Nghịch Thiên Kỹ

Chương 77: Ma thú Tấn miêu


Tiểu đội Bão tuyết lạp ma tổng cộng có mười người, trong tiểu đội tuổi nhỏ nhất là thiếu nữ đội trưởng kia, gọi là Lục Tuyết.

-Tuyết tỷ tỷ, tiểu đội mọi người thường xuyên đến săn ma thú sao? Sau khi săn ma thú, mọi người dùng để làm gì?-Tàn Nguyệt nhìn Lục Tuyết hỏi.

-Ừm, chúng ta ba tháng tới một lần, một lần đại khái phải ở nơi này trên một tháng. Mà săn thú chính xác là phải bắt sống nó, chúng ta sẽ mang nó trực tiếp bán cho hội săn ma, nơi đó có thể bán được giá hợp lý. Nếu nó bị giết chết thì lại lấy những bộ phận hữu dụng của nó, hoặc chính mình dùng, có thể bán đi.

-Chính mình dùng? - Tàn Nguyệt có chút nghi hoặc. Thấy nét mặt của Tàn Nguyệt, Lục Tuyết cười cười một tiếng nói:

-Không sai, xương cốt, hàm răng của ma thú có thể dùng để chế tạo vũ khí, mà da lông thì lại có thể làm y phục, tác dụng lớn nhất là ma hạch của ma thú, giống với giáo kỹ, ma thú cũng có thuộc tính của mình, mà ma hạch của bọn chúng đối với việc tu luyện của giáo kỹ lại rất có tác dụng.

-Nga

Tàn Nguyệt chợt bừng tỉnh, vẻ mặt tỉnh ngộ, nàng chưa từng nghe qua mấy chuyện này, cảm thấy vô cùng thú vị, lại quấn quýt lấy Lục Tuyết mà hạch hỏi.

Hàn Phong Tuyết lại ở phía sau trò chuyện cùng mấy đại hán , cậu thấy những người này tuy là thực lực có thể chưa ra hình dáng gì nhưng thái độ làm người cũng không tệ, vô cùng ngay thẳng phóng khoáng, không có tâm cơ gì.

Trò chuyện một chút, một đám người đã xâm nhập và khoảng một nghìn thước trong rừng rậm rồi.

-Mọi người bắt đầu phải cẩn thận, bây giờ chúng ta lúc nào cũng có thể gặp phải tập kích của ma thú.-Lục Tuyết hướng về phía đoàn người nhắc nhở.

-Dạ. - Đều gật đầu một cái, vẻ mặt của cả đoàn cũng bắt đầu nghiêm túc, không còn nhí nhố như vừa rồi.

-Cẩn thận, chúng ta bị theo dõi!

Đi tới bên cạnh Lục Tuyết, Hàn Phong Tuyết thấp giọng nói. Kinh ngạc nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, trong mắt có chút không tin, nàng đến Lạc Nhật Sơn Mạch không phải là một hai lần, tự nhận là cảm giác vô cùng nhạy bén, lúc này xung quanh một mảnh yên tĩnh, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào, bởi vậy có chút hoài nghi lời nói của Hàn Phong Tuyết, nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, nàng vẫn truyền lệnh đến người của tiểu đội kết thành hình vòng tròn, như thế có thể phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa tầm mắt cũng có thế khuếch trương lớn nhất.

Lại đi thêm một đoạn nữa, phát hiện cũng không có tình huống gì khác, Lục Tuyết nhìn Hàn Phong tuyết bất mãn nói:

-Trò đùa này, ta không thích đâu nhé

Lời còn chưa dứt, bên tai truyền đến một hồi tiếng động, xoay người nhìn, trong nháy mắt chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng hướng nàng tấn công.

-Cẩn thận, có biến!

Lục Tuyết nhắc nhở một tiếng, trong cơ thể tuôn ra nguyên tố hệ kim, cảm giác một chút nồng độ của nguyên tố, Hàn Phong Tuyết gật đầu một cái, thầm nghĩ:"Chắc là kỹ vương bảy sao, thảo nào tuổi còn trẻ có thể trở thành tiểu đội trưởng, như này so với đệ nhất thiên tài Lưu gia mạnh hơn không ít, đã là rất không tồi rồi."

Không cần nàng phải nhắc nhở, những người khác cũng biết tình hình, bởi vì cũng có ba bóng đen giống vậy vút lên đánh về phía bọn họ. Với tốc độ nhanh nhất chia làm hai đội nhỏ, kết hợp với trận địa đơn giản, cùng giằng co với ba con ma thú.

Bốn con ma thú thuộc về cùng một chủng loại, cơ thể không lớn quá, dài chưa tới một thước, cao khoảng nửa thước.

-Ngu đại ca, ngươi nói thật đúng là may mắn, cái này, vừa đúng là bốn con tấn miêu cấp ba.

Một vị đại hán thoải mái nói, nhưng trong lòng bọn họ tuyệt không chút ung dung nào, trước đây đụng phải ma thú cấp ba đều là một mình hành động, mà lần này một lúc liền đụng phải bốn con, rốt cuộc là ai đi săn còn không rõ ràng lắm.

Tấn miêu, gian xảo linh hoạt, giỏi về ẩn núp, Hàn Phong Tuyết sớm cảm giác được chúng nó một mực ở trên cây đi theo đội ngũ, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, chưa từng phát ra một chút thanh âm nào, nếu như không phải đã đột phá đến cảnh giới kỹ vương có thần hồn lực, hắn nhất định còn chưa có thể phát hiện ra chúng.

Lục Tuyết trong lòng có chút hổ thẹn, chính mình không phát hiện được cái gì , mà người khác có lòng tốt nhắc nhở lại bị nàng coi là trò đùa. Nhưng đối thủ trước mắt, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, nàng biết rõ với thực lực của những người khác trong tiểu đội để đối phó với hai con tấn miêu còn có chút nắm chắc, ba con đã có chút khó khăn rồi, nàng nhất định phải nhanh chóng giải quyết con trước mặt mình sau đó đi trợ giúp những người khác.

Thế nhưng Tấn miêu vốn là xưng danh xảo quyệt, cộng thêm cơ thể lại nhẹ nhàng linh hoạt, nếu muốn giải quyết lại không dễ dàng. Cảm giác được uy hiếp trên người Lục Tuyết, tấn miêu căn bản không cùng nàng cúng rắn chiến đấu, chỉ di chuyển xung quanh nàng, có cơ hội thì liền nhào tới hung hăng xuất một trảo, mà mỗi lần Lục Tuyết phóng ra kỹ năng tấn miêu cũng có thể nhẹ nhàng tránh được, Lục Tuyết vừa buồn bực vừa lo lắng.

Tình hình bên kia quả thực không sai biệt lắm so với dự đoán của Lục Tuyết, chín đại hán có giáo kỹ, có võ sỹ, nhưng tu vi cũng đều không cao, ba người giáo kỹ cũng chỉ có trình độ danh kỹ, mà sáu người khác đều không biết công pháp và vũ kỹ, chỉ cậy mạnh của võ sĩ. Chín người chỉ có thể dựa vào sự kết hợp của hai trận địa đơn giản mà tận lực chống đỡ, thậm chí có một vị đại hán không cẩn thận bị chộp một cái, máu tươi trào ra không ngừng, nhưng hắn như không có việc gì, tiếp tục dũng mãnh chiến đấu.

-Tiểu Nguyệt, muội đi giúp mọi người giải quyết một con đi.

Hàn Phong Tuyết mở miệng nói, tấn miêu vừa vặn dùng cho Tàn Nguyệt luyện tay một chút, mà với cậu, loại cấp bậc chiến đấu này không có mảy may hứng thú.

-Được!

Tàn Nguyệt vốn là nóng lòng muốn thử xem sao, nhưng nàng không biết Hàn Phong Tuyết có trách nàng bộc lộ thực lực không, cho nên mới chậm chạm không động thủ. Nghe được lời nói của Hàn Phong Tuyết, Tàn Nguyệt nhanh chóng nhảy lên phía trước, tìm ở bên eo lưng, nhuyễn kiếm xuất hiện ở trong tay.

Tàn Nguyệt ngăn một con tấn miêu lại, áp lực của mấy vị đại hán được giảm bớt, sau khi liếc mắt một cái, thấy là Tàn Nguyệt đơn độc chặn đánh một con tấn miêu, một tay nhuyễn kiếm đầy mạnh mẽ, thân pháp nhẹ nhàng phóng khoáng, không thua tấn miêu chút nào, mấy người đều vô cùng hoảng hốt.

Lục Tuyết và tấn miêu vẫn đang giằng co chưa xong, trong lòng tức giận, liền quyết định lại một lần nữa chậm rãi hội tụ kim nguyên tố, tấn miêu lại đảo quanh nàng, lúc này chậm chạp không thấy Lục Tuyết phóng ra kỹ năng, đi tới sau lưng của Lục Tuyết, thấy Lục Tuyết cũng không xoay người.

-Hưu.

Tấn miêu nhanh nhẹn nhào tới, móng vuốt sắc bén duỗi về phía trước, chụp vào cổ Lục Tuyết. Nghe được kình phong(tiếng gió lớn) ở phía sau, Lục Tuyết chợt xoay người một cái, kim nguyên tố trên tay trái lộ ra, đặt ngang ở trước mặt mình.

-Phốc!

Mặc dù được kim nguyên tố che chở, nhưng móng vuốt tấn miêu ma thú cấp ba há lại có thể dễ dàng ngăn trở như vậy, móng nhọn vạch lên cánh tay, phá nát ống tay áo nhuộm đỏ thẫm máu tươi. Dường như bị thương không phải là tay của mình, tay phải Lục Tuyết theo sát mà lên, nồng đậm lực nguyên tố làm cho tấn miêu cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhưng lúc này đã chậm rồi, Lục Tuyết liều mạng bị thương cũng là vì thời khắc này.

-Bành!

Tay bên phải mang theo kim nguyên tố hung hăng đấm vào bụng của tấn miêu, tấn miêu bay ra ngoài mấy thước, thống khổ giãy rụa dưới đất, đã mất đi sức chiến đấu. Lục Tuyết quay đầu nhìn về phía chiến trường cách đó không xa, phát hiện Tàn Nguyệt lại đang chặn đánh một con tấn miêu, cả tâm trí đều tập trung vào cũng không phân tán tinh lực đến quan sát tình huống bên này, bởi vậy nàng mới có thể sử dụng đến chiêu ngoan độc lưỡng bại câu thương( cả hai phía đều bị thương).

Hàn Phong Tuyết vẫn đang chú ý đến sự chiến đấu của Tàn Nguyệt, nghe được thanh âm bên kia khi nhìn lại, sửng sốt trong chốc lát, không nghĩ tới Lục Tuyết lại sẽ như thế, bước lên phía trước nói:

-Tình hình bên kia không có vấn đề gì, ngươi nên dưỡng thương trước đi.

Lục Tuyết gật đầu một cái, từ trong ngực móc ra một lọ thuốc, thoa lên vị trí bị thương, sau đó để cho Hàn Phong Tuyết giúp nàng băng bó lại. Trong lúc đó trên mặt còn hiện ra một mảnh phiếm đỏ, tăng thêm một phần cảm giác mỵ hoặc.

Thấy thần sắc của Lục Tuyết, Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ:" Thiếu nữ này dù sao cũng là một cô gái trẻ, lúc đối địch ngoan độc như thế mà giờ lại xấu hổ như vậy."

Sau khi băng bó xong, hai người cũng không có mở miệng, ngẩng đầu nhìn qua bên kia, chỉ thấy Tàn Nguyệt kiếm pháp khéo kéo, làm tấn miêu bắt buộc phải chạy tán loạn bốn phía, nhưng muốn đem nó thu thập cũng không phải chuyện trong chốc lát.

Thấy Tàn Nguyệt nắm giữ kiếm pháp dần dần thuần thục, tấn miêu chỉ là một mực né tránh, Hàn Phong Tuyết biết Tấn miêu đã không có giá trị rèn luyện nữa, tâm trạng khẽ nhúc nhích, một kiếm của Tàn Nguyệt đã nhanh chóng hướng tấn miêu mà đâm tới, tấn miêu dường như giãy người một cái nhưng không thành công, trường kiếm xuyên qua cổ tấn miêu. Tàn Nguyệt ngẩn ra, lập tức hướng về phía Hàn Phong Tuyết cười một tiếng.

Tuy rằng tấn miêu chỉ là ma thú cấp ba, cũng không có thần trí , nhưng ít nhất cảm ứng vẫn phải có, làm cho hai con tấn miêu bề ngoài cảm thấy tình thế không ổn, thoát khỏi quần đấu của mấy đại hán, trốn vào trong rừng, biến mất.

Thấy Lục Tuyết bị thương, bọn đại hán vội vàng chạy tới hỏi thăm:

-Đội trưởng, ngươi không sao chứ?

Lục Tuyết cười một tiếng nói:

-Yên tâm đi, ta không sao, chúng ta cũng không tệ nha, ngày đầu tiên đã thu hoạch được ma thú cấp ba. - Lại quay đầu nhìn về phía Tàn Nguyệt - không nghĩ tới thực lực của Tiểu Nguyệt ngươi mạnh như vậy, lần này ít nhiều đã làm phiền ngươi rồi.

Nghe nói như thế, mấy người khác cũng nhìn Tàn Nguyệt, trong mắt có phần kinh ngạc, có phần hưng phấn, Ngu đại ca cầm búa lớn nói

-Chẳng lẽ thói đời thay đổi, đã là nữ nhân trong thiên hạ, vốn đội trưởng chúng ta đã rất biến thái rồi, không nghĩ tới thực lực tiểu cô nương lại không thấp hơn đội trưởng, một mình mà vẫn có thể giết chết một con tấn miêu.

-Ngu đại, ngươi nói ai biết thái?

Lục Tuyết cười ngọt ngào nhìn về phía Ngu đại ca. Lại thấy Ngu đại ca liên tục khoát tay, lắp bắp nói:

-Ta không nói gì cả, không nói gì cả.

Thấy bộ dạng khờ khạo hắn như vậy, mấy người đều lớn tiếng cười. Bỗng nhiêu, Lục Tuyết lại chuyển hướng sang Hàn Phong Tuyết hỏi:

-Ngươi làm sao biết chúng ta bị theo dõi?

-Cảm ứng lực của ta trời sinh tương đối mạnh, nhưng ta chỉ biết là bị theo dõi, cụ thể chuyện gì xảy ra ta cũng không biết. - Hàn Phong Tuyết sớm đoán được nàng sẽ hỏi cái này, dựa theo suy nghĩ mà giải thích.

-Nga? - Lục Tuyết gật đầu, bán tín bán nghi nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, cũng không dây dưa ở vấn đề này nữa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên Kỹ