Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 88


"Mẹ ơi!"

Đứa bé bị Mục Thần quăng đi, vừa bay trên không vừa la hét, giọng nói trong trẻo vang vọng núi Dung Cổ, Mục Thần sửng sốt nhìn tay mình, hầu kết tinh xảo khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Bóng Mục Thanh nhoáng qua, túm đứa bé lại.

Nhìn dáng vẻ kinh hoảng chưa hoàn được hồn của Mục Thần, nom còn sợ hãi hơn cả đứa bé, sự giận dữ của Mục Thanh nhất thời tan mất. Y vỗ nhẹ trên mông đứa trẻ một cái không nặng không nhẹ, cau có hỏi: "Đã bảo không được nghịch rồi, sao còn đi dọa hắn?"

"Ai biết nhị ca lại nhát gan như vậy." Đứa bé bĩu môi, ngước mặt sáp lại đến trước mặt Mục Thần, híp mắt cười xấu xa: "Cha, người nhìn con chút đi, chúng ta giống nhau chưa này."

Mục Thần giần giật khoé môi, lúc này hắn cũng phản ứng được bản thân mới bị một đứa bé lừa. Thằng nhóc này còn mặt dày hơn cả Cố Vân Quyết lúc nhỏ nữa.

"Đây chính là lão tam vừa mới dứt sữa mà trước từng kể với ngươi, Mục Động." Trong mắt Mục Thanh mang theo ý trêu ghẹo, phản ứng của Mục Thần làm y không nhịn được cười.

"Cha ơi~" Mục Động túm lấy tay áo Mục Thần, nó vừa mở miệng nói, Mục Thần liền rùng mình, hắn lấy một cục đường từ nhẫn không gian ra, nhanh tay nhét vào miệng đối phương, thành công ngăn nó nói tiếp mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn một chút.

Gương mặt tái nhợt của Mục Thần dần dần hồng hào trở lại, hắn hơi ngượng ngùng hỏi: "Sao huynh lại mang nó đến đây? Giờ mới cai sữa... hơi muộn."

Mục Thanh bứt tóc, đau đầu nói: "Là nó một mình lén chạy tới đây, ta cũng không thể mặc kệ nó không quan tâm được."

"Lén tới?" Mục Thần hoài nghi liếc nhìn đứa nhóc này, đại khái chắc là khoảng ba bốn tuổi chăng, thế mà dám tự bỏ đi? Còn là từ Thần giới rớt xuống?

"Mục gia dạy nó chẳng ra thể thống gì cả." Mục Thần khinh bỉ buông một câu.

Mục Thanh đang định giải thích, bỗng cảm thấy một luồng ma khí quen thuộc ùa tới, y ngoái đầu nhìn, lúc thấy Cố Vân Quyết đang tới, sắc mặt liền thay đổi.

Tên bịp bợm này!

Mục Thần phản ứng chậm hơn người, nhưng phản ứng với sự an nguy của Cố Vân Quyết thì nhanh như chớp giật, bất giác túm lấy ống tay áo của Mục Thanh, nét mặt lạnh lùng hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Mục Thanh thả Mục Động xuống, phủi lại tay áo, đương nhiên là muốn dạy dỗ lại tên khốn đó một trận rồi, hại y phải chạy oan mất bao nhiêu dặm đường thế này!

Mục Thần nhìn thấy người đằng sau Cố Vân Quyết, con ngươi loe loé, tóm chặt lấy Mục Thanh nhẹ nhàng nói: "Huynh không được đánh y, nhưng có thể đánh ca ca của y. Ca ca đánh ca ca, không được làm loạn vai vế."

Não Mục Thanh ong lên, trong đầu chỉ còn lại câu ca ca đánh ca ca, nói vậy, Mục Thần đã thừa nhận thân phận của mình rồi? Y ngơ ngẩn ngoái đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt Mục Thần, nịnh nọt nói: "Thần Thần, đệ nói..."

Mục Thần bị cái cách gọi yêu này làm cho nổi da gà khắp người, kìm chế khó chịu chỉ vào Cố Vân Cẩm, "Đó là ca ca y, đều tại gã không biết dạy, mới để cho Cố Vân Quyết biết nói dối." Từ bé đã bị ép phải nói dối, bởi vậy nên Mục Thần chẳng có tẹo ấn tượng tốt nào với những người máu mủ của Cố Vân Quyết, tự hắn cũng muốn đánh bọn họ từ lâu rồi.

Mục Thanh soạt cái ngoái đầu lại, ánh mắt lập tức chuyển lạnh, không biết dạy dỗ đệ đệ là lỗi của ca ca. Nghĩ xong, y không thèm để ý đến Cố Vân Quyết đã lướt tới bên cạnh Mục Thần, bừng bừng lửa giận lao tới chỗ Cố Vân Cẩm.

Cố Vân Cẩm đần người ra, còn chưa kịp mở miệng đã ăn một đấm vào mặt, nhất thời cảm thấy răng trong miệng sắp rụng ra cả rồi.

Mục Thần hừ hừ hai tiếng, túm lấy Cố Vân Quyết lãnh đạm liếc nhìn bên kia một cái, dáng vẻ "chuyện này không liên quan tới ta", "Chúng ta đi thôi, ta chẳng buồn xem nữa."

Cố Vân Quyết trở tay siết chặt lấy tay hắn, vừa định nhấc chân bước đi liền cảm thấy có cái gì đó núc ních thịt đang ôm lấy chân mình. Y cúi đầu, vừa vặn đối mắt với Mục Động đang cuộn lấy chân mình, Cố Vân Quyết kinh ngạc nhìn vẻ ngoài của Mục Động, lại nhìn sắc mặt của Mục Thần, nhất thời nheo mắt lại.

Mục Thần đảo đảo mắt, híp mi lại, Mục Thần liền biết không ổn rồi, quả nhiên thằng nhóc này mở miệng liền gào lên: "Thúc thúc đừng giật mất cha cháu!"

"Cha cháu là ai?" Nụ cười trên mặt Cố Vân Quyết dường như càng sáng hơn, y cúi đầu cẩn thận xem xét Mục Động, hỏi: "Cháu tên gì?"

"Nó tên Mục Động, là đệ đệ của Mục Thanh!" Mục Thần lại nhét thêm một cục đường vào miệng thằng nhóc, giải thích thay cho đứa bé chỉ cần mở miệng là chẳng nói được lời nào tốt đẹp này.

"Thật sự không phải con của sư tôn sao, nhìn giống nhau lắm." Cố Vân Quyết mặt đầy hứng thú, véo véo má Mục Động, nhéo luôn ra hai vết hồng hồng trên cặp má mũm mĩm của đối phương.

Mục Động nhịn đau há miệng, vành mắt đã đỏ hoe, "Là con trai của người mà!"

Mục Thần vội vàng lắc đầu, cam đoan nó chẳng có tí quan hệ gì với hắn cả.

Con ngươi Cố Vân Quyết càng lúc càng sầm tối, dường như có thâm ý khác mà nói, "Bình thường sư tôn rất thích trẻ con, sao đứa bé này lại chẳng thân thiết gì vậy? Có phải là chột dạ hay không?"

Mục Thần tiếp tục lắc đầu: "Đâu phải đứa nhóc nào ta cũng thích, đối với loài người, vi sư chỉ thích con hồi bé thôi, những đứa trẻ khác đều là phù du cả." Nói xong hắn nhìn sắc mặt Cố Vân Quyết, bản thân cũng không hiểu mình đang giải thích cái gì.

Cố Vân Quyết im lặng nhìn dáng vẻ căng thẳng của Mục Thần, cuối cùng cũng phải phì cười, y xách đứa bé dưới chân lên, chẳng hề dịu dàng gì kẹp dưới nách mình, lại kéo Mục Thần cười nói: "Con tin sư tôn, có điều đứa bé này đã là người Mục gia, thì cần phải chăm sóc nó cho tử tế."

Mục Thần giờ mới thở phào, tên đồ đệ ngốc nghếch này tin tưởng hắn, không bị kích thích mà phát rồ lên, hắn ban đầu còn lo lắng Cố Vân Quyết một khi nổi giận liền bẻ gãy cổ thằng nhóc này. Hiện ngẫm lại, hình như mình đã tưởng tượng đồ đệ quá hung ác rồi, rõ ràng thuở nhỏ y cũng rất đáng yêu. Có điều nghĩ lại lại cảm thấy quá kì lạ, tại sao mình lại phải giải thích với đồ đệ nhà mình, mình là sư tôn, căn bản không bao giờ sai!

Cố Vân Quyết thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục, cũng không quấy rầy mà đi thẳng tới rừng trúc mới dừng lại. Y quẳng Mục Động vào trong rừng trúc, ánh mắt nhìn thằng bé còn mang theo thâm ý.

Mục Thần rốt cuộc cũng nhớ ra: "Đã hàn huyên với Cố Vân Cẩm xong rồi?"

Cố Vân Quyết nhướn mày, giấu đi tâm tư nơi đáy mắt, cười nhạt đáp: "Đương nhiên."

"Bảo hổ lột da, bản thân cũng phải cẩn thận chút mới được." Mục Thần không an lòng mà dặn dò.

Cố Vân Quyết ậm ừ đáp lại, ánh mắt hạ trên người Mục Thần mang theo chút thích thú.

Mục Thần bối rối, Cố Vân Quyết không thích ầm ĩ, cũng không ưa cái thứ mỏng manh như trẻ con, sao giờ lại khác thường vậy?

Thấy ánh mắt dò xét của Mục Thần, Cố Vân Quyết chớp chớp mắt, ra dấu im lặng, trong mắt đầy vẻ mờ ám, "Sư tôn không thấy nó rất giống người hồi bé sao? Con muốn nuôi nó."

"Nghiệt đồ!" Sắc mặt Mục Thần bừng đỏ, mắng Cố Vân Quyết một câu, mặc kệ hết mà ngồi xuống, lại nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Mục Động, khoé môi hắn bất giác giần giật, giống nhau chỗ nào chứ? Chẳng giống tí tẹo nào, hắn thuở nhỏ tuyệt đối không thích cười đến vậy.

Lúc này, lại thấy Mục Thanh vội vã đuổi tới, ôm lấy Mục Động, vươn tay túm Mục Thần, sốt ruột nói: "Mau đi cùng ta, ta hết thời gian rồi."

Mục Thần lùi lại sau một bước, tuyệt tình từ chối y.

"Trên người đệ có ngọc Luân Hồi, đệ căn bản không cần độ thần kiếp, đệ ở lại chỗ này để làm gì?" Người Mục Thanh đã toát ra ánh sáng trắng xoá, mỗi lần y hạ phàm thời gian đều có hạn, còn không thể ra tay đảo lộn trật tự của Tam giới, vừa rồi đánh Cố Vân Cẩm đã phạm phải quy tắc này.

Mục Thần chỉ vào Cố Vân Quyết, "Y ở đâu, ta ở đó, từ sau huynh không cần xuống đây tìm ta nữa."

Giọng nói của Mục Thần vừa dứt, bên người Mục Thanh chợt xuất hiện một pháp trận truyền tống, Mục Động vốn ra vẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng y đột ngột đẩy đại ca nhà mình ra, nhảy từ lòng đối phương xuống, bướng bỉnh nói: "Đệ chưa chơi đã, không muốn đi."

Mục Thanh mặt tái nhợt, hai đứa này, sao chẳng đứa nào để y bớt lo thế hả?

Chẳng kịp túm thằng bé lại, Mục Thanh đã bị truyền tống về.

Nhìn thấy đối phương biến mất, Mục Động lè lưỡi làm mặt quỷ, hớn hở chạy tới ôm chân Mục Thần, cười hi hi hỏi: "Nhị ca, huynh nuôi đệ phải không?"

Mục Thần: "..."

Mới nãy còn dám gọi hắn là cha, bây giờ thấy Mục Thanh đi mất rồi, thằng nhóc này còn biết xem tình thế mà đổi giọng, Mục Thần đã gặp rất nhiều đứa bé thông minh, nhưng đây là lần đầu thấy một đứa khôn lỏi thế này. Cực kì nghi ngờ nó là yêu tinh biến thành, vậy nên, chẳng muốn nuôi tẹo nào.

Hai người nhìn nhau, đứa bé cười toe toét, để lộ cặp răng nanh nhỏ nghịch ngợm.

Mục Thần đột nhiên nảy ra một thứ cảm giác không thể nói rõ thành lời, không nói được là tốt hay xấu, tóm lại là hết sức kì diệu. Nghĩ tới đây, Mục Thần liếc nhìn Cố Vân Quyết, đối phương chỉ cười với hắn, chẳng lộ ra chút khác thường nào. Hắn bất lực nhíu mày, lẽ nào là do thằng nhóc này quá thông minh? Có lẽ là mình nghĩ quá nhiều rồi.

Nghĩ xong, Mục Thần mất kiên nhẫn đẩy đối phương ra, cau mày hỏi: "Sao ngươi không đi?"

"Đã bảo là đệ chưa chơi đã mà!" Mục Động xoè tay, "Dù sao thì huynh cũng là nhị ca của đệ, huynh phải nuôi đệ."

Mục Thần nghiêm mặt, nhìn rất lãnh đạm, "Ta còn chẳng quen người nhà của ngươi, sao ngươi lại chắc chắn ta là ca ca của ngươi?"

"Thế nào thì chúng ta nhìn cũng rất giống nhau, nếu huynh không nhận đệ, đệ sẽ rêu rao rằng huynh là cha đệ, huynh vì y mà không thèm đệ nữa! Cha ơi~"

Khoé môi Mục Thần giần giật, hắn đã không còn biết phải hình dung tâm trạng hiện tại của mình ra sao nữa, cái thứ trẻ con nghịch ngợm ương bướng này, sao không có ai đánh nó mỗi này, bắt nó bỏ cái tật mặt dày này đi hả?

Cố Vân Quyết tặc lưỡi vài tiếng, nếu Mục Thanh có được thứ "công phu quấn người" này, chưa biết chừng tiểu sư tôn đã bị y dụ dỗ đi mất rồi. Có điều bỏ đứa bé này lại đây, cũng phiền phức chẳng kém.

"Nếu nó đã muốn ở lại, thì cứ để nó ở lại đi." Cố Vân Quyết vẫy tay gọi mấy người hầu tới.

Mục Động thừa cơ ôm lấy đùi Mục Thần, phồng má bất mãn nói: "Đệ chỉ theo nhị ca thôi, những người khác đều không được, nhỡ họ bán đệ đi mất thì sao?"

Mục Thần lạnh mặt kéo thằng nhóc đang vít lấy đùi mình xuống, vứt thẳng cho Cố Vân Quyết, mất bình tĩnh quay người đi luôn, ồn quá, hắn không thèm nuôi.

Những thứ không thèm đều vứt cả cho đồ đệ, vứt đến độ thuận tay luôn.

Bên này là một Mục Động cần phải xử lí, bên kia còn một Cố Vân Cẩm mới bị Mục Thanh tẩn cho, Cố Vân Quyết trầm ngâm một lát, bỗng bật cười, có lẽ đây đều là thử thách Mục gia dành cho y?

Có điều đứa bé này, đúng là quá kì quặc.

Mục Động nhìn theo bóng lưng rời đi của Mục Thần, thất vọng bĩu môi, nó ngoái đầu nhìn Cố Vân Quyết, cười híp cả mắt lại.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa