tới đó lấy đồ.

- Đồ gì ??? ( đồng thanh ) ???

- Bẫy Thú cỡ lớn !!!

- Bốp !!!

- Bẫy cái đầu đệ nói cho rõ ràng đi.

Chu Phúc đánh mạnh vào đầu Thiên Vũ chất vấn.

- Núi Tây Phong , đó là cố hương của đệ cũng là nơi đệ muốn trở về.

- Núi Tây Phong ??? Bao năm trôi qua đệ và mẫu thân vẫn sống ở nơi hẻo lánh hoang vu đó sao Thiên Vũ ???

Tống Mai và cả Chu Phúc có cảm giác rất nhung nhớ nơi mình được sinh ra rất muốn được trở về lặng lẽ nhìn nhau rồi nói.

- Cả ta và Tống Mai sẽ cùng đệ trở về cố hương dù sao đó cũng là nơi chứa đựng rất nhiều ký ức đẹp đó ta rất muốn được cảm nhận lại nó.

- Vậy thì cùng nhau trở về đó thôi !!! Thái tử mọi người ta và Đại ca đại tỷ cùng với Hoàng Khương Mẫn Tuệ và sư phụ đã đến lúc rời đi rồi có việc gì thì phái người đến báo cho ta biết 1 tiếng là được rồi.

- Vậy thì để vài Vệ Quân hộ tống mọi người trở về đó an toàn nhé ???

Thiên Vũ lắc đầu thay cho lời nói và rồi mọi người đứng dậy rời đi Minh thiếu cũng nhanh chóng đi theo sau Thiên Vũ và mọi người.

- Minh thiếu muốn đi cùng chúng ta sao ???

- Ở mãi trong đó chán ngắt cũng muốn nhân cơ hội này đi đây đi đó cho thỏa sức tận hưởng thôi !!!

Tống Mai vẫn lặng lẽ đi không muốn quay đầu lại nhìn , đi được nửa ngày cuối cùng cũng đã trở về Núi Tây Phong.

Nơi đây vạn vật tuyệt đẹp làm sao phong cảnh thật tuyệt vời hơn hẳn nơi kinh thành ồn ào kia.

- Hử , là cháu sao Thiên Vũ , Chu Phúc và Tống Mai ???

- Đại Bá chúng con trở về rồi !!!

Cả 3 chạy đến ôm trầm lấy nhau vui mừng sung sướng.

- Nhìn xem 2 đứa đã lớn như thế này rồi suýt chút nữa lão già này không nhận ra rồi nào nào đi theo ta vào nhà nào hôm nay phải ăn uống no say đấy !!!

Nói chuyện vui vẻ với nhau lão liếc nhìn qua 1 lượt rồi lắc đầu nói.

- Haiz , Tống Mai sao cháu dẫn nam nhân này về vậy lẽ nào cháu!.

.

- Tùy bá bá nghĩ sao thì nghĩ nhưng 2 người 2 nơi khác nhau cách biệt khoảng cách chả thể nào có chuyện đó đâu !!!

Tống Mai cười đắc ý nói.

- Vậy à ??? Chắc lão già này nghĩ nhiều rồi , Thiên Vũ cùng với mọi người vào trong nhà ta đi hôm nay ta mời các ngươi 1 bữa !!!

- Cháu đã mua sẵn vài thứ đồ cần thiết rồi ạ !!!!

- Ây da , Hoàng Khương cháu có thê tử cũng rất chu đáo đấy nha chả bù cho tấm thân già này 1 mình nơi này mái nhà thiếu vắng đi đi về về chỉ có 1 mình ta.

- Nếu người muốn có thể đến phủ của cháu ở.

Thiên Vũ ngỏ ý muốn đưa bá bá đến phủ của mình sống chung.

- Ấy ta đùa thôi ta thích sống ở đây hơn là cái nơi ồn ào kia yên bình sống qua ngày cũng tốt !!!

Thiên Thiếu Minh lẳng lặng nhìn cảnh vật xung quanh thật đẹp làm sao và càng đẹp hơn khi đêm xuống ánh trăng lên cao càng làm cho cảnh vật càng thêm tuyệt sắc.

- Hóa ra huynh ở đây sao ???

Thiên Vũ cầm theo 1 bình rượu tới chỗ Minh thiếu ngồi xuống nói chuyện.

- Đêm dài đằng đẵng cảnh vật như vậy thật khó rời khỏi tầm mắt hơn nữa Minh thiếu cũng có mắt nhìn đấy chọn ngay chỗ ngắm cảnh đẹp thật.

Nè của huynh !!!

- Hừ , đệ mới là thiếu niên mà đã biết uống rượu rồi sao ???

- Sầu như vậy uống chút rượu để giải tỏa muộn phiền trong lòng đi , ực ực ực ực , vậy huynh nghĩ sao vì tỷ ấy Mai tỷ tỷ ấy ???

- Khó gần kiên cường mạnh mẽ không ngại sinh tử chiến đấu tới cùng nữ nhân như vậy quả thực ta chưa gặp bao giờ nữ nhân vây quanh ta chỉ toàn là 1 đám vô vị so với tỷ tỷ đệ thì lại khác cho ta 1 cảm giác rất muốn chinh phục càng khó leo ta lại càng muốn leo cho bằng được ta muốn chứng minh cho cô ấy thấy ta dựa vào thực lực của bản thân mà đi lên giống như đệ vậy không phụ thuộc vào gia tộc tự đi tự đứng vững trên thế gian này thật đáng ngưỡng mộ !!!

- Hahahaha , được đệ sẽ chờ ngày đó tới nhưng tỷ ấy rất kiên định với lời mình nói ra sở dĩ tỷ ấy trở thành 1 người như bây giờ là do những nam nhân trước đây đều có tình cảm với tỷ ấy thế rồi khi đã nhận ra bản thân mình bị bọn họ lừa chà đạp lên người tỷ ấy sau cùng để lại vết thương vết sẹo trong lòng khó lành lại được tỷ ấy trở nên khép lại không muốn mở lòng với bất cứ ai cá nhân đệ thì là do cả 3 chơi chung với nhau từ khi còn rất nhỏ cho đến bây giờ đệ hi vọng ai đó sẽ chữa lành được vết thương lòng đó của tỷ ấy cho tỷ ấy 1 điểm tựa vững chắc để bản thân có thể dựa vào.

- Nam nhân như vậy cũng tồn tại sao ??? Chơi đùa chán rồi nói ra những điều khó nghe như vậy chẳng lẽ không hiểu bản thân đang làm điều ngu xuẩn gì hay sao ???

- Có tức giận cũng chả làm gì được đâu vết thương lòng đó không thể chữa lành được đâu có lẽ nên thử cách khác.

- Đáng lẽ ta nên tìm cô ây sớm hơn nếu không đâu có xảy ra chuyện đó.

Tống Mai trốn sau gốc cây đã nghe thấy hết mọi chuyện lẳng lặng rời đi.

- Mà thôi cũng nên ngủ 1 giấc thôi ngủ ngon nhé Minh thiếu !!!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên Tam Giới