Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 90: Giật mình


- Không biết lượng sức!

Lam bào lão giả hừ lạnh một tiếng, chẳng hề sợ hãi đòn công kích của Tát Khắc. Tiến lên trước một bước, cánh tay giấu dưới lớp quần áo phát lực, hai ngón tay kẹp chặt lấy cự kiếm của Tát Khắc.

Tát Khắc truyền hết đấu khí toàn thân vào cự kiếm, nhất thời không thể di chuyển.

Hai mắt kinh ngạc nhìn vị lão giả trước mặt, Tát Khắc rõ ràng đã quá xem thường thực lực của họ.

Nhìn Tát Khắc mặt đỏ bừng bừng, lam bào lão giả ngón tay khẽ dùng lực, chỉ nghe thấy một tiếng nứt vỡ trầm đục vang lên, đại kiếm trong tay Tát Khắc bị lam bào lão giả bóp vụn.

Trong khi Tát Khắc vẫn còn chưa tin vào mắt mình, hắc bào lão giả sau lưng đã tranh thủ cơ hội đập một quyền vào ngực hắn, Tát Khắc chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực mạnh ập đến, không thể kiềm chế phun một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể như con điều đứt dây, lảo đảo mấy cái rồi ngã gục xuống, nhìn bộ dạng hình như đã chết ngất.

Hắc bào lão giả sau khi đánh trúng, không quan tâm đến Tát Khắc nữa mà bay về phía La Mạn.

Lúc này, La Mạn vẫn còn bất ngờ về chuyện một địa giai thất phẩm như Tát Khắc bị đánh bại, nhất thời quên mất bỏ trốn.

Lúc hắc bào lão giả sắp tiếp cận La Mạn, một luồng khí tức cực mạnh đột nhiên xộc vào ngôi nhà, ngay cả mây trên trời cũng bị luồng khí tức cường đại đó ảnh hưởng, làm cho trở nên bất an.

- Là chuyện gì, khí tức cường đại quá!

Hắc bào lão giả là người đầu tiên biểu lộ sự kinh ngạc trước biến cố đang xảy ra trước mắt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Khí thế vẫn chưa kịp tăng, xung quanh đã bất ngờ nổi lên một trận cuồng phong. Ngôi nhà nhỏ vốn yên tĩnh, lúc này trở nên có chút xao động, mọi cánh cửa sổ vốn đóng chặt cũng bị luồng khí tức đó làm cho lung lay, phát ra những tiếng cọt kẹt không dứt.

Cảm nhận năng lượng đáng sợ ẩn hàm trong luồng khí thế đó, hai người cùng giật mình, La Mạn đứng bên cạnh cũng phải kinh ngạc.

Lúc này, luồng khí thế đã đạt đến cực điểm, hắc bào lão giả thậm chí có thể cảm nhận việc hô hấp của mình đã trở nên có chút khó khắn, cảm giác bất an trong lòng mỗi lúc một cường liệt.

Trong lúc hắc bào lão giả đang nghĩ phải làm gì thì đột nhiên phát hiện đấu khí trong người có chút đình trệ, thân thể không thể nhúc nhích nửa phân.

Phát hiện này khiến hắn nhất thời rùng mình, lập tức nhìn sang phía lam bào lão giả, lam bào lão giả cũng đang sợ hãi nhìn hắn.

Và cùng nhận ra sự kinh hoảng trong mắt đối phương.

Nghĩ đến việc hai người đều là địa giai đỉnh phong cao thủ nổi danh, chỉ còn cách thiên giai chi cảnh một bước, cộng thêm hai người là huynh đệ song sinh, phối hợp với nhau rất ăn ý, thiên giai cao thủ bình thường cũng không thể đánh bại được hai người bọn họ.

Nhưng, lúc này có người chỉ cần dùng khí tức thôi cùng có thể khiến hai người bọn họ không sao động đậy nổi, là loại thực lực gì chứ. Từ lúc nào Hồng Diệp Thành này ẩn giấu một tuyệt thế cường giả cường đại như vậy.

- Hai tên tiểu bối vô tri, dám ở đât làm càm!

Trong lúc hai người còn đang kinh ngạc, thì một bóng người đã chầm chậm bước ra từ căn phòng trong góc.

Lúc La Mạn nhìn rõ mặt người này, hai mắt đột nhiên trợn tròn, mặt đầy vẻ khó tin.

Người vừa đến không ai khác, chính là vị quản gia mà hắn vẫn tôn trọng, Bố Lôi Địch!

La Mạn trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, hắn thậm chí còn tự nhéo tai mình xem có phải đang nằm mơ hay không.

Thực lực của hắn mặc dù không cao, nhưng vẫn có thể nhận ra khí tức đang phát ra từ người Bố Lôi Địch cường đại thế nào. Khí tức cường đại đó không phải nhắm vào hắn những cũng đủ để khiến hắn ngộp thở.

Trong phòng, Trầm Ngọc có thể nhìn thấy hết mọi thứ qua khe cửa, lúc này cô cũng há hốc miệng, mặt đầy vẻ khó tin nhìn Bố Lôi Địch vừa xuất hiện.

Cô không sao nghĩ được vị quản gia vừa kiệm lời nhưng rất nhân hậu ấy lại có khí tức mạnh đến vậy.

- Tiền bối, dám hỏi…

Hắc bào lão giả dã không còn khí thế cao ngạo lúc nãy nữa, sắc mặt trắng bệch, hai mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, khó khăn lắm mới nặn được nửa câu.

Nhưng Bố Lôi Địch chẳng quan tâm, ép mạnh khí thế trên người, trực tiếp ngắt lời đối phương, chẳng thèm nhìn đối phương lấy một cái, lạnh lùng nói:

- Chỉ là hai địa giai đỉnh phong võ giả mà thôi, dám làm bị thương thiếu gia ta, đi chết đi!

Bố Lôi Địch vừa dứt lời, hai người bọn họ liền cảm thấy đấu khí trong người như bị rút sạch, cũng không thấy Bố Lôi Địch có động tác gì, lồng ngực đột nhiên đau nhói.

Cả hai cùng cúi đầu, bất ngờ phát hiện, không biết từ lúc nào ngực mình đã bị lõm xuống, vài giọt máu đang không ngừng chảy ra, thấm đẫm ngực áo.

Hai người định mở miệng nói chuyện, nhưng phát hiện không còn một chút sức lực nào nữa, mang theo thần sắc kinh ngạc và khó tin ngã xuống.

Hai kẻ lúc nãy còn rất khoa trương, còn chưa nhìn thấy Bố Lôi Địch ra tay thế nào đã lăn ra chết.

Bố Lôi Địch từ đầu đến cuối không nhúc nhích lấy nửa bước.

Mặt ông cũng không có nửa phần cảm xúc, mọi thứ đơn giản chỉ có vậy.

Ngôi nhà lúc này yên tĩnh một cách kì lạ, Tát Khắc thì đã ngất, La Mạn và Trầm Ngọc trong phòng thì đang bận trợn mắt há mồm ngạc nhiên nhìn Bố Lôi Địch, nhất thời vẫn chưa tỉnh lại được.

Tràng diện thay đổi quá nhanh, nhất thời khiến hai người họ không kịp phản ứng.

Hồng Diệp Thành thành phủ.

Đỗ Bán Thành ngồi trong đại sảnh, tay không ngừng xoay miếng thúy lục cổ ngọc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Sao rồi?

Đỗ Bán Thành trầm ngâm hỏi.

- Hai vị đại nhân đã động thân, có lẽ giờ này đã bắt được một nam một nữ.

Tên thuộc hạ đang quỳ trước mặt hắn cung kính nói, mắt ánh lên một tia sợ sệt.

- Hừ! Dám giết con trai Đỗ Bán Thành ta, ta nhất định khiến chúng hối hận đến lúc chết.

Lúc này, ở một con đường cách ngôi nhà không xa, Hàn Phong đang lết thân thể trọng thương của mình, đi như bay. Đấu khí lộn xộn trong cơ thể đang bị hắn nén xuống, hai hàm răng nghiến chặt, sắc mặt có chút dữ dằn.

Thực lực của hai lão giả vừa rồi rõ rằng bọn Liên Linh không thể địch nổi, cho dù bên cạnh cô có địa giai thất phẩm Tát Khắc cũng không thể chống đỡ được mấy hồi.

Chạy thêm một đoạn, Hàn Phong về được đến nhà.

Lúc này cánh cửa đã vỡ vụn, nhưng ngôi nhà thì vô cùng yên tĩnh, không hề có âm thanh ẩu đả.

Không lẽ hắn về quá muộn?

Cách chân hắn không xa, hai địa giai đỉnh phong lão giả - kẻ đã ép hắn phải dùng linh phong độn để thoát thân lúc này đã nằm lăn trên mặt đất, ngực lõm xuống, mắt trợn tròn, nhìn bộ dạng hình như chết mà không biết tại sao mình chết.

Là chuyện gì?

Lòng đầy băn khoăn, Hàn Phong ngước mắt nhìn, thấy cách đó không xa là Tát Khắc đang nằm yên không động đậy, không biết còn sống hay đã chết.

Trong sân chỉ còn Bố Lôi Địch và La Mạn đang đứng.

La Mạn lúc này biểu tình có chút kì lạ, miệng há hốc, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn Bố Lôi Địch.

Nhất thời, Hàn Phong có chút không hiểu.

Lúc này, phòng Liên Linh bật mở, Trầm Ngọc và Liên Linh từ trong đó bước ra, thấy hai cô gái bình yên vô sự, Hàn Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trầm Ngọc và Liên Linh thấy người xấu đã chết, yên tâm đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Hàn Phong xuất hiện liền chạy lại đến bên Hàn Phong. Bố Lôi Địch lúc này cũng bước đến bên La Mạn, hai người cùng nhau đi vào phòng thì thầm trao đổi chuyện gì.

Hàn Phong thấy hai cô gái đi đến, vội vàng kéo Trầm Ngọc lại hỏi, tại sao địa giai cao thủ ép mình phải dùng đến bí thuật tổn hao nguyên khí mới có thể chạy thoát, bây giờ lại lăn ra chết.

Nghe Hàn Phong hỏi, Trầm Ngọc đem toàn bộ câu chuyện mà cô nhìn thấy, kể lại với Hàn Phong.

Trầm Ngọc không biết đấu khí nhưng cô biết Tát Khắc là địa giai thất phẩm cao thủ, người có thể chớp mắt đánh bại Tát Khắc, thực lực chắc phải rất cao. Vậy mà Bố Lôi Địch chỉ dùng khí thế để giết đối phương, thật không còn gì để nói.

Đương nhiên, bởi vì Trầm Ngọc không hiểu nên trong mắt cô hai địa giai lão giả bị Bố Lôi Địch dùng khí thế giết chết,

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngạo Thị Thiên Địa