Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 65


Cố Vân Quyết che lỗ tai của mình, dời đi lực chú ý của Mục Thần: "Sư tôn bớt giận, lần truyền thừa này dường như không giống với lần trước cho lắm, đồ nhi có lời muốn nói!"

Mục Thần nhíu mày, ra vẻ "ngươi mà làm ta mất hứng là ngươi chết chắc", nhưng hắn cũng buông lỏng tai của Cố Vân Quyết ra, trừng đồ đệ bằng ánh mắt vô cùng hung ác.

Cố Vân Quyết chà xát lỗ tai, nhanh chóng giải thích: "Kiếp trước ta chỉ tiếp nhận truyền thừa, lấy được Thương Ly kiếm, ngay sau đó liền bị quăng ra khỏi nơi này, bí cảnh đổ nát. Mà đời này, bởi vì lúc đang khảo nghiệm đã xảy ra một chút bất ngờ nho nhỏ, người giữ cửa đột nhiên xuất hiện, hỏi ta một vấn đề."

Mục Thần nghi hoặc nghiêng đầu, trên mặt bình tĩnh thanh lãnh, trong mắt lại có chút hiếu kì.

Cố Vân Quyết đúng lúc giữ im lặng, ngoan ngoãn nhìn Mục Thần hệt như khi còn bé, giống một con thỏ nhỏ dễ bị bắt nạt, có chút nghịch ngợm, lại nhát gan và dính người, đáng yêu không chịu nổi.

Mục Thần gãi gãi lòng bàn tay, có loại kích động muốn đánh người, muốn hỏi lại không tiện hỏi, không cao hứng nên muốn đánh người.

Cố Vân Quyết thấy đã chọc hắn đủ rồi, còn đùa nữa thế nào mình cũng bị đánh, lúc này mới đàng hoàng trịnh trọng tiếp tục nói: "Người giữ cửa hỏi ta mục đích khi ta tiếp thu truyền thừa là gì, ta nói vì bảo vệ người yêu."

Mục Thần nắm chặt tay, có chút xấu hổ mím môi một cái, do dự có nên đánh y hay không.

Cố Vân Quyết đè xuống ý cười nơi đáy mắt, tiếp tục đàng hoàng trịnh trọng: "Nơi này là Tiên Cung được luyện chế bởi chủ cũ của Càn Linh trong Càn Khôn Hộ Hồn Linh, bản ý của hắn không chỉ là tìm một truyền nhân, mà hắn còn muốn hoàn thành một nguyện vọng, đó là tìm thấy bạn lữ của mình."

Mục Thần nhíu mày, câu chuyện không đầu không đuôi này làm hắn có chút đau đầu, căn bản không nghe rõ.

"Cho nên hắn cho ta một phần bản đồ, bảo ta đến Yêu giới tìm Khôn Linh để sáp nhập cùng Càn Linh, để Càn Khôn Hộ Hồn Linh hợp lại làm một, cũng cho ta Tiên cung này." Nói xong, Cố Vân Quyết lấy ra một phần bản đồ, Mục Thần nhận lấy nhưng không xem, trái lại nghi ngờ hỏi: "Vì sao phải nói cho vi sư chuyện này?"

Cố Vân Quyết cười đến híp cả mắt, ngoan ngoãn nói: "Nếu sư tôn không nói cho ta biết ai là kẻ muốn gây bất lợi cho ngươi, ta liền mở ra toàn bộ cơ quan, khiến tất cả mọi người tiến vào đều chết, bao gồm cả đệ tử của Sùng Vân Môn."

Mục Thần xụ mặt xuống, lạnh giọng nói: "Ngươi có thể thử xem." Đối phương cười híp mắt, đồ đệ xem mạng người như rơm rác, biểu tình này làm hắn rất muốn đánh y.

Dường như Cố Vân Quyết bị lời nói này làm tổn thương, y oan ức nắm lấy tay Mục Thần, ánh mắt sáng quắc lên án nói: "Sư tôn không thương ta nữa, sao ngươi có thể phụ tâm bạc tình như thế?"

Mục Thần lặp lại, "Phụ tâm... bạc tình..."

Cố Vân Quyết nghiêm túc gật đầu, một mặt bi thương, ra vẻ "sư tôn mau dỗ ngọt ta đi, cho ta một viên thuốc an thần để ta trấn định một chút".

Mục Thần hít thở sâu một hơi, hắn cũng hiểu ra rồi, mình càng tranh cãi với y thì cái tên nghiệt đồ này càng lấn tới, hắn mặt lạnh cúi đầu nhìn xuống đất, quyết định không nhìn người trước mắt nữa.

Nhưng mà vừa nhìn xuống, hắn liền phát hiện chỗ không đúng.

Dường như hắn đã thấy bản đồ này ở nơi nào đó, thế nhưng nhớ không ra đã thấy ở đâu.

Lúc này trên bàn đang đặt mấy cái vòng mà hắn đang chơi, Cố Vân Quyết thấy biểu tình này của hắn, cũng không biết Mục Thần nghĩ tới điều gì, đột nhiên cầm lên, bẹp một tiếng, hai cái vòng đã dính lại với nhau, vừa khớp.

Tâm tư của Mục Thần hơi động, "A!"

"Làm sao vậy?" Cố Vân Quyết hiếu kỳ hỏi.

"Không có gì." Mục Thần lạnh lùng xoay mặt.

Cố Vân Quyết vốn muốn chọc hắn, đùa Mục Thần chẳng qua là để dời đi sự chú ý của hắn, thuận tiện nhìn biểu tình khó lường của hắn mà thôi. Phải biết ở trong cái Tiên cung này có vô số Ký Ức Thủy Tinh, y muốn điều tra cái gì thì có thể điều tra cái đó, chỉ là không nghĩ tới mình đã đùa quá trớn, hơn nữa Mục Thần vốn đang tức giận, giờ hắn có bí mật đương nhiên không muốn nói cho y, nhất thời Cố Vân Quyết có chút hối hận.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của Mục Thần, y cũng không nhịn được cười, đây là làm nũng giận dỗi với y sao? Cũng thật đáng yêu.

Mục Thần lạnh mắt liếc nhìn đồ đệ một cái, ánh mắt hơi ghét bỏ, cái tên nghiệt đồ này, bây giờ tự dưng hắn thấy y trông rất ngu, chẳng lẽ lúc nãy bị hắn đạp trúng đầu? Sớm biết như vậy lúc nãy đã đạp mạnh thêm chút nữa, trực tiếp đạp choáng váng y luôn.

Ý niệm này còn chưa biến mất, Cố Vân Quyết liền phất tay, trước mắt xuất hiện một màn ảnh lớn, từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ người bên trong bí cảnh.

"Trước tiên cứ đưa người của Tứ đại Tiên Môn đi đi, " Suy nghĩ của Cố Vân Quyết hơi động, người của Tứ đại Tiên Môn đều bị văng ra ngoài, nơi này chỉ còn lại một đám tán tu vẫn chưa rời đi, đang cùng nhau tìm cách thoát khỏi cơ quan, thoạt nhìn tu vi cũng không thấp, cũng chiếm được không ít chỗ tốt.

Khóe miệng của Cố Vân Quyết dần dần cong lên, "Còn lại mấy người này, để ta đuổi bọn họ đi ra ngoài." Lấy đồ của y, y bắt bọn họ phải ói ra hết thì mới được đi.

Mục Thần thấy y đã đưa đệ tử của Sùng Vân môn đi, mấy kẻ còn lại dù sao hắn cũng không muốn quản, sau khi yên tĩnh lại, hắn thấy cơ thể có chút rã rời.

Một lát sau, Cố Vân Quyết nghe thấy bên người không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, có chút dở khóc dở cười. Mục Thần thế mà ngủ gục trên ghế. Người này có sức đánh y lâu như vậy, tuyệt đối là do lửa giận chống đỡ.

Sắc mặt của Mục Thần đã không còn tái nhợt không huyết sắc, tuy rằng vẫn trắng nõn, nhưng đã có chút hồng hào. Đôi mắt nhắm, lông mi thật dài rũ xuống, ngoan ngoãn vô cùng. Cố Vân Quyết nhìn một lát, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đau lòng ôm Mục Thần lên, đi về hướng nội thất.

Nếu thân thể không thoải mái, hà tất phải cậy mạnh như thế? Người này, vĩnh viễn cũng không biết chịu thua.

Đặt Mục Thần lên giường, Cố Vân Quyết nhìn thụy nhan của hắn đến mức không dời nổi mắt, dứt khoát nghiêng người chống đầu ngã vào bên người Mục Thần, lẳng lặng nhìn hắn. Cảm giác được hơi thở quen thuộc bên người, Mục Thần hơi động đậy, kề sát mặt vào ngực Cố Vân Quyết, có lẽ do hắn thấy tư thế này thoải mái hơn, nên ngủ càng thêm sâu.

Cố Vân Quyết nhìn hắn vùi vào ngực mình như một con mèo ngoan ngoãn, dáng dấp không hề phòng bị làm cho y không khỏi nhếch miệng, thỏa mãn cười cười, e rằng chính bản thân tiểu sư tôn cũng không biết, y vĩnh viễn là người mà hắn tin tưởng nhất nơi đáy lòng. Lúc này Cố Vân Quyết đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, hay là hai người bọn họ cứ lưu lại bên trong bí cảnh này, sau đó sớm chiều làm bạn không màng thế sự, cũng không tồi.

Lúc này cuối cùng y đã hiểu rõ một câu, một câu không biết đã từng nghe ai nói. Tâm của một người không quản có bao lớn, nhưng luôn có một người khiến ngươi vì hắn mà vứt bỏ hết dã tâm cùng dục vọng, nếu không bỏ xuống được, vậy chỉ có thể nói rằng ngươi yêu còn chưa đủ sâu.

————

Lúc Mục Thần tỉnh lại, bên ngoài trời đang sấm vang chớp giật. Thân thể hắn đã khôi phục như lúc ban đầu, trạng thái tinh thần cũng tốt đến kì lạ. Lúc này, Cố Vân Quyết đang đứng bên cửa sổ, y chắp tay ra sau lưng đứng ngắm mấy hạt mưa ngoài trời, dáng dấp khí định thần nhàn. Mục Thần không khỏi nhíu mày, bộ dáng này của tiểu đồ đệ, thoạt nhìn không hề khác biệt với Hỗn Thế Ma Quân của kiếp trước, chỉ có điều y đang ở bên cạnh mình, nên toàn bộ nanh vuốt đều bị y thu liễm. Tâm trạng của hắn hơi dễ chịu hơn một chút, sắc mặt của Mục Thần dưới tình huống chính bản thân hắn cũng không biết đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nhận ra được tầm mắt của Mục Thần, Cố Vân Quyết quay người, mỉm cười nhìn sang, "Sư tôn tỉnh rồi?"

Mục Thần gật gật đầu, thái độ trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt.

Cố Vân Quyết cũng biết Mục Thần đang biệt nữu, tâm lý của hắn còn chưa vượt qua được điểm mấu chốt kia, hiện tại chỉ có thể cho hắn thời gian, để Mục Thần bình tĩnh một chút, chậm rãi tiếp thu sự chuyển biến thân phận của bọn họ. Chỉ cần Mục Thần không hoàn toàn làm lơ y, thì vẫn còn cơ hội cứu vãn. Nghĩ xong, y cười đi tới, ngồi ở bên giường, ôn hòa hỏi: "Có đói bụng hay không? Ta đi làm chút gì cho ngươi ăn."

Mục Thần khó giải thích được bị thái độ ngoan ngoãn này làm mềm lòng, sắc mặt liền dịu đi một chút, hắn lắc lắc đầu biểu thị không cần. Hắn đã ích cốc từ lâu, ăn hay không ăn đều không có mấy khác biệt, không hiểu sao đồ đệ cứ thích làm đồ ăn cho hắn.

Hắn hít hít mũi, nghe thấy mùi vị Hóa Hồn Tán trong mưa, không khỏi nhíu mày lại, "Ngươi làm?"

Hóa Hồn Tán là một loại kịch độc, chỉ cần đụng vào sẽ xâm nhập đến tử phủ đan điền, hư hao linh mạch, hạ thấp tu vi. Bây giờ bị hòa vào trong nước, cho dù đã bố trí kết giới trong mưa thì độc khí cũng sẽ đi theo hơi ẩm bám vào trên da, hoặc theo hô hấp truyền vào trong cơ thể. Loại đan dược này hắn luyện chế không ít, vốn để cho Cố Vân Quyết phòng thân khi còn bé, không ngờ bây giờ y lại dùng tới.

Quả nhiên, Cố Vân Quyết lại gần, mỉm cười hấp háy mắt, "Ta đã nhắc nhở bọn họ, bảo bọn họ tự lui ra, bằng không ta liền hủy một thân tu vi của họ, nhưng đáng tiếc, những người này lòng tham không đáy, không có người nào muốn rời khỏi."

Từ khi tận trừ tâm ma, tính tình của Cố Vân Quyết trở nên vui vẻ hơn không ít, tinh thần y sảng khoái như người vừa có chuyện vui, sắc thái trong con ngươi sáng ngời chưa từng có.

Mục Thần bị đôi mắt đào hoa này lay động đến có chút choáng đầu, hắn giơ tay đẩy đối phương một cái, để đôi mắt này cách mình xa một chút, lúc này mới không nhịn được mà nói: "Nếu muốn đuổi bọn hắn đi, trực tiếp ném đi là được, sao còn muốn phế tu vi? Ngươi rất rỗi rãnh à?"

Cố Vân Quyết khẽ cười nói: "Không có gì làm, xem trò vui thôi."

"Xem đủ rồi thì ném đi đi, chúng ta lập tức đi đến Tuyết thành, ta không muốn mất thời gian với những người không liên quan."

Nể tình Mục Thần "cầu xin" cho những người kia, Cố Vân Quyết cấp tốc đến gần, hôn một cái lên mặt Mục Thần, mắt thấy Mục Thần trở mặt, thân ảnh của y liền vèo một cái, trốn đến một vị trí an toàn, phi thường "rộng lượng" ném đám người kia ra ngoài.

Về phần ném tới nơi nào, dù sao cũng chỉ là tùy tiện vứt, Cố Vân Quyết bày tỏ, y cũng không biết!

Mục Thần cũng không có hứng thú biết.

Nếu đã đuổi toàn bộ người ra khỏi tiểu hoa viên, hai thầy trò cũng trực tiếp ra khỏi bí cảnh này. Đứng trên không trung, tâm tư Cố Vân Quyết hơi động, Thanh Hồng cốc bắt đầu đổ nát. Bụi bặm dưới chân bốc lên, từng mảng đất đỏ rời ra, rơi xuống vùng đất trũng, sau này sẽ không bao giờ còn chuyện về bí cảnh này nữa.

Mục Thần tỏ vẻ không hứng thú, nhàn nhạt đảo mắt qua, cũng không muốn tiếp tục phản ứng Cố Vân Quyết, để dời đi tâm tư của mình, hắn không có việc gì liền lấy Hắc Đản và cái trứng Linh thú ấp tám năm không nở ra khỏi túi Linh Sủng, chuyển tới trên bệ cửa sổ, dự định phơi nắng, thậm chí tỉ mỉ kiểm tra xem trứng có bị mốc meo mọc rong hay không, đồng thời lấy ra mấy thứ dược liệu, dự định đập nát rồi bôi lên vỏ trứng —— đề phòng côn trùng!

Hắc Đản tỏ vẻ chết không còn gì hối tiếc mà nằm trên quả trứng, cái bụng hướng lên trên tắm nắng, hoàn toàn không hề có một chút tự giác của loài chim, "Cung chủ, ngài nói thử xem rốt cuộc bên trong quả trứng này là thứ gì vậy?" Nó hạ thấp giọng hỏi, còn lặng lẽ nhìn Cố Vân Quyết một cái, sợ đối phương tìm nó tính sổ.

Mục Thần đâm đâm vỏ trứng, trầm ngâm chốc lát, do dự nói: "Có lẽ là con mèo, có lẽ là con chó, chắc là có lông."

Hắc Đản sờ sờ bụng của mình, bản thân nó là một con chim đực, vậy mà lại ấp ra động vật bốn chân, quả nhiên là thiên tài mà!

Lúc hai người nhỏ giọng giao lưu, Tiểu Viêm Dương cung đột nhiên lay động một chút.

Mục Thần nhíu mày, Hắc Đản nhanh chóng bò lên, ân cần nói: "Ta đi xem chuyện gì xảy ra."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa