Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 57


Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là người trông vườn thuốc ở sau núi của Mục Thần. Bởi vì cũng không biết hắn tên gì, chỉ biết là hắn họ Lý, lâu dần người trong Viêm Dương cung đều gọi hắn là Lý đại thúc, hoặc là Lý sư phụ. Mục Thần cũng gọi hắn là Lý Thần Toán, bởi vì đối phương không phải người của Viêm Dương cung, đương nhiên không cần sắp xếp bối phận.

Mục Thần bị ngăn cản, cũng hơi kinh ngạc, người này có thể xem Thiên mệnh, bói toán rất chuẩn. Đương nhiên, bởi vì trời cao cho hắn một năng lực mà người khác không có, nên sẽ đóng lại của hắn một cánh cửa khác, đôi mắt hắn từ nhỏ đã mù, không có thuốc chữa.

Vị Thần Toán đặt cây Lãnh Hương ở ngoài cửa sổ của Mục Thần, vỗ tay một cái, ánh mắt nhìn Mục Thần có chút rối rắm.

Mục Thần nhìn sắc mặt của đối phương, trong lòng khó giải thích được có loại dự cảm xấu, "Có phải ngươi định nói gì không? Khó nói à?"

"Cũng không phải là không nói được, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái." Lão Lý cười nói: "Mười tám năm trước ta đột nhiên không nhìn thấu được mệnh cách của ngươi, những năm gần đây vẫn luôn nghiên cứu, rốt cục tìm tòi ra một ít thứ."

Mục Thần không nói gì, vuốt lông Hắc Đản, người này dám coi hắn thành đối tượng nghiên cứu.

"Gần đây ta phát hiện phía trên Hồng Loan tinh của ngươi có mây đen bao phủ, dường như sắp có Đào Hoa kiếp, lần này xuất môn vạn sự cẩn thận." Lúc nói lời này, chính Lão Lý cũng có chút không xác định, dù sao với loại tính tình này của Mục Thần, nữ nhân thường chỉ thưởng thức hắn, nhưng cũng không ai muốn lấy thân báo đáp, bởi vì không một nữ nhân nào nguyện ý mỗi ngày đều đối diện với một gương mặt lạnh lẽo, lại còn phải quan tâm và chăm sóc hắn.

Mục Thần ngẩn người một chút, "... Đào Hoa kiếp?" Sau đó hắn có chút buồn cười, "Thời điểm ta bái sư, Huyền Cơ sư bá từng nói với sư tôn của ta, ta chính là Thiên Sát Cô Tinh, sau này sẽ không có nhân duyên với bất kỳ nữ nhân nào, vậy không biết hoa đào này là từ đâu tới đây?"

"Vậy xem ra ta coi không chuẩn." Lão Lý chắp tay cười cười, "Hôm nay từ biệt, hữu duyên gặp lại sau."

"Ngươi phải đi?"

"Đúng vậy, duyên phận cùng Sùng Vân môn đã hết, ngươi cũng phải bảo trọng." Hắn mang theo ẩn ý nhìn Mục Thần một cái, có mấy lời cho dù chính mình rõ ràng, nhưng bị vướng bởi hạn chế của thiên đạo, hắn cũng không có cách nào nói thẳng. Lão Lý cũng chưa nói là duyên phận của mình và Sùng Vân môn, hay là duyên phận giữa Mục Thần và Sùng Vân, ngược lại làm cho Mục Thần đầu óc mơ hồ.

Sau đó cặp mắt không hề có tiêu cự kia nhìn về phía phương hướng của Cố Vân Quyết, hắn do dự một chút, cuối cùng hơi gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa, lắc đầu một cái, đi.

Cố Vân Quyết nhìn bóng lưng đối phương, không khỏi hé mắt, Đào Hoa kiếp à, cuộc sống tương lai này thật khiến người ta mong đợi đây.

Đang được vuốt lông, Hắc Đản cảm nhận được trạng thái của chủ nhân, khó giải thích được run lên.

Mục Thần mới vừa đặt tay lên người Hắc Đản, cảm nhận được đối phương "tránh né", hắn bất mãn kéo nó qua vò lông một trận, thuận tiện bứt ra một cọng lông. Mục Thần tức giận: Chủ nhân gì thì linh sủng đó, hắn lấy phương thức tư duy "liên đới tội" để nhìn Hắc Đản, cái thân hình toàn lông đen này cũng vô cùng không vừa mắt, hai tên khốn kiếp!

Về phần Đào Hoa kiếp gì đó, hắn hoàn toàn không thèm để ý, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, hoa đào hoa mơ hoa lê gì đó, muốn đến hoa gì cũng được.

Nghĩ xong, Mục Thần dự định đi điều chế một loại thuốc màu, tẩy trắng lông Hắc Đản.

————

Sau ba tháng, hai thầy trò cuối cùng đã tới Song Kế thành.

Thành này là con đường chắc chắn phải đi nếu muốn tới Tuyết thành, qua thành này chính là vạn dặm núi hoang, Cố Vân Quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút, thuận tiện hỏi thăm một ít tin tức.

Mục Thần đương nhiên không có ý kiến, từ khi ra đi, tất cả mọi chuyện đều là Cố Vân Quyết quản lý, đối phương thực hiện ước định ngày ấy một cách hoàn mỹ, khi còn bé hắn nuôi y, lớn rồi y nuôi hắn.

Nhưng từ nuôi này, còn có dụng ý khác.

Lần này hai người không đi khách sạn tửu lâu gì cả, mà trực tiếp đi đến phân bộ của Vọng Thần các. Vọng Thần các mở một Dược Các tại Song Kế thành, là nơi chuyên bán thuốc, cho dù có người nhận ra Mục Thần, cũng sẽ không nói được gì.

Hiện nay hai người đứng chung một chỗ, căn bản không nhìn ra là thầy trò. Lúc Cố Vân Quyết mặt lạnh không nói chuyện gây cho người khác cảm giác còn nguy hiểm hơn so với Mục Thần. Vốn bởi tướng mạo của hai người quá mức xuất chúng, khó tránh khỏi việc hấp dẫn ánh mắt của người khác, kết quả tất cả đều bị khí thế của Cố Vân Quyết chấn động, toàn bộ tránh xa.

Vừa vặn tiểu điếm ven đường có bán mũ che mặt, Cố Vân Quyết kéo ống tay áo của Mục Thần, còn chưa mở miệng, Mục Thần đã lạnh mặt xuống, "Mua thì tự đeo đi!"

"Vậy một lát ngươi ăn một viên Dịch Dung đan* đi." Sắc mặt của Cố Vân Quyết càng ngày càng khó coi, nghĩ đến mấy ánh mắt của người khác nhìn Mục Thần lúc dọc đường, y liền hận không thể móc mắt đối phương, xong rồi giấu Mục Thần đi.

(Dịch dung: thay đổi diện mạo, ngoại hình,...)

Mục Thần không nói gì, từ khi Thần Toán Tử nói hắn có Đào Hoa kiếp, tên khốn đồ đệ này dọc đường nhìn ai cũng mang địch ý, bây giờ hắn cũng đã quen với thái độ của Cố Vân Quyết, chỉ cần y không nói mấy lời buồn nôn vô vị, tâm lý của hắn cũng không mâu thuẫn quá lớn.

Dù sao dưới cái nhìn của Mục Thần, bình dấm chua của Cố Vân Quyết từ nhỏ đã rất lớn, ai tới gần là y đều cảm thấy người ta cướp sư tôn của mình, nếu như không nghĩ theo hướng khác, thì hình thức ở chung của họ cũng không khác mấy so với lúc trước. Chỉ có điều Cố Vân Quyết đã lớn rồi, còn có "tiền án" đời trước, nên Mục Thần trông chừng y đặc biệt chặt, chỉ lo y lại gây nên cảnh máu me.

Hai thầy trò đi đến Dược các, Cố Vân Quyết vừa đưa lệnh bài về phía trước, người phụ trách ở đây đã nhanh chóng ra đón.

Mục Thần vừa nghe bọn họ được an bài chung một gian phòng, nhíu mày.

Quản sự phụ trách tưởng mình nhìn lầm, thấy động tác của hai người bọn họ thân mật, ánh mắt giao lưu không coi ai ra gì, hắn tưởng họ là một đôi đạo lữ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Mục Thần, hắn lại có chút do dự, vì vậy quản sự cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của hai người, hỏi: "Nếu không thì hai gian?"

Mục Thần lắc đầu, thản nhiên nói: "Một gian là đủ rồi, tiện thể đặt thêm một cái thảm trên đất." Tên khốn đồ đệ này, hắn quyết định đặt y ở dưới mí mắt, nếu y dám đi ra ngoài làm thiên làm địa, hắn liền dùng một chưởng vỗ chết y, vì dân trừ hại.

Cố Vân Quyết chọt chọt eo Mục Thần, ủy khuất nói: "Không thì thêm một cái giường nha?"

Mục Thần lạnh lùng nói: "Không được, quá chật."

Cố Vân Quyết dở khóc dở cười, cũng ý thức được đáy lòng Mục Thần vẫn còn giận mình, tìm được cơ hội liền muốn giày vò y một chút.

Một gian phòng, một cái giường, dưới giường trải một tấm thảm da cáo dài rộng đều hơn hai mét, Mục Thần ngồi bên cửa sổ, cầm bàn chải điều chế thuốc màu, chải thuốc lên Hắc Đản đang đứng trên bệ cửa sổ, nó vừa nhìn ra phía ngoài cửa tìm kiếm linh hồn nào ăn ngon, vừa mặc cho Mục Thần chải lông nó thành màu trắng.

Chủ nhân nói, chỉ cần dỗ tiểu sư tôn cao hứng, thì sẽ được ăn no!

Cho nên, đừng nói tẩy thành màu trắng, tẩy thành màu hồng thì nó cũng không có ý kiến! Trinh tiết cái gì chứ, có thể ăn được sao?

Cố Vân Quyết thế nhưng chỉ ngồi ở một bên, chỉnh sửa lại tư liệu thu được một chút.

Mục Thần một bên chải một bên hỏi: "Trần gia hiện tại thế nào rồi?"

Cố Vân Quyết tỏ vẻ không liên quan tới mình, nói: "Bởi vì Đan Thành liên hiệp với Y Cốc, từ trước đến nay đều đối nghịch khắp nơi với Trần gia, Trần gia bây giờ bó tay bó chân, dù sao hợp tác với Trần gia chính là đắc tội với Đan Thành cùng Y Cốc, nói chung là không được tốt lắm."

"Trần Mặc đâu?"

Cố Vân Quyết nghiêm túc nói: "Cùng Bạch Y đi lữ hành Ma giới, nghe đâu tâm tình không tệ."

Mục Thần quay đầu lại liếc y một cái, ánh mắt rõ ràng đang nói: Nói dối!

Nhưng mà quả thật Trần Mặc không thích vị trí gia chủ của Trần gia, đối phương thích chạy khắp nơi, trải qua những ngày tháng không bị ràng buộc, chỉ cần đối phương sống thật tốt, hắn cũng không có gì phải lo lắng.

Cố Vân Quyết xem xong tư liệu, cười nhạt, "Thật thú vị, nghe đâu thành chủ của Tuyết thành là nam nhân."

Mục Thần vươn tay ra ngoài cửa sổ, một cánh hoa hồng mai rơi xuống đầu ngón tay, hắn nhìn hoa kia, nhàn nhạt hỏi: "Trước đây đều là nữ nhân?"

Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Vân Quyết, thấy đối phương đứng lên, bước hai bước đi tới ngồi đối diện với hắn, y thổi phù một hơi, thổi rơi cánh hoa mai trên đầu ngón tay hắn, Mục Thần nâng bàn chải, muốn chà lên mặt đối phương.

Cố Vân Quyết nghiêng đầu né tránh, nhân cơ hội giải thích: "Các đời thành chủ của Tuyết thành đều do Thánh Nữ tiếp nhận, tục truyền nói mỗi đời Thánh Nữ đều có Tuyết Nữ bảo vệ, nước mắt của Tuyết Nữ sẽ hóa thành Băng Phách Châu, ngàn năm không thay đổi."

Mục Thần bị chọc phát cười, một bên lấy ra thuốc nước màu đỏ, bôi mỏ Hắc Đản thành màu đỏ luôn, một bên nói: "Nước mắt ngàn năm không thay đổi? Có khác chỗ nào với chuyện Giao Nhân khóc ra trân châu đâu? Đều là lời nói vô căn cứ."

"Không cần biết thật giả, chúng ta cứ đi tìm hiểu sẽ rõ, đến lúc đó có thể bắt lấy người thành chủ kia, dẫn Tuyết Nữ ra, khiến nàng khóc ba ngày ba đêm, xem có thể rơi nước mắt ra hay không."

"Không cần." Mục Thần cũng không phải thương hại gì đối phương, mà là có chút ghét bỏ, "Ngươi không cảm thấy rất bẩn sao?" Luyện chế nước mắt của người khác thành đan dược, vừa ngẫm lại đã không muốn.

Cố Vân Quyết thuận theo gật gật đầu, "Sư tôn nói rất có lý."

Mục Thần hài lòng, cảm thấy thời khắc này tiểu đồ đệ vẫn rất thức thời, vì vậy vui vẻ vẽ một cái Âm Dương Bát quái trận lên bụng Hắc Đản.

Hắc Đản nằm ngang bất động, đầy đầu nó đều là lời nói của Cố Vân Quyết, dỗ ngọt tiểu sư tôn thì sẽ được ăn no, thực sự không có tiết tháo chút nào!

Hai thầy trò nói chuyện một hồi, quản sự bỗng đến gõ cửa, hắn đứng ở ngoài cửa nói: "Hai vị đại nhân, tiểu nhân có việc bẩm báo."

Cố Vân Quyết không bại lộ thân phận của chính mình, quản sự cho rằng hai người bọn họ là trưởng lão do cấp trên của Vọng Thần phái tới, thái độ cũng khá là cung kính.

Cố Vân Quyết thu ý cười, trầm giọng nói: "Vào nói đi."

Quản sự đẩy cửa tiến vào, cẩn thận đóng cửa, "Tục truyền cách ngoài thành ba ngàn dặm có một cái Thanh Hồng cốc, ngày gần đây có tin đồn bên trong Thanh Hồng cốc có một bí cảnh, sẽ mở ra vào hai tháng sau, nếu hai vị đại nhân cảm thấy hứng thú, có thể đi xem một chút."

Quản sự nói xong, lễ độ lùi ra, Mục Thần lại rơi vào trầm tư, "Thanh Hồng cốc... Chỗ này nghe thật quen tai."

Cố Vân Quyết cười lấy ra một cây kiếm màu đen, đặt lên bàn.

Mục Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Thương Ly kiếm!" Tính toán thời gian, kiếp trước Cố Vân Quyết lấy được Thương Ly kiếm đại khái cũng là vào lúc này, tên khốn kiếp, thời gian này tới đây chắc cũng đã tính toán kỹ chứ gì.

Cố Vân Quyết lấy ra vài phần điểm tâm đặt ở trước mắt Mục Thần, cười nói: "Chúng ta vừa vặn đi ngang qua nơi đó, ta cũng thiếu một binh khí thuận tay, thời điểm đó sư tôn có thể chờ ta ở bên ngoài một tháng, ta lấy Thương Ly kiếm xong liền tới tìm ngươi."

"Không, ta đi cùng với ngươi." Mục Thần quyết tâm không để Cố Vân Quyết đi một mình.

Cố Vân Quyết gật đầu, ý cười nơi khoé miệng có chút nguy hiểm, "Vậy sư tôn cần phải theo sát ta, nếu như ngươi không ở bên cạnh, ta không biết mình sẽ làm những gì."

Mục Thần không khách khí nhét cả một quả hạch đào vào trong miệng Cố Vân Quyết, nhưng là loại chưa bỏ vỏ.

Nếu đã quyết định đi bí cảnh thám hiểm, vậy hai thầy trò liền mua một ít dược liệu dự phòng ở Song Kế Thành. Vì chưa từng tới nơi này, Mục Thần không có ý định chỉ nghe lời của một người nói. Luôn ở tâm thái cảnh giác, hắn cũng không thể nào tin được lời nói một bên của quản sự, cho nên dự định tự mình đi mua thuốc, thuận tiện thám thính một chút chuyện bí cảnh.

Dược các có rất nhiều thuốc, mỗi khi Mục Thần thấy Cố Vân Quyết lấy linh thạch ra, hắn luôn có loại ảo giác y đang móc túi trái lấy tiền bỏ vào túi phải.

Cố Vân Quyết vừa vặn quay đầu lại, thấy đôi mắt thanh lãnh của Mục Thần tình cờ lộ ra một ít tâm tình, y không nhịn được mà sáp đến gần bất chấp nguy cơ bị đánh, chậm rãi nói: "Một lát chúng ta đi mua một ít hạt giống cây ăn quả đi."

Hơi thở ấm áp phả vào mặt, mang theo mùi vị quen thuộc, còn có một chút khí tức xa lạ thành thục của nam nhân, Mục Thần nhíu nhíu mày lại, có chút không thích ứng, "Mua hạt giống làm gì? Ngươi muốn uống cháo*?"

(Chỗ nào mình cũng không hiểu lắm, khi nào tìm được nghĩa chính xác hơn mình sẽ sửa lại.)

Cố Vân Quyết cười nhạt, "Sư tôn nghe ta là được, nhất định có tác dụng."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa