Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 55


Cố Vân Quyết lập tức đáp: "Trong đầu có một bộ công pháp." Lời này là lời nói thật, Luyện Hồn Ma Công đã in vào trong thần hồn, muốn quên cũng không thể quên được.

Mục Thần nghe xong, thần sắc trong mắt trái lại càng lạnh hơn, "Cho nên mới mười mấy năm đã luyện đến Hợp Thể sơ kỳ?"

Cố Vân Quyết bị nghẹn họng, nhìn vẻ mặt của hắn, do dự xem nên giải thích thế nào.

"Thật là khéo nhỉ, mỗi khi đóa hoa sen trên người ta thiếu một cánh hoa thì linh mạch trên người ngươi lại thương tổn một lần, hiện tại cánh hoa hoàn toàn biến mất, ngươi cũng đến Hợp Thể sơ kỳ!" Mục Thần mất hứng cười cười, bên trong ngữ điệu mang theo ba phần thất vọng ba phần không cam lòng, càng nhiều hơn chính là ngột ngạt tức giận, hắn nắm lấy cổ tay trên eo, khí lực lớn đến mức muốn bóp nát xương cốt của Cố Vân Quyết, hắn kéo đối phương đến trước người, thần sắc của Mục Thần phức tạp, "Cố Vân Quyết, ngươi muốn gạt ta tới khi nào?"

Những chuyện của kiếp trước, hắn vốn tưởng rằng đã quên, nhưng không ngờ đến lúc này lại đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu.

Mục Thần cắn môi, viền mắt có chút nóng, người này vốn đã phản bội sư môn, lại vì hắn mà trở lại Tiên giới, không sợ Tiên giới nhiều kẻ địch, một mình xông vào Trấn Hồn Tháp. Một thân máu nhuộm hắc y, khí tức nguy hiểm ngập tràn, mỗi bước chân đi là một vết máu, thế nhưng ánh mắt y nhìn hắn lại dị thường chân thành.

Vì bảo vệ thần hồn của hắn, y không một chút do dự liền truyền hết công lực của mình vào trong cơ thể hắn. Mặc dù ai cũng biết một Ma Tôn ở tại Tiên giới mà mất hết công lực thì sẽ có kết cục gì, thế nhưng trước bước ngoặt sinh tử ấy, người này lại chưa từng nghĩa tới an nguy của mình, một lòng chỉ muốn cứu hắn.

May mắn sống lại một kiếp, lại trở về bên cạnh hắn, còn muốn che chở hắn!

Nếu như hắn không phát hiện được, người nọ không phải sẽ gạt hắn mãi sao?

"Sư tôn, " Cố Vân Quyết thấy vành mắt của Mục Thần đỏ lên, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, đưa tay sờ sờ khoé mắt Mục Thần, giống như bị nhiệt độ ấy làm bỏng, ngón tay không khỏi run rẩy, "Ta..." Cuống họng y khô khốc, chỉ phun ra một chữ này, lại không biết nói thêm gì nữa.

Tiểu sư tôn đã biết y trọng sinh, y là người kiếp trước đã liên lụy hắn phải chết, hiện tại biểu tình này là có ý gì? Hối hận lần thứ hai đã thu y làm đồ đệ? Sau khi bị lừa dối thì không có cách nào đối mặt? Mâu sắc của Cố Vân Quyết càng ngày càng tối, nguy hiểm ẩn giấu trong mắt vẫn còn chưa thoát ra, liền bị Mục Thần ôm chặt vào lòng.

Vui sướng vì mất mà lại được, khiến cho Mục Thần tạm thời quên mất hết thảy không vui.

Cố Vân Quyết sửng sốt, y từng suy đoán sau khi Mục Thần biết được sẽ có phản ứng gì, nghĩ rất nhiều, cơ hồ đều là hình ảnh Mục Thần trở mặt, ân đoạn nghĩa tuyệt với y.

Tình huống như thế, chưa bao giờ y dám hy vọng quá xa vời.

Nhận ra được thân thể Mục Thần khẽ run, Cố Vân Quyết giơ tay, ôm chặt lấy người trước mắt, mâu sắc thâm trầm như biển, y an ủi: "Ta ở đây."

Ba chữ tuy không êm tai, lại bất ngờ khiến người ta cảm thấy chân thật.

Mục Thần cảm thán một phen tạo hóa trêu người, lúc này mới phản ứng lại được, người trước mắt đã giả ngây giả dại ở trước mặt hắn mười mấy năm!

Ăn cơm bắt đút, quần áo không biết tự mặc, ngủ đòi ôm, bước đi mỏi chân, tắm còn sợ nước!

Hơn mười năm nay, người này chính là dính chặt trên người hắn mà lớn lên, ngay cả tắm rửa cũng làm cùng nhau!

Sắc mặt của Mục Thần càng ngày càng khó coi, nhớ tới những chuyện của hơn mười năm nay, một luồng máu nóng xông thẳng lên não, sắc mặt hắn ửng đỏ, ngay cả vành tai cũng biến thành hồng nhạt.

Cái tên vô liêm sỉ này!

Bầu không khí vốn đang hòa hợp, hai thầy trò dường như có rất nhiều lời muốn nói, còn có rất nhiều chuyện không rõ cần phải hỏi, cái ôm này vừa ôn nhu lại ấm áp, cảm thấy tiếc nuối mà đời trước lưu lại đều được lấp đầy trong cái ôm này. Cố Vân Quyết nhìn bộ dáng thuận theo của Mục Thần, mê muội sờ sờ tóc của hắn, cảm thấy sự tình e rằng không nát bét như mình tưởng tượng.

Ngay tại lúc này, người trong ngực lại đột nhiên đẩy y ra, không chút do dự đấm một quyền! Nện ngay mặt! Trên mặt Cố Vân Quyết đã trúng một đấm, có chút không phản ứng kịp, đang ôm êm đẹp, tại sao lại trở mặt?

Lại nhìn sắc mặt Mục Thần, ánh mắt y lóe lên vẻ đã hiểu, bất đắc dĩ bụm mặt si mê nhìn hắn, "Sư tôn hẳn phải biết, yêu thích một người thì không còn lý trí."

Mục Thần mặt lạnh trừng Cố Vân Quyết một cái, cũng không biết miêu tả tâm tình của mình thế nào, thiên ngôn vạn ngữ đến bên mép đều biến thành một chữ: "Cút!"

Mục Thần rất giận cái tên vô liêm sỉ này, dám giả ngây giả dại với hắn hơn mười năm, hắn lại càng giận chính mình hơn, thế mà một chút cũng không nhìn ra đầu mối. Bất kể là giận ai, nói chung Mục Thần mang tâm tình phức tạp bắt đầu chiến tranh lạnh với đồ đệ.

Cố Vân Quyết cũng biết lần này thật sự đắc tội Mục Thần rồi, dỗ thế nào cũng không thể khiến Mục Thần nói chuyện với y hơn một câu, lần này thời gian hai thầy trò quay về Sùng Vân môn tương đối nhanh, vẻn vẹn chỉ đi hơn một tháng mà thôi, một tháng này sắc mặt của Mục Thần chưa từng tốt.

Sùng Vân môn cũng không có khác biệt gì so với lúc bọn họ rời đi, đi mất nửa năm, rốt cục cũng về tới nơi đây, Mục Thần đứng trên không trung phóng tầm mắt đến quần sơn, thậm chí có chút ý nghĩ "rốt cuộc đã về tới nhà".

Chỉ có điều lúc hắn đi mang theo tiểu đồ đệ mà mình sủng ái, lúc trở về lại mang theo tên đồ đệ khoác vỏ ngoài ngây thơ, còn nội tâm đã đen tối từ lâu rồi.

Cũng coi như là một hình thức khác của việc "cảnh còn người mất".

Có lẽ việc tưởng mất đi nhưng cuối cùng lại nhìn thấy được Cố Vân Quyết đã xúc động đến tâm cảnh của Mục Thần, dọc theo đường đi tuy rằng Mục Thần không nói gì, thế nhưng Cố Vân Quyết vẫn có thể cảm thụ được.

Hắn nói với Cố Vân Quyết: "Ta muốn bế quan."

Cố Vân Quyết đã sớm chuẩn bị tâm lý, mỉm cười nói: "Ta chờ ngươi, sẽ không đi đâu cả."

Mục Thần không yên lòng nhìn đối phương, nói: "Dám chạy liền đánh gãy chân của ngươi." Trước đây vẫn luôn đề phòng y có tam quan bất chính, nội tâm vặn vẹo, hiện tại lại phát hiện y vẫn là cái người có nội tâm vặn vẹo của đời trước, chỉ có điều kiếp này y không làm những chuyện sai trái. Mục Thần càng thêm không yên lòng, tên khốn đồ đệ này, vẫn nên giữ lại bên cạnh mình để luôn quan sát thì tương đối tốt hơn.

Địa điểm Mục Thần lựa chọn bế quan không phải bên trong Sùng Vân môn, mà là Thập Vạn Đại Sơn phía tây bắc của Sùng Vân môn.

Nhìn Viêm Dương cung gần ngay trước mắt, mâu sắc của Mục Thần hơi lóe lên, vẫn còn chưa trở về được đã phải trực tiếp đi đến địa điểm bế quan. Hắn cũng không quay đầu lại, nói: "Chuyện còn lại liền giao cho ngươi, không nên quấy rầy ta."

Nếu như không biết cái tên họ Mục kia đã đi hay chưa, Mục Thần quyết định trốn tránh sẽ tốt hơn.

Cố Vân Quyết một thân một mình trở lại Viêm Dương cung, chỉnh lý lại một phen, liền phái người đi đến Chủ Phong, kết quả rất may mắn vì Mục Thanh là một tên mù đường, hai người còn chưa trở lại.

Cố Vân Quyết thoả mãn nhếch khóe miệng, tìm trong Tàng Bảo Các một cây kiếm coi như tiện tay, lại tìm một cái rìu, đi đến nơi Mục Thần bế quan.

Chặt cây, xây nhà, trông coi người mình yêu!

————

Thời gian thấm thoát, tám năm vội vã thoáng một cái đã qua.

Thời gian tám năm, đối với người bình thường mà nói, có thể để cho rất nhiều chuyện phai nhạt trong ký ức, cũng có thể khiến cho một người xốc nổi trải qua thời gian mài dũa để trở nên càng thêm chững chạc, nhưng đối với tu sĩ, nó chỉ là thời gian của tám lần hoa nở hoa tàn.

Mục Thần bế quan, thời gian Mục Thanh xuống đây lại có hạn, không thể chờ đợi mãi. Nhìn chân dung của Mục Thần, dĩ nhiên Mục Thanh biết Mục Thần tuyệt đối là con cháu của Mục gia, khuôn mặt này quá giống phụ thân của Mục Thần, gần như khắc ra từ một khuôn, ai nhìn cũng biết tuyệt đối là quan hệ phụ tử. Vội vã nói tin tức tốt này cho người nhà, Mục Thanh bất đắc dĩ cáo biệt.

Trước khi chia tay, đối phương để lại cho Cố Vân Quyết ba con rối, bảo y chuyển giao cho Mục Thần. Nếu như sau này gặp phải nguy hiểm, chỉ cần trích một giọt tinh huyết ở phía trên, có thể triệu hoán được một con rối thế thân.

Trong tám năm này, Ma giới đại loạn, đột nhiên xuất hiện hai thế lực lớn tranh chấp với Ma quân, tạo nên thế chân vạc. Một trong số đó chính là Cố Vân Cẩm phản lại Ma Cung, một thế lực khác lại có thân phận thần bí, vẫn luôn che giấu người ngoài.

Yêu giới cũng đồng dạng rung chuyển bất an, Yêu Hoàng bị thương, ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái tử, bộ tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang của Yêu Hoàng đời trước rốt cuộc tìm được người thừa kế, chia đều thiên hạ với Yêu Hoàng.

Tiên giới đồng dạng minh tranh ám đấu, mặt ngoài cảnh sắc an lành, trong bóng đêm lại âm thầm gió nổi mây vần.

Song mà hết thảy chuuện này, đều không liên quan đến Mục Thần.

Bế quan tám năm, tu vi từ Hóa Thần sơ kỳ, bởi vì tâm tình nâng lên, dĩ nhiên vượt qua Hóa Thần trung kỳ, một bước bước đến Hóa Thần hậu kỳ. Cách tu vi đời trước của hắn chỉ còn kém một nấc thang.

Một ngọn lửa hồ điệp màu trắng phiêu nhiên bay lượn trên kết giới, theo động tác Mục Thần mở mắt ra, trong nháy mắt hóa thành đạo đạo bạch quang tiến vào trong cơ thể hắn.

Mục Thần thu hết thảy linh khí vào trong cơ thể, đứng lên, sửa lại áo bào trắng trên người, vẫn không dính một hạt bụi như trước.

Người ngoài cửa dường như đã đoán chắc hôm nay hắn xuất quan, vẫn luôn đứng chờ ở đấy. Kích động và bất mãn, sau khi trải qua thời gian này đã sớm bình phục lại, biểu tình của Mục Thần cũng khôi phục bộ dáng lãnh tĩnh lúc thường, dường như cái gì cũng không thể ảnh hưởng.

Thu lại trận pháp, Mục Thần giơ tay đẩy cửa ra, nhìn thấy thanh niên trước mắt, vẫn hơi sửng sốt một chút.

Người từng là thiếu niên giờ đã trưởng thành, vóc người chắc khoẻ, thậm chí còn cao hơn hắn một cái đầu. Gương mặt tuấn mỹ vô cùng giống lúc trước, chỉ có điều đôi mắt đa tình đào hoa lại thêm mấy phần sắc bén. Khí tức ôn văn nhĩ nhã lúc trước giờ lại thêm mấy phần lạnh lẽo cứng rắn, bộ dáng có chút giống với đời trước, bất quá lại không tà tính như vậy.

Mình dạy dỗ vẫn hữu dụng, Mục Thần vui mừng nghĩ, nhàn nhạt nói: "Lớn rồi."

"Rốt cục lớn rồi." Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, nụ cười vẫn như trước, ôn hòa đa tình, thần sắc nơi đáy mắt lại có mấy phần ý tứ sâu xa, khiến người khó có thể suy đoán.

Mục Thần không nghe được ý tứ trong lời nói của đối phương, lắc mình đi đến chính điện của Viêm Dương cung, từng nhánh cây ngọn cỏ đều không có bao nhiêu biến hóa, chỉ có điều thị giả đã đổi thành một nhóm khác.

Mục Thần cũng đã quen, mỗi hai mươi năm đều phải thay đổi một nhóm người mới, bởi vì không phải tất cả mọi người đều có dung nhan vĩnh trú giống như bọn họ. Nhưng người tên Quản Thiện này, bộ dáng vẫn không có gì thay đổi.

"Cung nghênh cung chủ xuất quan!" Các người hầu được sự dẫn dắt của Quản Thiện, đồng loạt quỳ xuống, Mục Thần theo thói quen ngồi ở bên bàn bạch ngọc, dưới chân đạp lá kim trúc, nhàn nhạt nhìn bọn họ, thấy dáng dấp từng người từng người cúi đầu phục tùng, tiếp nhận trà từ tay Cố Vân Quyết, nhàn nhạt nói: "Quản lý không tồi."

Cố Vân Quyết cười nhạt, thái độ vô cùng thuận theo, ngược lại rất giống dáng vẻ của một đồ đệ. Mục Thần mới vừa xuất quan, y không muốn làm chuyện khác người gì kích thích đến hắn, ngày sau của bọn họ còn dài, chỉ cần Mục Thần không đuổi y đi, cuối cùng người chắc thắng vẫn chính là y.

Thấy đồ đệ không nói lời nào vô liêm sỉ, người cũng hiểu chuyện không ít, Mục Thần thoả mãn uống trà, dự định đi tắm.

Đảo mắt liền xuất hiện một cái hộp bạch ngọc trước mắt, Cố Vân Quyết cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi đã luyện cho sư tôn một bộ pháp y, là màu trắng mà sư tôn yêu thích, nhìn xem có thích hợp hay không?"

"Ngươi luyện?" Mục Thần nhận lấy, kinh ngạc với thiên phú của đồ đệ, tuy nói luyện đan và luyện khí thuộc về đồng tông, nhưng không có mấy chục năm kinh nghiệm, làm sao luyện chế được loại đồ vật mềm mại như quần áo?

"Tam sư huynh chê ta phiền vì cứ đến tìm y để xin đồ vật, nên đã dạy ta một ít." Cố Vân Quyết trước mặt mang nụ cười, lặng thinh không đề cập tới điều kiện để Mặc Tấn Dương đáp ứng, Mục Thần không nghi ngờ y, thu lấy y phục mà đồ đệ hiếu thuận, sau khi quay người còn nhắc nhở một câu: "Không cho đi theo!"

Cố Vân Quyết nhanh chóng gật đầu.

Mục Thần đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu về sau, đưa tay ra, "Giao cái gương có thể dò xét người khác của ngươi ra đây!"

Cố Vân Quyết bất đắc dĩ lấy ra, che giấu vẻ mất mát của mình, đặt vào trong tay Mục Thần.

Mục Thần nhắc nhở trừng Cố Vân Quyết một cái, lúc này mới thu gương rời đi.

Cố Vân Quyết nhìn bóng lưng hắn, đáy mắt tràn đầy si mê, tiểu sư tôn tùy hứng của mình vẫn cứ đáng yêu như thế, thật khiến người ta muốn ngừng yêu mà không được!

Còn có, cảm giác cao hơn tiểu sư tôn, rất tốt.

Mục Thần tắm rửa sạch sẽ, cảm giác cả người đều thả lỏng rất nhiều, đổi thành pháp bào mà Cố Vân Quyết luyện chế, áo dài màu trắng, mềm nhẹ phiêu dật, chỉ bạc trên tay áo và vạt áo được thêu thành đóa ngọc lan màu bạch ngọc, còn ẩn một tầng sợi tơ màu vàng, không nhìn ra làm bằng vật liệu gì, bất quá Mục Thần cũng không tìm tòi nghiên cứu, hắn luôn không để tâm đến những thứ này, ăn được mặc được là đủ.

Mới vừa trở lại tiền điện Viêm Dương cung, liền thấy Nhạc Minh Trạch đã lâu không gặp đang chờ mình. Đối phương đã rút đi khí chất ngây ngô non nớt, trở nên chững chạc rất nhiều.

Mục Thần nhíu nhíu mày, lại nghĩ tới thân phận của Cố Vân Quyết, đời này quyết không thể gây thêm phiền toái cho Sùng Vân môn, ai cũng không thể bảo đảm thời điểm Cố Vân Quyết động thủ không có ai nhìn thấy y dùng ma công. Vì lý do an toàn, hắn cần phải suy nghĩ thật kỹ sau này phải đi con đường nào.

Nhạc Minh Trạch đứng lên, cung kính nói: "Xin chào sư thúc."

Mục Thần vung vung tay, "Ngồi."

Nhạc Minh Trạch đợi Mục Thần ngồi xuống, lúc này mới ngồi đối diện hắn, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một cái hộp.

Mục Thần nhận lấy mở ra xem, sắc mặt trong nháy mắt ngưng lại.

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Cố Vân Quyết: "Rốt cục lớn rồi, lớn rồi có thể khà khà khà."

Mục Thần: "Đến, ăn kẹo."

Cố Vân Quyết: "A nha."

Mục Thần: "Ta nghiên cứu chế tạo một loại thuốc ăn vào có thể nhỏ đi, ngươi cứ vĩnh viễn năm tuổi đi."

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa