Nam Việt Đế Vương

Chương 89: Nghèo lại hoàn nghèo


Hội này cũng có lịch sử hai mươi năm có lẻ, tích lũy của cải rất kinh người, dù so với Lê gia cũng không kém chút nào. Bởi vậy, mới có Tam gia, Tứ bang chính là quyền lực cao nhất của cả Minh Dương thành. Đương nhiên Thợ săn công hội, Minh Dương học viện cùng Thanh Hà quán lại không thuộc về phạm trù này. Thợ săn công hội không thuộc về ai cả, đó là nơi tập trung của võ giả có thế lực lẫn không có thế lực. Còn Minh Dương học viện? Đó là nơi thuộc về quốc gia, có quản lí đàng hoàng. Như ba vị Linh giả kia, chính là Linh giả do cấp trên phái tới, trong đó có hai người của Vương triều, một người của Thanh Long Giang tông.

Về phần Thanh Hà quán, lại càng không liên quan đến Minh Dương thành chút nào. Nghe nói nó thuộc về Thanh Hà thương hội, trụ sở nằm ở phía đông của Phủ Nghệ An. Nghe nói thương hội này phi thường cường đại, giao du rộng, chính là một trong những thế lực cường đại nhất Phủ Nghệ An, dù là Thanh Long Giang tông cũng phải lễ nhượng ba phần.

Bởi vậy, Tam gia tứ bang chính là chủ của vùng đất này, ba thế lực kia cũng không muốn gây chuyện, bởi vậy thế lực cứ cơ cấu như vậy. Dù là cường long không áp địa đầu xà.

"Liệu ta có nên....đi đến đoạn đường đó dạo chơi một chút không nhỉ, chỉ là dạo mát mà thôi. Ha ha, đúng vậy, có lẽ nên đi một chút."

Trần Phong nghe nhóm người kia chém gió xong trong người không khỏi nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng bừng, xem ra là rất có hứng thú.

Hắn vừa bước vào thì có không ít ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó những ánh mắt này biến thành vẻ tham lam vô cùng nồng đậm, khiến hắn có chút khiếp đảm.

"Nguy, mấy người này.....muốn cướp đoạt!"

Hắn rất nhanh nhìn ra vấn đề, bèn nhanh tay đưa hai cái lọ ra, lắc lắc, vứt cộp xuống đất.

"Mọi người, xin lỗi tôi đã dùng hết rồi."

Đến lúc này thì những ánh mắt kia mới lộ ra vẻ ảm đạm tiếc nuối, chậm rãi thu về, lại tiếp tục việc của mình. Mà Trần Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy tạm một cái ghế rồi ngồi xuống. Hắn nhìn lên bảng nhiệm vụ, rồi lại lắc đầu, quay sang khu vực bán dược liệu. Sảnh này cực kì rộng lớn, đủ để chứa đựng cả ngàn người, trong đó chia làm ba khu vực chính.

Theo lối đi vào, đối diện chính là bàn tiếp tân, là nơi nhận, trả nhiệm vụ.

Rẽ sang trái một chút, chính là nơi cũng cấp thức ăn nước uống.

Nhìn sang phải, chính là nơi mua bán các loại dược liệu, da thú, yêu đan,.....

Hắn rốt cục ngồi dậy, đi đến quầy bán dược liệu, khẽ chào người bán hàng một cái rồi nói:

"Chị ơi, chị có thể cho em lấy cái này được không?"

Hắn chỉ tay vào một loại dược liệu, đó là Yêu thú tinh huyết. Phương pháp luyện hóa này là phương pháp phổ thông, rất được mọi người ưa chuộng, bởi nó dễ làm, chất lượng lại cao đến 80%. Nó đã trải qua không biết bao nhiêu đời Luyện dược sư của Nam Việt quốc tìm hiểu, chỉnh sửa, so với những phương pháp đặc biệt của các bản làng đương nhiên sẽ có chênh lệch rất nhiều.

Trong Yêu thú tinh huyết này ẩn chứa năng lượng cực kì mạnh mẽ, phù hợp để rèn luyện thần thể.

Cô gái tiếp tân liếc nhìn hắn một cái đầy thâm ý, rồi quay ra sau, lấy ra một bình ngọc đặt trước mặt hắn:

"Đây, Yêu thú tinh huyết cấp một. Nó được luyện ra từ máu. của một con Hổ răng kiếm, bởi vậy em khi dùng hãy cẩn thận nhé."

Trần Phong chậm rãi mở nắp bình, lập tức một mùi máu tươi xộc thắng vào mũi, cùng với đó là một hơi thở đầy hoang dã, bá đạo, mạnh mẽ hiện ra.

"Quả nhiên là máu huyết của chúa sơn lâm, cuồng bạo khó gì sánh được. Nếu sử dụng không cẩn thận có thể khiến các đường kinh mạch vỡ tung"

Hắn lại liếc nhìn một chút, lại chỉ tay lên bảng, nói:

"Kim vân thảo. Cho em năm cây."

Cô gái bán hàng nhíu mày, đáp:

"Em dùng nó....có ổn không? Kim Vân thảo tuy chỉ là dược liệu cấp bảy, tức là Tụ khí cảnh dược liệu, nhưng mà nó chính là một nhánh của Kim Linh thảo, Linh cảnh cấp thảo dược đấy. Trong đó ẩn chứa một ít Kim hệ Nguyên tố, nếu không cẩn thận hấp thu liền có thể bị phản phệ, khiến Kinh mạch bị Kim hệ nguyên tố chém đứt!"

"Em hiểu điều đó, nhưng em có phương pháp xử lí rồi ạ. Tuy vậy cũng cảm ơn chị đã nhắc nhở."

Cô gái thấy Trần Phong nói như vậy thì cũng thôi, nhanh tay lấy năm cây cho hắn.

Nắm trong tay Kim Vân thảo, Trần Phong vô cùng kích động. Kim thân thập biến quyết, từ tầng thứ năm trở đi muốn tu luyện tiếp phải có thảo dược chứ đựng Kim hệ nguyên tố, lúc đó mới có thể đúc ra Kim thân. Theo lời của vị tán tu để lại cuốn sách này thì Kim thân thập biến quyết chân chính khi tu đến cảnh giới tối đa thì cực kì cường đại, thân thể so với Linh bảo cũng không kém, tay không cũng có thể đánh vỡ Linh bảo!

"Kim thân thập nhất biến quyết của ta tuy chỉ là Võ kỹ, nhưng nếu tu đến tầng cao nhất thì cũng cực kì mạnh mẽ rồi."

Hắn còn mua vài ba loại dược liệu nữa, sau đó mới thỏa mãn, vung thẻ lên định trả tiền ra về. Nhưng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện xấu.

"Ừm, Trần Phong, trong thẻ không có tiền em à."

"Hử?"

Trần Phong trố mắt, quay sang nhìn. Quả nhiên trong hệ thống hiện thị, Thẻ của hắn một xu cũng không có.

Cái này, cái này....

Hắn ú a ú ớ, không biết chuyện gì xảy ra. Sư phụ hắn có nhiều tiền lắm mà?

Tinh thần lực hắn di chuyền vào trong nhẫn không gian, nỗ lực tìm kiếm xem mình có lấy nhầm hay bỏ sót cái gì không. Nhưng cuối cùng chuyện đâu lại hoàn đó, hắn chẳng hề phát hiện ra chuyện gì sai lầm.

"Tại sao, ta nhớ hôm trước còn nhiều tiền lắm mà??"

Hắn mồ hôi lạnh đổ ra như mưa, trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

Đúng rồi!

Hắn hai mắt tỏa sáng, Tinh thần lực một lần nữa chui vào Nhẫn không gian, mò đến nơi mà Tần Thiên để lại ấn ký. Chỉ cần chạm vào nó là hắn có thể liên hệ tới vị sư phụ này.

"Trần Phong đấy à, có chuyện gì sao."

Giọng nói Tần Thiên vang lên. Gã bây giờ có vẻ mệt mỏi, cho nên thanh âm cũng kéo theo sự chậm rãi mỏi mệt.

"Sư phụ, thẻ hết tiền rồi!"

Hắn hô lớn, trong lòng cực kì kích động. Hết tiền thì ta lại xin thêm, lo gì!

"Hết thì hết chứ lo gì. Nếu chỉ có vậy thì thôi nhé, vi sư đáng có chút việc!"

Tần Thiên thản nhiên nói, sau đó gã liền ngắt kết nối.

"Sư phụ......"

Trần Phong ngơ ngác, đứng sừng sững như trời trồng.

Hết tiền à?

Nghèo à?

Tiền của ta!!!

Hắn khóc không ra nước mắt, vốn hắn cảm thấy mình chính là một đại phú hào tiền tiêu không hết, nay bỗng nhiên trở nên nghèo kiết xác, bởi vậy không khỏi có chút....thất lạc.

"À còn nữa, tiền đó là do ta lấy đi đấy. Ta thấy ngươi tiêu tiền vô tội vạ quá. Tu luyện giả chính là phải trải qua chém giết sinh tử, từ trong hiểm cảnh trèo ra, bởi vậy mới mạnh mẽ được. Suốt ngày ở nhà lấy tiền của ta để mua tài nguyên về xài thì còn thể thống gì? Tự mình tìm đi!"

Thanh âm Tần Thiên chậm rãi vang vọng trong Nhẫn không gian, khiến Trần Phong vốn thất hồn lạc phách nay triệt để chết đứng, lẩm bẩm:

"Thôi xong, tiền của ta... Tiền nhà ta chưa trả, tiền dược liệu mua những ngày trước, tiền đan dược, tiền..... Gộp lại cũng không hề ít đâu. Sao trước đây ta lại tiêu xài hoang phí như vậy? A a a a a a a a a a!"

Hắn không khỏi rét run, nghĩ thầm từ nay lại phải sống trong cảnh thiếu thốn, không khỏi mà ngồi bệt xuống.

"Sư phụ, người ác quá!"

Hắn ủ rũ nhận lại cái thẻ, sau đó chậm rãi đi về. Cô gái kia cũng không khỏi cười khổ, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ cảm thông.

Trần Phong nhìn lên trời cao thở dài. Bây giờ hắn bắt đầu hiểu cảm giác của những võ giả bình thường hoặc là những võ giả tầng lớp thấp.

"Không có tiền, không có tài nguyên. Ta vốn có nhiều tiền, mua đủ loại tài nguyên nên cảnh giới mới tăng lên vùn vụt, mới được hai tháng nhưng thực lực đã rất mạnh rồi. Đổi lại người khác muốn đạt đến mức độ như ta cũng phải mất mấy năm."

Càng ngày hắn thấy sự tình ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ tu vi tiến cảnh hắn chắc chắn sẽ chậm đi rất nhiều, mà kẻ thù thì ngày càng nguy hiểm, ngày càng mạnh mẽ.

"Ta cần tiền, ta muốn có tài nguyên!"

Hai mắt Trần Phong đỏ bừng, toàn thân như một lò lửa khổng lồ, nhìn qua mà giật cả mình. Lúc này trong đầu hắn đủ loại ý niệm hiện ra, có cái thúc đẩy hắn đi ăn cướp, có loại thì khuyên hắn làm nhiệm vụ đổi thưởng, có loại thì mê hoặc hắn, nói hắn nên đi làm trai bao....

"Đủ rồi! Nhiệm vụ, ta cần nhiệm vụ! Mà khoan, ta bị cấm rời khỏi Minh Dương thành mà?"

Hắn rầu rĩ không thôi, cảm thấy như cả thế giới đang chống lại mình, không muốn mình sống yên.

Trong lúc hắn đang buồn bã thế này, ở nơi xa rất xa, có một khu vực nọ. Nơi đây vốn là rừng rậm xanh ngát một màu, bên trong đủ loại yêu quỷ quái, dị thú,.....Nhưng nay đã biến thành một biển lửa vô cùng vô tận. Ở trên không trung, Tần Thiên ánh mắt sắc lạnh, nhìn về ba tòa đại trận phía dưới, quát lớn:

"Các ngươi còn không chịu đầu hàng. Các ngươi nghĩ rằng, một tòa Vương cấp trận pháp liền có thể chống lại? Hãy nhớ lấy, năm xưa, Đế trận cũng không làm gì nổi ta, huống hồ là Vương cấp. Thiên Hỏa võng!"

Hai tay hắn kết ấn, lập tức biển lửa xung quanh cuộn trào, hóa thành một cái lưới khổng lồ, bao phủ lấy ba tòa trận pháp. Lập tức ba tòa trận pháp rung động không thôi, giống như bị mắc kẹt, chuyển động chậm lại.

"Tần ma, ngươi dám giết bọn ta ư?"

Mấy người bên trong vừa sợ vừa giận quát lớn. Trong bọn họ không thiếu tồn tại cấp bậc Tôn giả, thực lực cực kỳ khủng bố, nhưng bây giờ cơ thể chồng chất vết thương, cơ hồ muốn ngã gục xuống. Những người còn trụ lại bây giờ đều rất giỏi rồi, chí ít cũng là Tôn Linh cảnh giới cường giả. Còn về phần Tông sư Tông Linh cảnh, sớm đã thi cốt vô tồn, chôn thấy dưới biển lửa này rồi.

Tần Thiên cười ha hả, bàn tay vẫy vẫy:

"Xin lỗi, nhưng Thế lực sau lưng các ngươi ta còn dám diệt, huống hồ là các ngươi! Mấy tên trong các ngươi, che mặt nghĩ là có thể lừa gạt ta ư? Tôn giả của Hổ Khiếu Tông, Giang Hải giáo,..... Thế lực các ngươi lúc còn Vương cấp tồn tại tọa trấn còn bị ta diệt sạch, huống hồ bây giờ."

Bên trong ba tòa đại trận kia, một ông lão hai mắt long sòng sọc, run rẩy, nhìn lên hắn. Sau đầu hắn xuất hiện hư ảnh của một con Hổ lớn, uy áp cực kì kinh người. Đó chính là Linh hồn hắn thoát li thân thể hình thành dị tượng.

"Tần ma, ngươi hãy chờ đó, núi cao còn núi cao hơn. Ngươi sẽ có ngày phải chết!"

Lão giọng nói đầy thê lương, nước mắt giàn dụa, hai tay nắm chặt.

Tần Thiên cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường;

"Đây là lời cuối cùng của ngươi? Vậy có thể chết rồi đi."

Cái lưới khổng lồ này tụ lại, hóa thành một cây kiếm, chém xoẹt một tiếng xuống. Lập tức tòa đại trận bị chém làm đôi, bảy tám vị Tôn giả trong đó ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, lập tức bị đốt thành tro bụi, Linh hồn cũng không kịp chạy trốn, bị thiêu đốt, lập tức hồn phi phách tán.

"Ta nguyền rủa ngươi!!!"

Trong hai tòa đại trận còn lại, hơn chục vị tôn giả kêu lớn, Linh hồn bọn hắn liên tục phân giải, hóa thành từng đám u ảnh, bị một tồn tại nào đó hút đi.

"Ta nguyền rủa ngươi!"

"Ta nguyền rủa ngươi! "

"Ta nguyền rủa ngươi!"

Thanh âm bọn hắn vang vọng trong thiên địa, in dấu vào mảnh đất này, khiến cho hàng trăm năm sau, khi Linh cảnh cấp cường giả đến đây thì vẫn cảm thấy lực nguyền rủa vô cùng cường đại, liên tục cắn nuốt bọn hắn, dọa bọn hắn sợ mất mật, chạy trốn đi khắp nơi.

Đương nhiên, đó là chuyện tương lai, chúng ta sẽ đề cập sau, còn bây giờ, tổng cộng hai mươi vị Tôn giả, Sáu mươi vị Tông sư, ba kiện Vương cấp đại trận, ba mươi kiện Tôn Linh cảnh Linh bảo, Tám mươi kiện Tông Linh cảnh Linh bảo......

Lực lượng này, dù là Thanh Long Giang tông, cũng không thể chống lại. Nhưng bây giờ....

Hết thảy, đều chết sạch.....

Và thủ phạm, chỉ là một người duy nhất.

Tần Thiên

Tần lão ma

Thiên Ma.

Thiên hạ đệ nhất ma đầu.

Hết chương 89

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nam Việt Đế Vương