Nam Việt Đế Vương

Chương 15: Linh Bảo giới(4)


Trần Phong khẽ bẻ mấy ngón tay làm nó kêu rôm rối, rồi hắn nhìn hỏa viên với ánh mắt của một thợ săn.

"Giết!"

Trần Phong gầm lên, hai tay thi triển Thiết Lôi quyền liên tục đánh thẳng vào thân thể hỏa viên. Hỏa viên cũng không chịu thua, nó lợi dụng thân thể to lớn mà đỡ đòn, rồi hai tay nắm lại, như hai thanh búa 🔨bổ xuống đầu Trần Phong. Trần Phong lập tức phản xạ, thi triển Xà Ảnh thân né đòn, rồi chân phải tung cước đá vào thân hỏa viên

"Nóng, nóng!" Trần Phong bật lùi lại, nhìn vào ống quần có dấu vết cháy xém, giơ chân lên thổi phù phù. Hắn quên rằng thân thể hỏa viên này cấu tạo từ lửa, đá vào thân thể nó khác gì đánh vào khối lửa, chỉ tổ thiệt thân. Hắn đang suy tính nên đánh với hỏa viên như thế nào, có nên dùng vũ khí không thì bỗng hắn cảm nhận được quanh thân có một lớp bảo hộ, tuy không quá chắc chắn nhưng nếu ngăn lửa thì vô tư. Hắn quay lại nhìn thiếu nữ thì thấy nàng đang niệm ma pháp ngữ:

" Hỡi những nguyên tố ma pháp, ta ra lệnh cho các ngươi biến thành lớp giáp, bảo hộ cho chàng trai kia khỏi lửa của kẻ thù!" Niệm xong, sắc mặt nàng đã trắng bệt, hiển nhiên nàng đã hết sức nhưng vẫn cố gắng niệm

Trần Phong lúc này đã hiểu ra, trong lòng dâng lên sự cảm động. Hắn không nhiều lời, từ trong nhẫn không gian 💍 rút ra một thanh kiếm lao nhanh về phía hỏa viên

"Thanh vân kiếm pháp đệ nhất thức, đệ nhị thức. Chém"

Thanh vân kiếm pháp trong tay hắn không chậm rãi, êm đềm như trong tay Lý Kiếm, mà nó lại vô cùng mạnh mẽ, hung hãn. Tuy hỏa viên liên tục đánh tới Trần Phong nhưng không hề làm hắn bị thương mảy may. Phút chốc thân thể nó bị xả ra bốn năm mảnh, bốc cháy rừng rực. Trần Phong tưởng như vậy là xong nhưng thực tế thì vẫn chưa xong. Những cụm lửa tụ lại một chỗ biến thành một quả cầu lửa, rồi nhanh chóng lao thẳng về phía thiếu nữ.

"Cẩn thận" Trần Phong khuôn mặt biến sắc, lắc mình lao ra chắn trước thiếu nữ.

Oành

Phụt

Hỏa cầu đánh lên lưng Trần Phong, xuyên phá lớp bảo hộ do ma pháp tạo nên,đốt cháy tấm lưng của Trần Phong, làm hắn nôn ra một ngụm máu tươi

"Không!"Thiếu nữ nhìn lên thân ảnh đang chắn trước mặt nàng, không nhịn được hét lên một tiếng. Nàng giơ hai tay ra đỡ lấy Trần Phong, miệng không ngừng hét goi tên hắn. Còn hắn thì không nghe được gì, đầu óc quay mòng mòng chỉ cấm thấy mặt áp vào một nơi nào đó, trước khi ngất đi chỉ kịp nói một câu:

"Thật mềm, thật ấm quá đi."

Hắn cứ lẩm bẩm như vậy rồi thấy trước mắt tối sầm, sau đó hắn cũng chả biết gì nữa

"A. Ta đang ở đâu đây" Trần Phong tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cái cổ cứng như đá. Hắn nhìn xung quanh một lượt rồi hắn chợt ngẩn ra. Hắn đang ở trong một căn lều màu nâu ⛺ rộng chừng 30m2, và đang nằm trên một cái phản trải nệm, bên cạnh hắn là một bếp lửa đang cháy tí tách. Phía góc phải của lều có một cái tủ chứa đồ linh tinh, bên cạnh đó là một bếp để nấu ăn

" Có chuyện gì đã xảy ra ấy nhỉ...ái da cái đầu của ta. Ta nhớ ra rồi. Lúc đó ta đang đánh nhau cùng hỏa viên kia, rồi thì...ờ... ta đỡ đòn hỏa cầu... rồi bị ngất đi." Trần Phong kiểm tra lại trí nhớ một lượt, rồi khẽ vuốt cằm. Hắn bị đánh ngất đi, sau đó có lẽ thiếu nữ kia đã đem hắn về.

Hắn nhìn lên thân thể, thấy tòa thân được băng bó bàng một loại băng màu trắng, nó được quấn rất đẹp, rất chỉn chu, quấn lên người có thể giảm cơn đau, tăng tốc độ phục hồi. Chắc cái này do thiếu nữ kia băng bó chứ ai

"Oài, xấu hổ quá, ai lại để một cô gái cứu mình, thậm chí còn bị ngất đi nữa. Haizzz"Trần Phong thở dài một hơi

Đúng lúc đó cửa lều được vén lên, một thân ảnh xinh đẹp bước vào. Thiếu nữ lúc này đã thay bộ quần áo của mình bằng một bộ váy trắng, mái tóc búi lên cao được gài bằng một cái trâm có hình con phượng. Nhìn cảnh này làm Trần Phong ngẩn ngơ.

" Ngươi... ừm.... Cậu đã tỉnh rồi à? Vẫn ổn chứ, còn đau không, có chỗ nào bị thương nặng không?" Thiếu nữ nhìn Trần Phong, ngập ngừng hỏi, đánh thức hắn khỏi giấc mộng

"À..ừ..Cảm ơn cô nương đã quan tâm, nhờ cô chăm sóc lúc tôi bị thương nên bây giờ sức khỏe tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi." Trần Phong khẽ ho khan lúng túng trả lời cô gái.

Cô gái cười khẽ: " Không có gì, nếu không có cậu tôi có lẽ cũng đã đi đời rồi, đâu còn sống để được cảm ơn."

Hắn hỏi tiếp: " Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?"

" Một ngày một đêm"

Trần Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Rồi hắn trầm ngâm một hồi, mở miệng hỏi:

"Không biết nơi đây là nơi nào vậy?

"À, nơi đây nằm ở trên đỉnh một ngọn cây cổ thụ. Tôi làm vậy để đề phòng lúc chúng ta còn yếu mà yêu thú lại mò đến. Quanh lều tôi cũng đã rải một loại bột phấn có tác dụng xua đuổi yêu thú rồi, nên chúng ta tạm thời an toàn."

"Ừm, cảm ơn cô nhiều. Tôi xin hỏi luôn là không gian này là gì vậy? Tại sao trong cái không gian kết giới này lại có một thế giới với nhiều yêu thú nguy hiểm như vậy?"

" Vậy là cậu không biết nơi đây là đâu?" Khuôn mặt thiếu nữ lộ rõ vẻ kinh ngạc

" Không biết." Trần Phong nhún vai, lắc đầu nói

" Vậy mà cậu vẫn vào được đây, lạ nhỉ. Mà thôi bỏ qua đi, nơi đây gọi là Linh Bảo giới. Không gian này được tạo ra bởi các đại năng nhân tộc và cả yêu tộc, nhằm ngăn cản yêu thú trốn thoát và gây hại cho thế giới, cùng với đó là lưu trữ các loại tài nguyên tu luyện."

Nàng khẽ ngừng một chút, rồi lại nói tiếp:

"Nơi đây tồn tại song song với thế giới hiện tại, nếu muốn vào cần dùng năng lượng của mình cảm ứng, sau đó đi qua cửa vào mới được, nếu là người bình thường đừng mơ vào được đây, dù đứng ngay chỗ này cũng chỉ thấy được nơi đây là một cánh rừng bình thường mà thôi. Kết giới này cực kì chắc chắn, trừ khi là các đại năng ra tay, nếu không đừng mơ đánh vỡ được nó, người hay yêu thú vào đây rồi thì đừng hòng thoát ra. "

"Ra là vậy. Thảo nào." Trần Phong gật gù. Hắn bây giờ mới hiểu tại sao vào nơi đây lại khó khăn như vậy.

" Vậy sao cô và tôi vào được nơi đây?"

" Tại tôi có giấy thông hành, có thể mở ra cánh cửa xuyên vào không gian này. Còn cậu thì tôi cũng không rõ nữa, chắc cậu có món đồ nào đó tương tự." Thiếu nữ vẻ mặt trầm tư đáp, chắc đang suy nghĩ về vấn đề đó.

Thiếu nữ đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhìn thẳng vào mặt Trần Phong, hỏi:

" Chúng ta quen biết tuy không gọi là lâu nhưng cũng không ngắn. Vậy mà tôi vẫn chưa biết tên của cậu."

"Trần Phong. Còn cô thì sao?"

"Thanh Sương, Lý Thanh Sương."

"Quả nhiên là tên cũng đẹp như người vậy" Trần Phong gật gù.

"Trò chuyện như vậy cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta đi ăn đi. Chắc cậu cũng đói rồi, đã ngủ suốt một ngày đêm cơ mà." Thanh Sương đứng phắt dậy, bước lại chỗ bếp ăn. Nàng khẽ chạm vào nhẫn không gian, tức thì vô số loại thức ăn và gia vị xuất hiện. Lát sau mùi thức ăn thơm phức tỏa ra ngào ngạt làm cho cái bụng rỗng đã lâu của Trần Phong kêu ột ột.

Tầm 30 phút sau

" Xin lỗi, tôi làm hơi lâu một chút. Cậu nếm thử xem có đúng khẩu vị không. Tại tôi cũng chả biết cậu thích ăn như thế nào." Thanh Sương lúc này nấu ăn đã xong. Cô nàng lấy một cái bàn để bên canh cái phản, trước mặt Trần Phong. Trần Phong nhìn những món ăn ngon lành trước mắt, không tránh được việc nuốt nước bọt ừng ực, cái bụng rỗng kêu lên òng ọc.

Tuy nhiên lý trí hắn vẫn chiến thắng bản năng. Hắn đưa một tay ra, chỉ vào đám thức ăn:

" Mời cô"

"Cảm ơn. Mời cậu" Thanh Sương cũng lễ phép mời lại.

Đang đói nên Trần Phong cũng chả quản việc giữ gìn hình tượng nữa. Hắn liên tục gắp lấy thức ăn, làm như 10 năm rồi không được ăn vậy

" Thế nào, ngon chứ. Có hợp khẩu vị của cậu không?" Thanh Sương nhìn chằm chặp Trần Phong, hơi thở có hơi chút dồn dập.

Trần Phong chưa trả lời ngay. Hắn nhai xong số thức ăn trong miệng mình, nuốt xuống. Rồi hắn nói lớn:

" Ngon quá xá. Lâu lắm rồi tôi mới được ăn thức ăn ngon như vậy. Cảm ơn cô rất nhiều, Thanh Sương." Trần Phong cười nói. Những lời này là thật tâm trong lòng hắn. Hắn đã đi xa Linh Nhi được mười mấy ngày rồi, thức ăn toàn ăn đồ hộp nên giờ ngấy đến tận cổ, chỉ mong được ăn thức ăn nóng hổi cho sướng miệng.

Lúc này mặt Thanh Sương mới giãn ra, đôi môi khẽ mở nụ cười:

" Ngon thì tốt rồi. Cậu cứ ăn tiếp đi, còn nhiều lắm."

Trần Phong gật đầu trả lời, miệng vẫn còn bị mê hoặc bởi mùi thơm và vị ngon của thức ăn.

Một lúc sau

" Sống lại rồi!" Trần Phong cười ha ha. Thân thể hắn đã đói lâu ngày, lại phải chiến đầu kịch liệt nữa, quả thực là tra tấn tâm hồn con người. Nhờ số thức ăn của Thanh Sương mà sức khỏe hắn hồi phục không ít ( Chẳng qua là được gái nấu nên mới như vậy thôi).

Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm hồi lâu rồi sau đó bắt đầu đi ngủ.

"Chúc cô ngủ ngon"

"Chúc cậu ngủ ngon"

Sáng sớm hôm sau...

Trần Phong tỉnh dậy với một trạng thái hoàn toàn sung mãn, tuy rằng thân thể chưa khỏi hẳn nhưng nếu chỉ là di chuyển thì vô tư. Hắn nhìn quanh lều một lượt, lấy Thanh Sương đang ngủ trên nệm ấm nên cũng không tiện đánh thức. Hắn nhẹ nhàng bước dậy, lại kéo chăn cho cô nàng rồi bước ra khỏi lều.

"Oa, thoải mái thật." Trần Phong vươn vai, thở ra một hơi. Lúc này đang là bình minh, khí trời hơi lạnh, những tia nắng ban mai xuất hiện nơi chân trời, phủ lên cánh rừng một màu vàng nhạt, xuyên qua những tán cây cổ thụ, xua tan đi lớp sương bao phủ cánh rừng. Những tiếng chim hót chào mừng ngày mới, những tiếng rì rào của đám cây cổ thụ, những tiếng suối chảy róc rách ở phía xa xa,... tất cả đã tạo nên một khung cảnh yên bình, đâu còn là vẻ hung hiểm, ác liệt khi Trần Phong mới vào.

Hắn lại nhìn về phía đông của cây cổ thụ, phía xa xa có một khoảng đất lõm xuống thành một cái hố sâu, đất đá lộn xộn, cây gỗ ngổn ngang.

" Chắc chỗ kia là nơi yêu đan nổ tung rồi, đã đến lúc thu bảo vật." Trần Phong nghĩ thầm, đang định chạy lại chỗ kia bỗng có tiếng hỏi:

" Mới sáng sớm mà cậu định đi đâu vậy hả, có cần tôi đi cùng không"

Hắn quay đầu lại, thấy Thanh Sương đã dậy, váy áo chỉnh tề, xem ra đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới ra gặp Trần Phong.

Hắn cười nói:

" Tôi định quay lại chiến trường của chúng ta hôm trước thôi mà, để xem một trận chiến kinh khủng như thế nào đã xảy ra".

" Bớt nói dối dùm tôi đi, nhìn vào mặt cậu là tôi biết cậu đang nói dối. Nói thật đi, cậu định đi đâu làm gì hả?"

Trần Phong suy tính một hồi, rồi hắn quyết định:

" Tôi cũng chưa rõ nữa, cô cứ đi theo tôi rồi sẽ biết."

" Được." Dứt lời, Thanh Sương khẽ niệm ma pháp, nhất thời quanh thân nàng được phong hệ ma pháp bao phủ, thân thể từ từ bay lên không trung. Cùng lúc đó Trần Phong cũng cảm nhận được một nguồn năng lượng bao phủ lấy thân thể, nâng hắn bay lên.

Một lúc sau hai người đã bay tới nơi yêu đan của bạo viên kia nổ tung. Nơi đây không còn là rừng cây cổ thụ nữa, nó đã bị đào thành một cái hố sâu 7-8 mét, rộng cả mấy chục mét, đất đá tứ tung cả, còn cây gỗ gần đó đều bị đánh dạt, nhiều cây gỗ bị đốt cháy xém cành lá chỉ còn lại thân gỗ héo trơ trụi.

Trần Phong nhìn vào hố sâu, nheo mắt nhìn. Rồi hắn lao xuống hố, hai tay liên tục đào xuống mặt đất.

Nhìn thấy cảnh này, Thanh Sương tò mò hỏi:

" Này cậy đang làm gì vậy hả, sao cứ đào lung tung thế."

"Kiếm bảo vật." Nói xong hắn lại tiếp tục đào xuống.

"Cần giúp đỡ không

" Không cần đâu nữa đâu, bởi vì đã tìm thấy rồi." Trần Phong nhếch mép, trên tay hắn cầm lên một đồ vật.

" Cái gì đây, đây là bảo vật mà cậu nói đến sao?" Thanh Sương nhìn đồ vật trên tay Trần Phong. Trên tay Trần Phong hiện tại cầm một cái đốt tre màu vàng, hơi khô, dài khoảng hơn một gang tay, bề ngang tầm nửa gang.

" Ờ, đúng vậy. Nhưng mà tôi cũng không chắc lắm" Trần Phong gãi đầu, lắc đốt tre một lần. Đốt tre cũng chả có gì đặc biệt, trông chả khác gì những đốt tre thông thường trong một bụi tre trên đường làng mà ai ai cũng biết. Nhưng mà, ma pháp ba động hắn cảm nhận được phát ra từ ống tre này! Thật kì quái

"Thôi cứ mặc kệ nó đã, để hồi nữa về lều rồi kiểm tra sau. Ta đi thôi." Trần Phong lắc đầu, ném ống tre vào nhẫn không gian, rồi hắn cùng Thanh Sương lại quay trở lại lều.

Hắn không biết rằng mình đã thu được một bảo vật tuyệt thế với lai lịch kinh người......

Hết chương 15

Đoán xem đốt tre thì sẽ liên quan tới câu chuyện gì nào?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nam Việt Đế Vương