Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 68


Có lời đồn thành chủ Tuyết Thành đời đời dung mạo như thiên tiên, nên Mục Thần cứ tưởng, cho dù người này là nam nhân, thì ít ra dung mạo cũng phải như Phan An. Nhưng nghĩ cách nào cũng không nghĩ ra, thành chủ lại là cái tên vừa lùn vừa mập đang ôm chân ghế khóc đến nước mắt lẹp bẹp này.

Còn là một tên mập ngốc nghếch háo sắc bị Cố Vân Quyết đơn giản đã nhận ra.

Con người ấy mà, ngoại hình anh tuấn tiêu sái yêu thích sắc đẹp thì gọi là phong lưu đa tình, còn người như tên thành chủ này, dù chỉ là đơn thuần thưởng thức cái đẹp lại không có chút tâm tư xấu nào, có thể còn có một cái tên phong lưu thanh nhã. Nhưng nếu ngoại hình xấu, vậy chỉ có thể xem là hèn mọn.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Mục Thần có chút phức tạp, không nói ra được là đồng tình hay là gì khác.

Cố Vân Quyết lại rất có hứng thú với chuyện người này tự vứt bỏ nơi ở của mình, "Một cái Phủ Thành Chủ lớn như vậy, lại bị yêu tu chiếm, vậy con yêu tinh này lớn cỡ nào chứ?"

Thành chủ mập nghe Cố Vân Quyết dùng một loại giọng điệu ngươi cũng quá xui xẻo rồi, nhanh kể ra để ta giải trí một chút để nói, giận mà không dám liếc mắt nhìn y, bèn quay đầu giải thích với Mục Thần.

"Thần tiên ơi ~ ta tên là Bạch Hiểu Nguyệt, mười bốn tuổi đã kế thừa chức thành chủ, tuy rằng không có công lao gì, nhưng cũng giúp con dân Tuyết Thành áo cơm không lo..."

Mục Thần nghe hắn vừa mở miệng, khóe miệng liền nhếch lên, "Ta không cần biết ngươi là Bạch Hiểu Nguyệt hay là là Bạch Mãn Nguyệt*, nói trọng điểm!"

(Mãn Nguyệt: Trăng tròn)

"Vâng!" Bạch Hiểu Nguyệt xoa xoa nước mắt, rầm rì nói.

Nguyên lai hắn vẫn làm chức thành chủ rất tốt, vị trí của Tuyết Thành cực thuận lợi, rất ít người đến gây phiền toái cho hắn, mỗi ngày ngoài ăn ra chỉ có ngủ, cuộc sống trải qua tương đối an nhàn. Nhưng một tháng trước, hắn vốn như thường ngày, ăn no ngắm mỹ nhân xong liền muốn ngủ, không ngờ đột nhiên xuất hiện một tu sĩ mặc cẩm y đỏ sẫm, thân hình cao lớn, tuấn mỹ phi thường, đối phương trực tiếp đả thương thị vệ thiếp thân của hắn, đoạt đi phủ thành chủ của hắn, còn dùng một cước đạp hắn ra khỏi nhà, mặc hắn tự sinh tự diệt.

Nhưng trong khi nghe đối phương kể, Mục Thần cũng sinh ra một chút khả nghi, "Ngươi không định trở về báo thù sao?"

"Nghĩ tới rồi chứ, ta cũng muốn đi cứu thị vệ của ta, nhưng mà... " Bạch Hiểu Nguyệt lại bắt đầu khóc, "Ta đánh không lại y, đánh thắng được thì ta chạy trốn làm gì, nhưng chuyện làm cho người ta không thể chấp nhận nhất chính là, ta vạch trần chuyện y là kẻ giả mạo, con dân khắp thành không ai tin tưởng ta, thậm chí ngay cả hạ nhân của Phủ Thành Chủ cũng không tin, hu hu hu..."

Mục Thần đỡ trán, cảm thấy dở khóc dở cười.

Cố Vân Quyết bị chọc vui vẻ, "Theo ngươi nói, đối phương có ngoại hình mê hoặc lòng người, dung mạo xuất chúng, còn ngươi lại không thích lộ diện ở trước mặt người khác, trừ thị vệ thân cận của ngươi ra, hạ nhân của Phủ Thành Chủ cũng không biết tướng mạo thật sự của ngươi, hai người bị đem ra so sánh, kẻ không mù đều cho rằng ngươi là giả."

"Thần tiên ơi!" Bị một câu của Cố Vân Quyết bạo kích, Bạch Hiểu Nguyệt chỉ có thể khóc lóc kể lể với Mục Thần.

Cố Vân Quyết vẫn không buông tha hắn, "Ngươi thật sự có thể tiến vào cổng thành sao? Không phải có quy định kẻ xấu xí bị cấm vào à?"

"Thần tiên ơi ~" Tên mập lại chịu thêm một trận bạo kích, thương tâm nhìn Mục Thần.

Mục Thần xoa bóp trán, đã sắp mất kiên nhẫn, "Sao ngươi cứ gọi ta là thần tiên? Cái tượng thần kia là chuyện gì xảy ra?"

Tên mập nhanh chóng giải thích: "Các đời Tuyết Thành của chúng ta đều cung phụng một tượng thần, tượng giống ngài như đúc, ngài yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, Tuyết Thành sẽ vĩnh viễn đi theo ngài, vĩnh viễn cung phụng thần tiên!" Giọng điệu này vô cùng nghiêm túc, thiếu chút nữa là thề với trời.

Cố Vân Quyết nâng cằm híp mắt, trêu chọc nói: "Ngay cả nơi ở của mình mà ngươi còn không giữ nổi, giữ lại có giá trị gì chứ?"

Tên mập há miệng, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra ưu điểm của mình, oan ức nhìn Mục Thần.

Mục Thần đã không nhịn được, hắn đứng lên, phất tay một cái với Cố Vân Quyết, tự mình đi vào hướng nội thất, dự định đi nghỉ ngơi một chút.

Cố Vân Quyết cười rạng rỡ, ném cho tên mập một khối linh thạch, phân phó nói: "Tự mình đi đặt một căn phòng, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chúng ta sẽ đoạt lại Phủ Thành Chủ cho ngươi."

"Tại sao ngươi lại giúp ta?" Tên mập vẫn rất cẩn thận.

"Nghe nói Tuyết Thành của các ngươi có Băng Phách Châu, đây chính là mục đích giúp ngươi."

"Băng Phách Châu? Là cái gì?" Sắc mặt của Bạch Hiểu Nguyệt không giống giả vờ.

Cố Vân Quyết cong ngón tay búng một cái về phía đối phương, một cấm chế bí ẩn liền hạ xuống người tên mập, y cười híp mắt nhắc nhở: "Có hay không có thì ngươi cứ suy nghĩ lại cẩn thận rồi hẵng nói."

Bạch Hiểu Nguyệt cúi đầu, che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, cầm linh thạch đi.

Đuổi xong Bạch Hiểu Nguyệt, Cố Vân Quyết đi tới nội thất, thấy Mục Thần đã ngã lưng ở trên giường, nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì.

"Sư tôn, " Cố Vân Quyết cười nằm xuống bên cạnh Mục Thần, nghiêng người nhìn hắn, "Ngươi thấy người này thế nào?"

Mục Thần không hề mở mắt, thản nhiên nói: "Bên trong lời này có bảy phần thật ba phần giả, không thể tin hoàn toàn, chúng ta vẫn phải tự mình thăm dò thì sẽ yên tâm hơn, còn cái tượng thần kia, ta có một cảm giác rất đặc biệt."

Cố Vân Quyết cầm lọn tóc của Mục Thần lên, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, sau đó đưa đến bên mép, nhẹ nhàng ngửi một cái, lại hôn một chút, "Cảm giác gì?"

Động tác thân mật này khiến Mục Thần mở mắt ra, bất mãn liếc y một cái, "Không biết, cảm giác trong lòng nặng trĩu."

"Đừng sợ, không cần biết đó là chuyện gì, ta đều ở bên cạnh ngươi." Cố Vân Quyết cúi đầu, vừa định hôn xuống trán Mục Thần, lại bị một ngón tay chọt ngay trán, chọt xong còn gảy gảy mấy cái như uy hiếp.

Cố Vân Quyết cười cười, vẫn nhanh chóng đến gần hôn một cái. Hôn xong cũng không nói gì, chỉ nhìn Mục Thần rồi mỉm cười, chuyện này làm cho Mục Thần cảm giác như mình đang đấm vào một đống bông g̣òn, cái tên đồ đệ trí chướng này, vừa đến trước mặt mình thì lại như biến thành người khác, càng nhìn càng thấy ngốc.

Giương tay ôm lấy cổ đồ đệ ngốc, Mục Thần nhắm mắt lại, nhấn Cố Vân Quyết vào lòng mình, lạnh nhạt nói: "Nằm xuống nghỉ ngơi một lúc, ngươi cũng mệt mỏi rồi."

"Ngực của sư tôn vừa ấm lại rộng rãi, rất có cảm giác an toàn." Người trên ngực vô cùng thức thời mà khen một câu.

Mục Thần không nói gì, khóe miệng lại cong cong, ôm người trong lòng chặt hơn một chút, nghĩ thầm cái tên nghiệt đồ này cũng thức thời, bằng không hắn liền ném y đi.

————

Trong Phủ Thành Chủ, một mảnh đèn đuốc sáng choang.

Cung điện óng ánh được ánh nến soi sáng, đẹp như ảo cảnh.

Một thanh niên tu sĩ tuấn mỹ, thân mang cẩm y màu đỏ thẫm, đang ngồi phía trên lầu các thưởng thức rượu ngon, nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt đang nhẹ nhàng khiêu vũ, bên trong thích ý lại có mấy phần mê say.

Một thị giả liền bưng tới một bình linh tửu, cung kính nói: "Thành chủ, rượu ngài muốn."

Thanh niên tu sĩ lười biếng ừm một tiếng, nâng mặt, giơ giơ ống tay áo, "Bảo các nàng đều lui lại đi, quý khách không thích ồn ào."

"Vâng." Thị giả cung kính đặt rượu xuống, bảo tất cả vũ công lui ra sau, chính mình cũng lui xuống.

Thanh niên tu sĩ kia cười nhìn về phía không trung, ngả ngớn nói: "Mỹ nhân, đêm vui rất ngắn, cớ sao không xuống uống một chén?"

Đáp lại y chính là một cơn gió mạnh cực nóng, lại nhìn người động thủ, rõ ràng là Mục Thần.

Hai thầy trò nghỉ ngơi xong nên muốn đến phủ thành chủ dò la, không ngờ lại gặp người quen. Chẳng trách sao Bạch Hiểu Nguyệt lại nói bị yêu tu chiếm, không phải tên này chính là đại yêu tinh hay sao? Người này chính tên yêu tu đã uống Bích Doanh Đan của Mục Thần lúc ở trong bí cảnh.

Vừa đến đã bị đối phương nhận ra được, đồng thời còn kêu mỹ nhân, mặt của Mục Thần đều đen, không nói hai lời trực tiếp động thủ.

Cố Vân Quyết đứng tại một vị trí không xa không gần, cảm ứng gợn sóng yêu lực của gã thành chủ giả này một chút, biết được linh lực của người này cũng gần bằng mình. Đợi lúc đối phương đỡ công kích của Mục Thần, thời điểm nhìn về phía đối phương, đôi mắt của Cố Vân Quyết khẽ híp, trong con ngươi chợt lóe một đạo sát khí.

Lúc trong bí cảnh, khi nhìn thấy thân ảnh của người này, y vốn định cho đối phương một chút giáo huấn, nhưng đáng tiếc người này đi quá nhanh, đợi đến khi y hết bận thì người này đã rời khỏi bí cảnh, không ngờ họ lại gặp nhau ở đây, thực sự là oan gia ngõ hẹp.

"Ta tưởng là ai, nguyên lai chỉ là một con Hoa Lau Kê bỏ ổ gà của mình để chạy đến hầm băng cướp địa bàn của người khác." Cố Vân Quyết chậc chậc vài tiếng, có chút ý tứ khiêu khích.

Mục Thần nhíu mày, Hoa Lau Kê? Thật sự là gà hả?

Cố Vân Quyết rơi xuống bên cạnh Mục Thần, sắc mặt thay đổi, ôn nhu giải thích: "Một con Phượng Hoàng hoang, tên là Phượng Cửu Lê."

"Nha! Thực sự rất tinh tường, chẳng trách sao mỹ nhân dù trúng độc cũng không muốn song tu với ta." Phượng Cửu Lê tiếc hận nhìn Mục Thần, nâng cằm cảm thán: "Ngày ấy ngươi nói chỉ cần hai canh giờ là có thể giải độc, thì ra là ý tứ này, y chỉ được có hai canh giờ mà thôi, mỹ nhân thật sự không cân nhắc đến chuyện bỏ y theo ta sao?"

Ánh mắt Mục Thần lóe lên một đạo sát khí, hai canh giờ? Mà thôi?

Cố Vân Quyết khó giải thích được cảm giác trái tim run lên, nhanh chóng vỗ vỗ an ủi Mục Thần. Mục Thần quay đầu, liền thấy tiểu đồ đệ một mặt ngoan ngoãn, lúc này mới mạnh mẽ liếc nhìn đối phương, siết chặt quả đấm, không tiếp tục động thủ.

Thấy Mục Thần dần hòa hoãn sắc mặt, lúc này Cố Vân Quyết mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phượng Cửu Lê ở đối diện, sát khí phóng ra ngoài, công lực của hai người gần như tương đương, một yêu một ma, công pháp cũng đồng dạng tà tính, chỉ có sát khí thôi đã đủ chấn động đến mức không khí vặn vẹo, hết thảy tôi tớ trên dưới của Phủ Thành Chủ đều không chịu được cỗ áp lực này, nằm rạp trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Tâm tư của hai người đều không đơn giản, chỉ ngắn gọn giao phong một chút liền biết nếu đấu nữa chỉ có thể lưỡng bại câu thương, cả hai đều thu công lực lại, căm thù nhìn đối phương, ánh mắt đều mang theo vài phần tính toán.

Trong lòng Mục Thần một trận khó chịu, bất mãn nhéo một cái vào eo đồ đệ, cái tên nghiệt đồ này! Còn dám nhìn!

Cố Vân Quyết nhanh chóng ôm lấy cánh tay Mục Thần, thuận theo gọi sư tôn.

Đuôi lông mày của Phượng Cửu Lê giật giật, ánh mắt nhìn đôi thầy trò này có chút cứng ngắc, "Lại còn là thầy trò, thú vị thật." Y đứng lên, chào hỏi thầy trrò bọn họ: "Hai vị đến cũng đã đến, nhất định là có chuyện quan trọng, không bằng ngồi xuống từ từ nói?"

"Ngươi đã có thế lực của chính mình ở tại Yêu Giới, vì sao lại đến Tiên Giới cướp phủ đệ của người khác?" Sau khi Mục Thần ngồi xuống, hắn hỏi bằng giọng điệu không được tự nhiên.

Phượng Cửu Lê chậc một tiếng, rót cho mình chén rượu, lại rót cho Mục Thần, cũng không quan tâm người đối diện có uống hay không, tự mình uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cảm thán nói: "Ta đang chờ người, chờ một người đã định sẵn cho số mệnh của ta."

Mục Thần nhìn y giống như đang nhìn một kẻ bệnh thần kinh.

"Chà chà, cho nên mới nói, lời nói thật thường hay bị người xem là lời nói dối." Phượng Cửu Lê thấy ánh mắt Mục Thần, không khỏi cười cười, "Không nói gạt ngươi, một năm trước ta chiếm được Thần dụ*, muốn ta đi Thanh Hồng cốc tìm kiếm người đã định sẵn cho số mệnh của ta, mãii đến khi bí cảnh bị hủy mà ta vẫn không tìm thấy. Ba tháng trước, lần thứ hai ta có được Thần dụ, bảo ta đến Tuyết Thành chờ, ai nha, nếu như không phải ngươi đã có đạo lữ, ta cũng tưởng rằng người đã định sẵn cho số mệnh của ta chính là ngươi." Ánh mắt Phượng Cửu Lê nhìn Mục Thần càng ngày càng âm trầm, dường như muốn kéo tơ bóc kén, muốn thấy rõ linh hồn của hắn.

(Thần dụ: Điềm báo trước, lời dặn dò của thần)

Cùng mang theo mục đích đi tìm một người, lại gặp phải Mục Thần hai lần, chuyện này không thể chỉ dùng duyên phận để hình dung. Bởi vì tu tiên tu đạo, mọi việc đều có có nhân quả. Lần trước khi nhìn thấy Mục Thần, trên người hắn mang khí tức sạch sẽ thanh thuần, nguyên dương chưa tiết, lần này gặp mặt, hắn đã ký kết khế ước với người khác, đây cũng là nguyên nhân mà Phượng Cửu Lê nghi hoặc.

Nếu không có cái khế ước này, có thể y sẽ chắn chắn Mục Thần chính là người mà y muốn tìm.

Đang nghĩ ngợi, chợt cảm giác được một đạo sát ý lạnh lẽo, Phượng Cửu Lê ngước mắt, liền trông thấy một đôi mắt đen như mực của Cố Vân Quyết, y đang mất hứng mà nhìn chằm chằm Phượng Cửu Lê.

Bây giờ xảy ra tranh chấp với Cố Vân Quyết cũng không có lợi, vì vậy Phượng Cửu Lê phất phất tay với Cố Vân Quyết, không nhìn Mục Thần nữa.

Mục Thần không để ý hai người đang tính toán chuyện gì, hắn hỏi Phượng Cửu Lê: "Ngươi có biết Băng Phách Châu hay không?"

"Băng Phách Châu? Dường như ta đã gặp ở chỗ nào..." Phượng Cửu Lê sờ cằm trầm tư một lúc, đột nhiên linh cơ lóe lên, "Ta nhớ ra rồi, cái này ở trên người tên mập!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa