Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 71: 71: Chậm Rãi


Dịch Tuyết Phùng nhàn nhạt liếc mắt nhìn con quạ vụng về nói chuyện kia, bàn tay nắm cổ nó hơi dùng sức, nhẹ giọng hỏi lại: "Thân thể của ngươi?"

Con quạ bị hắn bóp, khoang ngực đau đớn một hồi, rốt cục không nhịn được đập cánh hai cái, Dịch Tuyết Phùng cũng không định giữ lại, tùy ý nó giãy giụa thoát khỏi tay mình bay ra ngoài.

Con quạ sau khi được tự do, bồi hồi bay giữa không trung một hồi, mới vẫy cánh hướng về một phương bay xa.

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, kia chính là phương hướng dẫn đến Hư Vô chi địa.

Nơi ở của hắn không có người ngoài, Ninh Ngu càng sẽ không chọc giận hắn mà phái người trong coi, Dịch Tuyết Phùng đóng cửa sổ lại, một đường thông suốt đi ra ngoài sân, không bị bất cứ ai phát hiện.

Hắn thuận theo phương hướng con quạ bay đi ung dung thong thả bước đến, một sợi hồng tuyến như có như không quấn quanh trên ngón tay, một đường kéo thẳng lên bầu trời, cuối cùng quấn lên mình con quạ đang giương cánh bay lượn kia.

Dịch Tuyết Phùng tựa như đang thả diều, thuận theo một con đường nhỏ không người qua lại, cuối cùng dừng chân tại một nơi sương mù phủ đầy.

Đó là phân giới giữa Man Hoang và tam giới, vì màn sương càng khiến cho mảnh đất kia khó phân thật giả, ma tu cùng đạo tu dù là đối mặt mà không nhìn nhau, phảng phất phân thành hai thế giới khác nhau, cũng chính là câu mấy trăm năm trước mọi người nói tới "Đạo ma thù đồ".

Hang đá Thiết Vân nói tới nằm trên đường nhỏ bên tay trái của Dịch Tuyết Phùng, màn sương lan tràn đến cách đó không xa, ẩn giấu đi sự hung hiểm người khác không tưởng tượng nổi.

Nếu không phải con quạ kia đột nhiên xuất hiện, hắn vốn định đợi mấy ngày nữa kinh mạch tu dưỡng ổn định mới tìm đến Mục Tuyết Thâm, có điều bây giờ, hắn lại không chờ được lâu như vậy.

Thế nhưng Dịch Tuyết Phùng lại không quan tâm đến con đường nhỏ quỷ khí âm trầm kia, tầm mắt vẫn luôn rơi vào biển sương mù mênh mông vô bờ trước mặt xuất thần.

Không biết nhìn bao lâu, ma xui quỷ khiến hắn chậm rãi bước về phía màn sương, thời điểm bàn tay thon dài chạm được vào làn sương mù, trong nháy mắt dường như vô cùng khiếp đảm đột ngột rụt về sau.

Vốn hắn muốn lấy tay về, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh: "Chủ nhân, ngươi tìm ta?"

Dịch Tuyết Phùng bị dọa cả kinh, bàn tay phía trước duỗi ra đột nhiên rơi vào làn sương, bên trong biển mây mù phảng phất có một cái tay trực tiếp túm lấy hắn cưỡng ép kéo vào.

Vừa vào trong biển mây mù, trước mắt Dịch Tuyết Phùng khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, ngoại trừ màu trắng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, dường như Dịch Tuyết Phùng có một nỗi sợ hãi sâu đậm đối với làn sương trước mắt, hai mắt hắn trợn to, tim đập như trống bỏi, cả người run rẩy muốn thoái lui về phía sau, thế nhưng thân thể cứng ngắt hoàn toàn không nhúc nhích được.

Sương mù trước mắt từ từ tản đi, tựa hồ có người vừa lướt qua ngay bên cạnh, Dịch Tuyết Phùng gắt gao nhắm mắt lại, biết đó chỉ là ảo cảnh của Hư Vô chi địa mà thôi.

Ảo cảnh đó có thể là sự việc đã từng xảy ra, nhưng cũng có thể do biển mây mù lâu năm tích lũy tạo thành, một khi tiến vào liền khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.

Dịch Tuyết Phùng gắt gao nhắm chặt hai mắt, thân thể giãy giụa nửa ngày cuối cùng cũng có thể cử động, vốn lòng đầy hốt hoảng muốn quay trở về, một bàn tay thò đến đột nhiên bắt được cánh tay của hắn.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt ngẩng đầu nhìn lại, chờ sương trắng trước mặt tản đi, cảnh tượng kia ngay lập tức làm đồng tử của hắn co rụt lại, suýt chút nữa rít gào thành tiếng.

Ninh Ngu máu me khắp người nằm trên đất, toàn bộ phần bụng như bị cái gì thiêu đốt, máu thịt be bét, hai mắt y uể oải rũ xuống, tựa hồ chỉ một chớp mắt tiếp theo liền lập tức chết đi, cũng không biết dùng ý chí kiên cường nào chống đỡ vẫn duy trì tỉnh táo đến bây giờ.

Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn y.

Ninh Ngu gắt gao nắm lấy cổ tay hắn, mái tóc dài dính đầy máu, rơi lên vạt áo trắng như tuyết của y, tương phản đến ghê người.

"Ngươi..." Khóe miệng Ninh Ngu đều là máu tươi, nhưng y vẫn kiên cường chống đỡ gian nan nói, "Đừng khiến cho ta hận ngươi...!Dịch Tuyết Phùng!"

Cả người Dịch Tuyết Phùng đều đang run rẩy, cảm giác tất cả máu tươi trên người Ninh Ngu chảy ra đang từ từ lan đến lòng bàn chân hắn, khiến hắn lạnh đến mức giật run một cái.

"Cút cho ta! Không được quay trở về."

"Dịch Tuyết Phùng...!Tuyết...!Phùng."

"Dịch Tuyết Phùng!"

Đằng Xà gắt gao bắt lấy tay hắn, dùng sức lắc lắc bả vai: "Dịch Tuyết Phùng? Chủ nhân? Ngươi làm sao vậy? Tỉnh táo một chút!"

Dịch Tuyết Phùng giật thót một cái, mê man mở mắt ra, mất nửa ngày mới nhận ra người đang nắm tay hắn là Đằng Xà.

Khuôn mặt Đằng Xà tuấn mỹ, nhìn thập phần cương trực công chính, hắn thấy Dịch Tuyết Phùng phục hồi tinh thần, khe khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Sao ngươi đột nhiên lại chạm vào sương mù kia, lúc trước không phải luôn dặn dò bọn ta không được chạm vào sao? Còn nói cảnh tượng bên trong đều là giả."

Dịch Tuyết Phùng còn chưa hoàn hồn lại từ ảo giác, bị Đằng Xà ầm ĩ nửa ngày mới rốt cục ấn đầu, cau mày dùng sức lắc lắc.

Đằng Xà thấy sắc mặt hắn trắng bệch, nghi ngờ nói: "Ngươi ở trong đó nhìn thấy cái gì, sắc mặt khó coi như vậy?"

Cổ tay Dịch Tuyết Phùng vẫn còn lưu lại cảm giác máu tươi sền sệt, khiến hắn vô thức cọ cọ cổ tay lên vải vóc y phục, cọ đến khi toàn bộ phần da nơi đó đỏ ửng một mảng mới chịu ngừng tay.

Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng có chút lãnh đạm, Đằng Xà biết hắn không muốn tiếp tục nhắc tới chuyện này, bèn cẩn trọng nói sang chuyện khác: "Vị chủ nhân này, ngươi gọi ta đơn độc đến đây rốt cuộc là có chuyện gì, còn không cho Thiết Vân biết, lẽ nào..."

Hắn giật nảy mình, lấy tay che miệng, như nghĩ tới chuyện gì không thể diễn tả, một đại nam nhân mà tư thái lại trở nên thẹn thùng e ấp, cực kỳ chói mắt.

Dịch Tuyết Phùng liếc hắn một cái, không hùa theo trò đùa của hắn, nói thẳng: "Mang ta tiến vào hang đá, không được để cho Thiết Vân biết."

Đằng Xà cả kinh, cuống quít xua tay: "Không được không được, bên trong hang đá kia nguy hiểm tầng tầng, ngay cả Thiết Vân đi vào cũng không thể đảm bảo toàn thân trở ra, huống chi bên trong còn có cái tên Mục...!Mục gì đó, tóm lại là một tên đại ma đầu muốn mạng của ngươi, vậy nên càng không thể để ngươi một thân một mình đi vào, nếu Thiết Vân biết được, không chừng sẽ trụng nước nướng than chế biến ta thành đặc sản thịt rắn bảy món ngay."

Dịch Tuyết Phùng lạnh lùng: "Ngươi không mang ta vào, bây giờ ta liền nấu nước sôi trụng sống ngươi."

Đằng Xà: "..."

Một lát sau, Dịch Tuyết Phùng ngồi trên người Đằng xà, lợi dụng che giấu linh lực của Đằng xà lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào hang đá.

Trăm năm trước, bên trong hang đá Hư Vô chi địa Man Hoang một đám tất cả đều là ma tu hung thần ác sát, từ sau khi Ninh Ngu chấp chưởng Man Hoang, hết thảy ma tu bên trong hang đá này suýt nữa bị y giết tuyệt, chỉ có mấy kẻ có nhãn lực dùng hết khả năng trốn chạy mới có thể tránh được một kiếp, từ sau năm đó, nơi này liền hoang phế.

Hang đá vốn là một khối đá tảng khổng lồ có thể so với núi hơn ngàn vạn năm trước rơi xuống Man Hoang, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa, có lúc còn gặp phải ma tu chém giết bị linh lực bắn trúng, tích lũy qua năm dài tháng rộng, bề mặt dần dần xuất hiện vô số lỗ thủng lớn nhỏ, nhỏ có thể dung một người gửi thân, lớn thì suýt chút nữa có thể đào khoét toàn bộ núi đá, không khác nào một cái u nói(?).

Ma tu Man Hoang phần lớn đều trải qua sinh hoạt khổ hạnh như tăng nhân, mệt mỏi thì trực tiếp nằm xuống đất mà ngủ, không giống ngoại giới quan tâm cái gì mà phiến ngói che thân, thế nhưng lâu dần ngày tháng chém giết và giao hoan cũng trở nên vô vị, liền có người bắt đầu tìm đến mấy lổ thủng trên tảng đá lớn nghỉ ngơi hoặc bế quan.

Lâu dần, khối đá tảng này đã biến thành vô số động phủ, chứa đầy ma tu.

Dịch Tuyết Phùng đạp lên thân Đằng xà nhẹ nhàng rơi xuống vùng đất trung tâm của một động phủ rộng lớn, đạp cho Đằng Xà "Ai u" một tiếng, suýt nữa vẹo eo.

Hang đá đã hoang phế, đâu đâu cũng có mạng nhện cùng đồ vật bị vứt bỏ, trên vách tường còn có các loại hoa văn màu đỏ sậm, giống như dùng máu tươi nhuộm lên.

Dịch Tuyết Phùng dạo quanh quan sát toàn bộ hang đá, bước chân đạp trên tảng đá phát ra tiếng vang khe khẽ, hắn thăm dò bốn phía xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

Đằng Xà che eo ai u ai u theo tới, nói: "Tổ tông ơi, ngươi rốt cuộc tới đây làm gì chứ? Muốn tìm Mục gì gì đó đơn độc giao chiến sao? Thế nhưng thân thể ngươi hiện tại sợ là một kích của hắn cũng không chịu nổi đi?"

Dịch Tuyết Phùng đang vuốt ve một đạo vết kiếm trên vách đá, nghe vậy nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi từng gặp Mục Tuyết Thâm rồi sao, tại sao biết ngay cả một kích của hắn ta cũng không chịu nổi?"

Thần sắc trên mặt Đằng Xà cứng lại, chê cười nói: "Lúc ta...!ta cùng Thiết Vân theo dõi Mục Tuyết Thâm đã từng nhìn thấy từ xa, hắn ra tay một lần, ta mới đại khái đoán được tu vi của hắn, hơn nữa dựa vào tu vi bây giờ của chủ nhân, ma tu kia đánh một kích hẳn là chịu không nổi đâu."

Nói như vậy tựa hồ cũng có thể giải thích được, thế nhưng nghe vào quả thực không phải tiếng người.

Dịch Tuyết Phùng lườm hắn một cái, mới nói: "Đi ra ngoài đi, đừng theo ta."

Đằng Xà vội hỏi: "Tổ tông, có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi muốn làm gì không, nghe Thiết Vân nói Mục Tuyết Thâm kia chính là hung thủ hại chết ngươi lúc trước, ngươi tay không tất sắt đi vào tìm hắn, không phải đi tìm chết sao?"

Dịch Tuyết Phùng nhàn nhạt nói: "Ngươi là linh thú của ta, hay là của Thiết Vân?"

Đằng Xà cứng đờ, nửa ngày mới lúng ta lúng túng gật đầu: "Vậy...!Ta đứng xa xa nhìn, ngươi gặp nguy hiểm liền gọi ta."

Dịch Tuyết Phùng lại nói: "Không cần, càng xa càng tốt."

Đằng xà: "..."

Câu linh thú của ai vừa rồi của Dịch Tuyết Phùng làm cho Đằng Xà có hơi bỡ ngỡ, muốn khuyên thêm nhưng nhìn thấy sắc mặt Dịch Tuyết Phùng cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ đành gật đầu đáp dạ, quay người rời đi.

Mãi đến khi Đằng Xà rời đi, Dịch Tuyết Phùng mới giang hai tay, thuận theo hồng quang trên ngón tay tìm kiếm.

Hắn dạo quanh bốn phía hang đá khoảng chừng nửa vòng, mới tìm được nơi hồng quang trong tay chỉ đến.

Đó là một gian cực kỳ bí mật trong hang đá, nếu không phải hồng quang chỉ qua, Dịch Tuyết Phùng căn bản không có khả năng phát hiện.

Dùng một tay hất bay cánh cửa đầy đá vụn, Dịch Tuyết Phùng cong ngón tay búng một cái, một đạo linh quang trôi nổi bên cạnh hắn, soi sáng hắc ám bốn phía.

Bên trong hang đá đâu đâu cũng có tạp vật vỡ nát, đen kịt một màu, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong góc đặt một chiếc giường đá.

Dịch Tuyết Phùng điều khiển linh quang tìm kiếm phía trước, ánh sáng từng chút từng chút khuếch tán, đột nhiên có một con quạ va vào ánh sáng, khiến loại địa phương âm lãnh này càng thêm quỷ dị.

Dịch Tuyết Phùng không bị dọa sợ, linh quang tiếp tục tiến lên, cuối cùng dừng lại ở vách tường.

Trước mặt không hề có thứ gì, chỉ có một con quạ ngoẹo cổ nhìn hắn một cách quỷ dị.

Dịch Tuyết Phùng định cất bước tiến lên, một giọng nói vang lên bên tai.

"Ngươi đã đến rồi."

Cho dù Dịch Tuyết Phùng đã biết Mục Tuyết Thâm ở chỗ này, thế nhưng người đột ngột xuất hiện như vậy cũng sợ hết hồn, hắn quay người lại, gần như là oán hận trừng người trước mặt một cái.

Mục Tuyết Thâm đứng ở nơi ánh sáng cùng hắc ám giao thoa, thân hình dường như chỉ một cái chớp mắt tiếp theo liền trực tiếp tan theo ánh sáng, cực kỳ suy yếu.

Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, trấn an đáy lòng vừa bị dọa sợ.

Mục Tuyết Thâm đầy hứng thú nhìn hắn: "Ninh Ngu vậy mà không ngăn cản ngươi sao?"

Thần sắc Dịch Tuyết Phùng đều là "Liên quan gì đến y", hắn không muốn bàn luận chuyện này với Mục Tuyết Thâm, chỉ nói thẳng: "Ngươi nói cổ thân thể này là của ngươi, rốt cuộc có ý gì?"

Hắn đã sớm sinh nghi ngờ đối với việc mình đoạt xá Lâm Phù Ngọc khi Thiết Vân nói câu kia "Lẽ nào Lâm Phù Ngọc nhất định là Lâm Phù Ngọc sao?", chỉ là khi đó hắn tin tưởng không nghi ngờ Thiết Vân, cho nên không nghĩ nhiều, mãi đến khi Tương Hoan ý vị thốt ra "Vì sao đoạt xá lại mang theo thương thế lúc trước đến", mới khiến Dịch Tuyết Phùng triệt để nghi ngờ rốt cuộc việc đoạt xá của mình là như thế nào.

Mục Tuyết Thâm đi tới nơi có ánh sáng, linh quang rọi sáng mặt của hắn, vậy mà lần này hắn không dùng đến gương mặt kia của Dịch Tuyết Phùng, đối diện chính là gương mặt lãnh diễm đến cực điểm của Lâm Phù Ngọc, chỉ là dáng vẻ kia đã trưởng thành đến cực kỳ thành thục.

Nửa bên mặt vốn trải đầy vết sẹo của Mục Tuyết Thâm đã biến mất không còn tăm hơi, đại khái là dùng pháp thuật che đậy.

Dịch Tuyết Phùng có chút chán ghét quay đầu đi.

Nhưng Mục Tuyết Thâm lại cong miệng cười, hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi chán ghét ta dùng mặt của những người khác, thế nhưng ngươi bây giờ dùng mặt của ta, chiếm dụng thân thể vốn thuộc về ta, chẳng lẽ không phải càng khiến người khác ghê tởm hơn sao?"

Đồng tử Dịch Tuyết Phùng co rụt, nhìn chằm chằm gương mặt Mục Tuyết Thâm lúc này, một lát sau hắn mới sợ hãi phát hiện, khuôn mặt bị phá hủy một nửa của Mục Tuyết Thâm lúc trước, chính là khuôn mặt trưởng thành sau này của Lâm Phù Ngọc, chỉ trước đây Mục Tuyết Thâm vẫn luôn dùng mặt nạ che đậy, người khác nhìn thấy đều đặt sự chú ý lên nửa tấm mặt nạ kia, trái lại không để tâm đến nguyên bản gương mặt là như thế nào.

Mục Tuyết Thâm gần như tham lam dõi theo hắn: "Ta bỏ ra thời gian ngàn năm, hao tốn vô số linh vật bồi đắp thân thể, rõ ràng chỉ cần cướp đi tinh phách thủy linh mạch liền có thể trở lại tân sinh, chỉ thiếu chút nữa!"

Hắn một phát bắt được bả vai Dịch Tuyết Phùng, sát ý bừng bừng nhìn đối phương, lạnh lùng nói: "Chỉ thiếu chút nữa ta có thể tái tạo thân thể, ca ta cũng sẽ không chán ghét ta nữa, tất cả đều vì các ngươi!"

Mục Tuyết Thâm nói xong, mới chậm chạp phát hiện bàn tay đang nắm lấy vai Dịch Tuyết Phùng phảng phất như bị cái gì thiêu đốt, một trận hắc vụ bốc lên, nóng đến mức hắn lập tức rút tay về.

Bởi vì động tác của hắn, tóc dài trên vai Dịch Tuyết Phùng trực tiếp tản ra, bị gió lung tung thổi phất ra sau lưng, tán loạn một mảnh.

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, nghi vấn trăm năm trước hắn nghĩ mãi không thông rốt cục vào lúc này đã có được đáp án.

Tại sao Mục Tuyết Thâm rõ ràng có năng lực trực tiếp đoạt lấy thân thể của hắn lại không làm gì, chỉ chiếm cứ trong thức hải khiến hắn theo mình hồi Man Hoang, tại sao những người chính đạo ngày đó vây công hắn rõ ràng có thể sử dụng đao kiếm tùy ý giết chết hắn, lại một hai làm điều thừa thãi vây hắn trong Tru Ma trận.

Hóa ra ngay từ đầu mưu đồ của Mục Tuyết Thâm chưa bao giờ là thân thể của hắn, mà chính là tinh phách thủy linh mạch.

Dịch Tuyết Phùng có chút mờ mịt nghĩ thầm: "Lẽ nào chỉ vì ta có thể chất thủy linh mạch, nên phải trải qua những chuyện như vậy sao?"

Băng hàn chi thủy nhập tâm, đơn độc sống ở nơi đâu đâu cũng là ác quỷ mấy chục năm không được giải thoát, cuối cùng rơi vào kết cục bị đoạt hết linh lực không được chết tử tế sao?

Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: "Tại sao lại là ta?"

Toàn thân hắn đều đang phát run, chầm chậm ngẩng đầu lên, đồng tử vẫn luôn thanh triệt một mảng trong lúc hoảng hốt lan tràn một màu đỏ đậm, phảng phất như có hỏa diễm hừng hực thiêu đốt bên trong.

Hắn trực tiếp khoát tay, một luồng linh lực tựa như hỏa diễm sinh ra từ lòng bàn tay ầm ầm một tiếng ập về phía Mục Tuyết Thâm, tiếp theo chỉ trong chớp mắt liền bị Mục Tuyết Thâm nâng tay vung ra một đạo tường băng, trực tiếp hóa giải.

khí tức hỏa diễm cùng băng tuyết tràn ngập toàn bộ hang đá.

Mục Tuyết Thâm cười lạnh một tiếng, nếu thân thể kia của hắn tỉnh lại, hiện tại chỉ cần đoạt xá liền có thể thành công giải quyết tất cả mọi chuyện.

Đại khái trước mặt là thân thể của mình, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, Mục Tuyết Thâm trái lại không vội vã như vậy, hắn ung dung thong thả nhìn Dịch Tuyết Phùng, một lần nữa biến thành dáng vẻ ngụy trang ôn nhu đến cực điểm thường ngày.

"Cho dù trong kinh mạch ngươi tất cả đều là Hỏa Chúc linh lực, nhất định cũng có một ngày cạn kiệt, mà ta..." Mục Tuyết Thâm nói, "Có rất nhiều thời gian, chậm rãi chơi đùa cùng ngươi."

Hắn đang định vung tay chặn cửa hang đá lại, dư quang đột nhiên quét đến một sợi dây cột tóc màu đỏ cắt ngang giữa cửa đá, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Chẳng hiểu vì sao, sợi dây cột tóc kia khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn muốn vươn tay vung tới, thế nhưng linh lực vừa đánh ra bỗng hóa thành vô số hoa tuyết tung bay.

Đó là...!Hỏa Chúc trận pháp?

Sắc mặt Mục Tuyết Thâm lần thứ hai trầm xuống.

Dịch Tuyết Phùng mặt không thay đổi nhìn hắn, vươn tay vén lại mấy lọn tóc rải rác trên vai, sợi dây dùng để cột tóc đã biến mất không còn tăm hơi, tóc dài quá phiền phức, hắn trực tiếp gom hết đuôi tóc nhét vào trong vạt áo.

"Hỏa Chúc trận pháp rơi xuống, cho dù ngươi có bao nhiêu cái mạng, cũng sẽ có một ngày dùng hết." Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng cong cong khóe môi, thấp giọng ôn nhu nói.

"Mà ta, cũng có rất nhiều thời gian, chậm rãi chơi đùa cùng ngươi."

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Một Mình Ta Mỹ Lệ