Nghịch Long

Chương 61: Động lòng


Mọi việc diễn ra ở đại quảng trường hắn không hề biết đến mà dù có biết hắn cũng chả quan tâm, liên quan gì tới hắn mà có liên quan thì sao chứ, hắn không thể làm được ngoài việc hiện tại hắn đang hôn mê

Trong cơn mê như dài vô tận này hắn như đã bước sang một trang sử mới, hắn như biết tới một thế giới mới mà trước đây dù hắn có tưởng tượng thế nào cũng không thể tả nổi cảm xúc lúc này của hắn

Cảm giác thăng hoa cùng người đẹp khiến cho hắn mê ly không muốn tỉnh dậy, hắn đã từng tưởng tượng mà không là từng có cơ hội đẩy đổ uyển phượng nhưng lúc đó thật hắn không dám làm, một phần nguyên do là vì thân phận hắn quá mức đặc thù, một phần khác chính là tính cách của hắn không cho phép hắn làm điều đó

Nhưng nay trong mộng cảnh mà hắn không biết nó có thực là mộng cảnh hay không nữa, trong tay hắn đang ôm ấp một người con gái, người con gái này xinh đẹp tuyệt trần khiến cho phần nào hắn liên tưởng tới vẻ đẹp của uyển phượng

Một người con gái mang dáng vẻ quyền quý, cùng với mái tóc vàng óng mượt cộng thêm một khuôn mặt dễ nhìn, tuy khí chất có phần không bằng uyển phượng nhưng sự quyến rũ cũng như bốc lửa của nàng thì hoàn toàn vượt xa uyển phượng có thể sánh ngang với nguyệt nhi về mặt này

Trong cơn mộng hắn hoàn toàn bị thu hút bởi vẻ đẹp của nàng và hắn đã không ít lần đưa nàng lên đỉnh cũng như nàng đã khiến hắn không ít lần thỏa mãn

Một đêm qua đi ngày liệp thú thứ 28 đã tới chỉ là hiện tại hắn thật sự không động thân nổi, những cơn đau ngày hôm qua trở về khiến cho hắn không nhúc nhích bản thân được chút nào, hắn mở mắt ra một chút để hưởng thụ ánh nắng ban mai nhưng hắn phát hiện một điều cực kỳ điên rồ

Bên cạnh gắn hiện nay đang nằm một người con gái,người con gái này cũng giống như hắn đều loả thể mà hình tượng người con gái này chính là người mà trong giấc mộng đêm qua của hắn, mà cũng không đúng vì hắn không biết đêm qua có phải là mộng hay không nữa vì sự thật chứng minh rằng hắn thật sự đã chung chăn gối với một người con gái mà hắn hình như không quen biết nàng

- Con rồng chết tiệt - nhìn thấy cảnh này hắn đoán chắc là do con rồng kia tạo ra, hắn lẩm bẩm một câu rồi lao vào linh hải

Nhưng khi hắn vừa tiến vào linh hải thì thấy một cảnh tượng khiến hắn sởn tóc gáy, lúc này trong linh hải của hắn tồn tại hai nhân vật một chính là con rồng chết tiệt kia vốn trong cơ thể hắn, con rồng chết tiệt này hiện bay đang bị treo tòng teng trên cây thánh giá, nó bị những sợi xích linh hồn khoá chặt tới nỗi nhúc nhích cũng chẳng nổi

Mà người đang đứng bên dưới nắm lấy những sợi xích kia không ai khác chính là vô gái tóc vàng đang nằm ngoài kia, chỉ là không biết tại sao cô ta lại chui vào được tận linh hải của hắn, không những vậy còn treo con rồng kia lên cây thánh giá như kiểu hắn là một tên tội phạm nguy hiểm và đáng bị xử tử vậy

- Khoá hồn tỏa - hắn thốt lên bất ngờ khi nhìn thấy sợi dây xích này, vốn khoá hồn tỏa là một phương thức phòng ngự linh hồn lấy thần thức làm sợi xích nhưng cô ta giờ đây lại dùng chính sợi xích linh hồn của mình để trói chặt con rồng kia

- Chuyện này là do ngươi bày ra - khi nhìn thấy hắn đến thì cô gái kia cũng quay mặt lại, cô ta nhìn hắn với một ánh mắt căm thù

- Ta không ngờ ngươi là kẻ như vậy! - cô ta tiếp tục chất vấn như thể cô ta biết toàn bộ sự việc vậy

- Ngươi là ai! Tại sao lại có mặt trong linh hải của ta! - hắn hoàn toàn hoang mang, con rồng kia sống trong này đã khiến hắn đau đầu lắm rồi, giờ đây lại tới thêm một người mà người này lại chui vào linh hải của hắn như chui vào nhà của mình vậy

- Ta thật đã tin lầm ngươi - cô ta tiếp tục với giọng điệu tức giận, trong đó còn kèm theo một chút buồn bã

Đúng vậy! Nàng không ngờ hắn lại là kẻ như vậy, uổng công trước đây nàng hoàn toàn tin tưởng hắn, nàng công nghĩ nếu một ngày hắn thật sự có ý định muốn cưới nàng thì nàng sẽ đồng ý vô điều kiện, nhưng mà đáp lại nguyện vọng của nàng thì sao? Hắn đã không nghĩ tới cảm xúc của nàng và vô tâm cưỡng đoạt nàng!

- Ngươi trả lời ta đi! Vì sao? - nàng hét toáng lên và kèm theo những giọt nước mắt cay đắng, nàng thật thất vọng về hắn, nàng thấy vọng tràn trề

- Vì!...... ta yêu nàng - sau những câu nói kia của nàng ta thì hắn cũng lờ mờ đoán ra nàng ta là ai, nàng không ai khác chính là kẻ mà mấy ngày nay luôn đi bên cạnh hắn “ trần thành”

Hắn muốn giải thích một chút rằng chuyện này không phải là lỗi của hắn, hắn hoàn toàn bị oan, tất cả những điều này là do con rồng kia tạo ra ; nhưng nói ra nàng ta sẽ tin sao? Tất nhiên là nàng ta sẽ không bao giờ tin, vì vậy không còn cách nào khác chỉ có thể nói như vậy “ hi vọng nàng sẽ nguôi giận”

Nói thật hắn rất muốn nếu có thể nàng hãy tiêu diệt con rồng chết tiệt kia đi cho hắn đỡ phiền, nhưng hắn thật không dám ; lỡ như con rồng kia có mệnh hệ gì lại liên lụy tới hắn thì nguy to, hơn nữa con rồng kia là do huyết mạch của hắn tạo thành, nên chắc chắn nó sẽ có ích cho hắn một lúc nào đó nên hắn cũng không dám làm liều

- Ngươi nói ngươi yêu ta? - nàng lặp lại chính câu nói của hắn với giọng điệu nghi ngờ - ngươi làm sao biết ta là ai mà dám nói yêu ta - nàng bồi thêm một câu

- Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên ta đã biết ta yêu nàng! Lúc đó ta nghĩ chẳng lẽ mình là gay, trước một người con trai như nàng mà ta lại có cảm giác yêu thích nên ta từng nghĩ chẳng lẽ mình mang bệnh trong người, nên giai đoạn đầu ta hoàn toàn không dám đối diện với nàng - trong đầu hắn không ngừng xoay chuyển, vốn là một kẻ tài hoa trong việc ăn nói, hắn đã lừa được không biết bao nhiêu người kể cả cao thủ cũng không nằm ngoài tầm với của hắn, này đối diện với một cô gái chưa trải sự đời như nàng ta thì hắn cũng có vô vàn cách, nếu hắn mà không lừa được nàng ta thì hắn thề hắn sẽ từ bỏ chức vị thiếu tông chủ lạc vân tông ngay

Vốn thiếu tông chủ lạc vân tông là vậy, bất kỳ một nhân vật nào được chọn là thiếu tông chủ thì luôn luôn phải học và thành thạo ba điều: thứ nhất tu vi phải mạnh nhất, thứ hai phải là người trung thành nhất, thứ ba người đó phải là kẻ lừa đảo giỏi nhất.

- Khúc khích - nàng nghe hắn nói tới đây thì tự nhiên nở một nụ cười, nàng hoàn toàn không ngờ tên này lại nghĩ hắn là người biến thái, quả thật trước đây hắn hay tránh mặt nàng, lúc đầu nàng cứ nghĩ có lẽ là do hắn tưởng nàng là con trai nên không muốn lại gần nàng ; ai ngờ hắn lại thích nàng nên mới tránh mặt nàng

Nàng cười một cách tự nhiên khiến cho khuôn mặt vốn xinh đẹp lại càng thêm rạng rỡ

- Sau đó thì sao? - nàng tiếp tục hỏi chuyện, lần này khuôn mặt của nàng không công dáng vẻ tức giận nữa mà thay vào đó chính là một nụ cười rạng rỡ khiến hắn có đôi chút thất thần

- Thật ra...... - hắn thấy nụ cười của nàng khiến hắn xíu chút nữa thì buột miện nói ra sự thật, may nhờ cáo tay hắn nhanh hơn cái miệng nếu không thì nguy to rồi, hắn dùng tay che miệng mình lại như một kẻ khờ đang làm chuyện ngốc nghếch

- Thật ra làm sao? - nàng nhìn hắn một cái với vẻ nghi ngờ, khi nàng nhìn thấy hành động của hắn thì sự nghi ngờ của nàng ngày càng tăng

- Sau đó một thời gian ta luôn trăn trở điều này, ta biết ta thích con trai là một điều không đúng, nói đúng ra ta là kẻ biến thái nhưng cuối cùng ta chấp nhận điều đó, chính vì vậy lần đầu tiên ta gặp nàng trong cuộc liệp thú này ta đã tính nói ra tất cả - sau khi suy nghĩ một chút hắn lại tiếp tục câu chuyện ba xạo của mình

- Lần đó ngươi nói muốn ngủ chính là muốn trong lúc ngủ ngươi sẽ tỏ tình với ta - nàng nhớ lần đầu tiên gặp hắn trong cuộc liệp thú này, khi nhìn thấy nàng thì hắn có nói hắn muốn ngủ một giấc. Vậy ra lúc đó hắn muốn thổ lộ với nàng mà nàng hoàn toàn không biết cứ suy nghĩ vớ vẩn về con miêu yêu kia nên bằng mọi cách gọi hắn dậy ; nghĩ tới đây nàng lại bật cười hai tiếng, nàng cảm thấy thật sự vui vẻ, có lẽ từ trước tới nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy vui đến vậy

- Sau đó thì sao? - nàng thực sự tò mò về chuyện sau đó, nàng muốn nghe tất cả những cảm nghĩ của hắn về nàng

- Thật ra việc ta bảo chỉ cần tinh thạch chỉ có thể làm trận pháp chỉ là giả dối, ta chỉ muốn được bên cạnh nàng nên ta đã nói như vậy và việc tạo hiệp ước giữa hai ta cũng chỉ là giả dối - hắn lại tiếp tục câu chuyện của mình, lời văn của hắn dần dần trôi chảy “ hắn cảm nhận được điều đó nên không có ý nhưng lại, hắn sợ khi hắn ngưng lại thì sẽ lỡ miệng nên hắn nói tiếp, và nàng hình như cũng không muốn ngắt lời hắn

- Tinh thạch với ta vốn chẳng có gì quan trọng, cũng như nàng ta quan trọng máu huyết cùng tài liệu của yêu thú, nhưng để được bên nàng ta có thể đánh đổi tất cả

- Đúng! Tinh thạch nó có thể tạo trận pháp một cách hoàn mỹ nhất nhưng nó hoàn toàn không cần thiết vì ta có thể dùng tài liệu yêu thú để thay thế nó

- Còn việc ta nói ta muốn tất cả điểm liệp sát chỉ là ta muốn che mắt nàng mà thôi, ta không muốn nàng nghi ngờ nên phải dùng cách này, thật ra mà nói điểm liệp sát này với ta chẳng có chút quan trọng gì. Với một trận sư như ta thì hoàn toàn không phải vào đây săn yêu thú nhưng ta đã đề nghị đoàn trưởng cho ta vào vì ta muốn bảo vệ nàng - nói đến đây hắn dừng lại đôi chút rồi nhìn về phía trần thành, hắn thấy đôi má nàng đỏ au chứng tỏ những lời nói của hắn đã đả động đến nàng, khi thấy phản ứng của nàng như vậy thì hắn hoàn toàn hài lòng về câu chuyện của mình

- Vậy chàng biết ta là nữ từ khi nào - nàng đã hoàn toàn tin lời hắn nên cách xưng hô của nàng đã thay đổi, nàng thực sự đã chấp nhận hắn

- Từ lúc ta lừa nàng là dạy nàng cân đẩu vân ta đã nhận ra nàng là gái, với một người con trai thì không có ai phản ứng như nàng cả, với lại sau đó ta đã thử mấy lần thì ta biết chắc chắn nàng là gái - hắn lại tiếp tục diễn vai của mình, trên đời này nói dối là một việc khó khăn nhưng với hắn đó chỉ như ăn bánh uống trà. Đạo của kẻ nói dối chính là bảy phần thật ba phần giả, vì trong câu nói của hắn không có câu nào là thật nên hắn phải kể lại chi tiết những hành động của hắn khiến cho khớp với câu chuyện hắn muốn kể, vì vậy nên hắn phải thật cẩn thận trong chuyện này

- Thật ra việc ta bế quan lâu như vậy cũng chỉ là nói dối, ta chỉ muốn quan sát nàng một chút, muốn hình ảnh của nàng in sâu vào tâm trí ta ; ta sợ lỡ một mai khi cuộc săn thú này kết thúc, ta không thể được ơn bên nàng nữa - nói đến đây thì hắn nhìn thấy biểu hiện thẹn thùng của nàng thì hắn biết mọi thứ đã thành công, hắn quyết định kết thúc câu chuyện này một cách hoàn mỹ nhất

- Vậy tại sao chàng không nói với ta! - nàng cúi mặt xuống thẹn thùng đáp lại

- Ta sợ khi nói ra ta sẽ mất nàng! Nàng có nhớ không? Sư phụ ta đó!- hắn quyết định tới đây sẽ kết thúc chuyện này

- Lão ta sao? - khi nhắc đến lão ta nàng lại nhớ trong người mình còn rất nhiều việc phải làm, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn kể xong câu chuyện của hắn

- Người chính là sư phụ ta! Người chấp nhận nàng và người cũng như chị gái ta muốn ta cưới nàng, vì vậy ta đã làm như vậy - cuối cùng câu chuyện đã kết thúc, hắn thở phào trong lòng nhẹ nhõm đáp

- Vậy người tên nguyệt nhi, uyển phượng kia là ai? - nàng tiếp tục hỏi, khi nàng nhớ tới lão đạo kia thì nàng lại nhớ tới hai cái tên mà lão đạo kia nhắc tới

- Đó là hai người trước đây mà sư phụ ta muốn ta cưới! Nhưng lúc đó ta không chịu nên cuối cùng bị người trách phạt, giam ta hơn một tháng trong trận pháp điên đảo ngũ hành trận này - hắn chỉ về phía trận pháp phía sau rồi nói

- Vậy chàng thật sự muốn cưới ta? - nàng quyết định muốn hỏi câu cuối cùng này, nàng thật sự cũng hi vọng điều đó

- Nàng đã là người của ta! Vì vậy ta không cần cưới nàng nữa - hắn đáp lời một cách tự nhiên

- Vậy lỡ như ta không muốn cưới chàng thì sao?

- Thì ta sẽ tới phía Tây đại lục để kéo nàng về, dù cho kẻ địch của ta có trăm ngàn tài Tuấn, dù cho cha nàng không đồng ý ta cũng nhất quyết muốn đưa nàng về bên ta - nói xong câu đó thì hắn cũng phóng xuất thần thức ra khỏi thức hải, hắn hoàn toàn không muốn chuyện này bị lộ tẩy nên hắn quyết định dừng mọi chuyện ở đây

Sau khi thấy hắn rời đi thì nàng cũng không lưỡng lự nữa, thu lại khoá hồn tỏa rồi thoát ra ngoài cùng hắn

Con rồng nhỏ sau khi thoát khỏi khoá hồn tỏa thì trong lòng oán hận lẩm bẩm một câu, rồi chui xuống lòng hồ trốn mất tăm

Sau khi thoát ra ngoài thì hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, bên cạnh hắn người con gái kia cũng giống hắn, nàng hoàn toàn không có cách nào đối diện với hắn

- Chàng có muốn cưới ta lần nữa không? - nàng thẹn thùng ấp úng hỏi lại

- Muốn! - hắn thấy nàng thẹn thùng nép vào người hắn, thì cũng là lúc dục vọng nguyên thủy trong con người hắn trỗi dậy, đêm qua thật sự hắn cảm thấy rất sảnh khoái, hắn lưu luyến cảm giác kia nên giờ đây có cơ hội hắn sẽ không bỏ qua

Thế là hai người lại tiếp tục một trận cuồng phong hoán vũ, chỉ là lúc này không còn là cảm giác mê mê tỉnh tỉnh như đêm hôm qua, mà hôm này hai người hoàn toàn tỉnh táo ; hai người hưởng hết hạnh phúc của nhân gian cùng với những tiếng rên rỉ tiêu hồn phát ra

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Long