Nghịch Hành

Chương 35: 35: Mộ Thiên Di Ra Tay


Đám người đứng xem xung quanh thấy cảnh tượng này thì không tin vào mắt mình, tất cả đều sững sờ.

Ngọc Linh, A Bích sau khi bừng tỉnh thì chạy vội tới bên cạnh Vân Hi, lo lắng hỏi:“Muội không sao chứ?”“Muội không sao.

” Vân Hi thần trí vẫn còn mơ màng, nàng ngây ngốc nhìn vào đôi tay mình.

Ngọc Linh nắm lấy tay Vân Hi, kiểm tra một lượt toàn thân cô bé, không một vết thương, mọi thứ vẫn hoàn hảo đến khó tin, giọng run run hỏi:“Ta cứ tưởng muội sẽ… Vừa rồi sao muội lại đỡ được?”“Muội không biết, muội chỉ nhớ thiếu niên kia gặp nguy nên theo bản năng lao ra đỡ hộ.

” Vân Hi mờ mịt trả lại, thực sự cô bé không hiểu gì cả.

Đừng nói là Vân Hi chỉ là một phàm nhân, trước đó Ngọc Linh tuy là Võ giả Luyện Thể ngũ trọng nhưng cũng không thể bình yên mà đỡ đòn trực diện của Hải lão.

Ngọc Linh cảm thấy rất khó hiểu nhưng hiện tại không phải là lúc suy xét nên đành gác lại và nhắc nhở cô bé:“Lần sau muội không được liều lĩnh như vậy nữa nhé, nếu muội xảy ra chuyện thì ta biết nói sao với Vũ ca.

”“Vâng! Muội nhớ rồi ạ.

” Vân Hi đáp.

Sau va chạm vừa rồi đã thu hút chú ý của mọi người xung quanh nhiều hơn, đám đông đã nhanh chóng vây kín khu vực này.

Thiếu niên kia hoảng sợ vội lẩn vào trong đám người hóng chuyện rồi khuất dạng, cũng không ai để ý đến hắn, mọi người còn đang chú mục vào đống gạch đá đổ nát nơi Hải lão đập vào.

“Bùm!”Gạch đá bay tứ tung, Hải lão đi ra tương đối chật vật, khuôn mặt bừng bừng sát khí, Mặc Kiếm Tâm đứng gần đó cũng vậy, hắn hét lên:“Hải lão, giết hết bọn chúng cho ta!”Ngọc Linh thấy vậy quát lớn:“Các ngươi dám, các ngươi không sợ bị gia gia ta trả thù hay sao?”Mặc Kiếm Tâm cười lớn:“Lão già đấy lo thân chưa xong, làm gì còn tinh lực mà lo chuyện các ngươi, ngươi tưởng Hàn gia còn đủ tư cách đứng cùng Mặc gia hay sao.

”“Ngươi…” Ngọc Linh phẫn nộ, nhưng nàng nghĩ lại mấy hắn nói có phần đúng, dù sao việc Hàn gia thất thế cũng là sự việc ai cũng nhìn thấy.

Hải lão lúc này đã lao lên như chớp, hai tay tung ra song chưởng đánh vào Ngọc Linh, thấy vậy A Bích cũng lao tới.

Hai nàng ngạnh kháng chưởng lực của Hải lão, như dự đoán, cả hai đều bị đánh bay về sau, miệng thổ huyết, khuôn mặt của hai thiếu nữ nhợt nhạt không chút sắc khiến ai cũng xót xa.

Đám người xung quanh thấy một lão già ra tay nặng nề với mấy cô gái tuy rằng rất bất mãn thế nhưng không một ai dám xông lên tương trợ, chỉ dám đứng nhìn.

“Ngọc Linh tỷ, A Bích tỷ!” Vân Hi hoảng sợ hét lên.

Hải lão lúc này quay sang nhìn Vân Hi, ánh mắt lóe lên sát khí.

Hắn đã lăn lộn cả đời người nhưng chưa thấy trường hợp nào như vậy cả, một cô nhóc không có dao động linh lực lại có thể đối cứng với hắn như vậy, việc vừa xảy ra không giống như có cao thủ trợ giúp, là hắn trực tiếp bị phản chấn khi chạm vào cô nhóc.

Thu lại sự hiếu kỳ, Hải lão sử dụng thân pháp nhanh như thiểm điện của mình vòng ra đằng sau Vân Hi, lấy tay làm đao, một đường chém xuống, cho dù võ giả Luyện Thể viên mãn mà trúng chiêu này hoàn toàn có thể bị chẻ làm đôi.

Vân Hi còn chưa biết nguy cơ, nàng vẫn nhìn về phía Ngọc Linh, A Bích đầy vẻ lo lắng.

Nhưng Ngọc Linh thì không mù, nàng nhìn thấy hết, một tay giơ lên về phía Vân Hi, kêu lên trong tuyệt vọng:“Không…”A Bích thì hai tay ôm mặt, nàng không dám nhìn cảnh tượng ấy.

Ngay lúc thủ đao của Hải lão còn cách đầu Vân Hi một gang tay, thì bỗng nhiên nó dừng lại.

“Vù!”Gió mạnh thổi tung bụi mù, thủ đao của Hải lão bị chặn lại, chặn bởi một cái quạt.

Lúc này dường như mọi người mới phát hiện có thêm một người không biết xuất hiện từ lúc nào đang cầm chiếc quạt xếp chặn lại thủ đao đầy sát khí của Hải lão.

Hải lão có chút hoảng hốt, hắn không hề phát giác sự tồn tại của người này cho đến khi thủ đao bị chặn lại, như một bản năng, Hải lão thu tay về đồng thời vọt ra ngoài cách xa ba trượng rồi mới đưa mắt nhìn về phía người kia.

Đó là một thanh niên tuấn mĩ có chút yêu mị trong bộ trường bào màu trắng, tay phe phẩy quạt mang đậm khí chất của một công tử phong lưu.

Mặc Kiếm Tâm thấy Hải lão rút lui vội quát lớn:“Hải lão, giết luôn hắn cho ta, dám xen vào việc của bổn thiếu thì phải chịu hậu quả.

”Hải lão còn đang chần chừ không ngừng đánh giá đối phương thì người kia lên tiếng:“Đường đường là thiếu gia hào môn mà lại làm chuyện ỷ thế hiếp người, Mặc gia quả là thối nát.

” Đoạn quay sang Hải lão nói tiếp:“Ngươi dù sao cũng là bậc cao thủ, đã khom lưng uốn gối thì thôi, còn tiếp tay cho cường hào làm việc ác, đến một bé gái đáng yêu như thế này còn muốn giết, thử hỏi ngươi có thấy xấu hổ với bản thân hay không?”Vân Hi sau giây phút thất thần mới ý thức được mình vừa trải qua một cơn sinh tử, quay sang nhìn người nọ rồi reo lên:“Thiên ca, ra là huynh, cám ơn huynh nhiều lắm.

”Mộ Thiên Di nhìn xuống Vân Hi, thấy cô bé vẫn không làm sao, cười âu yếm rồi nói:“Có ta ở đây để xem ai dám khinh dễ muội.

”“Vâng!”Lúc này Ngọc Linh, A Bích sau khi phục dụng đan dược chữa thương, mặt đã hồi phục chút huyết sắc cũng lò dò bước đến, mắt nhìn Mộ Thiên Di thầm đánh giá, không hiểu Vân Hi quen biết cao thủ bậc này từ lúc nào.

Mặc Kiếm Tâm thấy Hải lão vẫn đứng im thì nộ khí xung thiên quát bảo đám thuộc hạ lao lên, hắn muốn giết người lắm rồi, từ khi nào mà thiếu gia nhà họ Mặc làm việc lại vấp phải hết cản này đến cản kia như vậy chứ.

Nhìn ba tên tay sai hầm hố lao đến, Mộ Thiên Di khẽ nhíu mày, nàng xòe quạt làm động tác cắt ba lần, phong linh lực dao động, ba lưỡi phong nhận xuất hiện cắt qua ba tên kia.

Cả ba đều rùng mình ớn lạnh, mỗi tên đều bị đứt một tai trái, bọn hắn hoảng sợ bất giác ngã ra, đau đớn ôm lấy một bên tai.

Chưa dừng ở đó, Mộ Thiên Di dùng nan quạt làm vật dẫn, một đạo phong linh lực theo ngón tay nàng xuất ra đi vào nan quạt rồi tạo thành một mũi kiếm bén nhọn xuyên thủng bả vai phải Mặc Kiếm Tâm.

Từ lúc xòe quạt đến lúc Mặc Kiếm Tâm cùng ba tên gia nô ôm lấy vết thương lăn ra đường chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Bọn Ngọc Linh, Vân Hi từ ngạc nhiên chuyển sang sùng bái.

Hải lão thấy thực lực của Mộ Thiên Di cũng vô cùng hoảng sợ, liền tiến đến đỡ lấy Mặc Kiếm Tâm, dùng linh khí tạm thời phong bế vết thương cho hắn rồi định bỏ đi.

“Đứng lại!” Mộ Thiên Di quát lớn.

“Vị bằng hữu này, đừng nên ép người quá đáng, chủ nhân ta chịu một chỉ coi như hai bên không ai nợ ai, thế nào?” Hải lão đáp trả.

“Tính hay lắm, ai sai người đó phải chịu phạt, chủ nhân ngươi cùng ba đứa gia nô chịu rồi, giờ đến ngươi, ta phải đòi công đạo cho hai vị muội tử xinh đẹp này.

”Ngọc Linh, A Bích đỏ mặt, ánh mắt nhìn Mộ Thiên Di càng thêm nhiều hơn một vẻ sùng bái.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Hải lão gằn hỏi.

“Ngươi tiếp ta một chưởng là được.

” Dứt lời thân động, không chờ Hải lão trả lời, Mộ Thiên Di như thuấn di đến vị trí Hải lão tay phải tung ra một chưởng linh lực cuồn cuộn.

Hải lão đã biết trình độ của Mộ Thiên Di cực cao, nào dám chậm trễ, vội vận linh khí toàn thân dồn vào song thủ tung ra một chưởng ngạnh kháng.

Tuy nhiên, ngay khi hai chưởng giao nhau, một luồng linh khí lạnh thấu xương truyền vào qua tay Hải lão, nó nhanh chóng đóng băng hai tay của lão và chạy theo lộ tuyến kinh mạch vào tận đan điền, đi tới đâu linh khí huyết dịch đóng băng tại đấy.

Hải lão hoảng sợ, vội nhanh chân bật ra, không dám chần chừ một giây nào, vận công điều tức ngay lập tức.

Lúc lão vận công bức hàn khí ra khỏi thân thể, bán kinh một trượng xung quanh lão lập tức kết băng, người lão cũng phủ một tầng băng mỏng.

Nhìn thấy kết quả như vậy, Mộ Thiên Di cảm thấy khá hài lòng, cũng không quan tâm đám người kia mà rảo bước về phía bọn Vân Hi đang hò reo, để lại Mặc Kiếm Tâm đang giương mắt ếch lên vì sợ hãi.

“Vô dụng, về nhà ta sẽ xử tội tất cả các ngươi.

” Mặc Kiếm Tâm tức giận quát.

Ba tên gia nô nhịn đau đỡ lấy hắn, cả bọn thất thểu rời đi, bỏ mặc Hải lão đang vận công ở lại.

“Thiên ca uy vũ!” Vân Hi hét lớn, nàng cao hứng hết sức, không ngờ vị ca ca bình thủy tương phùng lại là người có bản lĩnh lớn như vậy.

Ngọc Linh, A Bích cũng nhanh nhảu mời Mộ Thiên Di đến bàn điểm tâm của mình.

Yên vị ngồi xuống, Vân Hi mới giới thiệu đôi bên, Mộ Thiên Di lúc này mới biết Ngọc Linh chính là biểu muội của Hàn Vũ, nhắc đến hắn, Mộ Thiên Di hỏi:“Vậy Hàn tiểu tử đâu? Hắn không đi cùng các muội sao?”Vân Hi là người còn tươi tỉnh, lành lặn nhất trong ba nàng, nhanh nhảu trả lời:“Vũ ca có chút việc với Ngọc Đỉnh các nên tạm tách ra, lát nữa bọn muội hẹn nhau ăn trưa tại Túy Dương lâu.

”“Túy Dương lâu? Cái tửu điếm xập xệ của Hàn Thiếu Dương sao? Thôi vậy đi, hôm nay ta mời khách, mời các vị muội tử xinh đẹp đến Thính Phong Tiểu Trúc dùng bữa có được không?” Mộ Thiên Di mỉm cười nho nhã, làm tim A Bích giật lên một cái.

Ngọc Linh đang suy nghĩ thì Vân Hi nhanh nhảu đồng ý, trong thế giới quan của cô nàng chỉ có hai màu trắng đen, người tốt người xấu nên không cần suy nghĩ, đắn đo quá nhiều.

Thấy Vân Hi đã quyết như vậy Ngọc Linh cũng đành xuôi theo rồi bảo:“Vậy thì làm phiền Thiên ca rồi, nhưng chúng ta cũng nên qua Túy Dương lâu một chuyến để gửi lời nhắn cho Vũ ca.

”“Vậy đi thôi!” Mộ Thiên Di nói rồi cả bọn đứng lên rời đi.

Lúc này Hải lão mới chật vật đứng lên, tâm mạch của hắn đã được bảo vệ tuy nhiên hàn khí trong cơ thể vẫn còn.

Không nói một lời, hắn phi thân đi mất, để lại khối băng kết đã tỏa ra phạm vi năm trượng.

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Hành